Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

“Tiểu Lục, ngươi thật sự không đi Giang Nam cùng Tô đại ca sao?”

Trên đường đến Pháp Hoa tự, chủ nhân vừa ghìm cương để ngựa chạy chậm lại, vừa hỏi ta như vậy.

Ta bĩu môi nói: “Không đi!”

“Thật sự không đi?”

“Không đi, nói không đi là không đi!”

Bởi vì tối hôm qua ta đã thề là sẽ không thèm theo Tô đại ca đi Giang Nam rồi, đại trượng phu đương nhiên nói được là làm được!

Sau khi ta và Tô đại ca thành thân, mất ba ngày thì khôi phục lại hình thể, Tô đại ca liền kể lại từ đầu chí cuối những chuyện đã trải qua cho mọi người nghe, may mắn là mọi người ở Trích Tinh lâu ai cũng khác biệt, không ai vì vậy mà kinh hãi, bọn họ lập tức tiếp nhận ta, còn đối xử với ta tốt vô cùng.

Ta bình thường ngoại trừ chơi đùa với chủ nhân, Tiểu Thanh, thì theo Tô đại ca ra ngoài du lịch buôn bán, Tô đại ca nói muốn đưa ta đi ngắm khắp thiên hạ, nếm mọi món ngon, ta đương nhiên là hết sức tán thành.

Lần này chúng ta về Tô Châu Giang Nam tế bái đa nương của Tô đại ca, hành lý đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mà bởi vì một trận cãi vã tối hôm qua mà gác lại hết.

Nguyên nhân tranh cãi rất đơn giản, tối hôm qua ta thừa dịp Tô đại ca không có ở nhà mê rượu uống một chút, kết quả bị hắn trở về mắng cho một trận, ta bởi vì có men rượu nên cũng trở tính, lỡ miệng nói không thèm theo hắn ra ngoài, còn đập nát cái bình hoa cổ mà hắn rất thích.

Sự việc này xét đến cùng là ta sai, nhưng mà ta cũng chỉ là sẩy tay mới làm vỡ bình hoa cổ kia thôi, cho nên trước khi ngủ ta định nói lời xin lỗi với Tô đại ca, ai biết hắn không thèm để ý tới ta, ngã đầu xuống liền ngủ, hại ta không chỉ không có ôm ấp ấm áp để dựa vào, ngay cả muốn xin lỗi cũng không có cơ hội.

Càng đáng giận chính là sáng sớm nay vừa tỉnh lại, Tô đại ca đã đi rồi, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng trước Trích Tinh lâu từ lâu, bộ dạng chỉnh tề chỉ chờ xuất phát, thấy Tô đại ca căn bản không hề có ý đồng hành với ta, cho nên lúc Tiểu Thanh rủ ta đi Pháp Hoa tự thắp nhang, ta lập tức nhận lời.

Không mang ta đi thì thôi, Giang Nam có cái gì hay? Ta mới không thèm đâu.

Nhưng mà…

Vì sao không chịu tới tìm ta?

Yêu cầu của ta cũng đâu có khó, chẳng qua mở lời với ta một câu thôi, để ta có bậc thang mà nhận lỗi, mở miệng nói trước một câu mà khó khăn như vậy sao?

Ta đã lấy cớ thân thể khó chịu, cưỡi ngựa rất chậm rất chậm rồi, vì sao Tô đại ca còn không chịu tới tìm ta?

Buồn bực rầu rĩ cưỡi ngựa, lại nghe chủ nhân hỏi Huỳnh Tuyết: “Huỳnh Tuyết, hoa khôi đầu bảng của Miên Phượng các Giang Nam tên gọi là gì vậy, nghe nói nàng này cầm kỳ thi hoạ không gì không giỏi, là tài nữ rất có danh tiếng, hình như Tô đại ca cũng rất ngưỡng mộ nàng ta, mỗi lần tới Giang Nam đều nhất định phải ghé qua chỗ nàng, không biết vị cô nương đó có ý muốn hoàn lương hay không?”

Nghe những lời này, ta chỉ bĩu môi, làm như không để ý.

Tô đại ca, ngươi mà dám thừa dịp không có mặt ta lén ta trèo tường[1], ta nhất định cắn chết ngươi!

“Vị cô nương đó hồi nào đến giờ mắt cao hơn đỉnh, có điều Tô đại ca chúng ta cũng là nhân trung long phượng, cho dù là quận chúa cũng sánh đôi được, huống gì một nữ tử phong trần như nàng ta.” Huỳnh Tuyết ở bên cạnh cười nói.

Này, các ngươi tiết chế một chút cho ta có được không? Chính bài phu nhân[2] là ta còn đang sống sờ sờ đây, lại ngang nhiên ở ngay trước mặt ta thu xếp tìm tiểu lão bà[3] cho Tô đại ca!

“Chuyện đó là lang hữu tình, thiếp hữu ý nha, lần trước ta vô tình nghe được Tô đại ca nói với Hân Phong muốn có một đứa trẻ kế thừa y bát của hắn, Tô đại ca có một thân y thuật cao minh, nếu như không người nối nghiệp, thật sự rất đáng tiếc.”

Tiểu Thanh ở bên cũng thêm một câu cho thêm phần náo nhiệt.

Cái gì? Muốn có con? Vậy để đó ta sinh…


À mà, hình như không được, ta là nam giới, sinh con đối với ta mà nói có hơi khó một chút.

“Như vậy rất phù hợp, hay là để Tô đại ca cưới vị cô nương kia về, chỉ là vì sinh con nên mới cưới vợ, tin rằng Tiểu Lục sẽ không nói gì đâu, phải không, Tiểu Lục?”

Lời nói của chủ nhân khiến ánh mắt của mọi người đều chuyển qua người ta, thấy mỗi người đều dùng ánh mắt đương nhiên để nhìn ta, ta liền nổi nóng.

Cưới vợ sinh con? Lời này mệt cho các ngươi cũng nói ra được, sao không thấy các ngươi lo kiếm tiểu lão bà cho công tử Tĩnh và Liễu đại ca đi, lại ở đây chọc ghẹo ta.

Nhưng mà…

Đề phòng tai hoạ mới là chuyện quan trọng nhất, Tô đại ca có một đôi mắt đào hoa, dù là hắn không quyến rũ người ta, cũng sẽ có người tới quyến rũ hắn, mà ta lại là chính bài phu nhân, không lý nào lại chỉ ở chỗ này giận suông được.

“Chuyện này… Ta hình như quên cầm theo túi tiền rồi, các ngươi cứ đi trước, ta về lấy túi tiền rồi đuổi theo các ngươi.”

Thật vất vả mới tìm được một lý do thoái thác tương đối dễ tin, ai biết lời nói tiếp theo của chủ nhân khiến ta tức giận suýt chút nữa ngã xuống ngựa.

“Chẳng qua chỉ là tiền nhang đèn thôi, ta giúp ngươi là được rồi, đã đi xa như vậy, quay trở lại làm gì?”

“Ta sao có thể không biết xấu hổ dùng tiền của chủ nhân?…”

“Có gì đâu, nếu ngươi thấy ngại, vậy đợi trở về rồi trả lại ta cũng được.”

“A… Ta chợt nhớ ra còn có thứ khác cũng quên đem theo, các ngươi cứ đi trước đi, không cần chờ ta.”

Không dám đợi nghe chủ nhân trả lời, ta vừa nói xong, lập tức giục ngựa quay đầu, chạy như bay về nhà, đối với tiếng cười của bọn họ ta chỉ coi như không có nghe thấy.

Chẳng mấy chốc, ta đã chạy về đến Trích Tinh lâu, lại thất vọng phát hiện, mấy cỗ xe ngựa vốn đứng trước phủ đã không còn thấy, lòng ta hoảng hốt, vội vàng nhảy xuống ngựa.

Xem tình hình Tô đại ca đã rời khỏi đây, hắn căn bản không cho ta cơ hội xin lỗi, thì ra Tiểu Thanh bọn họ nói là sự thật, Tô đại ca đối với danh kỹ Giang Nam đó đã sớm sinh lòng yêu mến, chỉ mong sao ta đừng đi theo, ta cho dù có đẹp như thế nào cũng chỉ là một nam nhân, không thể sinh con đẻ cái cho hắn…

Có nên đuổi theo Tô đại ca không? Hay là quay lại theo chủ nhân bọn họ?

Đem Tô đại ca nhường cho người khác ta làm sao cam lòng, hắn là ta hy sinh tính mạng mới có thể lưu lại nhân gian, dựa vào cái gì dám qua cầu rút ván, còn chưa được vài tháng đã chán ghét ta, đi tìm người khác?

Nhưng mà, đuổi theo hắn cầu hắn hồi tâm chuyển ý sao? Loại chuyện cầu xin người khác này ta mới không thèm làm!

Đi? Không đi?

Đuổi theo? Không đuổi?

Lựa chọn khó khăn khiến ta nặng nề thở dài.

“Suy nghĩ xong chưa? Rốt cuộc là có đuổi theo hay không?”

Giọng nói trêu chọc vang lên phía sau lưng, ta không hề suy nghĩ lập tức trả lời: “Ta mới không đi! Ta đường đường Bích Phệ, sao có thể làm chuyện thật mất mặt như vậy?”

Gì? Tô đại ca?

Lời ra khỏi miệng ta mới nhận ra người nói chuyện là ai, ta vừa mừng vừa kinh ngạc quay đầu, quả nhiên thấy được vẻ mặt tươi cười của Tô đại ca.


Không xong, ta lại nhanh mồm nhanh miệng nói lỡ lời, sợ Tô đại ca lại giận, ta vội vàng kéo lấy vạt áo hắn, lắp bắp giải thích: “Ta… Ta không phải có ý đó, ta chỉ là không biết ngươi đi hướng nào thôi, ta mù đường, ngươi cũng biết mà…”

“Ta biết, cho nên ta mới ở đây đợi ngươi, ngươi là xà vương, đương nhiên không thể làm chuyện mất mặt được, cho nên cứ để phàm nhân như ta làm, xà vương đại nhân đáng yêu, không biết tại hạ có may mắn được mời ngài đi Giang Nam một chuyến?”

Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của Tô đại ca, lo lắng vốn có trong lòng ta nhất thời tan thành mây khói, ta cắn cắn môi dưới nói: “Ừ… Thấy ngươi có thành ý như vậy, ta cũng miễn cưỡng nhận lời, theo ngươi đi một chuyến… Ai nha…”

Thân mình đột nhiên nhẹ hẫng, bị Tô đại ca bế đi, ta vội vàng hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

“Ôm ngươi tới xe ngựa, xe chở hành lý đã xuất phát trước rồi, xe của chúng ta đang dừng bên cạnh cửa sau, sáng sớm nay vì chuẩn bị các loại rượu trái cây cho ngươi, ta cũng tốn không ít công sức.”

À, thì ra sáng tinh mơ Tô đại ca đã rời đi không phải bởi vì muốn bỏ rơi ta.

“Xin lỗi…”

Ta dựa đầu vào lòng hắn rất nhỏ giọng nói: “Tối qua ta không nên nổi nóng, càng không nên đập vỡ đồ vật, sau này ta sẽ ngoan hơn… Đúng rồi, quay về ta mua một bình hoa giống vậy đền cho ngươi có được không?…”

“Ủa, cũng biết hối lỗi sao, có tiến bộ. Đáng tiếc bình hoa cổ đó không có cái thứ hai giống vậy còn tồn tại đâu, có điều ngươi nếu muốn xin lỗi, dọc đường đi này chính là cơ hội cho ngươi.”

Tô đại ca dường như đối với việc thất thố của ta tối qua hoàn toàn không để ý, hắn lơ đễnh nói một câu, liền ôm ta đi về phía cửa sau.

A a, vẫn là vòng tay của Tô đại ca ấm áp, nhưng mà trước mắt công chúng như vậy, người ta thật ngại ngùng.

Ta rụt rè nhìn xung quanh, vội ghé vào bên tai Tô đại ca nói nhỏ: “Thả ta xuống, bị mọi người nhìn rất xấu hổ.”

“Thì có sao? Người ta có thấy, cũng cho rằng ta ôm đứa nhỏ nhà mình, ngươi xem, có người nào nhìn ngươi đâu?”

“…”

Ta ngẩng đầu nhìn bốn phía, quả nhiên hai bên đường người qua lại tấp nập, nhưng căn bản không ai chú ý tới chúng ta.

Không phải chứ, chẳng lẽ ta đứng với Tô đại ca, lại trông như con của hắn?

Nhớ lại Tiểu Thanh nói hắn và một danh kỹ Giang Nam tình chàng ý thiếp, ta liền giận đến bốc khói.

Cắn, ta cắn!

Ta há miệng hung hăng cắn một cái lên vai Tô đại ca, lại thấy không đã, cắn thêm cái nữa, tức giận nói: “Ngươi nếu như dám lén sau lưng ta qua lại lăng nhăng, tình chàng ý thiếp với danh kỹ gì đó, ta đây cũng sẽ trèo tường, cắm cho ngươi một cái sừng thật to thật to… Ui da…”

Lời còn chưa nói dứt, ta đã một lần nữa bị nhấc lên không, bị Tô đại ca quẳng vào trong xe ngựa, tiếp theo cái mông tê rần, bị hắn hung hăng đánh một cái.

“Con rắn ngốc nhà ngươi, nghe lời đồn nhảm nhí ở đâu, còn dám có ý nghĩ vớ vẩn nữa, có tin ta treo ngươi lên lấy roi quất ngươi không.”

Tô đại ca nói xong, cũng nhảy lên xe ngựa, phân phó phu xe chạy đi.

Tô đại ca đương nhiên không thật sự dùng sức đánh ta, hơn nữa xem ra hắn cũng không có dấu hiệu trèo tường.


Ta xoa xoa cái mông, tiến đến bên cạnh Tô đại ca, lấy lòng cười cười với hắn.

“Nhưng mà ta nghe chủ nhân bọn họ nói ngươi rất ngưỡng mộ hoa khôi đầu bảng của Miên Phượng các ở Giang Nam, mà vị cô nương đó hình như cũng có ý với ngươi, bọn họ nói ngươi mong muốn có một đứa trẻ kế thừa y bát, cho nên muốn cưới tiểu…”

Tô đại ca liếc ta một cái, thản nhiên hỏi: “Vậy ngươi có đồng ý không?”

“Đương nhiên không! Cho dù ngươi có muốn có con, phải sinh thì cũng do ta sinh, đâu tới lượt người ngoài?”

“Vậy còn nói cái gì?”

“…”

Thấy ta không còn lời nào để nói, Tô đại ca ha hả cười to ôm ta vào lòng, than thở: “Con rắn nhỏ vừa ngốc vừa rắc rối nhà ngươi, bình giấm đều bị ngươi lật úp đầy đất rồi. Miên Phượng các Giang Nam là một nơi như thế nào? Ta chẳng qua chỉ là một trướng phòng tiên sinh nho nhỏ mà thôi, làm gì có tiền tới cái nơi vung tiền như rác đó, ta chỉ vì chuyện làm ăn nên có cùng Mộ Dung tới đó một lần, căn bản không để ý cô nương trong đó mặt mũi thế nào, lại nói, người ta có muốn mồi chài cũng phải mồi chài Mộ Dung, đâu đến lượt ta?”

Ủa, lời này của Tô đại ca sao có chút không hoàn toàn thành thật nha, tuy nói hắn là trướng phòng tiên sinh, nhưng mà ta nghĩ Tô đại ca hẳn là trướng phòng tiên sinh có tiền nhất trong thiên hạ.

Ta chớp chớp mắt.

“Có phải ta lại bị chủ nhân bọn họ lừa?”

“Đúng vậy, uống nhiều rượu quá sẽ ngốc đi đấy.”

Không để ý tới Tô đại ca chỉ là thuận miệng cho có lệ, ta tức giận nói: “Thật đáng ghét, bọn họ mỗi lần đều gạt ta.”

“Bởi vì ngươi rất đáng yêu, không trêu chọc ngươi còn trêu ai?”

Tô đại ca đặt ta nằm trong lòng, bắt đầu đùa giỡn một viên nút áo minh châu trên vạt áo của ta.

“Tô đại ca, hay là chúng ta chuộc hoa khôi đầu bảng Miên Phượng các về cho công tử Tĩnh hoặc Liễu đại ca đi? Xem chủ nhân bọn họ có còn dám chọc ghẹo ta nữa hay không!”

“Ngốc nghếch, ngươi muốn trong nhà xào xáo sao? Không cần phiền phức như vậy, đợi từ Giang Nam về, ta sẽ giúp ngươi trút giận.”

“Vậy đừng quản lý sổ sách cho bọn họ nữa, xem bọn họ còn có thể nhàn hạ thoải mái đi thị phi chuyện người ta không… Ôi…”

Trước ngực mát lạnh, ta lúc này mới phát hiện nút áo đã bị cởi hơn phân nửa, bàn tay của Tô đại ca nhẹ nhàng linh hoạt tiến vào, bắt đầu âu yếm, ta sợ đến mức vội vàng đè lại cái tay không an phận kia.

“Không thể, đây là trên xe, sẽ bị người ta nghe được…”

“Yên tâm, rất nhanh là ra khỏi thành rồi, Tiều Lục, đã quên vừa rồi ngươi nói muốn xin lỗi sao?”

Đối với chống cự của ta Tô đại ca hoàn toàn coi như không thấy, ngón tay của hắn linh hoạt mà phiến tình xoa bóp da thịt ta, hơn nữa động tác lại càng ngày càng di chuyển xuống phía dưới.

Một cơn tê dại lập tức lan truyền khắp toàn thân, ta nhịn không được rên một tiếng.

“Nhưng mà sàn xe cứng ngắc, không thoải mái…”

“Sao có thể? Ta ngày hôm qua đã đặc biệt sai người trải thêm mấy tầng nệm, tối qua cũng chiếu cố ngươi, không hề làm…”

“…”

Giờ mới hiểu được nguyên nhân vì sao tối qua Tô đại ca không đụng tới ta, bởi vì mỗi lần hoan tình xong, ta tuyệt đối sẽ không rời giường trước giờ ngọ.

Tô đại ca chẳng lẽ đã mưu tính trước từ lâu, còn sai người trải thêm nệm, đừng có nói hắn dự định ăn ta dọc một đường từ kinh thành cho tới Giang Nam?

Ta không muốn phải xin lỗi như vậy đâu…

“Tới Tô Châu rồi, không được đi gặp biểu muội kia của ngươi!”


Bị Tô đại ca hôn cho thở hổn hển, ta mất một lúc lâu mới nói ra được một câu.

Vừa nghĩ tới Tô Nhạn Nhi, ta đối với sự cố chấp của vị cô nương kia cảm thấy bội phục sát đất, ta và Tô đại ca đã thành thân rồi, vậy mà nàng ta vẫn không chết tâm, ba ngày hai buổi lại gửi thư tới, lần này nếu như nàng biết được Tô đại ca về quê, không bám riết lấy mới là lạ.

“Biết rồi, rắn nhỏ ngốc nghếch lại ăn giấm.”

“Còn có, lát nữa xong việc rồi, ta muốn ngủ trong lòng ngươi!”

Ta dự tính hết rồi, Tô đại ca có kế sách, ta cũng có đối sách, một đường này, ta sẽ luôn luôn lấy hình dạng rắn đi theo hắn, hắc hắc, hắn cho dù có háo sắc hơn nữa, cũng không thể đối với một con rắn làm chuyện nọ chuyện kia được.

Cho dù đã có thể tuỳ ý biến hoá thành người, ta bình thường vẫn thích biến thành con rắn nhỏ nằm trong lòng Tô đại ca ngủ ngon, cho nên Tô đại ca không hề nghi ngờ, hắn thuận miệng nói: “Được, tuỳ ngươi muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu.”

Được rồi!

“Còn có, tới Giang Nam rồi, ngươi phải mua quà vặt ăn ngon cho ta.”

“Không vấn đề.”

“Còn có, tế bái đa nương xong rồi phải lập tức về kinh, không được dừng lại.”

“Nghe lời ngươi.”

“Còn có…”

“Hình Tiểu Lục, trong lúc này ngươi có thể tập trung[4] một chút được không?”

“A? Điểm tâm? Ở chỗ nào?”

Nghe được câu hỏi của ta, mặt Tô đại ca đen phân nửa.

Xem ra ta là đang khiêu chiến lực nhẫn nại của Tô đại ca, ta lanh trí vội ngậm miệng lại, có điều Tô đại ca cũng không có ý định lúc này buông tha cho ta, hắn nhẹ nhàng đặt ta lên thảm, sau đó cúi người xuống, nhiệt tình hôn cắn đôi môi ta, vì vậy dưới sự âu yếm và bao dung của hắn ta rất nhanh liền tan chảy.

“Tiểu Lục, đời đời kiếp kiếp, ta chỉ cần một mình ngươi…”

Nghe được lời của Tô đại ca khe khẽ vang lên bên tai, mắt ta có hơi nóng lên, vội vàng nhắm lại mi mắt.

Tô đại ca, ta cũng như ngươi!

Trên đường lớn, chiếc xe ngựa nhỏ bé càng chạy càng xa dần, tiếng rên rỉ nhỏ vụn thỉnh thoảng xen lẫn trong tiếng bánh xe lộc cộc, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Hành trình Giang Nam chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

[1] Nguyên văn: ba tường (trèo tường) = ngoại tình

[2] Chính bài phu nhân: phu nhân danh chính ngôn thuận, cưới hỏi đàng hoàng

[3] Tiểu lão bà: vợ nhỏ

[4] Nguyên văn: 用点儿心 (dụng điểm nhi tâm)

~~~~~~~~

HOÀN



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui