Tại nghĩa trang.Phùng Tố Y khom lưng xuống đặt trước ngôi mộ của mẹ cô một đóa hoa cúc vàng.Cô đứng lặng ở đó một lúc lâu rồi nói:"Được rồi, chúng ta đi thôi."Giang Phong đứng đằng sau cô:"Xong rồi à? Em có chắc không?"Phùng Tố Y gật đầu:"Những điều tôi muốn nói thì cũng nói hết rồi.
Hơn nữa nếu ở đây thêm chút nữa, tôi nghĩ sẽ không kìm chế được cảm xúc."...Giang Phong lái xe đưa cô về bệnh viện.
Trên đường đi, Phùng Tố Y ngồi tựa lưng vào ghế, vẻ mặt âm trầm suy nghĩ điều gì đó.Giang Phong đang tập trung lái xe thì cô nói:"Cảm ơn anh đã đi cùng với tôi.
Tâm trạng tôi không tốt lắm nên cũng không thể tập trung lái xe."Giang Phong hơi ngạc nhiên:"Sao em lại khách sáo với tôi thế, tiểu thư?"Phùng Tố Y bối rối đến ngượng ngùng:"Tại vì...!lúc nãy anh...!những gì anh đã nói với tôi...!để đáp lại tình cảm đó, có lẽ tôi nên thay đổi cách cư xử với anh..."Giang Phong bỗng bật cười:"Dù tôi có nói vậy thì cũng không thể thay đổi vai vế giữa tôi với em.
Em vẫn là chủ nhân của tôi...ừm...lúc nãy tôi hành động như vậy có chút không phải.
Mong em lượng thứ!""Không sao!""Tiểu thư, tính cách của em trưởng thành từ khi nào vậy?""Có lẽ là...!lúc tôi đối diện với mẹ ở dưới địa ngục.
Lúc đó tôi đã hiểu ra được rất nhiều chuyện.""Phu nhân đúng là người mẹ tốt nhỉ?""ỪM!"Im lặng một lúc, Giang Phong ấp úng hỏi:"Tiểu thư...lúc đó, em nghĩ gì về tôi!"Trước thái độ ái ngại của Giang Phong, Phùng Tố Y lại tươi cười:"Không phải anh vẫn đẹp trai như thường hay sao?"Giang Phong đỏ mặt:"Em nói thật chứ?""Thật mà! Lúc đó anh ngầu lắm!"Giang Phong thỏa mãn khi nhận được câu trả lời, ngấm ngầm vui thích trong lòng.Phùng Tố Y cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
Cô thì thầm:"Cảm ơn vì tất cả, Giang Phong!"...Sáng hôm sau.Hạ Anh tỉnh lại, mơ màng nhìn tấm trần nhà màu trắng rồi nhớ lại sự việc ngày hôm qua.
Lời nói thúc giục của Phùng Tố Y vẫn vang lên trong tâm trí cậu."Tố Y!" Vừa nghĩ đến thôi cậu liền bật người ngồi dậy.Lạ thật! Hạ Anh cảm thấy cơ thể không còn đau đớn gì nữa.Đúng lúc đó Hàn Diệu, An Nguyệt Tú bước vào.Thấy Hạ Anh tỉnh lại, Hàn Diệu reo lên:"A, tỉnh rồi sao? Chúc mừng nhé! Mạng của nhóc đúng là lớn thật!"Hàn Diệu đến gần vò đầu cậu rồi nói với giọng đầy tiếc rẻ, như không muốn cậu tỉnh lại.Hạ Anh hiểu ý bèn đáp lại:"Vâng, cảm ơn anh đã quan tâm!"An Nguyệt Tú hỏi han:"Em thấy trong người sao rồi?""Rất khỏe ạ!"An Nguyệt Tú ngạc nhiên:"Thật sao? Em đã trải qua cuộc cấp cứu gay go lắm đấy?""Em khỏe rồi! Nhưng mà, Tố Y đâu rồi chị?""Y Y sao? À, nói thế nào nhỉ?...!Cả đêm qua cậu ta thức để canh chừng xem tim nhóc có ngừng đập nữa hay không? Tờ mờ sáng cậu ta mới chợp mắt, hiện đang nằm ở phòng khác rồi!" Hàn Diệu trả lời.Hạ Anh áy náy:"Xin lỗi, là do em nên..."An Nguyệt Tú nói:"Em đừng lo, em và Y Y thực sự đã bình phục rồi.
Đó là niềm hạnh phúc không gì có thể sánh bằng, phải không Hàn Diệu?""À...ừ! Lát gặp Y Y, nhóc mày nhớ cảm ơn cậu ấy là được rồi!""Vâng!"..."Chào buổi sáng!" Phùng Tố Y bước vào ngay sau đó.Hàn Diệu, An Nguyệt Tú mỉm cười thay cho câu chào."À, tớ nhớ mình còn chuyện phải làm.
Đi thôi Hàn Diệu.""Hả? Cả tớ nữa sao?"An Nguyệt Tú kéo Hàn Diệu ra khỏi phòng nhường lại không gian riêng cho Phùng Tố Y và Hạ Anh.Phòng Tố Y thong thả kéo ghế ngồi cạnh giường.Hạ Anh mở lời:"À, Tố Y...!cảm ơn chị vì những gì chị đã làm cho em."Phùng Tố Y mỉm cười:"Thế à? Tiểu Anh trưởng thành rồi nhỉ?"Cậu vui vẻ gật đầu:"Vâng!"Phùng Tố Y tay chống cằm, thích thú hỏi:"Chúng ta chính thức yêu nhau rồi nhỉ?""Đúng vậy.""Vậy thì gọi chị là Y Y được chưa?""Được ạ!""Em đúng là bảo bối ngoan!"Phùng Tố Y đưa tay lên xoa đầu cậu."Y Y, em cảm thấy cơ thể khỏe mạnh lắm rồi nên em xuất viện được chưa?"Ngẫm nghĩ một lúc, Phùng Tố Y nói:"Được rồi, hôm nay là ngày..."Mở điện thoại lên, ngay sau đó cô hoảng hốt đứng phắt dậy..."Sao thế, Y Y!""Không có gì đâu...!Em thay quần áo đi, chị sẽ đi xuống làm thủ tục xuất viện.""Vâng!" Hạ Anh thấy lạ, dường như Phùng Tố Y đang giấu giếm chuyện gì đó!Phùng Tố Y làm thủ tục xong, hai người chuẩn bị rời khỏi thì gặp An Nguyệt Tú và Hàn Diệu đang chờ ở ngoài.Phùng Tố Y trêu chọc:"Hai cậu...tưởng bận việc mà nhỉ?"Hàn Diệu ấm ức:"Chịu...!tớ có bận gì đâu.
Tự nhiên Nguyệt Tú lôi ra ngoài ấy chứ?"An Nguyệt Tú:"À thì..."Phùng Tố Y mỉm cười:"Dù sao cũng đông đủ ở đây rồi, để tớ mời mọi người đi ăn trưa!""Nhất trí!" Hàn Diệu vui thích.Họ đến một nhà hàng sang trọng thưởng thức bữa trưa.Xong xuôi, Hàn Diệu và An Nguyệt Tú lần này bận việc thật nên rời đi trước.Bàn ăn còn lại cậu và Phùng Tố Y.
Hạ Anh nói:"Y Y, chúng ta về nhà thôi.""Về nhà à?" Phùng Tố Y nghe cậu nói muốn về nhà thì đột nhiên hoảng loạn làm rơi ly nước đang cầm trên tay..."Chị sao vậy, ướt hết rồi!"Ly nước bắn ướt áo khoác của Phùng Tố Y, cậu nhanh rút khăn lau cho cô."Chị không sao.
Có làm em giật mình không?""Không sao ạ!""Tiểu Anh, chờ chị chút, chị vào toilet."Nói xong, cô chạy vụt đi.
Bước vào toilet, Phùng Tố Y rút điện thoại nhấn số gọi."Thế nào rồi, chuẩn bị xong hết chưa?""Xin lỗi tiểu thư, với tiến trình này thì phải đến tối mới xong.""Các ngươi làm ăn thế hả?""Tiểu thư bất giận, thật sự là quá gấp!""Được rồi, trong ngày hôm nay, muộn nhất là trước 8 giờ tối, nhớ chưa!""Vâng, tiểu thư!"Cúp máy, Phùng Tố Y mở vòi nước rửa tay rồi cởi áo khoác ngoài bị ướt ra.
Phùng Tố Y quay lại chỗ cậu nói:"Tiểu Anh à, hiện giờ chưa về nhà được! Hay chị dẫn em đi chơi nhé!"Cậu ngơ ngác:"Sao lại chưa về được ạ?""Có chút chuyện ở nhà nên tạm thời chưa về được.
Đừng lo, người của chị sẽ sớm giải quyết.
Mình đi đâu đó giết thời gian đi.""Vâng!"Phùng Tố Y thở phào nhẹ nhõm....Phùng Tố Y dẫn cậu đi chơi khắp nơi đến hơn 7 giờ tối mới về nhà.Cậu xuống xe, Phùng Tố Y gọi lại:"Tiểu Anh, đợi chị!"Hạ Anh đứng lại thấy cô đang nghe điện thoại:"Xong hết chưa?""Ổn hết rồi, tiểu thư.""Tốt lắm."Sau đó Phùng Tố Y xuống xe dẫn cậu vào biệt thự.Phùng Tố Y đưa tay mở cửa nói:"Em nhắm mắt lại đi."Không chờ cậu nhắm mắt, Phùng Tố Y đã lấy tay che đi đôi mắt của cậu.Đi vào phòng khách, cô nói:"Chị đếm đến ba thì em mở mắt ra nhé.""Vâng.""Một, hai, ba."Hạ Anh từ từ mở mắt và "ĐOÀNG!", âm thanh pháo bông vang lên, cảnh tượng trước mắt thật lộng lẫy."CHÚC MỪNG SINH NHẬT!"Những người giúp việc trong nhà đồng thanh vỗ tay.
Cậu ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Đối diện là chiếc bánh sinh nhật rất lớn, cao tới một mét được trang trí rực rỡ.
Tầng cao nhất của chiếc bánh có hình một cô gái đang nắm tay chàng trai rất ngộ nghĩnh.
Phía dưới còn có chữ:"Tiểu Anh, sinh nhật vui vẻ!"Khắp căn phòng cũng được trang trí bằng những họa tiết rực rỡ, vui mắt.
Hạ Anh thẫn thờ đứng lúc lâu, mãi mới có phản ứng.
Cậu giọng đứt quãng:"Y Y...chuyện này..."Phùng Tố Y trả lời:"Chị hỏi Hạ Nhược Lưu rồi, hôm nay là sinh nhật em.
Nhưng do gấp quá chỉ chuẩn bị được thế này thôi, mai chị dẫn em đi mua quà nhé.""Em vui lắm, cảm ơn Y Y!"Phùng Tố Y mỉm cười."Tiểu Anh!"Phía sau có giọng nói quen thuộc.
Hạ Anh quay lại thấy cha cậu đã hoàn toàn bình phục."Cha...""Tốt quá, con tha thứ cho cha rồi sao?"Hắn xúc động ôm lấy cậu.
Phùng Tố Y nói:"Chứng kiến ngươi dùng sinh mạng mình để cứu Tiểu Anh, ta rất cảm kích ngươi.
Dĩ nhiên em ấy cũng sẽ tha thứ cho ngươi rồi!""Cảm ơn Phùng tiểu thư.""Không cần cảm ơn, ta đã hứa dành cả đời này để bù đắp cho Tiểu Anh."Hạ Anh cũng xúc động không kìm được nước mắt.
Hạ Nhược Lưu và Phùng Tố Y liền dỗ dành:"Đừng khóc chứ...""Em khóc vì vui quá thôi!"Cậu mỉm cười rất tươi, Phùng Tố Y cũng vui vẻ:"Đến lúc rồi, em thổi nến và ước đi."Hạ Anh nhắm mắt và thổi tắt 19 cây nến trên chiếc bánh sinh nhật đồng thời tiếng chuông đồng hồ reo lên báo hiệu 8 giờ tối.
Thổi xong, cậu chắp tay ước nguyện."Em yêu chị, Y Y!"Phùng Tố Y khẽ cười thay cho câu trả lời rồi ôm lấy cậu sau đó đặt một nụ hôn lên môi cậu.Tất cả những người xung quanh ồ lên vỗ tay.Nụ hôn kéo dài rất lâu! Một nụ hôn đáng lẽ đã thực hiện từ 9 năm trước.
Phùng Tố Y đã đợi cậu 9 năm.
Khi biết cậu đã không còn trên đời này nữa, Phùng Tố Y có bao nhiêu đau đớn nhưng vẫn cho rằng:"Cả đời này chị không thể yêu ai khác ngoài em!"Sự thủy chung và lòng kiên nhẫn chờ đợi của cô đã được đáp trả khi cậu được sống lại.
Qua những hiểu lầm, cuộc chiến dữ dội, đấu tranh tinh thần ác liệt cuối cùng Hạ Anh đã thuộc về Phùng Tố Y.Hạ Anh là thế giới của cô.
Phùng Tố Y sẽ dành cả đời này để yêu thương cậu! Cậu thiếu niên mà cô thấy được sự chân thành, đáng yêu và ấm áp vô cùng - HẠ ANH!-HOÀN-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...