Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

“Tiểu Thi, Tiểu Thi…”

Tiếng gọi khẩn cấp lôi ta khỏi giấc mộng, ta giật mình bừng tỉnh, dụi mắt ngẩng đầu lên, mới hay bên ngoài đã là màn đêm đen kịt.

Không xong, ta lại ngủ gục.

Huỳnh Tuyết hùng hổ xông vào, thấy bộ dạng ngơ ngác ngồi trước bàn của ta, không khỏi nổi giận: “Ta chẳng phải bảo ngươi ở yên trong phòng sao? Chạy qua đây làm cái gì?”

“Nhưng mà dược thất cũng là phòng của công tử mà, ta đang quét dọn dược thất, không hiểu sao lại lăn ra ngủ.”

Huỳnh Tuyết nhìn lư hương ở góc tường.

“Tô đại ca có đốt hương an thần, chẳng trách ngươi ở chỗ này ngủ lăn quay, làm hại ta chạy đi tìm khắp nơi.”

“Xin lỗi, Tô… công tử đã về chưa?”

“Về rồi, hỉ đường đều sắp đặt đâu vào đấy, Tô đại ca nói muốn ngươi cầm hỉ phục cùng hắn bái thiên địa, nếu không ta phải gấp gáp tìm ngươi như vậy làm gì?”

“A…”

Ta không phải là đang nằm mơ chứ? Tô đại ca lại muốn ta bái đường với hắn?

Miệng ta bởi vì quá mức kinh ngạc mà há rõ to, cả buổi cũng không khép lại được.


Huỳnh Tuyết hiểu lầm phản ứng của ta, nàng không vui nói: “Vẻ mặt này của ngươi là sao? Có thể theo giúp chủ tử bái đường là phúc phần của ngươi, hơn nữa chỉ là cầm hỉ phục lạy một chút mà thôi, nếu không phải Tô đại ca chỉ đích danh ngươi, ngươi cho rằng ngươi có cái tư cách đó chắc?”

“Không phải không phải, ta rất vui, ta đi ngay đây.”

Không để ý tới Huỳnh Tuyết còn đứng một bên lải nhải, ta nhanh như chớp đã chạy đi.

Hỉ đường không có mở tiệc chiêu đãi cũng không có bất luận khách mời nào, mọi người ngồi đây đều là người của Trích Tinh lâu, giữa phòng lớn là nến long phượng chiếu sáng, giăng đèn kết hoa, một mảnh vui mừng, Tô đại ca mang vẻ mặt mỉm cười, đứng giữa hỉ đường.

Hỉ phục đỏ thẫm mặc trên người Tô đại ca, tôn lên thân hình anh tuấn vốn có của hắn, khiến hắn càng thêm cao lớn, mái tóc dài đen như gấm buông xuống sau vai, đai gấm phượng linh[1], rất ra dáng nho nhã tuấn tú.

“Nhìn choáng váng rồi sao? Còn không mau qua đó.”

Huỳnh Tuyết trừng ta một cái, sai người đem hỉ phục đã chuẩn bị sẵn đưa tới trước mặt ta.

Ta thừa nhận là ta có chút choáng váng, ai bảo Tô đại ca hôm nay tuấn tú như vậy làm chi, ta cầm lấy hỉ phục, hai tay nâng lên đi về phía trước, nói: “Công tử, xin lỗi, ta tới muộn.”

Tô đại ca cười cười.

“Không muộn, không muộn, canh giờ vừa đúng.”

“Nếu người đã đến đông đủ rồi, vậy bắt đầu đi…”

“Đợi đã!”

Tô đại ca cắt đứt lời của công tử Tĩnh, hắn nhìn ta nói: “Ta xem kích thước của hỉ phục cũng không sai biệt lắm với Tiểu Thi, hay là để hắn mặc vào thay Tiểu Lục bái đường đi.”

“…”

Không cần nhìn cũng biết vẻ mặt của mọi người ngồi đây là như thế nào, ta lại càng vô cùng kinh ngạc nhìn Tô đại ca.

Thành thân là việc đại sự, sao có thể tuỳ tiện tìm một người bái thay?

Tô đại ca ngày hôm nay rất là lạ, chắc không phải việc ta biến mất khiến cho hắn bị đả kích quá lớn, đầu óc của hắn bị làm sao rồi?

Công tử Tĩnh không hổ là lâu chủ, hắn lấy lại tinh thần trước tiên, cười nói: “Đương nhiên là có thể, bái đường chỉ là hình thức thôi, nhưng mà không biết Tiểu Thi có đồng ý hay không?”

Vì vậy ánh mắt mọi người lại không hẹn mà cùng hướng về phía ta, Tô đại ca mỉm cười với ta nói: “Tiểu Thi đương nhiên sẽ không phản đối, đúng không?”


“A? A…” Ta chỉ biết ngơ ngác gật đầu.

“Huỳnh Tuyết, đưa Tiểu Thi vào thay y phục đi.”

Nghe theo phân phó của công tử Tĩnh, Huỳnh Tuyết mang ta đi thay hỉ phục, từ đầu tới cuối chưa từng có người nào đưa ra dị nghị, ta thấy hiện tại cho dù Tô đại ca có nói muốn cùng với một cái đầu heo bái đường, mấy người đó cũng sẽ vỗ tay nói, rất tốt rất tốt.

Ủa, ví dụ ngày nghe thế nào cũng giống như đang mắng chính mình vậy?

Ta thay đổi hỉ phục một lần nữa quay lại đại sảnh, nghĩ tới việc sẽ lập tức bái đường với Tô đại ca, trống ngực lại bắt đầu đập thình thịch, gương mặt cũng nóng đến lợi hại, ta cúi đầu, không dám nhìn những người khác, bước nhanh tới trước mặt Tô đại ca.

Ai, sớm biết như vậy, lúc đầu hẳn là nói Tôn Giả khiến gương mặt của ta đẹp hơn một chút, bộ dạng này của ta căn bản là không xứng với Tô đại ca, chủ nhân bọn họ ngoài miệng tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng hẳn là coi thường ta…

“Ôi…”

Chỉ lo miên man suy nghĩ, thình lình lại đạp lên vạt áo trước của hỉ phục, ta vốn đã quen mặt áo ngắn, không biết mặc loại trường bào này cần phải bước nhỏ thôi, vì vậy toàn thân liền ngã nhào về phía trước, may mà Tô đại ca lanh tay lẹ mắt, đỡ được ta, cho nên ta rất là không hình tượng ngã vào lòng hắn.

“Xin lỗi, xin lỗi…”

Ta cuống quýt đứng thẳng dậy, cúi đầu khom lưng xin lỗi mọi người, ta nghĩ hình dạng hiện tại của mình muốn bao nhiêu chật vật thì đã có bấy nhiêu chật vật, nếu không phải Tô đại ca chỉ đích danh ta cùng hắn bái đường, phỏng chừng bất cứ người nào ở đây cũng sẽ một cước đá ta ra ngoài.

“Bước đi nhớ cẩn thận một chút.”

Tô đại ca không để ý tới cử chỉ thất lễ của ta, chỉ nhỏ giọng an ủi một câu, lại nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt.

“Không tệ, y phục rất vừa người, giống như là đo thân mình mà may vậy.”

“…”


Ta đã không thốt nên lời, nghe bên cạnh có người hô to nhất bái thiên địa, nhị bái tổ tiên, ta liền mơ mơ hồ hồ theo Tô đại ca cùng lạy, đến lúc nghe được phu thê đối bái, viền mắt ta đỏ lên, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.

Ông trời dù sao cũng đối với ta không tệ, để cho ta có thể trải qua khoảng thời gian cuối cùng của mình cùng với người mình thương yêu, còn cùng hắn bái đường thành thân.

Nhân sinh như vậy, còn tiếc nuối gì?

Mơ hồ bị người đưa vào động phòng, ta ngồi bên cạnh bàn, vuốt hỉ phục trên người, mỗi một đường chỉ trên hỉ phục đều là tay nghề của tú phường Linh Lung, mặt trước thêu một đôi phượng giao nhau bay lượn bằng chỉ vàng, sống động nhẹ nhàng, những viên trân châu nhỏ được kết thành hàng nút kép trên vạt áo, mỗi viên đều trơn bóng lấp lánh, tự nhiên nhẵn mịn, vừa nhìn đã biết không phải chất lượng tầm thường, Tô đại ca hẳn là nhớ kỹ ta thích minh châu, cho nên mới cố tình sai người đính vào làm nút áo, vuốt từng viên nút áo, ta có loại cảm giác như trong mộng.

“Hỉ phục này được may theo yêu cầu của ta, thích không?”

Bị câu hỏi bất thình lình của Tô đại ca làm giật mình, ta ngẩng đầu, thấy hắn đóng cửa gian ngoài, tiến vào trong, ngồi xuống bên cạnh ta.

Nhớ lại thân phận của mình, ta vội vàng đứng lên.

“Công tử, đã bái đường xong rồi, ta sẽ cởi hỉ phục ra ngay, hầu hạ ngài nghỉ ngơi.”

“Đêm còn rất dài, ngươi gấp cái gì? Uống với ta chén rượu đã, uống rượu hợp cẩn rồi, mới tính là thật sự thành thân.”

“A…”

Ta sửng sốt, đã thấy Tô đại ca rót đầy chén rượu, đưa tới trước mặt ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui