Biết không thể gạt được nữa, trong lòng ta chua xót, ngoảnh mặt qua một bên, không trả lời.
Tô đại ca nắm lấy bàn tay phải của ta, nhìn ngón tay út ta hỏi: “Đường chỉ càng lúc càng mờ, có phải khi nó hoàn toàn biến mất, ngươi sẽ phải rời đi không?”
Ta một lần nữa giật mình quay lại nhìn Tô đại ca, trước đây đâu có thấy hắn thông minh như vậy đâu, chẳng lẽ là bởi vì có được ngọc đan của ta?
“Đứa ngốc, ba ngày nay, ngươi hầu như lúc nào cũng nhìn ngón tay mình, ta lại không phải người mù, làm sao không thấy được? Tiểu Lục, nói thật cho ta biết! Ta và ngươi đã bái đường, đã là phu thê rồi, sau này bất kể là sinh tử hoạ phúc, ta cũng sẽ gánh chịu cùng ngươi!”
“Tô đại ca…”
Không thể nhịn được nữa, thương tâm và oán khí nghẹn nín trong lòng đã lâu rốt cuộc dâng trào, ta nhào vào lòng hắn thất thanh khóc rống.
Cứ nghĩ tận mắt nhìn thấy Tô đại ca bình yên sống tiếp, là có thể mỉm cười ra đi, nào ngờ lại làm không được, nguyện vọng của ta chẳng qua chỉ là hai người bình thản bên nhau, vì sao lại khó như vậy?
“Ngọc Kinh…”
Tiếng gọi khoan thai từ không trung truyền xuống, ta ngẩng đầu, liền thấy trước mắt hào quang tứ phía, Tôn Giả tay niêm tràng hạt, Tiểu Long chân đạp mây lành, lơ lửng giữa không trung, gương mặt Tôn Giả vẫn mang từ bi, không sân không hỉ, hào quang quanh thân ngài toả ra liên miên không dứt trải khắp hồng trần.
Tô đại ca giật mình, gương mặt lộ vẻ trang nghiêm, ta đỏ bừng cả mặt, cuống quýt chỉnh sửa lại y phục mất trật tự của mình.
Sắc lang Tô đại ca, giật đứt hết nút áo của người ta, hại ta mất mặt trước Tôn Giả.
“Thì ra là La Hán giá đáo, chẳng hay thân cư bảo toạ phương nào?”
Tôn Giả khẽ cười.
“Mang hài[1] trúc trượng[2] hồng trần quá, nhất lộc nhất bát nhất thanh u[3].”
Tô đại ca đứng thẳng người, hướng Tôn Giả vái chào thật sâu.
“Thì ra là Thừa Lộc La Hán trong Thập Bát La Hán, dám hỏi La Hán giá lâm, có phải là vì Tiểu Lục?”
“Duyên cạn duyên tàn chẳng qua chỉ là một giấc mộng xuân thu, thí chủ chớ quá cưỡng cầu.”
Tô đại ca sa sầm nét mặt.
“Nếu như La Hán đến chỉ để điểm hoá tại hạ, vậy thứ cho Tô Hoán Hoa trời sinh ngu dốt, không thể thụ giáo, còn như La Hán có ý thành toàn, cũng xin khai môn kiến sơn[4], nói ra điều kiện, tại hạ tận mệnh nghe theo.”
Tiểu Long nổi giận quát: “Làm càn, ngươi đã muốn giữ lại Ngọc Kinh ca ca, còn dám vô lễ với Tôn Giả như vậy?”
“Phật dạy, chúng sinh bình đẳng, sao lại có hữu lễ vô lễ ở đây?”
“Ngươi…”
Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Tiểu Long, vẻ mặt không phục lại không nghĩ ra lời nào đối đáp, ta nhịn không được mỉm cười.
Tô đại ca thật là oai phong nha, ngay cả thần tiên cũng không sợ.
Tôn Giả không chút để ý, pháp tướng vẫn từ bi như cũ.
“Tô thí chủ, ngươi cũng biết Ngọc Kinh đã lấy ngọc đan và linh lực của bản thân cho ngươi, nếu như không có bản toạ hỗ trợ công lực trong ba ngày, Ngọc Kinh đã sớm hoá thành hư vô rồi.”
Ánh mắt Tô đại ca dịu dàng nhìn về phía ta.
“Ta tuy rằng không biết rõ tình hình, nhưng cũng đoán được vài phần, có thể nghịch ý trời lưu lại ta ở nhân gian, Tiểu Lục nhất định đã phải trả giá rất đắt, có điều ta biết La Hán nhất định có biện pháp cứu y!”
Có biện pháp cứu ta?
Ta khó hiểu nhìn Tôn Giả, việc này lúc ở Cực Lạc không hề nghe ngài đề cập tới.
Tô đại ca vỗ nhẹ lên đầu ta, than thở: “Đứa ngốc, nếu như La Hán không có cách nào cứu ngươi, còn cố ý tới đây làm gì?”
À, cũng đúng.
Ta mừng rỡ hỏi: “Tôn Giả, có thật như vậy không?”
Tôn Giả không trả lời ta, mà nói với Tô đại ca: “Muốn cứu Ngọc Kinh rất đơn giảm, đem những thứ vốn thuộc về y trả lại cho y, y tự nhiên vô sự…”
“Không được!” Ta rất vô lễ cắt ngang lời của Tôn Giả.
Nếu như vậy, những gì ta làm từ đầu tới cuối đều trở nên vô nghĩa hay sao?
Nhưng mà không ai để ý tới ta.
Tô đại ca tiếp tục hỏi: “Nếu như vậy, ta sẽ ra sao?”
“Ngươi vốn đã tới kiếp nạn, ngày đó nếu như theo quỷ sai đến âm ty báo danh, còn có thể đầu thai, nhập luân hồi, đáng tiếc Ngọc Kinh ngăn cản quỷ sai bắt người, y đã trì hoãn thời khắc luân hồi của ngươi, lại làm ngươi thoát khỏi ước thúc của tam giới ngũ hành, cho nên nếu như ngươi mất đi sự tương trợ của ngọc đan và linh lực, sẽ lập tức hồn phi phách tán.”
Tô đại ca nghe vậy quay nhìn ta, ta vội nhìn hắn kịch liệt lắc đầu, ta biết tính tình của Tô đại ca, hắn một khi xung động, sẽ bất chấp hậu quả, ta quyết không để hắn làm vậy, ta thà rằng kẻ phải hồn phi phách tán là ta.
Tô đại ca hướng ta cười cười, hắn ôn hoà hỏi: “Tiểu Lục, vì sao không ngoan?”
Ta phớt lờ hắn, chỉ cố sức lắc đầu, ta biết cho dù ta tan biến, Tôn Giả cũng sẽ thi pháp khiến Tô đại ca quên ta, khiến hắn có thể giống như trước kia hạnh phúc vui vẻ mà tiếp tục sống.
Tô đại ca, chuyện gì cũng có thể nghe theo ngươi, chỉ riêng chuyện này, không được!
Ta vội vàng nhìn ngón tay út của mình, đường chỉ đỏ đã hoàn toàn biến mất, không còn lưu lại chút dấu vết nào, lòng ta trầm xuống.
Đại nạn đã đến, Tôn Giả vẫn chưa vì ta thu lại ngọc đan, Tô đại ca còn có thể vĩnh viễn ở lại nhân gian.
Tô đại ca, quên ta đi, tháng năm đăng đẳng, quên đi hẳn cũng không khó khăn như vậy đâu?
“Tiểu Lục…”
“Vâng?”
Ta ngẩng đầu, chợt thấy sau gáy đau nhói, tiếp theo trước mắt tối sầm, ta nhu nhược ngã vào lòng Tô đại ca.
Mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên rơi vào mắt ta chính là ánh nến hỉ đỏ thẫm không ngừng nhún nhảy, dưới ánh nến Tô đại ca nằm co ro ở bên giường, gương mặt hắn trắng bệch, im lìm không cử động.
“Tô đại ca, Tô đại ca!”
Ta lăn tới bên cạnh Tô đại ca, ôm hắn vào lòng, thấy hắn chỉ là tạm thời hôn mê, lúc này mới yên tâm.
Tô đại ca không sao, ta cũng không sao…
“Ta xin ngươi, ngươi đừng có kinh ngạc như vậy được không? Ngươi là thần tiên nha, thật là mất mặt! Tô đại ca của ngươi vẫn không sao, chỉ có điều hắn vừa mới ăn xong Bất Tử tiên đan của La Hán, xác thân nhất thời không chịu được đau đớn, tạm thời hôn mê mà thôi, không bao lâu sẽ tỉnh lại.”
Giọng nói lạnh lạnh vang lên trên đầu ta, ta ngẩng đầu, thấy Tiểu Long đang ngồi trên một đám mây giữa không trung gặm mía, bã mía bị hắn phun ra khắp nhà.
Có điều lúc này ta cũng không có tâm trạng so đo vấn đề bã mía với hắn.
“Tôn Giả đâu?”
“Tôn Giả mới không rảnh để trông nom những chuyện si ái sân khổ của nhân gian các ngươi, ngài cho Tô Hoán Hoa ăn tiên đan xong, đã đi trước rồi.”
“Tô đại ca ăn tiên đan rồi, có phải sẽ bình an vô sự không?”
“Đúng vậy đúng vậy, Tô Hoán Hoa đánh ngất ngươi rồi, liền cầu Tôn Giả lấy lại ngọc đan cho ngươi, hắn cũng giống như ngươi, đều là kẻ si tình, chẳng thà người hôi phi yên diệt là mình…”
“Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó Tôn Giả đương nhiên đem thứ gì của ngươi trả lại cho ngươi, nhưng mà ngài nói Tô gia đời đời làm nghề y, gieo nhiều thiện duyên, trời cao có đức hiếu sinh, cho nên phá lệ một lần, đem Bất Tử tiên đan cho Tô Hoán Hoa…”
“Rất quá đáng, các ngươi đã sớm có cách giải quyết, vì sao ngay từ đầu không nói cho ta biết? Còn nữa, các ngươi cũng biết Tô đại ca là muốn thành thân với ta, nhưng mà ngày đó ở Cực Lạc lại cố ý không đề cập tới, làm hại ta đau lòng như vậy, các ngươi thật đáng giận!”
Ta kéo Tô đại ca lên giường, sau đó quay qua Tiểu Long bắt đầu mắng té tát.
Tiểu Long bị doạ cho le lưỡi, nhỏ giọng nói: “Chẳng trách Tôn Giả lo đi trước, thì ra sợ ở lại phải nghe Ngọc Kinh ca ca mắng…”
“Ngươi nói cái gì?!”
“Hắc hắc, không có gì, không có gì.”
Tiểu Long phun ra một miếng bã mía, tiếp tục nói: “Ngày đó Tôn Giả không có nói rõ với ngươi, là bởi vì Bất Tử tiên đan còn thiếu một vị thuốc dẫn.”
“Có phải là sau đó các ngươi tìm được thuốc dẫn rồi không?”
Tiểu Long lại nở nụ cười,
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...