Editor: Lãnh Nguyệt Dạ
Sáng sớm, Chúc Tắc Nghiêu lại đi tới khách sạn Phú Mãn, vừa lúc nhìn thấy xe ngựa của Lâu Điềm đang muốn xuất phát. Hắn cho rằng hắn phải là người gây ra bất ngờ, không ngờ lại bị các nàng làm cho ngẩn ra, không hiểu là đang xảy ra chuyện gì ở đây?
"Sao lại có một bộ dáng muốn đi xa như vậy?" Hắn biết hôm nay nàng muốn đi đến buổi hẹn với phó Quý phu nhân, nhưng kiểu phương thức này cũng không tránh khỏi quá khoa trương, quả thực giống như muốn chuyển nhà.
Lâu Điềm từ trong xe ngựa nhô đầu ra, cũng không kinh ngạc vì sự xuất hiện của hắn, chỉ nói:
"Chúng ta lập tức phải xuất phát, dừng lại nói chuyện ở đây không tốt, ngươi muốn lêên xe ngựa tới vừa đi vừa nói chuyện hay không?"
"Được, nhưng ngựa của ta…" Dường như là nàng không chút ngoài ý muốn vì sự xuất hiện của hắn, nhưng lại có chuyện muốn nói với hắn. Là muốn nói cái gì nha? Hắn nóng lòng muốn nghĩ rõ ràng, nhưng đại não không chịu phối hợp, vừa nhìn đến nàng, thì cái gì cũng không nhớ được…
Xe ngựa đã chậm rãi thành thạo đi tới, hắn cưỡi ngựa đi ở một bên.
"Lệ Nhân, ngươi chăm sóc cho tốt con ngựa của Chúc công tử." Lâu Điềm nói với Lệ Nhân.
"Vâng, tiểu thư."
Lệ Nhân cón chưa chào hỏi, mà đã rời khỏi chiếc xe ngựa phi thân đến chỗ Chúc Tắc Nghiêu…
Nếu như hắn không đủ cảnh giác hoặc năng lực phản ứng quá kém, hai người nhất định sẽ bổ nhào va chạm vào nhau, sau đó hung hăng rớt xuống dưới đất thật mạnh, cho dù không ngã gãy cổ, thì cũng sẽ nát vụn mấy khúc xương. Cũng may Chúc Tắc Nghiêu từ nhỏ cũng có luyện võ công, luyện tập cực kì vững chắc, không đến nỗi xấu mặt.
Chỉ thấy hắn cũng phi thân cùng lúc, thân hình giống như giao long bay lên trời, nhảy lên cao tầm nửa trượng, vừa lúc miễn cưỡng né qua định mệnh cùng chết với nàng, để cho hai người đều bình an.
Lệ Nhân cười hì hì leo lên ngựa của Chúc Tắc Nghiêu, khinh công trác tuyệt, không kinh động ngựa khiến nó không thoải mái mà dẫn đến hoảng loạn. Mà Chúc Tắc Nghiêu cũng nhẹ nhàng rơi xuống chỗ sau tay lái xe ngựa, có chút bất đắc dĩ nhìn Lệ Nhân, không biết vì sao nàng đột nhiên muốn thăm dò cái gì.
"Hảo công phu." Lệ Nhân ôm quyền làm lễ.
"Không dám nhận." Hắn ngược lại thật ngượng ngùng, cũng chắp tay ngược lại.
"Ngươi vào đi thôi, tiểu thư đang chờ a." Lệ Nhân quát một tiếng, cưỡi ngựa đi ở phía trước.
Đúng rồi, Lâu tiểu thư đang ở chờ hắn a! Cử chỉ khiêu khích kia của tiểu nha hoàn giống như trong lòng có ghi thù hắn vậy? Thật sự là!
"Lâu. . . Tiểu thư, thất lễ rồi. Tại hạ sẽ đi vào." Hắn khom thân xuống chờ bên trong trả lời.
"Mời vào." Trong thanh âm mềm mại tao nhã của Lâu Điềm mang theo ý cười.
Bảo Tâm ở bên cạnh kéo rèm cửa sang một bên, khép lại móc treo ở một bên, để cho rèm vải nửa buông xuống nửa vén lên, không đến mức dễ dàng để cho người ngoài dòm ngó nhìn trộm dung nhan của tiểu thư, có thể vừa công khai vừa giữ gìn khuê dự của tiểu thư, hẳn không làm cho người ta nói huyên thuyên.
Nha đầu thật cẩn thận tỉ mỉ. Chúc Tắc Nghiêu gật gật đầu đối với Bảo Tâm rồi mới đi qua.
Lâu Điềm ngồi ở chỗ bên trong, Chúc Tắc Nghiêu tựa vào chỗ bên ngoài, hai người nhìn nhau cười.
"Hẳn là hôm qua ta đúng là bái phỏng lâu quá, nên làm cho hai vị cô nương kia không vui rồi." Hắn nói.
Hôm qua bọn họ nói chuyện thật lâu, lâu đến mức quên mất thời gian, vẫn ngồi ở bên cửa sổ, có khi chỉ là nhìn nhau không nói gì, có lúc là hắn nhìn nàng ngẩn người, giống như có thể trôi qua một đời một kiếp như vậy, ai còn quản tiếng mõ bên ngoài đã gõ bao nhiêu tiếng vang? Khi hắn về đến nhà, phía đông đã thấy hơi sáng lên, mà thúc phụ đứng ở cửa lớn trừng hắn, mắt đầy tia máu chứng tỏ một đêm không ngủ… Hắn mới phát hiện, đúng là mình đã nói chuyện với Lâu Điềm gần một đêm!
Đương nhiên, Lâu Điềm chưa được yên giấc, bọn nha hoàn lại há có thể ngủ yên? Nghĩ đến chắc cũng là cố gắng giữ tỉnh táo một đêm đi? Thật sự là xin lỗi.
"Ngươi… Nên ngủ thêm một lát đi, không cần sớm như vậy đến buổi hẹn với phó Quý phu nhân."
" Sao ngươi lại biết ta có hẹn gặp cùng phó Qúy phu nhân?"
"Lúc xế chiều phải không?"
"Ngươi rất rõ ràng nha." Nàng cười, "Nghĩ rằng ngươi đã thay ta tìm được chỗ ở sau nàyphải không?"
"Ta không có ý giấu diếm ngươi. Sau khi ta đi qua toàn bộ các tòa nhà trong Vĩnh Xương thành, xác định An Lan Cư là nơi ở thích hợp nhất với ngươi, cho nên gần đây ta đã sắp xếp một chút, trước hết hiện tại xin ngươi thông cảm."
"Sắp xếp? Ví dụ cuộc hẹn ngày hôm nay với quý phu nhân?"
"Đó là nơi đầu tiên." Hắn gật đầu, nhưng cũng không có ý nói ra rõ ràng.
Lâu Điềm thấy dáng vẻ chắc chắn của hắn, như là đã tính trước kỹ càng, giống như tòa nhà An Lan Cư này chỉ cần chờ nàng gật đầu nói muốn mua liền có thể mua được tới tay, giống như không hề có người cạnh tranh nào khác.
Nhưng mà, sự thật cũng không phải là như vậy nha - -
"Ta nhớ rõ, có rất nhiều người đang đấu giá An Lan Cư. Giá phòng gốc đã tám ngàn lượng, hiện nay lên ào ào đến một vạn năm ngàn lượng rồi. Ta đối với An Lan Cư đúng là rất có hảo cảm, nhưng cũng biết nếu như muốn lấy hợp lý giá mua được nó, chỉ sợ là cơ hội xa vời, cũng không muốn miễn cưỡng nữa." Nàng nghi ngờ liếc nhìn hắn, "Ngươi là muốn ta bỏ vốn mà không để ý tới tính cạnh tranh bên trong như vậy sao?"
"Đương nhiên không phải” hắn cười lắc đầu."Ta sẽ cố gắng gói[ ngươi mua được tòa nhà với giá cả hợp lý nhất."
"Ngươi nói quý phu nhân mời ta qua phủ làm khách, là cho rằng sau khi ta gặp mặt Quý phu nhân, nàng sẽ nguyện ý không kiếm một bút ngân lượng lớn như vậy?" Đây là cách nghĩ quá mức khờ dại rồi.
"Ta nói rồi Quý phu nhân là một tài nữ, đối với chỗ ở nàng yêu thích nhất này, có cảm tình rất sâu nặng, đương nhiên không muốn thấy chủ tử tiếp theo của tòa nhà là cái người tục tằng hỏng bét."
Lâu Điềm gật đầu.
"Có lẽ đúng là nàng hi vọng như vậy. Mà ta nhớ kỹ ngươi đã nói, Quý phu nhân bởi vì tình hình kinh tế khó khăn, không thể không bán ra căn nhà nàng yêu thích nhất này kiếm bạc gấp. Lại có người có ý xấu, dùng tiền tài gây khó dễ vào thời điểm này, nếu không nhất định nàng sẽ không bán tòa nhà không phải sao?"
Phản ứng của nàng nhất định phải nhanh như vậy sao?
Hắn là cực kì ái mộ sự thông tuệ này của nàng, đúng là… Có đôi khi (tỷ như hiện tại) hắn sẽ hi vọng Lâu Điềm không có năng lực… Có vẻ ngốc một chút, như thế hắn sẽ có thể dễ dàng giải quyết nghi vấn của nàng, dành ra càng nhiều thời gian để chuyên tâm say đắm trong vẻ đẹp này của nàng…
"Theo ta được biết, vấn đề tài vụ trong nhà Quý phu nhân đã thong thả, nhu cầu không đến mức bức thiết, cấp bách cần ngay bạc bù vào lập tức như thế nữa. Cho nên Quý phu nhân đã có thể tự mình quyết định ai là người mua, không còn là ai đưa ra giá cao là có được. Quý phu nhân vẫn hi vọng chủ nhân tiếp theo của An Lan Cư có khả năng là một nữ tử cao quý tao nhã, ngươi đúng là một người thích hợp nhất trong cảm nhận của nàng, không ai khác! Ta chính là giải thích thế này cho Quý phu nhân, vì thế mới có cuộc hẹn hôm nay. Quý phu nhân rất có kiên trì cố chấp đối với lựa chọn tốt của mình, không lấy tiền tài làm tiêu chuẩn, thật sự là người đáng kính trọng."
Chỉ là như thế thôi sao? Như vậy đã có thể dễ dàng giải thích lí do chủ nhà buông tha một bút tiền tài vốn có thể tới tay?
Lời nói của hắn nghe qua tốt đẹp bao nhiêu, dễ nghe bấy nhiêu, nâng nàng cùng Quý phu nhân lên đến trên trời rồi, mặc cho ai nghe xong đều phải choáng váng vui sướng say mê, sao còn có thể có nghi vấn gì đối với hắn?
Nhưng mà... Nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Đương nhiên, hắn nhất định là sẽ nghĩ ra biện pháp để dời đi lực chú ý của nàng đối với Điềm Tĩnh cư. Mà hắn đối với nàng... Là dùng hết tâm mà đối xử, cho nên ngoài việc không muốn nàng mua được tĩnh cư ra, những hoạt động khác hắn đều sẽ yên lặng thay nàng chuẩn bị tốt nhất, điểm này, trong lòng nàng đều rõ ràng.
Nhưng rõ ràng nếu lấy chuyện An Lan Cư này mà nói, sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy. Có lẽ chỉ là vì hắn có thói quen làm nhiều nói ít thôi. Sau khi trải qua một phen nói chuyện dài đêm qua, hiểu biết của nàng đối với hắn lại nhiều một chút, có chút chỗ không chắc chắn, cũng đã chắc chắn rồi.
Hắn đã quen việc bị hiểu lầm, cũng không định thay đổi hiểu lầm của thế nhân đối với hắn, mặc kệ là thân thế, tính cách hay năng lực.
Hắn đồng thời cũng là một người rất có năng lực làm việc, nhưng lại không muốn tuyên dương biểu hiện ra; cho dù sắm vai một tiểu thương bình thường láu cá tục tằng đúng là chí nghiệp khi còn sống của hắn, không hy vọng có ai nhìn ra kỳ thật hắn có hào quang đầy người, xuất sắc bất phàm.
Người của Vĩnh Xương thành nhìn hắn như vậy… một người nam nhân có bộ dáng vô cùng tuấn mỹ, nhưng lại có xuất thân từ một vụ tai tiếng; thân thế của hắn đê tiện đến mức không ai nguyện ý làm bằng hữu cùng hắn, thêm nữa hắn bình thường đến cực điểm, lại không được người nhà coi trọng, tương lai, nhất định hắn phải ngửa thân cầu xin một miếng cơm ăn, không còn gì khác để trông cậy vào rồi.
Nàng không quá khẳng định hắn có thỏa mãn bởi đánh giá như vậy hay không, nhưng hắn chưa bao giờ có ý đồ cải biến hình tượng không tranh giành cũng là chuyện thực.
Người này. . . Càng hiểu biết phía sau hắn, càng cảm thấy được nghi vấn đối với hắn ngày càng tăng.
Đối với nghi vấn về hắn có thể từng ngày làm rõ ràng từng cái, mà hiện nay, nàng chỉ muốn biết một sự kiện - -
"Xin ngươi nói cho ta biết, ngươi không lén đồng ý với Quý phu nhân bù thêm cho đủ chênh lệch giá hứa hẹn, muốn nàng lấy tám ngàn lượng giá gốc bán căn nhà cho ta đó chứ?"
"Đương nhiên không phải!" Hắn ngẩn người, trả lời rất nhanh, hai tay lại rất khẩn trương nắm lại, "Cho dù ta nghĩ muốn, ta cũng không có tài lực đó."
Lâu Điềm gật đầu cực kỳ thong thả, thẳng tắp nhìn hắn.
"Là ta sai lầm rồi, cho dù ngươi có tài lực làm như vậy, ngươi cũng không phải người sẽ làm ra loại sự tình này. . ."
“Đúng! Cho dù ta có tài lực cũng quả quyết sẽ không lấy phương thức như vậy giúp ngươi." Hắn gật đầu thật mạnh, tăng mạnh nhận định này của nàng đối với cái hắn, đừng tiếp tục hoài nghi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...