Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

Sao Trác Thiệu có thể không thích con trai mình được? Lương Phóng đối với Trác Thiệu vẫn có chút hiểu biết, tuy rằng tính tình Trác Thiệu không tệ, nhưng nếu thật sự đụng phải người mình không thích, hắn sẽ hoàn toàn không để ý đến sống chết của đối phương, người như hắn càng không thể bị người khác ép buộc được.

Mấy năm nay, Trác Thiệu tuổi còn trẻ đã mở công ty cũng từng có người muốn động thủ với hắn, nhưng những người đó không có ai có kết quả tốt cả!

Nếu Trác Thiệu không thích con trai ông, sao hắn có thể đối với cậu tốt như vậy? Những chuyện Trác Thiệu đã làm kia, nếu không thích thì chắc chắn không thể làm được.

Lúc trước ông bị mù, nên mới cho rằng Trác Thiệu chỉ cảm kích con trai của ông cộng them xem con trai ông như con mà nuôi.

Lại nói tiếp, Trác Thiệu đối với con trai ông so với Trác Đình còn tốt hơn... Trước đây ông vẫn luôn không hiểu, không hiểu tại sao lại như vậy, bây giờ ông hiểu rồi.

Trác Thiệu thích con trai ông, đây là trọng sắc khinh em gái!

Lương Phóng nghĩ đến rất nhiều chuyện, Lương Thần vẫn còn đang nói: "Ba, ba đừng trách cậu ấy, đều là con không tốt, con..."

Lương Phóng thở dài.

Ông tin tưởng Trác Thiệu hẳn là thích con trai ông, nhưng cũng tin tưởng con trai mình đã không cứu được.

Không phải là vì những lời nói của con trai mình lúc này, càng nhiều là vì ông nhớ tới những năm trước, con trai mình đã coi trọng Trác Thiệu rồi.

Con trai ông coi trọng như vậy Trác Thiệu, chắc chắn sẽ không nỡ rời khỏi Trác Thiệu.

Nhưng cho dù không cứu, cũng phải cứu một chút.

"Thần Thần, con đã từng nghĩ tới tương lai của các con chưa?" Lương Phóng hỏi.

Lương Thần gật gật đầu, tất nhiên là cậu đã nghĩ tới tương lai của bọn họ, cậu muốn học tập thật tốt để giúp Trác Thiệu, có lẽ một ngày nào đó Trác Thiệu sẽ không muốn ở cùng một chỗ với cậu nữa, vậy cậu sẽ sống một mình...

Tất nhiên, cậu không muốn chuyện như vậy, bởi vì chỉ cần nghỉ thôi đã khiến trái tim cậu đau đớn như bị kim đâm vậy.

"Con cũng đã nói, Trác Thiệu bị con ép mới ở cùng một chỗ với con, vậy lỡ một ngày nào đó cậu ta không cần con nữa thì sao?" Lương Phóng hỏi.

Sắc mặt Lương Thần trắng bệch.

"Cho dù cậu ta không cần con, nhưng hoàn cảnh xã hội hiện tại như thế nào con cũng biết mà, tương lai chuyện của hai đứa bị người khác biết, con cảm thấy người khác sẽ thấy thế nào về Trác Thiệu?"

Sắc mặt Lương Thần càng không dễ nhìn.

"Còn nữa, nếu có một ngày Trác Thiệu muốn có một đứa con, con có thể làm gì?" Lương Phóng tiếp tục hỏi.


Lương Thần không nói một lời, cậu thật sự rất sợ cái này.

Cậu có quen biết một số đồng loại trên internet, nhiều người trong số đó đã lừa gạt các cô gái vô tội kết hôn với mình để có được một đứa con.

Trác Thiệu chắc chắn sẽ không làm loại chuyện lừa gạt con gái nhà người ta này, nhưng Trác Thiệu, hắn có thật sự thích đàn ông không?

Lúc cậu còn chưa nhận ra mình thích Trác Thiệu, cũng đã có ý nghĩ với thân thể của Trác Thiệu, nhưng Trác Thiệu chưa từng như vậy.

Sau đó hai người thổ lộ với nhau, cậu hận không thể cả ngày ở cùng Trác Thiệu mới tốt, nhưng Trác Thiệu lại không như vậy...

Có điều, trước đó Trác Thiệu đã hôn cậu, cho dù trước kia hắn khả năng không thích cậu, hiện tại hẳn là đã thích cậu! Mà Trác Thiệu chỉ cần thích cậu, nhất định sẽ đối xử tốt với cậu.

Ngay từ đầu Lương Thần có chút bất an, dần dần, biểu tình của cậu lại kiên định lên.

"Cho dù những thứ này không phải là vấn đề. Thần Thần, công ty hiện tại của ba so với công ty của Trác Thiệu lớn hơn rất nhiều, con nghĩ thử đi, nếu ba bắt đầu nhắm vào cậu ta, lan truyền tin đồn xấu về công ty của cậu ta, con nói xem công ty trang trí của cậu ta còn có thể chống đỡ được không?" Lương Phóng lại nói. Ông vốn còn muốn nói một chút ví dụ như Trác Thiệu ở cùng một chỗ với cậu, có thể chỉ vì tiền của ông linh tinh, nhưng nghĩ đến mấy năm nay mình không giúp được Trác Thiệu, ngược lại còn để Trác Thiệu giúp ông rất nhiều, khiến ông thật sự không có mặt mũi nói như vậy.

"Ba, không được!" Lương Thần lập tức nói, sốt ruột nhìn Lương Phóng. Không phải ba cậu vẫn rất coi trọng Trác Thiệu sao? Chắc chắn sẽ không làm thế, đúng không?

"Thần Thần, ba cũng không muốn làm những chuyện này, nhưng vẫn hy vọng con có thể suy nghĩ lại chuyện của con và Trác Thiệu một chút." Lương Phóng nói: "Như vậy đi, kỳ nghỉ hè này của con, chỉ cần ở lại chỗ ba, ba sẽ không đi tìm Trác Thiệu gây phiền toái, thế nào?"

Lương Phóng biết, muốn nói chuyện với Lương Thần, phải đem thứ có liên quan đến Trác Thiệu là hữu dụng nhất, quả nhiên, cuối cùng Lương Thần đồng ý điều kiện của ông, đồng ý không đi tìm Trác Thiệu mà ở lại chỗ ông.

Chỉ là, điều này dường như vô dụng? Đừng nói ông không có biện pháp triệt để ngăn cách hai người, cho dù thật sự ngăn cách, con trai ông như vậy, làm sao có thể thoáng cái liền quên Trác Thiệu?

Lương Phóng cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm cái gì...

Ông thở dài, cuối cùng quyết định thuận theo tự nhiên.

Lương Phóng thuận theo tự nhiên, khiến Trác Thiệu càng ngày càng buồn bực.

Người yêu của mình thật vất vả mới lớn lên, thật vất vả mới có thể thân thiết một chút, hắn lại không gặp được người...

Không, hắn vẫn có thể nhìn thấy người, chỉ là Lương Phóng luôn ở bên cạnh, vì thế hắn không làm được gì được.

Lúc mới bắt đầu, Trác Thiệu cũng giống như Lương Thần, còn tưởng rằng Lương Phóng thật sự có việc muốn Lương Thần hỗ trợ.

Lương Phóng vẫn muốn Lương Thần kế thừa công ty của ông, việc này Trác Thiệu cũng biết, liền không hoài nghi cái gì, nhưng qua vài ngày, hắn lại cảm thấy không đúng.


Nhất là Lương Thần vậy mà không về nhà, ngược lại ở lại công ty!

Lúc hắn gọi điện thoại cho Lương Thần, Lương Thần vẫn luôn nói không có việc gì, nhưng Trác Thiệu vẫn không thể yên lòng, suy nghĩ một chút Trác Thiệu dứt khoát trực tiếp đi Hâm Hòa.

Một ngày sau khi Lương Phóng và con trai "thẳng thắn đối đãi", Trác Thiệu đi tới Hâm Hòa.

Trước kia Trác Thiệu thường đến Hâm Hòa, quen rất nhiều người bên Hâm Hòa, nên không có ai ngăn cản hắn, hắn một đường đi tới phòng làm việc của Lương Phóng, gõ cửa đi vào.

Phòng làm việc của Lương Phóng rất lớn, ở giữa đặt một cái bàn ông chủ màu đỏ sậm rất lớn, đó là nơi làm việc của ông, mà lúc này, trong phòng làm việc này ngoại trừ bàn ông chủ, bên cạnh còn có thêm một cái bàn máy tính, lúc này ngồi trước bàn, không phải Lương Thần thì là ai?

"Trác Thiệu?" Lương Thần có chút ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Trác Thiệu, nhưng rất nhanh, trong mắt lại dâng lên lo lắng.

Mà Lương Phóng thì biểu tình phức tạp nhìn Trác Thiệu.

Lúc trước còn chưa nói chuyện với con trai mình, khi Lương Phóng đối mặt với Trác Thiệu còn có thể tâm tình bình tĩnh, nhưng hiện tại... Ông thật sự không có biện pháp bảo trì bình tĩnh trước mặt Trác Thiệu.

Sau khi Trác Thiệu vào phòng, lực chú ý đã bị Lương Thần hấp dẫn.

 Mấy năm nay hắn vẫn chiếu cố Lương Thần, đối với tính tình Lương Thần rất quen thuộc, trong mắt Lương Thần có lo lắng hắn tự nhiên liền phát hiện trước tiên, cũng lập tức ý thức được "tình huống" sợ là không đúng.

Tầm mắt của hắn chuyển đến trên người Lương Phóng.

 Lương Phóng nhìn hắn vẻ mặt vô cùng phức tạp, Trác Thiệu nhìn thấy biểu tình như vậy của ông, lập tức hiểu được, suy đoán của mình sợ là thành sự thật.

 Lương Phóng khẳng định đã phát hiện ra cái gì đó.

Trác Thiệu đang nghĩ như vậy, đột nhiên lại phát hiện, biểu tình hiện tại của Lương Phóng có chút quen mắt.

Kiếp trước, sau khi hắn ở công ty của Lương Hâm lộ diện, trở thành quản lý dự án, có một thời gian Lương Phóng đột nhiên gọi Lương Hâm đi.

Công ty trang trí của Lương Hâm bởi vì ông chủ không có ở đây, không thể thiếu một chút sơ suất, mà lúc hắn cầm văn bản đến chỗ Lương Phóng tìm Lương Hâm yêu cầu Lương Hâm xử lý, Lương Phóng chính là nhìn hắn như vậy.

Trước ngày đó, hắn đã gặp Lương Phóng, nhưng chỉ tùy ý nói vài câu, tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng hôm đó thái độ của Lương Phóng lúc nói chuyện với hắn đột nhiên có chút khác thường.

Tình hình lúc đó rất giống với ngày hôm nay.

Khi đó hắn đã yêu Lương Hâm, lúc đối mặt với Lương Phóng vô cùng khẩn trương, cũng ghi nhớ thần sắc khác biệt của Lương Phóng so với trước đó. Lúc ấy hắn không biết rốt cuộc là vì sao, nhưng bây giờ...


Trong lòng Trác Thiệu đột nhiên đau xót.

Lần này, Lương Phóng hẳn là phát hiện chuyện của hắn và Lương Thần, mới có thể có phản ứng như vậy, vậy kiếp trước thì sao?

Lúc ấy, Lương Hâm có phải đã come out với Lương Phóng không?

Trách không được sau đó Lương Phóng để hắn chăm sóc Lương Hâm đang trong tình trạng nguy kịch, trách không được sau khi Lương Hâm qua đời, Lương Phóng lại qua lại với hắn...

"Chú Lương, cháu muốn nói chuyện với chú." Trác Thiệu hướng về phía Lương Phóng nói.

"Nói cái gì?" Lương Phóng thu hồi biểu tình phức tạp trên mặt hỏi.

Ông đã sớm đoán được Trác Thiệu hẳn là sẽ tới tìm ông nói chuyện, hiện tại ông tò mò không biết Trác Thiệu muốn nói chuyện gì với ông.

"Chú Lương, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi." Trác Thiệu cười nói.

"Được." Lương Phóng gật gật đầu, Lương Thần lại sốt ruột đứng dậy: "Ba! Trác Thiệu! Con cũng sẽ đi."

"Thần Thần, con ở lại." Lương Phóng nói.

"Lương Thần, cậu ở chỗ này chờ một chút." Trác Thiệu cũng đồng thời nói, xong rồi lại trấn an một câu: "Chúng ta chỉ nói chuyện, không có việc gì, cậu yên tâm đi."

Lương Thần rất bất an, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn Trác Thiệu và Lương Phóng rời đi.

Chuyện ba cậu nói, cậu không nói với Trác Thiệu, nhưng Trác Thiệu hình như đã phát hiện, hiện tại bọn họ sẽ nói cái gì?

Ba cậu có thể thật sự đi đối phó Trác Thiệu hay không?

Lương Thần lo lắng vô cùng, kết quả đúng lúc này lại nhận được tin nhắn Trác Thiệu gửi tới: "Yên tâm, không có việc gì."

Trái tim của cậu chợt bình tĩnh lại.

Cậu tin tưởng Trác Thiệu.

Trác Thiệu và Lương Phóng kỳ thật đi không xa. Lương Phóng dẫn Trác Thiệu vào một phòng họp trống ở Hâm Hòa.

Cửa phòng họp bị đóng lại, âm thanh bên ngoài bị ngăn cách hoàn toàn, mà trong phòng, Lương Phóng và Trác Thiệu ngồi đối diện nhau, yên lặng có chút quỷ dị, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Trác Thiệu mở miệng trước: "Chú Lương, chú hẳn là biết chuyện của cháu và Lương Thần đúng không?"

"Tôi biết," Lương Phóng nói, "Vậy bây giờ cậu muốn nói gì với tôi?"

"Chú Lương, cháu rất thích Lương Thần, vô cùng thích, cậu ấy quan trọng hơn chính cháu, cháu hy vọng có thể được ngài chúc phúc." Trác Thiệu lại nói.


Ở huyện Phúc Dương, phương ngữ không có danh xưng "ngài", người nơi này cũng không quen nói ngài, trước kia Trác Thiệu và Lương Phóng nói chuyện, chưa từng chính thức như vậy.

Mà chính sự chính thức của hắn đã khiến Lương Phóng có chút không được tự nhiên.

Trác Thiệu như vậy, quả thực giống như con rể mới tới cửa!

Nếu Lương Thần là con gái, có người ưu tú như Trác Thiệu thích, ông cầu còn không được, nhưng mấu chốt chính là, Lương Thần là con trai của ông!

Ông nghe Trác Thiệu nói, không có mừng rỡ chỉ cảm thấy buồn bực.

Đồng thời cũng cảm thấy con trai mình quá ngốc... Nghe thấy chưa? Trác Thiệu đẫ thừa nhận rất thích con trai ông, vậy mà con trai ông còn tưởng rằng Trác Thiệu bị ép.

"Nếu tôi không chúc phúc thì sao?" Lương Phóng hỏi.

Trác Thiệu nhìn Lương Phóng, đột nhiên nở nụ cười.

Trước đó Trác Thiệu vẫn rất lo lắng Lương Phóng sẽ không đồng ý cho mình và Lương Thần ở cùng một chỗ, tuy rằng hắn không quan tâm, nhưng hắn biết, Lương Thần vẫn quan tâm đến cha mình.

Vì thế, hắn từng rất dụng tâm đi xoát độ hảo cảm.

Nhưng cách đây không lâu, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Lương Phóng, hắn đột nhiên không lo lắng nữa.

Kiếp trước hắn tệ như vậy, Lương Phóng cũng đã tiếp nhận, bây giờ không có đạo lý không tiếp nhận.

Ừm, Lương Phóng không chấp nhận cũng vô dụng, hắn sống hai đời có chuyện gì chưa từng trải qua, chẳng lẽ còn sợ bắt đầu lại từ đầu?

Đương nhiên, cho dù như vậy, nên làm, hắn cũng phải làm.

"Chú Lương, trang trí Tinh Thần vốn là cháu mở cho Thần Thần, vài ngày nữa, cháu sẽ đem sáu mươi phần trăm cổ phần của Tinh Thần chuyển cho cậu ấy." Trác Thiệu vẻ mặt nghiêm túc: "Bởi vì tương lai Tinh Thần có thể sẽ niêm yết trên thị trường, cháu không thể đưa toàn bộ cho cậu ấy, nhưng cháu cam đoan, cậu ấy vĩnh viễn sẽ có được nhiều cổ phần nhất của Tinh Thần."

Trác Thiệu không thích những người chỉ nói không làm, lúc này hắn tự nhiên tính toán lấy ra một ít đồ vật thực tế.

Mà hắn ngoại trừ Tinh Thần, cũng không có cái gì khác.

Lương Phóng biết, lần này Trác Thiệu tìm mình nói chuyện, nhất định sẽ nói tương lai đối với con trai mình thật tốt, nhưng những lời đó, kỳ thật ông không muốn nghe.

Ai mà không biết nói chứ? Nhưng cuộc sống dài như vậy, ai có thể đảm bảo tương lai?

Kết quả, vậy mà Trác Thiệu lại nói muốn đem cổ phần cho Lương Thần...

Trang trí Tinh Thần so ra kém bất động sản Hâm Hòa của ông, nhưng đà phát triển của công ty vô cùng tốt, đây là tâm huyết của Trác Thiệu, vậy mà Trác Thiệu lại nguyện ý cho con trai mình!

Nhiều ngày như vậy, Lương Phóng gần như đã tiếp nhận chuyện của hai người, hiện tại nghe đến chuyện này, lại càng có loại cảm giác mình hơn phân nửa không ngăn được.

Nhưng ông vẫn nói: "Thần Thần không thiếu tiền, tương lai Hâm Hòa đều là của nó. Ngược lại là cậu... Trác Thiệu, cậu không sợ tôi ra tay với cậu sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui