Lời mở đầu :
Ngựa không dừng vó vì xảy ra việc lớn.
Vốn là muốn ôm ấp khoái lạc với hiện đại, vốn là muốn lập chí nghỉ dài hạn một đường thẳng từ ngày quốc tế thiếu nhi đến tiết đoan ngọ, tôi cũng vô cùng tôn kính và coi trọng hai ngày này, nhưng…
A! Giấc mơ tốt đẹp kia của tôi nay lại nỡ nào mà tiêu tan
Ngày đó - ngày quốc tế thiếu thi, sau khi giao bản thảo " Đương gia chủ mẫu " xong, tôi liền đắc ý dạt dào nói với chủ tòa soạn: "Bà chủ, tôi hoàn thành xong việc rồi, cũng đến lúc cần nghỉ ngơi rồi! Việc tiếp theo chính là – mua đồ ăn và… mua đồ ăn… Tuy rằng không thể đi HongKong, nhưng quảng cáo này như cũ vẫn còn sử dụng được!"
Ai mà biết, kế hoạch này lại vĩnh viễn không thể nào thực hiện, tôi bất đắc dĩ bị cuốn vào dòng nước lũ, nước xông lên não làm cho đầu óc căng đến choáng váng, hiện tại vẫn còn chưa tỉnh táo.
Phải nói như thế nào nhỉ, vấn đề này cũng khá là thú vị, mặc dù tôi vừa mới viết xong «Đương gia chủ mẫu ", còn chưa kịp uống ngụm trà, mới mở miệng thỏa mãn một chút, lại nhận được tin báo khẩn cấp từ nhà xuất bản nện cho tôi một cú choáng váng quá thể, nỗ lực lắm mới giữ được một phần tỉnh táo để trả lời lại. Nó cũng theo đó tiêu tan!
Nghĩ lại thì tôi thật đúng là tự mình chuốc lấy khổ cực mà!
Đừng nói đến việc vừa rồi còn mang theo một bộ cổ trang gồm ba bản «Chạy thoát thân», cũng ở trên quyển cuối cười ha ha nói muốn viết hiện đại để làm mưa làm gió, tôi thậm chí còn vô cùng tin tưởng bộ truyện cổ đại tiếp theo, sẽ là chuyện thật lâu thật lâu về sau, dự là ba năm hay năm năm gì gì đó, tuyệt không cho một người cổ đại nào nhảy ra làm loạn…
Kết quả, kết quả thì sao!
Ai, muốn thoát khỏi cổ đại, đành phải đợi truyện này hoàn thành đã.
Tôi vô cùng khẳng định, sau khi viết xong truyện này, lần sau mà còn cùng cổ đại chung đường thì sợ rằng sẽ là rất lâu rất lâu về sau.
Nói xong rồi thì cũng quay về việc chính! Chủ đề lần này của bộ truyện là «Thực y ngủ nghỉ ", tôi đặt phần này là " Ở "
Ở là gì, thứ đầu tiên nghĩ đến chính là phòng ở.
Nói đến việc này, phòng ở thì có gì đặc biệt hơn người ư?
Trái nghĩ nghĩ, phải nghĩ nghĩ, lại cảm thấy cũng không tệ nếu viết một truyện về quỷ ốc - một việc chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.
Hào phóng đi về phía đồ ăn xanh tươi… Khụ! Không không! Sửa lại, là thận trọng vô cùng cứ thế quyết định.
Hợp với tình hình thôi! Tôi nghĩ thế. Nếu tiến độ vẫn cứ thế không có vấn đề gì thì khoảng tháng bảy tháng tám sẽ xuất bản. Không thừa dịp lúc này mà giả thần giả quỷ thì còn đợi đến khi nào nữa, đúng không?
Về phần nội dung là thú vị hay biến hóa kỳ lạ? Là tình nồng hay ý đạm? Còn phải đợi các vị mở trang tiếp theo để đánh giá.
Hy vọng các vị sẽ thích bộ truyện này.
.....
"Đại gia, trạch viện này có đủ hoa mỹ không? Có đủ lịch sự tao nhã không? Quả thật là rường cột chạm trổ* mà, đúng không?" Cánh tay đắc ý vung lên chỉ vào khắp nơi, hắn khá là tự tin hỏi.
*rường cột chạm trổ: ví với nhà cửa hoa lệ.
"Ừ… cũng không tệ lắm." Đôi mắt của đại lão gia vận cẩm y cũng không rãnh rỗi, nương theo cánh tay kia chỉ chỉ chỏ chỏ xem xét chỗ này chỗ kia mỗi nơi một chút.
"Đây chính là trạch viện phú quý! Nhà giàu nhất của Vĩnh Xương Thành ngày trước chính là sống ở nơi này! Mới chuyển đến đây chưa được bao lâu, thì con của hắn đã trúng giải Trạng nguyên rồi lên làm đại quan! Ngài nói xem trạch viện này đúng là có phúc khí hay không."
Lão gia cẩm y động tâm"Là vậy thật sao? Có thật không?"
"Đương nhiên là thật! Vĩnh Xương Thành chúng ta trăm năm nay mới có một trạng nguyên, ngài có thể hỏi thăm quanh đây thử xem. Trạch Viện phú quý song toàn thế này chính là có một không hai!"
Đại lão gia vô cùng động tâm, sắp sửa gật đầu thì… Đột nhiên!
"Đó là cái gì?!" Ngón tay mập mạp run run khiếp sợ, lẩy bẩy chỉ về phía lan can trên lầu. Lão vừa lờ mờ nhìn thấy một bóng trắng xẹt qua.
"Có gì cơ? Không có gì cả!"Người trẻ tuổi trả lời rất nhanh, trong lòng cũng mang theo hoảng hốt, không giống vừa rồi còn đắc chí vừa lòng.
"Ta, ta nhìn thấy một bóng trắng bay qua!" Đại lão gia nói, lời nói còn có chút không xác định.
"Nhìn lầm rồi, là ngài lớn tuổi nên nhìn lầm rồi." Hắn cố trấn định, giữ vững lại giọng nói run run.
"Ta không nhìn lầm!" Lúc đầu tuy còn không chắc lắm, nhưng sắc mặt chột dạ của vị lái buôn trẻ tuổi lại làm cho đại lão gia thiên mã thành không* càng thêm chắc chắn.
*Thiên Mã Thành Không:ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc.
"Nhất định là ngài lớn tuổi nên hoa mắt rồi! Vậy… Có thể là… A! đúng rồi, là một con mèo vừa nhảy qua!"
"Không phải mèo! Nhất định không phải mèo!" Đại lão gia vốn cho rằng chính mình hoa mắt, hiện tại lão chắc chắn bản thân mình không có hoa mắt! Nhìn sắc mặt kinh hoảng của người trẻ tuổi kia, khẳng định là có quỷ… Gì cơ? Quỷ? Có Quỷ?
Ngực cả kinh mãnh liệt, đại lão gia lập tức xoay người đi về phía đại môn, một câu cũng không nói.
Người trẻ tuổi toát mồ hôi lạnh đuổi theo, ý đồ muốn vãn hồi miếng thịt béo đã đưa đến tận miệng… Ặc, không phải, là sinh ý đã tới tận tay.
"Vương lão gia! Vương lão gia! Ngài định đi đâu? Không phải ngài đã nói muốn mua trạch viện này sao? Có việc gì thì chúng ta thương lượng, nếu ngài không hài lòng giá cả thì chúng ta cũng có thể thương lượng lại… Vương lão gia! Vương lão gia! Vương…" Tiếng kêu thảm thiết kéo dài, bóng dáng chắc nịch béo lùn kia đi bộ cũng thật nhanh.
Dù người ta có phì độn thì thân thủ cũng thật là nhanh nhẹn…
Nhảy lên kiệu, còn chưa ngồi vào chỗ của mình thì đã lớn tiếng quát "Chạy nhanh lên" Hoàn toàn đem sống chết của mình để lên trên đầu, hai kiệu phu nhanh chóng đem người khiêng đi, mặc cho bản thân mập như núi Hàn Sơn lung tung va chạm trời đất nghiêng ngã ở bên trong kiệu thùng thùng như quả lắc đồng hồ.
Cũng không đáp lại người trẻ tuổi, "Nhanh! Nhanh Nữa!" Thanh âm thét to cũng thật thê lương, không khỏi có chút giống như…
…gặp quỷ.
Bão lớn qua đi, trong khoảng khắc trạch viện lớn lịch sự tao nhã phi phàm hoa lệ chỉ còn lại người trẻ tuổi kia cô độc đứng ở đó. Hắn thấp giọng thở dài vô cùng tiếc hận lẩm bẩm: "Thật không phải quỷ ốc mà! Aiz."
Đây là người thứ hai mươi mốt rồi, hắn không khỏi thở dài thất bại thay cho căn trạch viện khó bán này.
"Trạch viện này là của nhà ai đây? Thật là khí thế." Gương mặt đáng yêu khả ái hé ra từ trong xe ngựa, chỉ về trạch viện to lớn ngói xanh tường trắng phía xa xa hỏi thăm.
Xa phu* lão Vương nghe thế sắc mặt hơi biến đổi, thái độ vốn tươi cười chân thành bỗng suy sụp đến bảy tám phần, trên mặt chỉ còn sót lại ba phần chống đỡ. Không dám tùy tiện nói với một tiểu nha đầu rằng: nhóc mới hỏi một câu đã làm hắn sợ mất mật. Một hán tử ba bốn mươi tuổi như hắn, nếu như người ta biết được hắn giữa ban ngày ban mặt, lại vì một gian quỷ ốc trong truyền thuyết dọa cho sợ đến sắc mặt xanh trắng, thì chẳng khác nào nói hắn không muốn làm người ở Vĩnh Xương Thành này nữa sao?
*xa phu : người điểu khiển ngựa
Hắn phải trấn định, phải thật trấn định trả lời, tuyệt đối không để cho tiểu nha đầu này tùy ý phát hiện hắn đang sợ hãi…
"Việc này…"
Hắn còn chưa nói xong một câu đầy đủ, tiểu nha đầu đã không có đủ kiên nhẫn mở miệng nói leo…
"Trạch viện này có người ở không? Các phố quanh đây ta đều đã xem qua, nơi này không quá ồn ào náo nhiệt, khung cảnh cũng có chút đẹp đẽ yên tĩnh! Ta xem qua rồi, nơi này là tốt nhất, nếu có thể sống ở nơi này cũng thật tốt lắm." Lời nói xong, xoay người vào trong xe ngựa tìm người phụ họa,"Tiểu thư, người nói có phải không?"
Trong xe ngựa, một cô nương trẻ tuổi đang chuyên tâm thêu thùa, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía cửa số, liếc một cái xem trạch viện khí thế theo lời nha hoàn nói. Vốn chỉ muốn nhìn qua loa, nhưng ánh mắt lại bị trạch viện hoa lệ tao nhã trước mặt hấp dẫn, không nỡ dời đi.
"Lệ Nhân, người thử hỏi xa phu đại thúc trạch viện này có người ở không?" Chỗ này đối với nàng mà nói thì cũng khá lớn, nhưng lại hơi hợp ý nàng. Hơn một tháng qua tìm phòng thôi cũng đủ mệt rồi, nhưng thủy chung nàng lại không hợp ý căn nào, trước mắt có một chỗ như vậy, nàng cũng cảm thấy ưng ý nhất. Tuy Vĩnh Xương Thành không phải nơi nàng muốn dừng chân, nhưng lại vì trạch viện này mà suy nghĩ không thôi.
Tiểu nha đầu xoay người ra phía ngoài hỏi xa phu:«đại thúc, chỗ này có người ở không?"
"Nơi này lâu rồi không có người ở." Vẻ mặt xa phu không được tự nhiên, khẩu khí gượng gạo, nhưng nha hoàn được gọi là Lệ Nhân này lại hồn nhiên không nhận ra, dùng kính ngữ hỏi:
"Lâu rồi không có người ở? Tại sao chủ nhân nơi này lại tiếc rẻ mà không bán lại? Ta thấy phòng ở nơi này cũng thật sạch sẽ, không giống nơi không có người ở chút nào." Tiểu nha đầu lầm bầm lầu bầu một hồi, xoay người về phía xe ngựa hỏi chủ tử: "Tiểu thư, chúng ta bảo xa phu chạy nhanh đến đó xem một chút nha."
"Ngươi hỏi trước xem trạch viện có định bán hay không rồi nói sau." Chủ tử trong xe ngựa nhẹ nhàng khiển trách nàng lỗ mãng, xem nơi ở làm sao có thể đường đột như thế?
"Ách! được." Nha hoàn lập tức lại hỏi: "Xa phu đại thúc, trạch viện có định bán không?''
"Có, nhưng…"
"Thật tốt quá! Đúng là ông trời phù hộ! Chúng ta rốt cục tìm được phòng ở rồi! Chính là trạch viện này!" Nàng nhảy nhót vỗ tay xong liền lớn tiếng hướng bên trong báo tin tốt: "Tiểu thư, có! Có bán!"
Các nàng vừa ý ngôi nhà này?! Xa phu nghe vậy đáy lòng trầm xuống! Xem ra không nói cũng không được rồi. Trải qua mấy ngày làm thuê cho vị tiểu thư này, đánh xe ngựa đi xung quanh đây để tìm phòng ở, hắn đương nhiên cũng biết vị này đang tìm một nơi an cư lạc nghiệp*. Tiếp xúc qua không ít lái buôn nhưng cũng không thể làm nàng vừa lòng. Vị tiểu thư có lẽ cũng có chút sốt ruột, mới có thể tùy ý coi trọng cái trạch viện không rõ lai lịch này, cũng không hỏi thăm một chút. Theo đạo đức nghề nghiệp, xa phu lão Vương hắn phải nói trước cho nàng biết mới được, nếu có thể nguyện ý nghe hết lời hắn nói…
"Tiểu cô nương, các ngươi trăm ngàn lần phải cân nhắc! Trạch viện này dù có trăm triệu lần cũng không thể mua. Cái kia…" hắn to giọng nói mới có thể chiếm được ánh mắt quan tâm.
"Vì sao không thể mua? Chẳng lẽ quyền tài sản* có gì không thỏa đáng sao?" Tiểu nha hoàn Lệ Nhân hiếu kỳ hỏi.
*quyền tài sản : ý là tài sản – trạch viện này trên luật pháp có vấn đề gì hay không ?
Xa phu lão Vương lắc đầu, khẩu khí thực nghiêm trọng, giọng nói thật nhỏ, thần bí lại gần tiểu nha hoàn Lệ Nhân, "Nói cho ngươi biết, ngươi đừng đi nói cho người khác biết…"
Những lời này hiệu lực vĩnh viễn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, làm cho lỗ tai người ta lập tức kéo dài không chỉ ba thước.
" Ừ! Ta sẽ không nói cho người khác biết. Ngươi nói mau. " Giọng nói của tiểu nha hoàn cũng nhỏ đi vài phần, ý thức cũng mười phần thanh tỉnh.
Lão vương đạt được cam đoan thì cũng theo đó phối hợp, cảm thấy vô cùng hài lòng. Mà khi hắn nói về bí mật mà mỗi người của Vĩnh Xương Thành này đều biết, tâm nhỏ cũng cẩn thận nhìn xung quanh một hồi lâu, giữ tư thế bí mật giống đến mười phần, mới chịu nói nói :
" Ta nói cho ngươi biết, phòng ở này chính là… Qủy ốc! "
Dọa người?! Qủy quỷ quỷ... Quỷ ốc!
Không ngoài dự liệu của xa phu lão vương, tiểu nha hoàn nghẹn họng nhìn trân trối.
Cũng không ngoài dự liệu của xa phu lão vương, sắc mặt tiểu nha hoàn biến thành xanh trắng.
Đương nhiên, xa phu lão vương cũng đoán đúng, tiếp theo tiểu nha hoàn nhất định sẽ run run cả người.
Sau đó, nàng sẽ thét chói tai té xỉu. Đây chính là kết luận của lão vương quyền uy.
Hắn chờ, có chút không nhẫn nại chờ đợi kết cục này.
Thật lâu… thật lâu sau đó…
Cho dù phải đợi thật lâu, nhưng lão Vương tin tưởng, thành quả của sự chờ đợi nhất định rất là ngọt ngào.
Rốt cục, nàng mở miệng, nàng lên tiếng, nàng…
" ngươi giỡn mặt hả!? Đừng nghĩ chúng ta là người bên ngoài tới nên mới đùa giỡn nha! Đại thúc thật đáng giận! Bà tám nói bậy gì thế! " Nàng mắng chửi hắn.
Ơ? tình huống này là thế nào? Lão Vương há hốc mồm.
Nàng không tin? Nàng thế nào lại có thể không tin? Làm sao có thể cô phụ chờ mong của hắn? Hắn hảo tâm đem cơ mật lớn nhất của Vĩnh Xương Thành nói cho nàng biết, đó là chia sẻ cho người ngoài nha! Tự nhiên lại không cảm kích, thậm chí còn mắng chửi hắn, có thiên lý hay không nha!
Sau khi há hốc mồm xong, đương nhiên cũng nên vì chính mình kích trống minh oan*, hắn lớn tiếng nói : " Ta mới không có nói hươu nói vượn đâu ! Toàn Vĩnh Xương Thành này ai chẳng biết Phố Xuân Thủy này có tòa 『điềm tĩnh cư 』là một phòng ở ma quái nha! Tiểu nha hoàn ngươi đúng là không biết tốt xấu, cự nhiên oan uổng hảo tâm của lão Vương ta, sớm biết như thế cũng không nói cho các ngươi biết! "
*kích trống minh oan : thời xưa có việc gì oan uổng thì người dân sẽ đứng ở nha phủ đánh trống để quan biết được và xử lý, ở đây là chỉ việc khẳng định lời mình nói không có nửa phần gian dối.
Nhưng tiểu nha hoàn Lệ Nhân này cũng không bị hù sợ, hơn nữa nàng trời sinh gan lớn, đối với việc quỷ hay không quỷ, thần hay không thần, chỉ mắt thấy mới có thể tin được. Cho nên đối với giải thích cùng bi phẫn của lão Vương, cũng chẳng khác nào đem cái sọt(*giỏ) toàn bộ vứt xuống sông, chính là nửa phần cũng không tiến vào tai nàng được. Chỉ nghe nàng nói :
" Qủy ốc ? Có chứng cớ gì ? Tự nhiên lại đi tin mấy loại tin đồn vô căn cứ này, khiến cho trạch viện hoa mỹ thế này chỉ dùng để trang trí, thật là quá tệ ! Tiểu thư người nói có phải không ? " Giễu cợt nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lại xoay người vào trong xe ngựa tiếp tục tìm niềm an ủi.
Nhưng trong xe ngựa lại truyền đến giọng nói khiển trách :
" Lệ Nhân, ngươi vô lễ rồi, xa phu đại thúc là người ở đây, đương nhiên việc trong Vĩnh Xương Thành cũng hiểu rõ hơn những người ngoài như chúng ta, hắn hảo tâm nhắc nhở, chúng ta nên khắc sâu vào trong lòng, càng phải thêm lưu ý. Ngươi mau gửi đến xa phu đại thúc lời xin lỗi. "
Xa phu lão Vương nghe vậy, thiếu chút nữa cảm động phun ra nước mắt nam nhi, cảm thấy hảo tâm của mình rốt cuộc cũng có người thưởng thức, thật là oan uổng được rửa sạch nha ! Vẫn là chủ tử người ta có kiến thức, tiểu nha đầu đúng là còn cách xa lắm !
Nha đầu Lệ Nhân tuy không phục cho lắm, nhưng lời chủ tử sao dám không tuân theo ? Ngoan ngoãn nói xin lỗi, không dám nói gì thêm.
Xa phu thật thà phúc hậu cười ha ha nói thẳng không sao, cứ nghĩ các nàng đã bỏ qua căn nhà này nên cũng có chút hảo cảm, mình thật sự đúng là làm việc công đức mà ! Vốn xe ngựa vẫn tiếp tục di chuyễn, phương hướng chính là địa phương mà người hắn có hảo ý muốn đi – nhà Lý gia thành bắc. Lý lão gia đang chờ đợi ở đó!
Nhưng xa phu lão Vương cũng hiểu lầm rồi.
Chợt nghe bên trong xe ngựa truyền đến một giọng nói lễ nghi mềm nhẹ của…
" Xa phu đại thúc, phiền ngươi vòng đến đường kia, ta nghĩ muốn đến 『 điềm tĩnh cư 』xem xét. "
Cái gì ? Muốn xem phòng ở ?!
" a, a nhưng mà, nhưng mà… " Xa phu lão vương không thể tin vào lỗ tai của mình.
“Phiền rồi.” Lời kết thúc kiên định mà lễ nghi.
Vì thế, lão vương tuy cười khổ nhưng vẫn phải điều khiển ngựa, thê thê thảm thảm đi về phía quỷ ốc – điểm tĩnh cư.
Như thế nào lại như vậy? Như thế nào lại biến thành như vậy? Thật sự… thật sự… rất không có cảm giác thành tựu!
Đã nghe thấy quỷ ốc, lại có thể phản ứng như vậy? Như thế không làm cho lão vương hắn thất vọng sao?!
Làm người tốt một chút cũng không hợp lắm, làm xa phu lão Vương thật ai oán nha!
…
Thành tây Vĩnh Xương, Phố Lục Liễu Chúc gia dạo gần đây lại bắt đầu xây dựng rầm rộ.
Dưới cái nhìn soi mói của hàng xóm, cảnh tượng mua căn đất trống rộng lớn bên cạnh vẫn tiếp diễn, muốn xây một căn nhà càng cao cấp càng hoa mỹ hơn so với nhà chính của họ!
Không ngừng đổi nhà chính, chúc lão gia tựa hồ kiếm nhiều tiền chỉ để tiêu khiển. Hơn hai mươi năm qua, chúc gia từ một căn nhà nhỏ có thể xem là nhà vệ sinh làm bằng lều cỏ không ngừng thay đổi… phòng nhỏ đổi phòng lớn, nhà cỏ đổi nhà đất, nhà gỗ, nhà đá ngói… Một đường đổi đến xanh vàng rực rỡ, lập lòe lóe sáng.
Lão gia tử Chúc Chí Hoàng, được xưng là “Kim bàn tính”, tuy không phải là người nhiều tiền nhất Vĩnh Xương Thành, nhưng lão lại hoàn toàn xứng đáng là người nổi tiếng nhất trong thành, lão chính là tấm gương mẫu mực nhất của Vĩnh Xương Thành.
Từ buổi không có mảnh đất cắm dùi cho tới phú giáp một phương* như hiện tại, lão không phải làm ra vạn lượng hoàng kim, cũng không phải mò được chức đại quan bèo bở. Hai ba mươi năm nay lão chính là tha thiết làm việc từ một nghề nhỏ rồi phát triển thành kinh doanh lớn, từ một người làm công bằng nghề gánh gạo rồi trở thành đại lão bản của mười cửa hàng buôn bán nổi danh, sự cần kiệm khắc khổ không ngừng đó, mọi người ai ai cũng hiểu rõ như ban ngày, cũng không khỏi không bội phục. Nếu người như thế không thể thành công, thiên hạ cũng không còn người có thể thành công rồi!
*phú giáp một phương: giàu có một phương.
Hơn nữa ba đứa con của lão mấy năm nay biểu hiện trong thương giới cũng thật xuất sắc, càng làm nên giai thoại nhất bút hổ phụ vô khuyển tử*.
*nhất bút hổ phụ vô khuyển tử: hổ phụ không sinh khuyển tử (=’,= chắc zị)
Mọi người đều nói, gia nghiệp của Chúc gia, dù muốn thịnh vượng thêm năm mươi năm nữa cũng không thành vấn đề. Cũng bởi vì ba đứa con của Chúc lão gia đều kế thừa được sự cần cù thật thà của phụ thân, cứ xem xét như thế, dù không muốn kiếm nhiều tiền với phú quý thì cũng không khỏi quá mức khó khăn.
Hiển nhiên, ba vị công tử trẻ tuổi của chúc gia có tiền đồ như thế, cũng đồng thời là rể hiền tốt nhất trong mắt người dân Vĩnh Xương Thành. Tuy rằng trước mắt Chúc giá đã muốn thú về hai phòng con dâu, nhưng không phải còn dư một người sao! Người ta phú quý như thế, ai mà không cầu con đàn cháu đống? Nạp thiếp chỉ là chuyện sớm muộn thôi? Thế nên bà mối vẫn là ngày ngày tới cửa quấy rầy lão phu nhân Chúc gia, chính là gửi đến ý tứ đang có khuê nữ bên ngoài phủ đang chờ được gả vào, chính là hi vọng được gởi tới từ các bậc phụ mẫu đang nghển cổ mong ngóng.
Cũng giống như cảnh tượng hôm nay vậy, mỗi ngày phải đến hơn một lần…
“E hèm! Ta nói Chúc phu nhân này, Chúc nãi nãi của ta a, tam công tử năm nay cũng hai mươi ba rồi chứ? Người nể bà già ta ngày nào cũng đi tới tận cửa, người cũng phải có lòng hảo tâm nói một chút cho ta biết tam công tử muốn một thê tử như thế nào được không! Chỉ cần người nói cho ta biết điều kiện, Lâm bà mối ta khẳng định chắc chắn sẽ làm người hài lòng. Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, ta nghĩ trong lòng phu nhân người cũng không khỏi có chút quan tâm đúng không? Không phải hai mươi ba tuổi rồi sao? " Lâm bà mối hôm nay hạ quyết tâm không hỏi cói gì được hay không được. Bà đã đổ nhiều công sức vậy, quyết không để cho bà mối khác cướp đi phần sinh ý dày cộm này.
Mỗi ngày bà mối đến đây đạp cửa cướp đoạn tơ hồng này không chỉ có một, mà vị Chúc phu nhân lại là một người thật khó triển khai. Người khác làm hàm xúc bao nhiêu thì Lâm Bà mối này lại càng thẳng tạt dọa người.
Chúc phu quân nhiều năm theo trượng phu phụ giúp buôn bán, đương nhiên cũng không phải loại người mà có thể để mặc người khác cọ xát bóp méo , nàng đều có định kiến, biết phải làm thế nào để đánh tan sự lãi nhãi của Lâm bà mối này. Nàng lẳng lặng uống ngụm trà, mới nói :
" Nói đến hai mươi ba tuổi, ta cũng đã nghĩ tới, cháu trai kia của ta… Chính là Tắc nghiêu ấy, Lâm bà mối ngươi có nhớ không? Con trai độc nhất của đại bá* ta, năm nay cũng hai mươi ba tuổi rồi! Lão gia nhà ta vài ngày trước cũng lưu ý đến chung thân đại sự* của hắn, nhưng gần đây lại bận quá nên nhất thời quên mất, thật là không đúng. May mắn là ngươi đến nên ta mới nhớ tới. Ta thấy thế này, trước đừng nói việc khác, ta đem hôn sự của Tắc Nghiêu nhà ta ủy thác cho ngươi! Ngươi cũng biết đại bá của ta mà, đại tẩu mất sớm, chỉ còn lưu lại Tắc Nghiêu để kéo dài hương hỏa… "
Đại bá* : bác cả
Chung thân đại sự* : chuyện hôn nhân.
Chúc phu nhân lúc nói cũng thật là phấn khởi, như là hồn nhiên nhưng trong bất giác lại làm cho Lâm bà mối ngồi có chút bất an, nụ cười trên mặt cũng bắt đầu suy sụp, bộ dáng rất muốn trốn tránh, kính ngữ thao thao bất tuyệt*.
Thao thao bất tuyệt* : nói không ngừng.
Đúng lúc này, một bóng dáng màu xanh cao lớn vừa vặn theo cửa lớn mà tiến vào, vốn chỉ muốn trực tiếp đi đến hành lang gấp khúc bên trái, nhưng thoáng nhìn thì lại thấy trong sảnh chính có người, hơn nữa còn là thím, lập tức cất bước đi đến thỉnh an.
Nhìn bóng dáng tuấn tú đi đến, trong lòng Chúc phu nhân vui mừng hô một tiếng : đúng là trời cũng giúp ta!
Cũng không đợi hắn đi tới, liền đứng dậy vội vàng ngoắc :
" Tắc Nghiêu, Tắc Nghiêu, đến đây, đến chỗ này! "
Nam tử áo xanh nghe thấy trưởng bối gọi tới, cước bộ cũng nhanh hơn đi đến, lập tức liền tiến vào đại sảnh, chắp tay thỉnh an : " Thím. "
Chúc phu nhân một phát bắt được hắn, nhìn như vô cùng thân thiết, kì thực chính là phòng hắn chạy trốn. Chặt lại, nhắc hắn dù muốn tung cánh thì cũng không thể bay được.
" Tắc Nghiêu, ngươi về thật đúng lúc, thím cũng đang muốn tìm ngươi! Nhanh lên, thừa dịp Lâm bà mối ở đây, chúng ta sẽ đem chung thân đại sự của ngươi lấy được chỗ tốt. Lâm bá mối cũng thật là nhiệt tình, nàng mới vừa rồi còn nói, khuê nữ xinh đẹp của Vĩnh Xương Thành bà ta đều nhận biết, thật đúng lúc! Đứa nhỏ ngươi tuấn tú lịch sự, đường đường cũng là một mỹ nam tử, thím đương nhiên sẽ tìm cho ngươi một nương tử xinh đẹp xứng đôi… Ặc? Lâm bà mối! Lâm bà mối, ngươi đi đâu thế? Đang muốn nhờ ngươi tìm lương duyên phù hợp… Ơ này?! "
Người đã đi xa, trở thành một điểm nhỏ nơi xa xa, ngay cả bắt chuyện cũng chẳng làm được gì.
" Thật là thật lễ. " Chúc phu nhân giống như mất đất mà than thở.
Mà nam tử trẻ tuổi vô tội bị kèm chặt hai bên nãy giờ hiện tại mới hiểu được mình suýt nữa bị ám toán, một đầu mồ hôi lạnh ồ ồ xuất hiện, kêu khổ một tiếng :
" thím, người làm gì vậy? Làm Lâm bà mối kinh hãi như vậy cũng không tốt đâu? "
Chúc phu nhân nghe vậy liền liếc hắn xem thường.
" Cái đó mà gọi là kinh hãi? Ta chính là cho nàng sinh ý! Ai ngờ nàng lại chạy trốn nhanh như thế. "
" người cũng biết rõ toàn bộ bà mối của Vĩnh Xương Thành sẽ không bao giờ tiếp nhận một tai họa như ta. " Hắn rút tay hỏi nách thím, đem bà ngồi lên ghế trên. Lời nói ra cũng không chút để ý, lại hứng lấy sự xem thường của thím hắn.
" Tắc Nghiêu, đứa nhỏ này lại nói bậy bạ gì thế, chúng ta đường đường là chúc gia, ai mà không cố sức muốn đem thân mình bám tới? Ngươi không thấy thím ngươi rất nhanh sẽ bị các bà mối không mời mà tới làm phiền gần chết sao? "
" Có thấy, cũng đều vị Đại Quang mà đến thôi ! " Người sáng mắt liền không nói đường vòng, Chức Tắc Nghiêu tuyệt không nghĩ đến sẽ liên quan đến mình. Chúc Đại Quang là đường đệ* tuổi nhỏ hơn hắn ba tháng, là hiền tế rùa vàng trong lòng người Vĩnh Xương Thành.
Đường đệ* : em họ
Chúc Phu Nhân nghe vậy, hai lông mi anh khí giương cao lên, là điềm báo cho một tràng dài giáo huấn…
May mà Chúc Tắc Nghiêu thông minh, vội vàng nói muốn đi khỏi, không cho Chúc phu nhân cơ hội kịp mở miệng.
" Thím, thúc phụ bảo ta trở về lấy sổ sách rồi đi đến cửa hàng kiểm tra, còn đang chờ ta ! Ta không thể trì hoãn nữa, thúc phụ sẽ lại giáo huấn ta, đợi khi nào điệt nhi rãnh rỗi thì sẽ đến nghe thím dạy bảo. " Lời nói mười phần thành ý, ánh mắt lại chân thành tha thiết, chính là mơ hồ nhanh chóng khóa chặt con đường bị hãm lại. Một chữ cuối cùng nói xong thì bóng dáng cũng đã khuất bóng ở cửa đại sảnh.
Chỉ cần chạy ra khỏi tầm quan sát của Chúc phu nhân, thì nơi đó chính là bầu trời tự do – đây là tiếng lòng của hai nam nhân độc thân cuối cùng của Chúc gia. Trốn được bao lâu thì cứ trốn.
…
" đi đi! Làm như mặt mũi ta hung tợn, làm như tú bà kỹ nữ bất lương, đám nào thấy ta cũng giống như gặp quỷ, thằng nhóc này… " Chúc phu nhân ngồi một mình trong đại sảnh, sắc mặt không một chútthở gấp, tuy ngoài miệng cằn nhằn nhưng khóe môi lại giương lên chứng tỏ tâm tình đang rất tốt.
" Nghiêu thiếu gia ! Nghiêu thiếu gia ! Chỗ này! "
Trong tay Chúc Tắc Nghiêu là một bao bố nặng nề chứa đầy sổ sách, đang muốn lên ngựa quay về cửa hàng thì chỗ bụi cây lại phát ra tiếng gọi to đầy đè nén. (=,= đã to còn đè nén)
Bốn phía vắng lặng, Chúc Tắc Nghiêu thực xác định.
" Chỗ này, chỗ này! " Một bàn tay thật cẩn thận lòi ra từ chỗ bụi cây phía sau rồi ngoắc ngoắc hắn mãnh liệt.
Nơi này là cửa sau hẻo lánh của trạch viện chúc gia, ngày thường trừ bỏ ngựa cùng người ngoài, cơ hồ một dấu chân cũng khó mà tìm được, ngay cả người hầu cũng sẽ không có việc gì mà đến nơi này. Lại lần nữa xác định, Chúc Tắc Nghiêu càng cẩn thận quan sát bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất.
Không có ai, khắp nơi thật sự không có ai, cũng không có người nào. Chúc Tắc Nghiêu vô cùng khẳng định.
" Ơ này! Có cần tìm lâu như vậy không? Ở nơi này ngoại trừ cây cối là chỗ để người ta lẫn trốn, ngươi rốt cuộc nhìn đông nhìn tây để làm gì? Chỗ này! " Rốt cuộc cũng nhịn không được mà tự mình nhảy ra.
Chúc Tắc Nghiêu đem vật nặng để lên ngựa để nó gánh lấy, hai tay vòng trước ngực hỏi :
" A đinh, ngươi trốn ở chỗ đó làm gì? "
" Làm gì? Ngươi còn hỏi ta trốn để làm gì? " Người tên A đinh là một nam tử trẻ tuổi nhỏ gầy, y đang dùng một bộ dáng không tin nổi trừng mắt thẳng thừng nhìn Chúc Tắc Nghiêu, dường như trừng cái lương tâm quá mức ít ỏi của chủ nhân nhà hắn. Đáng tiếc toàn thân vị thiếu gia này muốn gì cũng có nhưng lại thiếu lương tâm, cho nên hắn trừng cũng vô ích.
" Không phải ngươi phân phó mỗi lần tới tìm ngươi đều phải tận lực điệu thấp sao, tốt nhất không để cho người khác phát hiện. Ta một khắc cũng không dám quên, ngược lại còn hỏi trốn tránh để làm gì, có thiên lý hay không? Ngươi nghĩ ta muốn ngồi xổm chỗ kia để yêu con muỗi chắc? Tất nhiên là vì dặn dò của ngươi, ta cũng đâu có rãnh rỗi mà đứng ở đây rình xem… "
A đinh nói đầy tức tối, nếu không phải có người lên tiếng ngăn cản thì có lẽ nước miếng tám phần oán giận đã có thể trúc ra tạo thành một con suối. Chúc Tắc Nghiêu từ trước tới nay đều rất kiên nhẫn nghe người khác nói chuyện, cho nên hắn tình nguyện rút ra một chút thời gian quý giá mà không quấy rầy ai đó đang oán giận, nhưng mà…
" Ngừng một chút. Rãnh rỗi mà đứng ở đây rình xem là có ý gì? " Hắn nhịn không được hỏi.
" Thì là, là thành ngữ thôi! Tạm thời nghĩ không ra nên phải dùng chút lời nói suông. "
" Ừ… câu này coi như không quan trọng phải không? " lông mày anh tuấn ngưng lại.
" Ừ ừ! Là câu này. Dùng cũng đúng phải không? " Hắn dương dương đắc ý khoa trương.
Ặc! " khích lệ " này cũng đủ thịnh tình chưa?
" Nghiêu thiếu gia! Đau đau, tại sao lại đánh ta nha? " A định a a ôm đầu sưng vù kêu to.
“mới đánh một chút mà ngươi đã kêu đau, nếu chút nữa còn gõ tám lần, ngươi sẽ tiếp nhận như thế nào hả?
A đinh ồn ào kêu to:”Vì sao muốn gõ ta nhiều như vậy? Ta đã làm sai chuyện gì?”
" Đương nhiên là… nhất ngôn cửu đỉnh*. " Ngữ khí cũng thực đúng đắn.
*nhất ngôn cửu đỉnh : đã nói là làm.
" Nhất ngôn cửu đỉnh chuyện gì? " kinh ngạc hỏi.
" Sử dụng cách giải thích của ngươi, nghĩa là : nói sai một câu, đánh đầu ngươi chín cái, đây gọi là nhất ngôn cửu đỉnh. " Chúc Tắc Nghiêu cười dài nói rõ, vô cùng lý lẽ truyền đạo, giảng dạy, nhiệt tình giải thích nghi hoặc.
A định há hốc mồm, rất nhanh hiểu rõ đây là chiêu thức chỉnh người mà Nghiêu thiếu gia vừa nghĩ ra được – việc hắn phá loạn thành ngữ, Nghiêu thiếu gia ngay lập tức lấy câu khác đáp lại, xem hắn còn dám lung tung qua loa được không.
A đinh vội vàng ôm đầu nhảy ra thật xa, trước phải bảo vệ cái mạng nhỏ rồi mới tính sau.
" Nghiêu thiếu gia tha mạng! Ta về sau sẽ chú tâm đọc sách mà.”
Chúc Tắc Nghiêu như gặp chuyện lạ mà kéo ống tay áo, một bên còn cười nói:
“ngươi trừ câu『 nhàn rỗi đứng ở một bên rình xem 』là giỏi thì những việc còn lại ngươi cũng thật lợi hại, tại nơi căn bản không có ma nào thèm mò đến vậy mà còn có thể cao hứng như vậy, rất thần bí rất thú vị phải không? Sao chúng ta lại không du ngoạn đến việc khác càng thú vị hơn, trò mèo vờn chuột ngươi thấy thế nào?”
Nhanh nhanh nhanh, dời đi lực chú ý của Nghiêu thiếu gia! A, đúng rồi, nói việc chính sự đi!
“Nghiêu thiếu gia, việc chính sự quan trọng hơn! Xin để tiểu nhân nói, hôm qua có người đến coi 『 điềm tĩnh cư 』, nói thẳng là muốn mua! Hai ngày nữa sẽ đi thương lượng với người bán tòa nhà này – chính là nói muốn bàn bạc với thúc phụ của người!
“Cái gì?!” Thần thái vốn đang đùa giỡn cũng không còn, sắc mặt Chúc Tắc Nghiêu trong nháy mắt chuyển sang lạnh lùng. “Chuyện hôm qua là chuyện gì? Có người đến xem phòng ở sao ta lại không biết việc này? Là ai đến coi?” Một phát bắt được vạt áo A đinh, vội vàng hỏi.
A đinh tuy bị kéo đến thiếu chút nữa nắc rụng*, nhưng bởi vì chuyện này lại rất quan trọng đối với Nghiêu thiếu gia nên hắn cũng không lựa lúc này mà nhắc nhở một chút, a đinh theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn, cũng không trông mong gì mình sẽ có ngày được tài trí hơn người, Nghiêu thiếu gia cũng không thể nhắc hai chân hắn thoát khỏi mặt đất lâu cho lắm. Aiz…
*nắc rụng: nắc nẻ rụng rời.
“Nghiêu thiếu gia, người quên rồi sao? Hôm qua người cùng Chúc lão gia đi kiểm tra sổ sách ở Trường Sinh Thành, ta không tìm thấy người nha! Lúc ấy tiểu thư kia cũng có việc bận, mới tham quan một vòng thì đã đi, cũng không quan sát kỹ càng nhưng xem ra khá vừa ý. May là ta đúng lúc đang quét dọn ở đó, vừa vặn tiếp các nàng, bằng không nếu các nàng mà tìm tới những người có công việc dẫn khách đi coi phòng ở ở đó thì đã nguy rồi.”
Thần sắc Chúc Tắc Nghiêu trầm trọng, buông A đinh xuống hỏi tiếp:
“Là một tiểu thư? Sao lại có một cô nương đi coi phòng ở?” Bình thường không phải toàn nam nhân đi coi phòng ở sao? Lẽ nào… "Nàng hẳn đã nghe qua điềm tĩnh cư là một gian quỷ ốc? Chẳng lẽ nàng không đi hỏi thăm một chút sao?” Nếu nàng có hỏi thăm qua thì chắc cũng không dễ dàng gì mà có ý muốn mua tòa điềm tĩnh cư này.
“Đương nhiên có nghe qua nha! Cho dù nàng không có chủ động hỏi thăm thì cũng sẽ có người chạy tới nói cho nàng biết. Nhưng mà…” sắc mặt A đinh khổ sở thảm bại nói tiếp:”Nhưng mà vị tiểu thư kia cũng không ngại nha! Chỉ gửi ta lời thỉnh mời người đàm phán đến 『 khách điếm Phú Mãn』 gặp nàng. Các nàng tìm nơi nghỉ trọ ở đằng kia. Nàng nếu không phải không sợ quỷ thì căn bản chính là chưa nghe tin đồn kia. Thật là quá kỳ quái.”
Thật là kỳ quái. Chúc Tắc Nghiêu cũng đồng quan điểm.
Hai tay hắn thả lỏng ở phía sau, mắt híp lại trầm ngâm đứng lên.
Hắn không nói lời nào, A đinh nghĩ hắn đang suy nghĩ làm sao để vị cô nương kia từ bỏ ý định. Nhưng cũng không thể không thừa dịp này nhắc nhở hắn một chút.
“Nghiêu thiếu gia, vì người vẫn không có cách nào đem điềm tĩnh cư bán đi, Chu quản sự rất không cao hứng, nếu không phải nghĩ tới mặt mũi của Chúc gia thì hắn đã sớm thu hồi giấy tờ bán nhà rồi chuyển cho người khác đem bán. Ta đoán Chu quản sự sẽ không nhẫn nại lâu nữa đâu, trong lòng người cần phải tính toán lại nha!”
“Vấn đề kia thật ra cũng không lớn. Mặc kệ là ai bán được thì đó vẫn là một gian quỷ ốc, khó mà bán được.” việc khó giải quyết chính là một khi có người hoàn toàn không sợ lời đồn đãi kia mà quyết tâm muốn mua cho bằng được…
“A đinh, tìm khách điếm Phú Mãn - nơi vị tiểu thư kia đang nghỉ trọ, mà phải xưng hô nàng thế nào?”
“À! Ta có nghe được, tiểu thư kia họ Lâu, nghe nói là người kinh thành. Ta nhìn lén thấy chưởng quầy ghi tên đó lên quyển sổ, tên nàng là Lâu Điềm.” A đinh đắc ý nói sạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...