“Đây là chuyện riêng của tôi, không cần cậu xen vào. Trương Chí Hào, nếu lần sau cậu còn làm như vậy nữa thì tôi sẽ tuyệt giao với cậu”
Nói xong anh liền bỏ đi. Tô Di Yến nhìn thấy bầu không khí căn thẳng giữa hai người liền đi đến bên cậu ta.
“Chí Hào, đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh và anh Từ cãi nhau sao?”
Cậu ta nhìn theo bóng dáng anh, nói:
“Không có gì đâu, là chuyện giữa con trai tụi anh thôi, em đừng bận tâm”
Đang lúc tức giận, anh định đi ra ngoài một lát, nhưng vừa đi đến cửa, ánh mắt anh bỗng va phải cô, cảm giác quen thuộc đó lại một lần nữa ập đến. Anh bước từng bước tiến về phía cô.
Cô và Trịnh Nguyệt đang đứng canh gác ở phía ngoài.
“Hạ Lạc, theo mình được biết thì chủ tịch tập đoàn Phát Thịnh còn có một người con trai, cậu ta chỉ mới bằng tuổi chúng ta mà đã là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, cậu ta thật là may mắn”
“Sao vậy? Cậu ghanh tỵ sao?”
“Không. Mình chỉ ngưỡng mộ bọn họ thôi. Nếu như có cơ hội được quen biết với họ thì tốt quá”
“Mình thì ngược lại, mình không muốn tiếp xúc với những người giàu có đó, bởi vì cuộc sống của họ có rất nhiều thị phi, mình không muốn vướn vào những thị phi đó, mình chỉ muốn được bình yên thôi”
Khi nghe cô nói như vậy, bước chân anh khựng lại, anh đi trở vào bên trong. Cô không nhận ra sự xuất hiện của anh.
Buổi lễ hoàn thành thuận lợi. Sau khi buổi lễ kết thúc, Trương Chí Hào biết mình đã chọc giận Từ Thiếu Văn nên cũng không tiếp tục nán lại nữa, cậu ta nhanh chóng rời đi, Tô Di Yến đuổi theo cậu ta.
Sau khi dặn dò xong một số việc, anh và Từ Quốc Chính cũng trở về nhà.
“Thiếu Văn, một mình con đích thân chuẩn bị cho buổi lễ này, vất vả cho con rồi”
“Ba, bao nhiêu đây vốn không tính là gì cả, nên ba đừng nói như vậy”
Ông thở dài vỗ vai anh.
“Thiếu Văn à, ta chỉ có một mình con thôi, nên sản nghiệp này sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về con, chi bằng ta giao nó cho con sớm một chút”
“Ba nói vậy nghĩa là sao?”
“Ba dự định sau khi trung tâm thương mại đi vào hoạt động, ba sẽ giao tập đoàn này lại cho con quản lý”
“Sao ba lại đột nhiên muốn nghỉ việc? Có phải sức khỏe của ba có vấn đề gì không?”
“Không phải. Ba bôn ba trên thương trường cũng đã mấy chục năm rồi, hiện giờ con cũng đã có đủ năng lực để tiếp quản tập đoàn, cũng đã đến lúc ba nên nghỉ ngơi rồi. Ba muốn dành thời gian còn lại để ở bên cạnh mẹ con nhiều hơn, bà ấy đã hy sinh vì ba nhiều rồi, bây giờ là lúc ba nên bù đắp lại cho bà ấy”
“Con hiểu rồi. Ba yên tâm đi, con sẽ không phụ sự kỳ vọng của ba, con nhất định sẽ quản lý tốt tập đoàn, để nó ngày càng phát triển lớn mạnh hơn nữa”
“Tốt lắm, ba tin con sẽ làm được”
________
Một tháng sau, trung tâm thương mại chính thức đi vào hoạt động. Trong ngày khai trương, Từ Quốc Chính tuyên bố với giới truyền thông sẽ giao tập đoàn Phát Thịnh lại cho con trai duy nhất của ông là Từ Thiếu Văn. Thông tin này nhanh chóng thu hút sự quan tâm của tất cả mọi người trong giới kinh doanh.
Kể từ sau buổi lễ khánh thành, Trương Chí Hào hẹn gặp Từ Thiếu Văn vài lần để xin lỗi chuyện lần trước, nhưng đều bị anh từ chối vì bận công việc. Hôm nay cuối cùng cậu ta cũng có cơ hội gặp mặt anh.
“Thiếu Văn, bây giờ cậu đúng là đã thật sự trở thành ông chủ lớn, xem ra lời chúc trước đây của tôi cũng không quá sớm”
Anh liếc nhìn cậu ta nhưng không trả lời. Cậu ta đi đến khoác vai anh.
“Được rồi, cậu đừng giận nữa, vì để chuộc lỗi, tôi sẽ giúp cậu tìm kiếm cô gái đó”
Nghe vậy, tâm trạng anh chùn xuống.
“Không cần đâu. Cậu nói đúng, thật ra trong lòng tôi biết rõ là sẽ không có hy vọng, thế giới này rộng lớn như vậy, tìm được cô ấy là một điều không hề dễ dàng. Mặc dù vậy, tôi cũng chưa từng muốn quên đi cô ấy”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...