Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu
Trở về Vương phủ mặc dù hiện tại vương phủ xuất hiện thêm không ít người nhưng Ngôn Tuấn Hàn cũng không để tâm hơn nữa mùa đông y cũng sẽ không ra ngoài người khác cũng không thể vào Các được nên suy cho cùng đám người được phái đến chỉ có thể ở trong phủ nghe ngóng chút tin tức
Ngược lại Ngôn Tuấn Hàn rất thảnh thơi mà tịnh dưỡng, còn bắt Tại Chính Hiên làm người tiếp khắp sân cho y, đương nhiên Tại Chính Hiên sẽ đồng ý, Tống Kỳ Nam ở lại hai hôm liền phải trở về Lam Ninh trấn, trước khi đi hắn cũng nói vài lời với y nhưng Ngôn Tuấn Hàn chỉ đáp lại đợi một thời gian nữa hẳn tính, Tống Kỳ Nam cũng không hối thúc y để y có thời gian suy nghĩ
“Nhiêu đây được chưa, nhiều người tuyết như vậy ta thấy đến khi tuyết tan sẽ thành hồ nước mất thôi”
Tại Chính Hiên nói
“Nếu lúc này có món gì đó ấm ấm ăn thì hay biết mấy”
Tại Chính Hiên nghe là biết Ngôn Tuấn Hàn là muốn ăn gì nhưng thân thể y không khoẻ nếu như ăn vào cổ họng không tốt sẽ mất giọng thì sao
“Đợi ngươi khoẻ hơn sẽ mang lẩu thật ngon đến cho ngươi”
Ngôn Tuấn Hàn chỉ uỷ khuất mà gật đầu biết sao được Huỳnh Liên đã căng dặn y không được ăn này ăn kia đủ thứ cả đến khi thân thể ổn hơn
“Bên ngoài thế nào rồi”
“Bên ngoài đều tin ngươi hôn mê bất tỉnh an tâm, chỉ là bây giờ ai cũng biết Lục vương gia không được Hoàng thượng yêu thương nữa nhiều kẻ lại đem chuyện trước đây ra dâng tấu lên Hoàng thượng để phế bỏ truất vị vương gia của ngươi, phế ngươi thành thứ dân”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy liền cười nhạt
“Chuyện này không cần nói cũng biết có tay của Ngôn Đình Anh góp vào, không cần lo lắng, ngày kia chúng ta rời phủ một chuyến, bảo Kim Hoa An và Viên Trình Nam vào đây”
Tại Chính Hiên gật đầu sau đó liền triệu Kim Hoa An và Viên Trình Nam vào
“Điện hạ”
“Đứng lên đứng không cần phải hành lễ”
Viên Trình Nam và Kim Hoa An liền đứng dậy
“Ngày mai ta và Tại thị vệ ra ngoài một chuyến ngươi và Kim Hoa An ở lại đây giả dạng chúng ta an tâm ta có chuẩn bị nếu như có người đến bất chợt cũng không cần lo có Tôn Tình giải quyết”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Viên Trình *** *** dặn
“Thuộc hạ tuân lệnh”
“Được rồi lui xuống nghỉ ngơi đi còn có quan sát những người được hoàng cung đưa đến sau đó cẩn thận báo cho ta biết đặc điểm của họ”
Hai người liên lui xuống, Tại Chính Hiên tò mò Ngôn Tuấn Hàn đang muốn làm gì
“Ngày mai chúng ta chuẩn bị xe ngựa ra ngoài thành một chuyến ở trong phủ có chút chán rồi, gần sáng chúng ta rời phủ, xe ngựa để Chu Đình chuẩn bị, chúng ta đến câu lang viện của hắn”
Tại Chính Hiên gật đầu
“Ngươi muốn ra ngoài thành có chuyện gì sao”
“Đúng là có chuyện cũng như ta muốn ra ngoài đi dạo một chuyến”
Ngôn Tuấn Hàn vốn ý định sẽ ra ngoài tra chút tin tức sẵn tiện ra ngoài nhìn ngắm khí trời năm nay như thế nào có thể dựa vào thiên tượng tung ra chút lời đồn cũng tốt
“Ngươi đã nghe việc Quý phi bị huỷ dung nhan chưa”
Tại Chính Hiên nghe Dinh Lâm bẩm báo lại chuyện thú vị liền kể cho Ngôn Tuấn Hàn nghe
“Thật sao, chắc rằng Phụ hoàng sẽ đau lòng lắm vì không được thấy dung nhan của Quý phi xinh đẹp nữa rồi”
“Ta nghe nói Hoàng thượng cho thái y hết sức chữa trị nhưng thái y chỉ đành bó tay, Chu công tử ra tay cũng thật ác”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy càng cười lớn hơn, Chu Đình quả là bằng hữu tốt của y mà, mặc dù không tận mắt chứng kiến dung nhan hiện tại bị huỷ của Quý phi nhưng y tưởng tượng liền cảm thấy hài lòng vô cùng, muốn hãm hại mẫu hậu của y như vậy đối với bà ta còn quá nhẹ nếu là y không những khiến dung nhan bà ta bị huỷ hoại còn khiến cho bà ta câm miệng không thốt ra được lời nào chướng tai nữa
“Như vậy vẫn còn nhẹ hết mức, nếu được khiến bà ta câm miệng càng tốt”
Tại Chính Hiên nghe y nói vậy liền nở nụ cười đầy nham hiểm, Ngôn Tuấn Hàn cũng bất ngờ sau đó liền lên tiếng can ngăn
“Ngươi không cần phải làm vậy sau này cũng chưa muộn bây giờ phụ hoàng đang hết mực sủng ái mẹ con Quý phi”
Tại Chính Hiên nghe Ngôn Tuấn Hàn nói mặc dù lòng muốn báo thù nhưng y đã bảo hắn không được manh động vậy tạm thời cứ tạm tha cho Quý phi, sau này xử lí cũng chưa muộn
Bên này Dinh Lâm vốn muốn đến bấm báo chút chuyện nhưng lại nhìn thấy Tôn Tình đang ở ngoài làm người tuyết liền bước đến nhẹ nhàng mang áo choàng của mình cho Tôn Tình
Tôn Tình bất ngờ liền quay sang nhìn Dinh Lâm
“Ngươi đến tìm Tại Chính Hiên sao”
Dinh Lâm gật đầu
“Còn ngươi sao lại ở bên ngoài còn không mang áo choàng”
Tôn Tình liền nở nụ cười, những năm trước nàng thường ở bên ngoài làm người tuyết cho điện hạ ngắm nhưng năm nay điện hạ có Tại Chính Hiên không cần nàng làm người tuyết nữa nàng tủi thân liền tự mình chơi người tuyết vậy
“Ta làm người tuyết a, năm nay chủ tử nhà ngươi làm người tuyết cho điện hạ, điện hạ liền không cần ta nên ta tự làm một con người tuyết vậy”
Dinh Lâm nhìn Tôn Tình liền cảm thấy có chút đáng yêu
“Vậy để ta giúp ngươi làm người tuyết”
Tôn Tình gật đầu, thế là cả hai người ở ngoài tuyết làm người tuyết, Kim Hoa An và Viên Trình Nam thấy vậy cũng đến góp vui đên lúc Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên mở cửa ra nhìn mới thấy được một cảnh tượng bốn con người đang ném tuyết về phía nhau, Ngôn Tuấn Hàn cũng muốn tham gia nhưng Tại Chính Hiên không cho phép y ra ngoài khi trời vẫn còn tuyết
Ném tuyết một lúc cả bốn người mới nhìn thấy chủ tử đang đứng nhìn liền nhanh tuấn hành lễ
“Chơi vui đến vậy sao, các ngươi không có việc gì làm sao, việc ta giao đã làm xong chưa”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Tôn Tình
“Thuộc hạ không có việc gì a, Viên Trình Nam và Kim Hoa An mới có việc a”
Viên Trình Nam và Kim Hoa An liền liếc nhìn Tôn Tình, Tôn Tình không sợ liền núp sau Dinh Lâm
Ngôn Tuấn Hàn nhìn một màn trước mắt liền xoa xoa mi tâm
“Được rồi tiếp tục đi nặng thêm mười con người tuyết nữa”
Lời Ngôn Tuấn Hàn vừa nói ra cả ba người Tôn Tình liền muốn khóc a, một người tuyết đã lâu mười người tuyết chẳng khác nào tối nay bọn họ không được ăn a
Dinh Lâm vốn định đi nhưng thấy Tại Chính Hiên nhìn mình liền biết bản thân không thể thoát khỏi, nhưng được ở cùng Tôn Tình thì cũng được
Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên ở trước hiên phòng nhìn bốn con người ngoài kia nặn người tuyết vô cùng vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...