Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu


Ngày hôm sau Ngôn Tuấn Hàn vẫn chưa tỉnh dậy, cả người y thế mà lại nóng bừng, Tại Chính Hiên liền lo lắng, hơn thế việc y không có ở vương phủ khiến người khác nghi ngờ rất nhiều
Tại Chính Hiên lệnh cho Dinh Lâm âm thầm đến vương phủ tìm một trong ba người Tôn Tình thông báo một chút, hắn sau đó cũng viết một phong thư nhỏ đưa bồ câu đem vào đông cung
Ngôn Tuấn Vỹ nhận được thư liền lo lắng không thôi, mặc dù không muốn nhưng rốt cuộc hắn vẫn phải để Huỳnh Liên đến chỗ Tại Chính Hiên, bản thân Ngôn Tuấn Vỹ cũng theo cùng
Hai người âm thầm rời cung tránh sự nghi ngờ của người khác.

Lúc này ở chỗ Ngôn Tuấn Hàn, Tại Chính thấy y cả người vẫn nóng liên tục liền nắm chặt lây tay y, cầu mong y không sao, quả thật mà nói tâm hắn bây giờ đang vô cùng đau
Nhìn Ngôn Tuấn Hàn như vậy khiến hắn nhớ lại ký ức trước đây, ngày mà y nằm bất động toàn thân đầy máu mà chút đi hơi thở cuối cùng
Ngôn Tuấn Vỹ cùng Huỳnh Liên đến nhìn thấy cảnh Tại Chính Hiên nắm chặt lấy bàn tay Ngôn Tuấn Hàn mà rơi nước mắt liền cảm thấy có chút không biết nói gì
“Tại Chính Hiên ngươi buông tay đệ ấy ra đi, để Huynh Liên xem bệnh cho đệ ấy”

Nghe lời của Ngôn Tuấn Vỹ, Tại Chính Hiên mới buông tay y ra
Huỳnh Liên ngồi một bên bắt mạch cho Ngôn Tuấn Hàn sau đó liền có chút nhíu mày nhưng chỉ trong một chốc liền thay đổi biểu cảm, nhưng đều lọt vào mắt của Tại Chính Hiên
“Vết thương của y không nặng nhưng vì thân thể của y suy nhược, công thêm mất nhiều máu cho nên mới sốt, ta sẽ kê cho y đơn thuốc, đến y quán của ta ở phía Nam kinh thành cách đây không xa đến đó lấy thuốc, còn nữa phải bồi bổ cho y và đừng để y uống quá nhiều rượu”
Huỳnh Liên nói, bản thân đang suy nghĩ cách điểu chế thêm đan dược cho Ngôn Tuấn Hàn nhưng làm cách nào để Ngôn Tuấn Vỹ cho y trở lại thái y viện mới thể có thảo dược điều chế
“Hơn nữa theo ta vẫn là cần một ít đan dược bồi bổ, nhưng hiện tại ta không thể điều chế cho nên….


“Ta sẽ cho người mang dược ngươi cần đến, cứ điều chế đan dược cho đệ ấy”
Ngôn Tuấn Vỹ lên tiếng, đệ đệ hắn khoẻ mạnh vẫn là quan trọng nhất, tạm thời chuyện của hắn với Huỳnh Liên tạm gác qua một bên trước đã
Thời điểm Ngôn Tuấn Hàn tỉnh dậy bên cạnh y chính là Tại Chính Hiên.

Lại một lần nữa tỉnh dậy bên cạnh mình chính là hắn, Ngôn Tuấn Hàn cảm thấy bản thân càng muốn cắt bỏ đoạn tình cảm này lại càng không thể
Nếu là kiếp trước Tại Chính Hiên chắc chắn sẽ không ở bên cạnh chăm sóc y như vậy, nhưng đây đã là lần thứ mấy rồi nhỉ, Ngôn Tuấn Hàn cười khổ, rốt cuộc có phải do duyên nợ của y và hắn quá sâu nặng hay không, y không thể nào bỏ được đoạn tình cảm này
Cảm nhận được động tĩnh của người bên cạnh Tại Chính Hiên liền mở mắt, nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn đang nhìn mình, tim hắn chợt đập mạnh
“Ngươi tỉnh rồi sao, vết thương đã được ta băng bó, an tâm bên ngoài không hề có tin tức gì, không cần lo lắng”
Tại Chính Hiên nói, Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy liền gật đầu, chuyện y bị thương vẫn là không nên truyền ra tránh bứt dây động rừng, nhưng trong lòng y rõ hơn ai hết việc y đột nhập Phùng phủ đã khiến bọn họ nghi ngờ cẩn thận hơn

“Cảm tạ ngươi đã cứu ta”
“Ngươi không cần khách sáo như vậy, ta với ngươi không xa cách như vậy, đợt một chút ta xem thuốc sắt xong chưa liền mang cho ngươi”
Tại Chính Hiên nói rồi rời đi, Ngôn Tuấn Hàn nhìn theo bóng dáng của hắn liền cười nhẹ, thật ra suy đi nghĩ lại cứ để mọi thứ giữa y và hắn thuận theo tự nhiên vậy, sống lại một đời có nhiều chuyện dường như kiếp trước y chưa từng biết cho nên chuyện bây giờ của y và hắn cứ cho nó tự phát triển đi, chuyện y lo lắng là bệnh tình của bản thân và kẻ đã đâm y bị thương
Phùng thượng thư thật sự đã ngay từ đầu phản bội phụ hoàng của y hay là do đời này y để ca ca trở thành thái tử cho nên mọi thứ mới thay đổi, còn nữa kẻ đêm qua rõ ràng là nam nhân nhưng sao lại bận đồ của nữ nhân, rốt cuộc là sao đây
Ngôn Tuấn Hàn có chút đau đầu, đúng lúc này Tại Chính Hiên trở lại trên tay là một chén thuốc, nghe mùi thuốc Ngôn Tuấn Hàn liền nhíu mày, y ghét nhất chính là mùi thuốc này quả thật càng ngày đối với việc uống thuốc càng bài xích
“Uống thuốc xong liền ăn một chút kẹo hồ lô sẽ không đắng”
Tại Chính Hiên như đang vỗ về trẻ nhỏ mà nói, nhưng lời này với Ngôn Tuấn Hàn rất có tác dụng, Ngôn Tuấn Hàn mặc dù khó chịu nhưng vẫn uống hết chén thuốc, sau đó Tại Chính Hiên liền đưa xâu kẹo hồ lô trước mặt y
Ngôn Tuấn Hàn vừa ăn kẹo hồ lô vừa nhớ lại chuyện đêm qua sau đó đôi mắt đăm chiêu nhìn Tại Chính Hiên, tại sao đêm qua hắn lại ở Phùng phủ, là đi gặp Phùng Kiều Ngọc sao, nghĩ như vậy tâm trạng của y liền trùng xuống
Tại Chính Hiên đương nhiên nhìn ra sau đó liền lên tiếng
“Đêm qua ta trở về vương phủ vì lo lắng cho người, nhưng lúc ra trở về bắt gặp người lén lút ra ngoài, sợ người gặp nguy hiểm cho nên âm thầm đi theo, ta không có lén lút đến gặp Phùng Kiều Ngọc, từ khi trở về đến giờ cũng chưa gặp qua nàng ta”
Ngôn Tuấn Hàn có chút bất ngờ, nghe cứ như là tướng công đang giải thích với thê tử sợ người hiểu lầm vậy
Ngôn Tuấn Hàn nghĩ như vậy liền bất giác đỏ mặt, y là đang nghĩ cái quái gì vậy chứ, xoay mặt sang nơi khác cố gắng điều chỉnh lại suy nghĩ của mình.


Tất cả hành động của y đều lọt vào mắt của Tại Chính Hiên, hắn cũng mỉm cười
“Ta ở đây cũng không phải cách tốt, đợi đêm xuống ngươi đưa ta trở về vương phủ, tránh người khác nghi ngờ”
Ngôn Tuấn Hàn liền nói sang chuyện khác.

“Không cần lo lắng bên ngoài hiện tại đều biết ngươi đang ở câu lang viện sẽ không ai nghi ngờ”
Ngôn Tuấn Hàn nghe đến đây mặt liền nổi ba đường hắc tuyến, mặc dù hiện tại bên ngoài chả nói được một lời nào tốt đẹp cho y cả, nhưng đâu nhất thiếc phải làm vậy chứ, y thật cảm thấy danh tiếng bản thân sớm đã tệ đến mức nào rồi
Nghĩ xem bên ngoài đồn đại thế nào đây, Lục vương gia ngày đêm ham mê tửu sắc, lúc làm thái tử đã thất trách bây giờ làm vương gia cũng không khác là bao còn công khai ở câu lang viện không sợ miệng đời, nghĩ đến thôi cũng đủ khiến y không còn một chút gì là tốt đẹp nữa rồi, Ngôn Tuấn Hàn khóc không ra nước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui