Ngôn Tuấn Hàn nói xong liền rời đi, y vẫn chưa muốn rời cung muốn đi dạo một lát, Tại Chính Hiên liền theo sau, không khí giữa hai ngươi vô cùng im lặng gần như chie nghe thấy tiếng thở mà thôi còn lại nửa lời cũng chẳng nói
Ngôn Tuấn Hàn có chút buồn chán, nếu là Tôn Tình đi cùng y liền sẽ nói rất nhiều nhưng bây giờ là Tại Chính Hiên, giữa y và hắn có quá nhiều khuất mắc, có quá nhiều thứ không biết bắt đầu từ đâu cũng không biết kết thúc như thế nào, cảm giác khiến người ta khó chịu vô cùng
Ngôn Tuấn Hàn đi một lúc liền đến cổng thành, y đột nhiên muốn đi lên phía trên cổng thành
Tại Chính Hiên cũng âm thầm đi theo nhưng trong lòng hắn liền có chút sợ, cảm giác ở trên cổng thành khiến tim hắn có chút nhói đau
Ngôn Tuấn Hàn từ trên cổng thành nhìn xuống, bên dưới bá tánh cũng đang tấp nập mua bán đi lại, so với khung cảnh cuối cùng trong mắt y hoàn toàn khác nhau, y suy cho cùng vẫn không quên được cảnh tượng ngày hôm đó, phía sau đều là quân lính của Tại Chính Hiên, trước mặt cũng vật, còn có tiếng khóc, tiếng oán than ở trong cung của các nữ nhân chỉ mới vừa được vào cung còn chưa trở được ân sủng gì gì đó đều đã bị bắt bị bọn quân lính đem ra làm thú vui, còn có hình ảnh Phan Mạch vì y mà chết một mình đối chọi với mấy trăm tên, lần cuối cùng nhìn nàng nàng vẫn cười với y.
Còn có hình ảnh Tôn Tình vì y mà đỡ đao, hình ảnh Tôn Tình trong bộ hỷ phục trong ngày vui của nàng lại trở thành hỷ tang mất rồi
Nước mắt Ngôn Tuấn Hàn đột nhiên không kiềm được mà rơi xuống, Tại Chính Hiên liền đưa tay lao đi giọt nước mắt trên mặt y, mặc dù không biết tại sao Ngôn Tuấn Hàn lại khóc nhưng hắn cảm thấy vô cùng đau lòng
“Tại Chính Hiên có phải nếu như ta không thích ngươi thì tốt biết mấy”
Tại Chính Hiên liền kéo Ngôn Tuấn Hàn vào lòng
“Ta xin lỗi, Hàn nhi đều là lỗi của ta”
Ngôn Tuấn Hàn liền khóc lớn, không phải lỗi của ngươi ngươi không phải Tại Chính Hiên lúc trước làm sao có lỗi, cho dù là Tại Chính Hiên của kiếp trước ngươi cũng không có lỗi, mọi lỗi lầm đều là ở ta, cho dù có nói trăm lần vạn lần thì tất cả những lỗi lần này đều từ ta mà ra ngươi làm gì có lỗi, nếu ta không thích ngươi, nếu ta không mù quáng vì ngươi đã không có kết cục của kiếp trước, kiếp này không muốn dây dưa cùng ngươi nhưng ông trời nhất định bắt ta phải dây dưa cùng ngươi, Tại Chính Hiên gốt cuộc ta phải làm sao đây, làm sao mới tốt hết tất cả đây, làm sao có thể khiến cho kết cục kiếp trước không lập lại đây cũng làm sao từ bỏ được ngươi đây
Ngôn Tuấn Hàn cứ như vậy mà khóc, Tại Chính Hiên chỉ biết ôm y vào lòng, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn khóc lớn đến như vậy khóc đến bi thương trong lòng hắn rôid thiếp đi
Lúc hắn ôm lấy y trở về đông cung liền nhind thấy ba khuôn mặt đằng đằng sát khí nhìn chầm chầm mình nhưng hắn cũng không quan tâm liền ôm y đến tẩm cung, nhìn y an giấc rồi rời đi
“Tại Chính Hiên gốt cuộc ngươi muốn tổn thương điện hạ bao nhiêu nữa”
Tôn Tình tức giận nói, lần thứ hai điện hạ đi cùng Tại Chính Hiên trở về lại là hắn ôm về, hắn dám tổn thương điện hạ nàng nhất định liều mạng với hắn cho bằng được
“Không phải chuyện của ngươi, tiểu cô nương”
“Điện hạ là người cứu ta là người dạy dỗ ta như hiện tại, ta đương nhiên có quyền nói”
Tôn Tình định xông lên nhưng Kim Hoa An và Viên Trình Nam cản lại, bọn hắn nhìn thấy trong mắt Tại Chính Hiên cũng có bi thương, hơn nữa lúc nãy quan sát điện hạ vẫn an toàn không hề có gì khác lạ bọn họ không cho rằng Tại Chính Hiên lại tổn thương điện hạ lần nữa
Tại Chính Hiên lười giải thích liền đi trở vệ đúng vị trí canh giữ thường ngày
Tôn Tình tức giận nhìn sang hai người bên cạnh
“Sao lại cản ta, ta nhất định cho hắn mộ trận, đánh không lại vẫn đánh, các ngươi có biết điện hạ đã đau khổ vì hắn như thế nào không thế nhưng hắn trong lòng chỉ có thanh mai trúc mã Phùng Kiều Ngọc, chưa bao giờ hướng mắt về điện hạ, bây giờ đột nhiên lại đối xử với điện hạ như vậy gốt cuộc lại toang tính gì đây, lại muốn lần nữa tổn thương điện hạ sao”
Tôn Tình tức giận nói, Kim Hoa An liền ôm lấy tiểu cô nương vào lòng mà vỗ về
“Được rồi được rồi ta biết ngươi vì điện hạ nhưng ngươi đang bị thương đánh không lại người còn khiến bản thân bị thương như vậy làm sao bảo vệ điện hạ”
Tôn Tình lúc này mới chịu nín khóc, nhưng vẫn kiên quyết vô cùng, nhất định sẽ không để Tại Chính Hiên đến gần điện hạ nửa bước
Ngày tiếp theo gốt cuộc cũng đến ngày Ngôn Tuấn Hàn di tuần phía nam Bình Thiên quốc, Hoàng hậu trước khi y lên đường đã mang đến cho y một lá bùa bình an mong y bình an trở về
Ca ca Ngôn Tuấn Vỹ cũng đích thân tiễn y đến cổng thành, lần này đi e rằng không dễ dàng gì, Ngôn Tuấn Vỹ không thể cùng đi theo bảo vệ đệ đệ vô cùng lo lắng, hắn nhìn Tại Chính Hiên gật đầu một cái, Tại Chính Hiên đườn nhiên biết sẽ bảo vệ Ngôn Tuấn Hàn tuyệt đối bình an trở về
Vừa ra khỏi cổng thành một đoạn, Viên Trình Nam cũng đón thành công Chu Đình, Chu Đình so với mấy ngày trước đã phấn chấn lên rất nhiều, Chu Đình được ngồi cùng xe ngữa với Ngôn Tuấn Hàn bên trong còn có Huỳnh Liên
“Ta tưởng hôm đó ngươi say không nghe hết chứ”
Chu Đình cười cười say thì say nhưng hắn vẫn nhớ mà sao mà quên được, nếu mà quên Ngôn Tuấn Hàn nhất định sẽ không nhìn mặt hắn nữa, hắn dám quên mất hay sao
“Lần này ngươi đi di tuần phía nam có ta đi cùng bảo vệ ngươi an toàn đấy ngươi phải cảm tạ ta”
Ngôn Tuấn Hàn liền cười
“Ngươi mới nên cảm tạ ta, hôn trước ta nhâj được thư của Từ Chân Thiên, Chu minh chủ cho người tìm ngươi khắp nơi, nếu thấy ngươi ở đây lập tức bắt về, còn bảo lần này nhất định bẻ gãy chân ngươi để ngươi không tuỳ thời chạy khỏi Chu gia nữa”
Chu Đình liền cười
“Phụ thân không dám bẻ gãy chân ta đâu nếu thật sự bê gãy chân ta còn có gia gia đứng ra can ngăn, phụ thân không dám đâu, ta không muốn quay về tháng sau bọn họ thành thân, ta quyết định từ bỏ rồi nhất định không quay về”
Ngôn Tuấn Hàn định nói nhưng sau đó lại im lặng, thật ra Từ Chấn Thiên và Chu Vân không thành thân nữa, Chu Vân bảo khi nào tìm được Chu Đình trở về rồi tính
Kể từ ngày Chu Vân nghe được việc Chu Đình thích nam nhân liền biểu hiện khác thường, mặc dù Chu Vân không biểu hiện rõ nhưng là tỷ đệ Chu Đình làm sao không nhận ra, ở chõi phụ thân Chu Đình đương nhiên không lo, phụ thân sớm biết việc hắn thường xuyên đến câu lang viện chỉ là không quản được mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...