"Thiếu Văn, mẹ cậu đã khỏe lại chưa?"
"Hôm qua bà ấy vừa gửi thư cho tôi, bà ấy nói đã khỏi bệnh rồi nên không cần lo lắng nữa"
"Vậy là tốt rồi"
"Hà Thần, cảm ơn cậu đã quan tâm"
"Cậu nói gì vậy, chúng ta là bạn học, cậu không cần khách sáo với tôi như vậy. À đúng rồi, tôi nghe nói tuần sau trường chúng ta sẽ có một y tá mới đến, hình như là còn độc thân nữa"
"Độc thân thì làm sao, cậu có ý đồ gì với tiểu thư nhà người ta à?"
"Cậu đừng nói linh tinh, ông đây đã có người yêu rồi, tôi chỉ muốn tìm đối tượng cho cậu thôi"
Nghe vậy Từ Thiếu Văn lắc đầu.
"Tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện yêu đương, hiện giờ tôi chỉ muốn tìm một công việc làm thêm sau giờ học để có thể lo cho mẹ tôi là đủ rồi"
"Cậu định tìm việc sao không nói sớm cho tôi biết. Vừa hay tôi biết một nơi đang thiếu người làm, trước đây tôi cũng từng làm việc ở đó, để tôi giới thiệu cho cậu"
__________
Hạ Lạc đã hơn ba ngày không ăn không uống, cơ thể cô đã sớm không chống đỡ nổi nên ngất xỉu. Hạ Chí Viễn vội đưa cô đến bệnh viện. Ông nhìn gương mặt tái nhợt của cô mà đau lòng, nhưng lý trí không cho phép ông mềm lòng. Khi cô tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của ông, cô biết mình đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Quả nhiên, khi vừa thấy cô tỉnh lại, ông liền nói: "Ba đã đăng ký cho con làm y tá ở một trường quân sự, tuần sau con đến đó làm đi"
Thấy cô không có phản ứng, ông xem như cô đã ngầm đồng ý.
Một tuần sau Hạ Lạc sắp xếp hành lý chuẩn bị vào trường quân sự, đáng lẽ ra cô có thể về nhà sau giờ làm việc, nhưng vì muốn tránh mặt ông nên cô đã chọn ở ký túc xá của trường. Cô nhìn chiếc kèn harmonica, do dự một lúc cuối cùng cô vẫn quyết định mang nó theo.
Khi cô đi ngang qua phòng của ông, cô dừng lại một lúc, cô định gõ cửa để nói tạm biệt với ông, nhưng cô đã không làm vậy. Lúc cô rời đi ông mới đi ra ngoài, ông nhìn theo cô.
Sau khi cô đến nơi thì sắc trời cũng đã tối. Ký túc xá mặc dù chỉ mới được xây dựng chưa lâu, nhưng kiến trúc và nội thất còn rất thô sơ. Cô là nữ cho nên được ở một phòng riêng.
Có lẽ vừa đến một môi trường mới nên cô không ngủ được, cô lấy kèn harmonica ra thổi một khúc nhạc.
___________
Công việc mà Hà Thần giới thiệu cho Từ Thiếu Văn là bốc vác hàng hóa, vì nơi làm việc khá xa nên ngày nào anh cũng về khá muộn. Ký túc xá đã đóng cửa nên anh leo tường vào, động tác của anh khá thuần thục chứng tỏ anh đã quen thuộc với việc này.
Sau khi nhảy xuống bờ tường, như thường lệ anh đi vòng qua một căn phòng. Bình thường căn phòng này không có người ở, nhưng hôm nay anh lại thấy căn phòng được thắp sáng, còn có cả tiếng kèn du dương. Anh đi ra phía trước thì bắt gặp hình ảnh một cô gái ngồi thổi kèn harmonica.
Anh ngẩn người, sau đó đứng nhìn cô gái ấy thật lâu, đến khi đèn tắt thì anh mới quay về phòng.
Sáng hôm sau anh mới biết cô gái hôm qua anh nhìn thấy chính là y tá vừa mới chuyển đến mà Hà Thần từng nói. Trong lúc học, anh bất giác nhìn về phía phòng y tế. Hình ảnh cô ngồi thổi kèn cứ quanh quẩn trong đầu anh từ tối qua đến giờ.
"Thiếu Văn, cậu sao vậy, nhìn cậu có vẻ không được tập trung"
Có lẽ anh mãi suy nghĩ nên không nghe Hà Thần gọi, đến khi cậu vỗ mạnh vào vai anh mới thoát khỏi những dòng suy nghĩ đó. Anh ôm vai nhăn nhó, dường như rất đau. Hà Thần thấy vậy liền hốt hoảng.
"Thiếu Văn, cậu sao vậy, cậu bị thương sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...