Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

Mặt tiền cửa hàng cộng với gác xép phía trên, tổng cộng cũng không nhiều, lại là loại hộ gia đình đặc biệt vuông vắn, tự nhiên cũng không cần quá nhiều thiết kế, ngược lại về phương diện trang trí cần chú ý nhiều hơn một chút.

Vì vậy, Trác Thiệu nhanh chóng hoàn thành bản vẽ sau đó bắt đầu xây dựng.

Dù sao cũng không phải để cho người ở, đường ống nước chỉ cần lắp đơn giản hai cái là được, kéo đường dây điện cũng không khó, còn sàn nhà mà nói...

Trác Thiệu rất đơn giản, trực tiếp lát gạch trắng.

Muốn có vẻ khác một chút, đến lúc đó lấy một ít loại thảm phong cách trải lên là được, hắn vội vàng mở cửa, nên không quá chú trọng vào phần gạch lát nền.

Dù sao những viên gạch kia cũng rất đắt, trải lên còn tốn thời gian.

Một trong những khách hàng hào phóng trước đây của hắn, nhà ở phải lát đá cẩm thạch ghép hoa, là đá cẩm thạch cắt ra các mô hình để ghép lại thành một, chỉ mỗi tường ở nhà vệ sinh, đã tốn khoảng hai hoặc ba vạn.

Bây giờ hắn không có tiền, hắn sẽ không làm thế... Để thể hiện sự sang trọng của trang trí châu Âu, một tấm thảm lớn trải dưới ghế sofa và bàn trà, trông sẽ càng xa hoa hơn.

Trác Thiệu trang trí rất đơn giản, hắn chủ yếu coi trọng phần trang trí nội thất phía sau hơn, vì thế chỉ mất mười ngày, liền đem ba cửa hàng của mình mạnh mẽ chỉnh lý.

Mà trong mười ngày này, hắn đã luôn ở tại hiện trường thi công.

Hắn để lại một không gian trên gác mái cho mình ở. Trong những ngày này hắn vẫn luôn sống với các công nhân trên gác mái.

Trác Thiệu không trang trí gác mái này, tiền của hắn đều phải dùng để trang trí ba cửa hàng, tạm thời sẽ không trang hoàng chỗ này nữa, hắn ở trong phòng này kéo dây điện, tường tùy tiện sơn trắng, trên mặt đất trải thảm đỏ, cái loại mà người ta dùng để tổ chức hôn lễ hoặc các nghi lễ khác để phòng ngừa bụi bặm xi măng quá nhiều, lại mua thêm mấy cái giường đơn giản, liền trực tiếp vào ở.

Cái loại thảm người ta dùng để cử hành hôn lễ gì đó lấy ra trải thật sự rất tiện nghi, trải ra nhìn cũng không tệ lắm, rõ ràng mặt đất cũng không dùng xi măng nên trông căn nhà càng thêm đơn giản, nhưng sau khi trải như vậy, Trác Đình thế mà muốn đi lên lăn một vòng...

Vào lúc này, cũng có rất nhiều người sẽ chọn trải thảm đỏ này ở nhà, tất nhiên, thảm đỏ trải trong nhà chắc chắn dày hơn những người sử dụng trong buổi lễ.

Mười mấy ngày trang trí này, phần lớn thời gian Trác Thiệu đều dùng để làm trần nhà, mà vì tăng nhanh tốc độ thuận tiện tiết kiệm tiền, Trác Thiệu cũng lên tay.

Mùa đông làm nghề mộc, đó chính là rất giày vò người.

Cho dù mua ván gỗ cũng phải mài lại, vì không có khả năng bóng loáng hoàn toàn, phía trên không thể thiếu sẽ có gai gỗ, những người thợ mộc đã làm mấy năm trên tay cơ bản đều có vết chai dày, nên sẽ không dễ bị thương, nhưng Trác Thiệu hiện tại, thậm chí còn chưa đủ mười sáu tuổi.

Cho dù lúc làm vẫn luôn đeo găng tay, trên tay Trác Thiệu cũng không thể tránh khỏi bị đâm vào một ít dằm gỗ, đồng thời, trời lạnh lại tự mình ra tay làm việc, khiến cho tay hắn toàn là vết nứt nẻ.

Công nhân đương nhiên không có khả năng mua những loại kem dưỡng tay đắt tiền, bình thường đều là mua glycerol hoặc uera để bôi, thậm chí còn dùng glycerol làm thành khai tắc lộ (*) để lau tay.

(*) Tui không biết cái này là gì nữa, ai biết giúp tui với ạ

Trác Thiệu vẫn là lần đầu tiên biết khai tắc lộ còn có thể dùng như vậy, sau đó lại nghĩ đến, thứ này dùng tốt có thể là một loại thần khí bôi trơn hay không...

Nhưng mà hắn cũng chỉ là nghĩ nghĩ mà thôi.

Là một tên xử nam lớn tuổi, hắn chưa bao giờ có kinh nghiệm dùng bôi trơn.

Không, hiện tại hắn không phải xử nam lớn tuổi, lúc này hắn còn rất trẻ tuổi, hơn nữa đời này, hẳn là có thể phá thân lúc tuổi còn trẻ.

Nghĩ như vậy, Trác Thiệu ngược lại tràn ngập nhiệt tình.

Trác Thiệu vì để bớt việc, trên sàn đều lát gạch trắng, còn trên tường, hắn dán toàn bộ giấy dán tường.

Đối với một số cửa hàng giấy dán tường có giá bán rất cao, nhưng đối với người có hiểu biết có thể mua được với giá rất thấp, nhưng keo dán giấy dán tường ngược lại cần phải lựa chọn thật tốt.

Trác Thiệu không cần tiêu tiền mua giấy dán tường, sau khi hắn để lại sách hướng dẫn mua sản phẩm của nhà sản xuất giấy dán tường kia, nhà sản xuất liền tự mình giúp hắn dán, sau đó những thứ như đèn chùm đồ nội thất rèm cửa sổ, cũng đều có thể làm như vậy...

Mắt thấy sắp đến trưa, Trác Thiệu dùng gỗ dư thừa làm chút đồ trang sức đơn giản, sau đó cầm một cây kim lấy dằm gỗ trên ngón tay mình.


"Trác Thiệu, cậu đang làm gì vậy?" Lúc Lương Thần tới, liền nhìn thấy Trác Thiệu cầm một cây kim đâm vào ngón tay mình, nhất thời bị kinh hãi.

Mấy ngày nay, Trác Thiệu ở bên công trường nên không ở cùng bọn Lương Thần, nhưng mỗi ngày lúc hai đứa nhỏ tan học, Lương Phóng đều mang theo bọn họ đến tìm Trác Thiệu.

Mỗi buổi tối bọn họ đều ở chỗ Trác Thiệu ăn một bữa cơm, ở lại thêm một lát rồi mới đi, mà trước khi bọn họ đến, Trác Thiệu bình thường đều sẽ đem mình xử lý sạch sẽ, thay quần áo khác.

Nhưng hôm nay, buổi trưa Lương Thần đã tới, hắn cái gì cũng chưa kịp làm.

"Sao hôm nay các cậu lại tới sớm như vậy?" Trác Thiệu buông kim trên tay xuống, cười hỏi.

"Sáng nay, lớp học kỳ nghỉ đông đã kết thúc." Lương Thần nói, ánh mắt lại rơi vào tay Trác Thiệu.

Mấy ngày trước, mỗi ngày cậu đều tới đây, nhưng cho tới hiện tại chưa từng thấy Trác Thiệu giống như bây giờ —— hiện tại trên người Trác Thiệu bẩn thỉu, đôi tay còn khô nứt sưng đỏ, so với lúc trước hắn ở huyện Phúc Dương giúp Chu Chính Cường trang trí thoạt nhìn càng thảm hơn.

Lương Thần cảm thấy trong lòng chua xót, cậu đi học lớp bổ sung, bất quá cũng chỉ có hai mươi ngày, đã tốn hết mấy ngàn đồng, Trác Thiệu thì sao? Lại vất vả kiếm tiền như vậy...

Trác Đình càng đỏ mắt: "Anh."

"Tôi không sao, lúc khởi nghiệp sẽ vất vả một chút." Trác Thiệu cười nói, hắn thật sự không cảm thấy chuyện này có cái gì, dù sao trước kia, hắn cũng đã trải qua những chuyện này.

"Nhưng mà..." Lương Thần vẫn có chút rối rắm.

"Thật sự không sao mà." Trác Thiệu nói, hắn đã lấy hết dằm gỗ trên tay ra, liền nói: "Tôi đi tắm rửa, sau đó nấu cơm trưa cho các cậu." Buổi chiều hắn không cần làm gì nữa, có thể thay quần áo bẩn.

Trác Thiệu tắm rửa, thay quần áo xong, lấy ra một tuýt kem urea lớn bôi lên tay mình, liền hỏi: "Các cậu muốn ăn gì?" Buổi trưa bọn họ bình thường đều tùy tiện ăn một chút, cũng không biết hai đứa nhỏ có ăn quen hay không.

Về phần Lương Phóng, chắc là ông còn có việc cho nên không tới.

Trước khi đến, Lương Thần và Trác Đình còn thương lượng, muốn Trác Thiệu làm đồ ăn ngon cho bọn họ, nhưng hiện tại...

"Tớ muốn ăn cơm chiên trứng." Lương Thần nói.

"Còn có canh rong biển." Trác Đình nói.

Bên này Trác Thiệu có rất nhiều công nhân phải ăn cơm, bình thường đều làm khá nhiều cơm, vẫn luôn không thiếu cơm nguội, làm cơm chiên trứng là đơn giản nhất, canh rong biển thì đơn giản hơn, đun nước nóng ngâm một chút là được.

Trác Thiệu biết bọn họ là đau lòng mình, hắn cũng nhận phần đau lòng này, nhưng ngoại trừ cơm chiên trứng và canh rong biển, hắn còn làm thêm đùi gà kho tàu và rau xào cho công nhân ăn.

Sau khi ba người ăn no, Trác Thiệu bắt đầu thiết kế bố cục mỗi phòng, hắn dự định tương lai đem căn gác mái không trang trí kia làm chỗ ở, nên thuận tiện thiết kế một chút.

Gần đây Trác Thiệu ở cùng công nhân, nhưng chờ sau khi hắn nhận đơn hàng ở tỉnh thành, nhất định phải thuê một phòng khác cho công nhân ở.

Hắn không muốn ở chung một phòng với người khác.

Cũng bởi vì có tính toán như vậy, hắn yêu cầu người cấp giấy dán tường cho hắn thêm giấy dán tường để trang trí cho gian phòng hiện tại của bọn họ, về phần sau này... Hắn dự định trong tương lai sẽ trải thảm toàn bộ căn phòng, rồi đặt giường bàn máy tính vân vân.

Không mua thảm lông dê, mua thảm sợi hóa học sẽ rẻ hơn, mà chi phí trải thảm cũng rẻ hơn nhiều so với gạch lát sàn.

Về phần thảm dùng lâu sẽ bẩn... Đến lúc đó căn nhà ở Phong Hòa gia viên mà Lương Phóng cho hắn khẳng định đã giao nhà, hắn cũng không đến mức phải ở chỗ này.

Hôm nay là ngày rằm tháng Giêng, Tết Nguyên Tiêu.

Sau khi Lương Thần và Trác Đình ăn cơm trưa xong, vẫn như cũ ở bên Trác Thiệu không muốn trở về, Trác Thiệu cũng không đuổi bọn họ, thậm chí còn giữ bọn họ lại đến buổi tối, sau đó hơn tám giờ, nấu một nồi bánh trôi lớn cho bọn họ và mấy công nhân kia ăn.

Bánh trôi là Trác Thiệu mua, có hai loại nhân mè và nhân đậu, chính hắn không thích ăn, nhưng Lương Thần và Trác Đình lại rất thích, mỗi người đều ăn đầy một chén nhỏ.


Bọn họ còn muốn ăn nữa, nhưng Trác Thiệu sợ gạo nếp ăn nhiều không tiêu, không dám cho bọn họ ăn nhiều.

"Anh, mẹ còn có thể làm bánh trôi nhân thịt." Trác Đình ăn xong, lại nhắc tới mẹ Trác.

Lúc mẹ Trác rảnh rỗi, rất nguyện ý nghiên cứu món ăn cho hai đứa nhỏ ăn, mà trong trí nhớ của Trác Thiệu, bà quả thật đã làm bánh trôi nhân thịt.

Cha hắn không thích bánh trôi nhân ngọt, nên mẹ hắn đã mua một túi bột nếp tự bọc nhân thịt.

Bánh trôi không dễ gói, cuối cùng mẹ hắn gói ra từng cái bánh trôi rất lớn, cũng không tròn, còn không ngon lắm, nhưng lúc này nhớ lại, lại rất tưởng niệm.

Trác Thiệu có chút buồn bã như mất, Lương Thần lại kinh ngạc mở to hai mắt —— bánh trôi còn có nhân thịt?!

Ngày hôm sau, Trác Thiệu lại trở về huyện Phúc Dương, đi gặp Thẩm Tinh Hỏa.

Tỉnh thành bên này có thể chậm một chút, hiện tại hắn phải làm tốt trước tiên vẫn là trang trí phòng ghế lô cho nhà hàng của Thẩm Tinh Hỏa.

Trác Thiệu đã đem bộ dáng phòng ghế lô của Thẩm Tinh Hỏa, từng gian đều thiết kế ra.

Thẩm Tinh Hỏa yêu cầu xa hoa, lúc này dân chúng huyện Phúc Dương, không chú trọng vấn đề cá tính hóa gì, nên Trác Thiệu liền cố gắng đem phòng ốc trang trí thật xa hoa.

Vật liệu gương màu vàng sậm rất thích hợp để dán tường, gạch có thể lấy nhiều màu sắc ghép lại với nhau, một số mặt tường cũng có thể thử bọc da.

Tất nhiên, da họ sử dụng không thể là da thật, tất cả đều nhân tạo.

Trong thực tế, da nhân tạo tốt hơn nhiều so với da thật.

Nhà hàng mới của Thẩm Tinh Hỏa trong mười lăm ngày đầu năm mới này, đã kiếm được không ít tiền cho Thẩm Tinh Hỏa. Lúc này trang trí, Thẩm Tinh Hỏa cũng hào phóng hơn rất nhiều, chọn một số trần nhà phức tạp.

Trác Thiệu cuối cùng mất hai ngày công phu mới sửa thiết kế, lại chuẩn bị tốt ngân sách trang trí, hơn nữa còn ký hợp đồng với Thẩm Tinh Hỏa, xác định thời gian khởi công.

Cũng chính lúc này, Lý Triết Học tìm được Trác Thiệu, đưa cho Trác Thiệu một vạn tám: "Nợ của cậu, tôi giúp cậu đòi lại."

"Cám ơn." Trác Thiệu cười nói cảm ơn.

"Cậu không cần nói cảm ơn với tôi, ngược lại tôi muốn nói với cậu một tiếng cảm ơn." Lý Triết Học lấy một điếu thuốc ra châm lửa, bộ dáng tâm tình rất tốt, còn hỏi Trác Thiệu: "Cậu muốn hút thuốc không?"

Trác Thiệu không hút thuốc, không chút nghĩ ngợi liền từ chối, lại có chút kỳ quái: "Tại sao anh lại cảm ơn tôi?"

"Cảm ơn cậu đã giúp tôi tìm được một con đường tốt đó!" Lý Triết Học nói, hắn ta đã suy nghĩ về những gì hắn ta sẽ làm trong tương lai, nhưng hắn ta vẫn chưa nghĩ ra, nhưng bây giờ, hắn ta biết mình có thể làm gì trong tương lai! "Tôi dự định sau này sẽ làm công việc này, chuyên môn giúp người ta đòi nợ!"

Rất nhiều nhà máy đều là bị người ta nợ hàng hóa, còn thường xuyên không lấy lại được tiền.

Lý Triết Học suy nghĩ, hắn ta có thể giúp đòi tiền, sau khi đòi được số tiền đó trở lại sẽ thu phí đòi nợ.

Hắn ta tin rằng các nhà máy nhất định sẽ nguyện ý hợp tác!

Trác Thiệu sửng sốt, sau đó rất nhanh liền hiểu được Lý Triết Học muốn làm cái gì, kiếp trước hắn ta cho vay nặng lãi, hiện tại lại muốn giúp người ta đòi nợ!

"Anh cẩn thận một chút." Trác Thiệu nhắc nhở một câu.

"Còn cần cậu nhắc?" Lý Triết Học nói, đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu một chút... Bác của cậu, ông ta có gì đó không thích hợp."

"Làm sao vậy?" Trác Thiệu hỏi


"Mấy ngày trước tôi vẫn cho người nhìn chằm chằm ông ta, phát hiện ông ta khi dễ cô gái nhỏ nhà người ta. Tất nhiên, ông ta cũng không thật sự làm cái gì, chính là sờ người ta vài cái, về sau bị tôi dọa đi." Lý Triết Học nói.

Khuôn mặt Trác Thiệu nhất thời tối sầm lại, đôi tay cũng không kiềm chế được mà run rẩy.

Kiếp trước Trác Vinh Minh chết trên tay hắn, là vì ông ta muốn khi nhục Trác Đình.

Sau khi Trác Thiệu sống lại, nói bóng gió hỏi Trác Đình, biết được là chưa từng xảy ra chuyện như vậy, sau đó hắn vẫn luôn quan sát Trác Vinh Minh, cũng không phát hiện ra cái gì, hắn còn nghĩ kiếp trước Trác Vinh Minh làm như vậy, là do chính mình chọc giận ông ta, thì ra là không phải?

Lý Triết Học đã rời đi, nhưng Trác Thiệu lại có loại cảm giác cả người lạnh lẽo.

Đồng thời cũng cảm thấy mình có chút sơ suất.

Hắn vẫn bận rộn với sự nghiệp của mình, không muốn để lại vết nhơ cho cuộc đời mình, nên vẫn không có thật sự làm gì người Trác gia, nhưng hiện tại...

Trác Thiệu suy nghĩ một chút, buổi chiều hôm đó, liền đến chỗ Thẩm Tinh Hỏa mua chút đồ ăn, sau đó xách đến đồn cảnh sát.

"Trác Thiệu, sao cậu lại tới đây? Tới hỏ tiến độ hả?" Thường Chu nhìn thấy Trác Thiệu có chút tò mò, suy nghĩ một chút, liền cho rằng Trác Thiệu tới hỏi tiến độ vụ án Lương Thần bị bắt cóc.

Hệ thống tư pháp làm việc, không thể quá nhanh... Hai tên bắt cóc đã bị nhốt, nhưng vì năm mới bản án vẫn chưa được đưa ra.

"Không phải, chú Thường cháu có chuyện khác tìm chú." Trác Thiệu chia thức ăn trên tay ra ngoài, sau đó đi theo Thường Chu vào văn phòng của Thường Chu.

"Nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì?" Thường Chu hỏi, sau đó lại đánh giá Trác Thiệu vài lần, cuối cùng nói: "Nhóc con, cậu thật lợi hại, đều có thể tìm người giúp cậu đòi nợ, còn có chuyện gì không tự làm được?"

Khuất Quế Hương kia đã báo cảnh sát mấy lần, chuyện của nhà họ Trác, Thường Chu đương nhiên không có khả năng không biết, mà ông cũng rõ ràng, Lý Triết Học kia, hẳn là Trác Thiệu tìm đến đòi nợ.

Ông không thích Trác Thiệu lắm, cảm thấy người này quá có dã tâm, cũng quá tư lợi, nhưng Lương Phóng rất thưởng thức Trác Thiệu, lúc trước khi tụ hội với Lương Phóng, ông cũng không nói gì.

Kỳ thật cũng không có gì để nói, cho dù Trác Thiệu có dã tâm, hắn đi theo Lương Phóng, hẳn là cũng chỉ muốn mượn thế, cũng không có khả năng đi hại Lương Phóng.

Loại người như Trác Thiệu, đầu óc bình thường đều rất rõ ràng, sẽ không dễ dàng đắc tội với người khác.

Trong đồn cảnh sát, có mấy cảnh sát vẫn cảm thấy Trác Thiệu rất đáng thương, nhưng Trác Thiệu nhìn biểu tình của Thường Chu, nghe ông nói như vậy, liền biết ông không phải là một trong số đó.

Như vậy cũng tốt, hắn không cần giả vờ gì nữa.

"Cháu đã rất thân thiện với gia đình họ." Trác Thiệu cười nói.

"Tôi biết, nếu cậu thật sự làm cái gì, tôi khẳng định sẽ không để cho cậu tiêu dao như vậy." Thường Chu nói, thái độ của ông đối với Trác Thiệu vẫn rất tốt, bởi vì Trác Thiệu đòi nợ thì đòi nợ, cũng không có đi hại người.

Trác Thiệu cười cười: "Cảnh sát Thường yên tâm, chuyện phạm tội cháu khẳng định sẽ không làm, cháu một lòng muốn trở thành người tốt."

"Được, tôi tin cậu. Nhân tiện, cậu đến tìm tôi là có chuyện gì vậy?" Thường Chu hỏi.

"Cháu muốn nói một chuyện... Chuyện của bác trai cháu." Trác Thiệu nói.

"Cậu muốn tố cáo ông ta?" Thường Chu nhướng mày, ông biết Trác Vinh Minh kia, tuy rằng có chút không giống, nhưng lá gan rất nhỏ, không giống người sẽ phạm sai lầm lớn, Trác Thiệu này, không phải là vu tội ông ta tội gì đó chứ?

"Không phải." Trác Thiệu nói, "Cháu không có chứng cớ tố cáo ông ta cái gì, chỉ là... Ông ta thích con nít."

Thường Chu lập tức không nghe hiểu, Trác Thiệu dừng một chút, lúc này lại nói: "Bác cháu thích bé gái, lúc trước đối với em gái cháu, cũng từng động tâm tư, nếu không phải bác gái cháu cả ngày ở nhà, sợ là ông ta đã sớm thực hiện được, hiện tại cháu sợ ông ta sẽ đi thương tổn những bé gái khác."

Kiếp trước sau khi hắn bỏ học đánh Trác Gia Bảo, Khuất Quế Hương chạy tới nhà mới chiếu cố Trác Gia Bảo, Trác Vinh Minh mới bắt đầu động tay động chân với Trác Đình.

Lá gan của ông ta hẳn là thật sự rất nhỏ, cho đến khi chết, kỳ thật cũng không thật sự làm gì Trác Đình, chỉ là Trác Đình rốt cuộc bị tổn thương rất lớn, sau đó phương diện tâm lý vẫn luôn không khỏe mạnh.

Kiếp trước bởi vậy nên Trác Thiệu đặc biệt áy náy, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Mà đời này, Trác Đình đã không còn có khả năng bị ông ta thương tổn nữa, nhưng những bé gái khác thì sao?

Trác Thiệu không muốn ngồi tù nữa, không có biện pháp thay trời hành đạo, cũng chỉ có thể đem chuyện này nói cho Thường Chu, để Cho Thường Chu nhìn chằm chằm một chút.

"Chú Thường, việc này hy vọng chú sẽ không nói ra, em gái cháu tuổi còn nhỏ, vẫn không hiểu rõ lắm, cháu cũng chưa từng nói cho người khác biết." Trác Thiệu nói.


Thường Chu gật gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Trác Thiệu một cái.

Ông không nghĩ tới lại có chuyện như vậy!

Thường Chu đã sớm làm cha, chán ghét nhất hành vi như vậy, đối với Trác Vinh Minh ghê tởm không chịu được, đối với cảm quan của Trác Thiệu ngược lại tốt hơn rất nhiều.

Trác Thiệu rời khỏi đồn cảnh sát, suy nghĩ một chút, lại đi tìm Lý Triết Học, đưa cho Lý Triết Học hai ngàn đồng, nhờ Lý Triết Học nhìn người nhà họ Trác: "Tôi rất chán ghét người nhà kia, anh giúp tôi trông coi bọn họ một chút, nhà bọn họ nếu có người làm chuyện xấu gì, phiền anh hỗ trợ báo cảnh sát."

"Không thành vấn đề." Lý Triết Học lấy tiền, không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng: "Nếu họ làm điều gì xấu, tôi nhất định sẽ giúp cậu báo cảnh sát, đưa bọn họ đến đồn cảnh sát!"

Lý Triết Học cho rằng Trác Thiệu chỉ là muốn trả thù người Trác gia, nên không nghĩ nhiều, mà Trác Thiệu làm như vậy, lại hoàn toàn không muốn có người bị thương.

Hắn cứu Trác Đình, cũng không thể hại người khác.

Sau khi đi đồn cảnh sát, lại tìm Lý Triết Học, Trác Thiệu liền yên tâm hơn nhiều, lại bắt đầu bận rộn chuyện của mình.

Nhà hàng của Thẩm Tinh Hỏa bên này, đầu tiên là lắp điều hòa trung tâm, công việc này Thẩm Tinh Hỏa mời công ty đường ống chuyên dụng đến làm, bản thân Trác Thiệu cũng không hiểu rõ những thứ này, không nhúng tay vào, ngược lại dự định thừa dịp trong khoảng thời gian này, trước tiên thi lấy bằng lái xe.

Bản thân hắn biết lái xe, đối với quy tắc giao thông lại hiểu rất rõ, hơn nữa lúc này thi bằng lái xe còn chưa nghiêm khắc, thi tự nhiên cũng rất đơn giản, phỏng chừng một tháng là có thể thi xong.

Tuy nhiên, trước khi thi được bằng lái xe, Trác Thiệu còn có một việc phải làm.

Đó chính là đưa Lương Thần và Trác Đình đi học.

Tiểu học và trung học cơ sở là cùng ngày đi báo danh, Trác Thiệu suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đưa Trác Đình đi học trước, sau đó đưa Lương Thần đi.

Lương Phóng liên hệ cho Trác Đình là một trường tiểu học tư thục ở tỉnh thành, một năm học cần một vạn tệ, vô cùng đắt, nhưng chất lượng giảng dạy không tệ.

Lúc này, người dân tỉnh thành đối với việc giáo dục con cái đã rất coi trọng, nhưng vẫn kém sau này, trường tiểu học tư thục cũng không khó vào, không cần phỏng vấn gì đó, cho dù Trác Đình muốn chen vào lớp, cũng rất dễ dàng làm xong.

Chỉ là, Trác Đình lại rất bất an: "Anh, em không muốn đi..." Một vạn đồng đó! Bản thân đi học lại tốn nhiều tiền như vậy!

Trác Đình lúc còn rất nhỏ, từ chỗ người lắm miệng trong thôn biết mình là được nhặt về, tuy rằng cha mẹ Trác đối với nó rất tốt, nhưng nó vẫn theo bản năng biểu hiện càng nhu thuận.

Ví dụ như làm việc nhà, Trác Thiệu muốn nhúng tay vào, mẹ Trác cự tuyệt, hắn liền không làm, Trác Đình lại không như vậy, thường sẽ kiên trì hỗ trợ.

Sau đó đến chỗ Khuất Quế Hương, cả ngày bị Khuất Quế Hương mắng mất tiền, mắng ăn cơm trắng, nó càng rõ ràng thân phận của mình không giống nhau, thậm chí có một lần chấp nhận tương lai mình tốt nghiệp trung học cơ sở sẽ lập gia đình.

Nửa năm nay, anh trai nó đột nhiên thay đổi, trở nên rất lợi hại, Trác Đình lại sáng sủa lên, còn được Trác Thiệu khuyến khích quyết định tương lai muốn đi học đại học, tìm một công việc tốt.

Nhưng bây giờ...

Một vạn đồng một năm tiểu học, vẫn làm cho nó có chút không tiếp nhận được —— trước đó một học kỳ, nó chỉ cần nộp bốn trăm đồng là đủ rồi!

Anh trai nó làm việc chăm chỉ như vậy để kiếm tiền, nhưng nó chi tiêu tiền như vậy, như vậy có thể không tốt lắm?

"Đình Đình, anh không thiếu tiền." Trác Thiệu liếc mắt một cái là có thể nhìn ra suy nghĩ của Trác Đình, cười nói: "Hơn nữa không phải em đáp ứng anh phải học tập thật tốt sao? Tương lai em tốt nghiệp đại học, sẽ đến công ty của anh, giúp anh làm việc!"

Trác Thiệu khuyên một hồi lâu, mới làm cho Trác Đình có chút sợ hãi bỏ đi ý niệm không đi học.

"Đúng, như vậy mới ngoan, kỳ thật em học trường kia, đối với anh mà nói cũng có lợi, em ở trong trường, anh cũng không cần quan tâm đến chuyện của em, có thể an tâm lập nghiệp, tương lai mở một công ty lớn." Trác Thiệu nói.

Trác Đình cuối cùng cũng thoải mái hơn rất nhiều, trịnh trọng gật gật đầu: "Anh nhất định có thể mở công ty lớn."

Lương Thần cũng cảm thấy Trác Thiệu nhất định có thể mở công ty lớn, đồng thời, cậu đối với Lương Phóng cũng cảm kích.

Trường mà cha cậu cho cậu học cũng rất đắt tiền...

Trác Đình báo danh rất nhanh đã báo xong, Trác Thiệu đi vào phòng ngủ của nó, giúp nó dọn giường xong, lại cùng dì chăm sóc cuộc sống của bọn họ nói chuyện đơn giản rồi mới rời đi.

Hai ngày sau, trường học của Trác Đình sẽ được nghỉ, hai ngày nay chủ yếu là để cho bọn họ thích ứng một chút, Trác Thiệu cũng không có gì lo lắng, rất nhanh liền tạm biệt với Trác Đình, sau đó đưa Lương Thần đi học.

Trường ngoại ngữ thành phố H càng ngày càng gần, Trác Thiệu không thể tránh khỏi lo lắng về cuộc sống của Lương Thần ở trường, mà trái tim của Lương Thần lại càng đập càng nhanh.

Bọn họ sẽ gặp được người bạn qua thư của Trác Thiệu sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui