Kiếp Này Gặp Được Người FULL
Chuyến bay dài mười mấy tiếng, lại có anh ngồi bên cạnh, Lý Mộng Nghiên không được thoải mái.
Không muốn nói chuyện với anh nên cô đeo bịt mắt, giả vờ ngủ.
Quý Thừa An ngồi bên cạnh, trên đùi đặt một chiếc laptop.
Cả quãng đường bay anh bận rộn gõ lạch cạch không chút nghỉ ngơi.
Nhiều lần muốn quay sang nói chuyện với cô, nhưng thấy cô cố tình trốn tránh nên lại thôi.
Biết cô giả vờ ngủ cũng không có vạch trần.
Hai người ai làm việc nấy, không ảnh hưởng gì đến nhau.
Trước đó Quý Thừa An đã mặt dày dọn vào trong biệt thự nhà họ Lý, nên anh rất tự nhiên đi cùng xe với cô trở về biệt thự Lý gia.
Cất xong đồ đạc anh lại bận rộn tới công ty, chỉ kịp dặn quản gia một câu rồi đi luôn.
Lý Mộng Nghiên xuống dưới nhà thì quản gia thông báo với cô rằng anh đã vội vã đi tới công ty.
Cô cũng không ngạc nhiên, anh vì chạy theo cô mà một năm nay đã bỏ bê công việc quá nhiều rồi.
Quý Gia Hào một mình gánh vác, bay qua bay lại giữa hai nước, rồi lại bay khắp các nước đi công tác.
Bây giờ anh cũng đã về, việc phải gánh vác cuối cùng cũng phải giải quyết.
Hôm đó, hơn mười hai giờ đêm Quý Thừa An mới mệt mỏi về đến nhà.
Vẫn còn di chứng lệch múi giờ nên Lý Mộng Nghiên vẫn còn chưa ngủ.
Thời gian đã quá nửa đêm mà anh vẫn chưa về, cô cũng có chút lo lắng.
Đến tận khi anh đã về nhà, lại dặn dò người làm bê canh gac lên phòng, bắt buộc anh phải ăn một bát rồi mới yên tâm đi ngủ.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Quý Thừa An mở cửa nhìn thấy có người bê bữa khuya cho anh.
Anh không muốn ăn gì cả, mà chỉ muốn nhanh được nằm xuống nghỉ ngơi.
Cô chủ đã dặn dù thế nào ngài cũng phải ăn một bát.
Cô chủ là đang lo lắng cho sức khoẻ của ngài thôi.
Mộng Nghiên nhắc cô mang canh cho tôi.
Đúng vậy ạ.
Ngài vừa lên phòng thì cô chủ đi xuống nhà phân phó mang đồ ăn cho ngài.
Được rồi, mang xuống đi, tôi sẽ xuống dứoi ăn.
Vâng.
Cô vẫn rất quan tâm anh, chắc hẳn cô vẫn còn tình cảm với amh.
Tâm tình Quý Thừa An tốt lên không ít, mệt mỏi theo đó cũng bay sạch.
Anh ngồi xuống bàn, ăn hết bát canh.
Sau lại cầm điện thoại, chụp cái bát trống không gửi cho cô
[ Anh đã ăn canh gà, anh đã nghe lời em.]
Nhắn xong một lúc cô cũng không trả lời.
Quỹ Thừa An cũng không hề buồn bực.
Trong lòng vui vẻ lên phòng ngủ.
Vì để tránh mặt anh, buổi sáng cô sẽ ra khỏi phòng rất muộn.
Nghe thấy tiếng xe của anh ngày càng xa, cô mới thở phào mở cửa phòng.
Không có cảm giác thèm ăn nên bữa sáng cô chỉ ăn qua loa vài miếng.
Sau đó gọi tài xế lái xe đến chùa Minh Quang.
Ở lại chùa gần hết buổi sáng, đến hơn 11h Lý Mộng Nghiên mới rời đi.
Đi được nửa đường thì có điện thoại gọi đến.
Nhìn thấy tên ghi chú số điện thoại của mẹ Quý, tim cô thắt lại.
Hơn một năm, lần đầu tiên liên lạc lại, cô có chút luống cuống.
Chắc hẳn mẹ Quý đã biết cô trở về nên mới liên lạc.
Alo mẹ ạ.
Mộng Nghiên à, con đã trở về rồi.
Trưa nay có bận gì không, ăn trưa với mẹ nhé.
Lý Mộng Nghiên do dự vài giây, sau là vẫn không muốn mẹ Quý thất vọng:Dạ được, mẹ ở đâu để con tới.
Hẹn xong địa điểm, Lý Mộng Nghiên thông báo cho lái xe địa chỉ nhà hàng.
Để tài xế lái xe về trước, dặn dò không cần đón cô rồi mới bước vào nhà hàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...