Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

Tâm tư Trác Thiệu cho tới bây giờ cũng không tinh tế, bình thường sẽ không suy nghĩ nhiều, Lương Thần mở miệng hỏi, hắn liền trực tiếp thừa nhận, còn hôn Lương Thần một cái.

Làm Lương Thần cảm thấy bối rối.

Người Trác Thiệu nói là cậu? Sao có thể như vậy được?

Người trong miệng Trác Thiệu, căn bản không thể nào là cậu!

"Lương Thần, cậu có tin không? Tôi sống lại." Trác Thiệu nói với Lương Thần.

Lương Thần kinh ngạc nhìn Trác Thiệu, sống lại?

Sau khi tốt nghiệp trung học, thời gian lên mạng của cậu đã tăng lên rất nhiều, cậu thấy rất nhiều thứ trên internet, những thứ như sống lại gì đó, cũng đã từng thấy qua trong tiểu thuyết.

Trác Thiệu nói hắn sống lại?

"Kiếp trước của tôi..." Trác Thiệu mở đầu, lại dừng lại, hắn không muốn nói chuyện mình ngồi tù.

Đã như vậy... "Lần đó, khi tôi học lớp 9 bác gái tôi đến trường náo loạn, nên tôi không đi học nữa, mà mang theo Trác Đình đi làm thuê cho người ta kiếm sống, chúng tôi sống rất không tốt, sau đó, cậu cho tôi một công việc, dạy tôi thiết kế..."

Trác Thiệu lược bỏ chuyện mình ngồi tù, nói ngắn gọn chuyện của mình và Lương Hâm.

"Lúc đó tôi rất thích cậu, nhưng cậu là ông chủ, nên tôi không dám thổ lộ, không ngờ sau đó cậu bị bệnh và qua đời... Tôi sống một mình trong nhiều năm, không biết thế nào mà sau khi tỉnh dậy, đã trở lại lớp 9." Trác Thiệu cười nói: "Phỏng chừng là ông trời cảm thấy kiếp trước của chúng ta quá thảm, cho nên để chúng ta có thêm một cơ hội làm lại, đáng tiếc ngay từ đầu tôi không nhận ra cậu. Khi đó chú Lương đổi tên cho cậu, cậu lại nói với tôi là cậu vẫn luôn sống ở tỉnh thành."

Trác Thiệu nói tới đây, có chút xấu hổ.

Lương Hâm tuyệt đối là điển hình của con trai mười tám sẽ có thay đổi lớn, còn ở trước mặt hắn cố ý che dấu chính mình, thế cho nên hắn hoàn toàn không đem tướng mạo khí chất hoàn toàn bất đồng liên tưởng đến nhau.

Lúc này Lương Thần lại có chút không tiêu hóa được lời Trác Thiệu nói.

Nhưng cậu mơ hồ cảm thấy, Trác Thiệu nói đều là sự thật... Trác Thiệu căn bản không cần phải lừa gạt cậu.

"Vậy... Khi đó cậu nói muốn đi tìm bạn qua thư..." Lương Thần nhịn không được hỏi.

"Tôi làm gì có bạn qua thư? Tôi chỉ muốn tìm cậu." Trác Thiệu nói.


Lương Thần có chút bối rối.

Khi đó Trác Thiệu kỳ thật là muốn đi tìm cậu, mà người Trác Thiệu vẽ... Nghĩ như vậy, hẳn cũng là cậu?

Kỳ thật Trác Thiệu thật sự đối với cậu rất tốt rất tốt, nếu như không thích, khẳng định không thể đối tốt với cậu như vậy.

Cho nên, những thứ cậu rối rắm lúc trước, đều là bởi vì hiểu lầm hắn?

Trong lòng Lương Thần dâng lên một cỗ vui sướng thật lớn, tựa hồ muốn đem cả người cậu bao phủ, nhưng rất nhanh cỗ vui sướng này lại tiêu tán sạch sẽ.

Người Trác Thiệu thích là Lương Hâm có sự nghiệp, mà không phải cậu?

Tâm tình Lương Thần lại thay đổi.

Lúc này Trác Thiệu lại nói: "Cậu có muốn tắm rửa trước không? Tôi giúp cậu tắm rửa, tắm xong tôi liền đi mua thuốc mỡ..."

"Trác Thiệu, cậu thích Lương Hâm, hay thích tớ?" Lương Thần đột nhiên bắt lấy tay Trác Thiệu.

Sau khi biết tình địch trong tưởng tượng của mình hoàn toàn không tồn tại, lá gan của cậu liền lớn hơn.

"Không phải đều là cậu sao?" Trác Thiệu có chút khó hiểu.

"Chúng tớ không giống nhau." Lương Thần nhíu mày.

Lương Hâm trong trí nhớ của Trác Thiệu hoàn toàn khác với cậu! Lúc trước Trác Thiệu không biết cậu chính là Lương Hâm, căn bản không thích cậu, về sau biết cậu là Lương Hâm mới thay đổi thái độ... Người Trác Thiệu thích, căn bản không phải là cậu?

"Chỗ nào không giống?" Trác Thiệu hoàn toàn không hiểu rõ Lương Thần đang rối rắm cái gì.

"Tính cách hiện tại của tớ, cùng Lương Hâm mà cậu nói không giống nhau, cậu thích anh ta, không phải tớ." Lương Thần nắm chặt nắm tay, hiện tại cậu rất ghen tị với Lương Hâm trong miệng Trác Thiệu.

Cậu nên làm như Lương Hâm! Cậu hẳn là nên cùng ba rời đi, sau đó trở nên xinh đẹp, thành công, mới đi tìm Trác Thiệu.

Nếu như có thể, cậu một chút cũng không muốn cho Trác Thiệu biết mình đã từng có một mặt xấu không chịu nổi như vậy.

Trác Thiệu không nghĩ tới Lương Thần lại nghĩ như vậy, nhưng... Bộ dáng ghen tuông của Lương Thần thật sự rất đáng yêu.


Trác Thiệu nhịn không được liền cười rộ lên: "Vậy tính cách của tôi cũng thay đổi rất nhiều, thậm chí là đột nhiên thay đổi... Sao cậu vẫn thích tôi?" Khi còn nhỏ, hắn một bộ dạng thanh cao, Lương Thần thích hắn, sau đó tính cách của hắn thay đổi lớn, thậm chí còn bảo Lương Thần canh chừng cho mình đi trộm đồ. Lương Thần không phải vẫn thích hắn sao?

Nếu nói Lương Thần thích chính là tính cách sau khi trưởng thành của hắn... Kiếp trước tính cách của hắn khi Lương Hâm còn sống và sau khi Lương Hâm qua đời, cũng thay đổi rất lớn, có thể nói hắn của hôm nay và hắn khi còn nhỏ, cùng hắn lúc mới ra tù, đều hoàn toàn bất đồng, nhưng tình cảm của Lương Thần vẫn chưa từng thay đổi.

Lương Thần vốn có chút thương tâm, nhưng Trác Thiệu vừa nói như vậy, hình như rất có đạo lý?

Cậu đột nhiên không còn buồn nữa.

Trác Thiệu cảm thấy mình đã giải thích rõ ràng, lại ôm lấy Lương Thần, liền đi về phía phòng tắm.

Căn nhà hắn mua rất nhỏ, nhưng vẫn có làm bồn tắm, còn làm một cái bồn tắm rất lớn... Lúc ấy hắn hy vọng có một ngày có thể cùng Lương Thần ở chỗ này làm chút chuyện xấu hổ.

Sau này hẳn là sẽ có cơ hội, mà bây giờ... Bồn tắm này vừa vặn có thể dùng để tắm cho Lương Thần.

Nhưng... Trác Thiệu vào phòng tắm, mới nghĩ đến bồn tắm có chút lạnh, thế nào cũng không thể để Lương Thần trực tiếp nằm vào.

"Cậu chờ một chút, tôi xả nước trước..." Trác Thiệu chỉ có thể ôm Lương Thần ra.

Lương Thần đột nhiên nhịn không được nở nụ cười.

Sau khi Trác Thiệu xả nước xong, mới bỏ Lương Thần vào bồn tắm, lại nói: "Tôi giúp cậu rửa sạch phía sau nhé."

Lương Thần đáp lại, cậu quỳ gối trong bồn tắm để Trác Thiệu tẩy rửa, đột nhiên hỏi: "Trác Thiệu, cậu thật sự thích tớ sao? Cậu sẽ luôn thích tớ chứ?"

"Anh đương nhiên thích em, sẽ luôn thích em." Trác Thiệu không chút nghĩ ngợi liền nói, há miệng cắn miếng thịt trắng nõn trước mặt mình.

Tuy rằng tối hôm qua rất thống khoái, nhưng hiện tại, hắn lại có ý nghĩ...

Đáng tiếc cũng không làm cái gì...

Trác Thiệu nhịn không được thở dài.

Giúp Lương Thần tắm rửa xong, Trác Thiệu liền ra ngoài hiệu thuốc mua thuốc, hắn không có hiểu biết về thuốc, cũng chỉ nói với dược sĩ hiệu thuốc rằng hậu môn của mình bị nứt, cuối cùng được đề cử vài loại thuốc mỡ, còn được đề nghị uống thuốc kháng sinh, nói là chống viêm.


Tại thời điểm này, mọi người dường như cảm thấy bị bệnh không phải là vấn đề gì lớn, nên uống một số thuốc kháng sinh... Trác Thiệu mua nó, nhưng cân nhắc nếu Lương Thần không có việc gì sẽ không uống.

Sau khi Trác Thiệu trở về, liền cho Lương Thần uống thuốc, sau đó lại vội vàng vàng đi nấu cháo.

Mà lúc này, tâm tình Lương Phóng rất không tốt.

Hai đưa Trác Thiệu và Lương Thần này vậy mà suốt đêm không về!

Ngày hôm qua ông bảo con trai đi đón Trác Thiệu, đúng là hy vọng bọn họ có thể bồi dưỡng tình cảm một chút, nhưng cũng không thể như vậy được!

Ông thế mà chủ động đem bắp cải nhà mình đưa cho heo gặm...

Trong lòng Lương Phóng rất hụt hẵng, hết lần này tới lần khác đều như vậy, ông còn phải họp trong công ty, thương lượng với cấp dưới về việc chuẩn hợp tác với công ty Trác Thiệu trang trí cho chung cư sắp hoàn thiện.

Lương Phóng cực kỳ lo lắng.

Lương Thần uống cháo xong liền ngủ thiếp đi, thấy Lương Thần ngủ, Trác Thiệu liền cầm máy tính bắt đầu làm việc.

Hắn rất thích thiết bị văn phòng hiện đại như máy tính, mỗi nhân viên văn phòng trong công ty đều có một máy tính, bởi vậy rất nhiều công việc, có thể hoàn thành trực tiếp trên máy tính.

Sau khi Trác Thiệu bận rộn xong công việc, lại đi mua đồ ăn, sau đó bắt đầu nấu cơm tối...

Chờ hắn nấu xong bữa tối, Lương Thần đã ngủ năm sáu tiếng đồng hồ, Trác Thiệu lập tức đánh thức cậu dậy, bảo cậu dậy ăn cơm.

Trác Thiệu nấu rất nhiều món ăn, nhưng đều là món thanh đạm.

Lương Thần nhìn thấy bàn thức ăn này, trong lòng liền ngọt ngào như ăn mật.

Cậu còn tưởng rằng mình lên tiếng chất vấn, có thể sẽ khiến Trác Thiệu muốn chia tay với mình, không nghĩ tới...

Nhưng sự tồn tại của Lương Hâm ít nhiều vẫn làm cho cậu có chút không vui...

Tâm tình hiện tại của Lương Thần, quả thực có chút không rõ ràng.

"Lương Thần, lát nữa chúng ta sẽ đi mua nhẫn, chờ sau này, anh sẽ đưa em ra nước ngoài kết hôn." Trác Thiệu ăn được một nửa, đột nhiên nói.

Lương Thần thiếu chút nữa ném chén trên tay mình.

Trác Thiệu... Hắn đang nói về cái gì vậy?!


"Hiện tại quốc gia có thể kết hôn rất ít, nhưng sau này sẽ chậm rãi trở nên nhiều hơn, đến lúc đó trình độ tiếp nhận của người trong nước đối với loại người như chúng ta, cũng sẽ tốt hơn rất nhiều. Đợi cậu tốt nghiệp, chúng ta sẽ đi ra nước ngoài lấy giấy chứng nhận kết hôn, sau đó tổ chức một đám cưới." Trác Thiệu nói.

Hắn đều đã đem Lương Thần như vậy, đương nhiên là phải chịu trách nhiệm!

Lương Thần vẫn đang sửng sốt.

"Lương Thần?" Trác Thiệu lại kêu một tiếng.

"Được." Lương Thần nhanh chóng trả lời, nhưng vẫn cảm thấy mình trả lời có chút chậm, cuối cùng bất an nhìn Trác Thiệu.

Trác Thiệu cảm thấy mình lại có chút rục rịch.

Hắn thật sự cực kỳ yêu cái dạng này của Lương Thần.

Trác Thiệu vẫn luôn là người nói làm là làm, sau khi cùng Lương Thần ăn cơm tối xong, hắn liền mang theo Lương Thần đến một cửa hàng trang sức.

Hắn đối với trang sức không có nghiên cứu, dứt khoát nhìn về phía Lương Thần: "Cậu thích chiếc nhẫn như thế nào?" Sau khi Lương Thần chọn kiểu dáng yêu thích, bọn họ mua hai cái giống nhau là được.

Lúc này Lương Thần còn có chút choáng váng, không thể tin được hết thảy trước mắt.

Nhưng cho dù là như vậy, cậu cũng vẫn cẩn thận xem.

Lương Thần không nhìn những chiếc nhẫn đắt tiền, ngược lại nhìn những chiếc có độ tinh khiết thấp.

Gần đây cậu vẽ để kiếm được một ít tiền, cậu muốn mua cho hắn một chiếc nhẫn...

Kiểu dáng nhẫn giống nhau, vật liệu khác nhau giá cả cũng hoàn toàn bất đồng, mà trong đó, có không ít chiếc khá rẻ.

Lương Thần chọn một cái nhẫn nam giới có giá niêm yết hơn sáu trăm, giảm giá còn hơn năm trăm, cùng Trác Thiệu thử đeo.

Loại nhẫn giá rẻ này có rất nhiều hàng tồn kho, kích thước gì cũng có, hai người rất nhanh tìm được cái thích hợp.

"Chúng ta mua cái này, có muốn xem cái khác không?" Trác Thiệu đề nghị, chiếc nhẫn này, có phải hơi rẻ rồi không?

"Chỉ cần cái này, em sẽ mua." Lương Thần cúi đầu nói, cầm nhẫn liền vội vàng vàng đi thanh toán.

Lương Thần muốn mua nhẫn cho mình... Trác Thiệu cười rộ lên, ngoan ngoãn chờ Lương Thần trả tiền.

Kết quả đúng lúc này, đột nhiên có người kêu một tiếng: "Lương Thần?"

Cửa hàng trang sức này cách đại học H không xa, hôm nay có một đôi tình nhân đại học H tới mua đồ, bạn nữ trong đó, vừa vặn chính là bạn học của Lương Thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui