“Thiếu Văn, hai ngày nữa là sinh nhật của con, năm nay con muốn tổ chức sinh nhật ở đâu?”
Ngón tay anh đang gõ bàn phím, khi nghe Lý Hà Thu hỏi anh liền ngưng động tác lại. Nếu không nhờ bà nhắc thì anh đã sớm quên ngày sinh nhật của mình.
“Không cần phải tổ chức hoành tráng, con chỉ cần mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm tại nhà là được rồi”
“Được, vậy con làm việc tiếp đi, mẹ đi ra ngoài đây”
Sau khi bà ra ngoài, anh chợt nhớ đến cô, không nghĩ ngợi nhiều, anh liền gọi cho cô.
“Hạ Lạc, hai ngày nữa em có rảnh không? Chúng ta có thể gặp nhau vào ngày đó được không?”
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là hai ngày nữa anh mới có chút thời gian rảnh”
“Được, em sẽ cố gắng sắp xếp công việc, hẹn anh hai ngày nữa gặp”
Anh rất ít khi tự tổ chức sinh nhật cho mình, sinh nhật những năm trước đều là do bạn bè người thân tổ chức cho anh. Nhưng hiện giờ anh đã tìm được cô, nên anh muốn được ở bên cô trong ngày sinh nhật của mình.
______
Cô hẹn Trịnh Nguyệt ra ngoài mua sắm. Trước đây cô thường không quan tâm đến cách ăn mặc của mình, cô chỉ mặc những bộ đồ khiến cô cảm thấy thoải mái, nhưng sau khi đi cùng với anh vài lần, cô đã bắt đầu quan tâm đến cách ăn mặc của mình, vì vậy cô mới hẹn Trịnh Nguyệt đi mua sắm.
“Hạ Lạc, cậu nói thật đi, có phải cậu đã bắt đầu thích anh ấy rồi đúng không?”
Cô cũng không bất ngờ trước sự thẳng thắn của cô ta, cô ngượng ngùng đáp:
“Đúng là có một chút”
“Vậy là sắp có người cướp đi cô bạn thân của mình rồi, mình thật sự cảm thấy rất hiếu kỳ, rốt cuộc anh ấy có bản lĩnh gì mà có thể làm trái tim đóng băng lâu năm của cậu rung động đây”
“Mình cũng không biết nữa, trước đây từng có một số người theo đuổi mình, nhưng mình đều không có cảm giác gì với họ. Anh ấy thì lại khác, anh ấy mang lại cho mình một cảm giác rất đặc biệt, nhưng mình lại không thể lý giải cảm giác đó là gì”
“Mình từng nghe được ở đâu đó một câu nói, nếu như duyên nợ kiếp trước vẫn chưa hết, thì kiếp sau chắc chắn sẽ được gặp lại nhau. Cũng có thể cậu và anh ấy có duyên nợ từ kiếp trước, nên cậu mới có cảm giác đặc biệt với anh ấy”
“Cậu cũng tin vào chuyện này sao?”
“Tất nhiên rồi, mình vẫn luôn tin vào duyên số, mình tin có một ngày bạch mã hoàng tử của mình sẽ xuất hiện”
Cô chỉ bật cười, sau đó không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, cô cũng không quá để tâm đến lời Trịnh Nguyệt nói.
Cuối cùng cô cũng đã chọn được vài bộ đồ ưng ý. Nghĩ đến việc ngày mai có thể gặp anh, tâm trạng cô bỗng chốc trở nên vui vẻ.
________
Trong ngày sinh nhật, vì anh đã có hẹn ăn tối với gia đình nên anh hẹn gặp cô từ rất sớm. Cả hai người lại đi dạo một vòng, lần này cô nghe lời anh không mang giày cao gót nữa.
“Những nhân viên văn phòng như các anh không phải đều rất bận sao? Sao hôm nay anh lại có thời gian đi dạo cùng em vậy?”
Nghe vậy bước chân anh bỗng khựng lại.
“Hạ Lạc, có một chuyện anh vẫn luôn muốn nói với em”
“Là chuyện gì vậy?”
“Em ở đây đợi anh một lát, anh sẽ quay lại ngay”
Vừa nói xong anh liền rời đi. Một lúc sau, anh quay lại với một bó hoa trên tay. Thật ra anh định nhân cơ hội này bày tỏ tình cảm với cô, anh cũng muốn nói cho cô biết sự thật về gia thế của mình. Nhưng đáng tiếc anh lại chậm một bước.
Trịnh Nguyệt đang thi hành nhiệm vụ ở bên đường, cô ta tình cờ nhìn thấy Hạ Lạc và Từ Thiếu Văn đang đi cùng nhau thì tỏ ra kinh ngạc. Khi anh rời đi, cô ta mới tiến lại gần cô.
“Trịnh Nguyệt, trùng hợp vậy, cậu cũng ở đây sao?”
“Hạ Lạc, người mà cậu thường hay kể với mình chính là anh ta sao?” Trịnh Nguyệt vừa nhìn theo bóng lưng anh vừa nói
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao? Sao cậu lại kinh ngạc như vậy?”
“Cậu có biết anh ta là ai không?”
Cô lắc đầu, nhìn biểu hiện trên gương mặt của Trịnh Nguyệt, trong lòng cô cảm thấy bất an.
“Anh ấy nói anh ấy chỉ là một nhân viên văn phòng thôi”
“Cậu không biết anh ta là ai thật sao?”
“Mình không biết tại sao anh ta lại nói dối cậu, nhưng mình là bạn thân của cậu, mình nghĩ mình nên nói thật cho cậu biết”
“Anh ta chính là con trai của chủ tịch tập đoàn Phát Thịnh. Không, hiện giờ anh ta đã là chủ tịch vừa mới nhậm chức, hình ảnh của anh ta thường xuất hiện khắp các mặt báo”
Cô không dám tin vào những lời Trịnh Nguyệt nói nên hỏi lại: “Cậu chắc chắn là anh ấy chứ?”
“Mình không nhìn nhầm đâu”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...