Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu
Ba ngày sau nữa đêm đúng như lời hẹn Ngôn Tuấn Hàn dẫn Tôn Tình trốn ra khỏi cung tụ họp cùng Tống Kỳ Nam
“Hoàng đế bệ hạ đến rồi”
Tống Kỳ Nam cười cười nói
“Ta tưởng rằng ngươi làm hoàng đế rồi sẽ không cùng bọn ta uống rượu được nữa, sao lại rãnh rỗi đến đây vậy”
Chu Đình trêu chọc
“Không phải có kẻ gửi thư bảo ta là huynh đệ lâu quá không cùng nhau uống rượu sao”
“Ta là thấy ngươi trở thành hoàng đế rất bận rộn cho nên mới đến rủ ngươi đi uống rượu không phải sao”
Ngôn Tuấn Hàn liếc một cái
“Từ Chấn Thiên đâu sao không thấy”
“Hắn ta bây giở đang bận làm hiền tế tương lai của phụ thân ta rãnh đâu mà đến, mặc kệ đi ba chúng ta cùng uống, hôm nay ta vừa chôn được vài bình rượu ngon, không sai không về”
Cả ba người liền nâng rượu uống
Tôn Tình ở bên ngoài canh chừng thầm nghĩ rằng nếu để người khác biết được hoàng đế bệ hạ ở đây uống rượu cho dù có mười cái đầu chắc chắn vẫn bị chém xuống
Lúc này Tôn Tình liền nhìn thấy tứ vương gia nàng liền quay đi muốn trốn nhưng ánh mắt Ngôn Tuấn Vỹ rất tốt vừa lướt qua đã nhìn thấy Tôn Tình liền đi đến
“Ngươi sao lại ở đây, không ở trong cung bảo vệ hoàng thượng”
“Thuộc…thuộc…hạ.
.
”
Tôn Tình liền ấp úng trong lòng tự mắng bản thân miệng quạ mà vừa nghĩ lại thành thật
“Hoàng thượng có phải ở đây không”
Đối với sự chất vấn từ Ngôn Tuấn Vỹ nàng liền gật đầu, trong lòng khóc thầm, được rồi được rồi coi như là nàng sai đi được chưa sao ông trời lại trêu ngươi vậy chứ
“Khi nào hoàng thượng ra nói với người ta ở bên ngoài đợi”
Ngôn Tuấn Hàn uống nhiều đến mức không thấy trời đất mây gió gì được Tôn Tình đỡ vừa bước ra khỏi tửu lâu liền nhìn thấy Ngôn Tuấn Vỹ suýt chút nữa té nhào
“Hoàng huynh….
huynh sao ở đây”
“Cái này ta phải người bệ hạ”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn sang Tôn Tình tiểu cô nương này liền muốn trốn tránh
“Ở đây không tiện nói chuyện, đến phủ của ta đi”
Ngôn Tuấn Hàn đành đi theo, hoàng đế ra ngoài uống rượu còn bị vương gia bắt gặp thật không xong mà
Ngôn Tuấn Vỹ sai người chuẩn bị canh giải rượu
“Đây chắc không phải lần đầu đúng chứ”
Ngôn Tuấn Hàn im lặng
“Ta biết đệ là hoàng đế muốn làm gì làm nhưng nửa đêm trốn khỏi cung đi uống rượu còn say khướt như vậy ra thể thống gì, tiên đế mất rồi mẫu thân không quản đệ ta liền quản đệ”
Ngôn Tuấn Hàn im lặng không nói ánh mắt nhìn Ngôn Tuấn Vỹ, coi như y biết sau rồi ra ngoài uống rượu mà quên coi ngày vậy đi
“Hoàng huynh ta biết sai rồi, huynh đừng giận nữa”
Ngôn Tuấn Vỹ thở dài
“Đệ đã là hoàng đế ta không quản nữa, được rồi cũng đã khuya Tôn Tình đưa đệ vào hoàng cung không an toàn ta đã sai người kêu Chính Hiên hắn đến đưa đệ về cung, dù gì hắn cũng là phó tướng cũng từng là thị vệ của đệ ta cũng yên tâm”
Ngôn Tuấn Vỹ sẽ không ngờ được rằng bản thân mình đã tiếp tay cho người tổn thương đệ đệ mình
Tại Chính Hiên còn đang suy nghĩ cách nào để tiếp cận được Ngôn Tuấn Hàn như lúc trước thì có người bẩm bảo tứ vương gia cho mời hắn đến phủ, đến nơi nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn đang ngồi đó trên người mùi rượu nồng nặc bên cạnh chỉ dẫn theo Tôn Tình
“Tham kiến hoàng thượng, vương gia”
“Tại phó tướng miễn lễ, ở đây không có người ngoài không cần câu nệ”
Tại Chính Hiên đứng dậy, Ngôn Tuấn Vỹ liền mở lời
“Ngươi đưa hoàng thượng về cung an toàn, một mình Tôn Tình ta không yên tâm”
Tại Chính Hiên liền tuân lệnh
Trên đường trở về hoàng cung là một khoảng im bặt
Tại Chính Hiên liền chóp lấy thời cơ
“Hoàng thượng nửa đêm tại sao ở đây”
“Tại phó tướng khi nào quan tâm đến chuyện của hoàng đế vậy”
Ngôn Tuấn Hàn thấy hắn quan tâm mình trong lòng liền có chút rung động nhưng vẫn bình tĩnh mà nói
“Người đối với người khác là quân đối với thần vừa là quân vừa là tri kỷ, nửa đêm người ra khỏi cung thần lo lắng cho an nguy của người”
“Không phiền đến Tại phó tướng ta vẫn bình an không phải sau, sắp đến cổng cung rồi ngươi không cần theo ta đi vào Tôn Tình có thể bảo vệ ta được”
Ngôn Tuấn Hàn nói sau đó bước xuống khỏi xe ngựa, Tại Chính Hiên làm sao bỏ qua cơ hội liền chạy chạy theo đỡ lấy Ngôn Tuấn Hàn
“Chúng ta không thể bình thường như trước đây hay sao”
“Ta rất muốn bình thường như trước nhưng ngươi nghĩ như thế nào bình thường được khi đối mặt với một người mình có tình cảm ba lần bốn lượt này tỏ đều bị cự tuyệt hả”
Ngôn Tuấn Hàn nhịn không được quát
“Hàn nhi ta là có nỗi khổ”
Một câu Hàn nhi của Tại Chính Hiên phá bỏ lớp phòng bị mạnh mẽ suốt thời gian qua mà Ngôn Tuấn Hàn xây dựng y liền không kiềm được ôm lấy Tại Chính Hiên
Tại Chính Hiên cũng ôm lấy y nhưng lại âm thầm nở một nụ cười
Tôn Tình liền bịnh mắt lại, trẻ nhỏ không nên nhìn
Kể từ đêm hôm đó quan hệ giữa Tại Chính Hiên và Ngôn Tuấn Hàn liền thay đổi, thường xuyên triệu Tại Chính Hiên vào cung, bá quan văn võ không phải không biết nhưng không dám lên tiếng, nhiều kẻ nịnh nọt bắt đầu về phía Tại Chính Hiên
Ngôn Tuấn Vỹ nhìn thấy Tại Chính Hiên cùng Ngôn Tuấn Hàn có thể như trước liền an tâm nhưng có điều hắn lại không ngờ được sau này bản thân lại hối hận không kịp vì đêm hôm đó đã kêu Tại Chính Hiên đến
Trong chính điện, Ngôn Tuấn Hàn đang phê duyệt tấu chương, nhìn quanh lại không thất Tôn Tình liền có nhíu mày, gần đây tiểu cô nương này rất hay chạy đi đâu mất mặc dù y chưa giao nhiệm vụ gì cho nàng
Ở một góc khác bên ngoài chính điện
“Ta có cái này cho muội”
Dinh Lâm lấy ra một cây trâm ngọc đưa cho Tôn Tình
“Ta không lấy đâu, huynh chỉ là một thị vệ bên cạnh hoàng thượng bổng lộc không bao nhiêu, thứ này rất đắc ta không nhận”
Kể từ hôm hai người đụng mặt Tôn Tình và Dinh Lâm ngày càng thân thiếc hơn, đương nhiên tiểu cô nương chưa bao giờ trãi qua ái tình lần đầu tiên được người khác quan tâm như vậy liền rung động chỉ là không nói ra mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...