Kiếp Nào Mình Bên Nhau


Anh nhanh chóng đưa cô vào phòng, bật điều hòa và lò sưởi hết công suất, hai ngón tay nhẹ nhàng mở miệng cô ra.
“Thật may, không bị nhét bùn lầy.”
Anh sờ nắn tay và hai chân của Nhung kiểm tra nhưng chẳng có vết thương nào, anh mới nhẹ nhõm cả người.
Sau khi ngớt mưa, Lưu Ly bỗng dưng trở về nhà, vừa vào tới đã muốn đi tìm anh.
“Chủ nhân ơi! Chủ nhân! Người ở đâu vậy?”
Lưu Ly tiến lên lầu và thấy Thiên Huyền đang chăm sóc cho một người phụ nữ, cô tựa vào cột nhà, cất tiếng nói: “Sao lại mở cả máy sưởi và điều hòa thế kia? Chủ nhân không sợ nóng à?”
“Đừng có lớn tiếng.” Thiên Huyền biết là Lưu Ly nên anh mới trả lời mà không quay mặt lại.
Lưu Ly tiến thêm vài bước hỏi: “Ai vậy?”
Sau đó cô chợt nhận ra là người từng gặp trong công viên hôm nọ, thì có hơi chường bộ mặt ganh tị: “Là cô ta sao? Hồng Nhung? Sao cô ấy lại ở trong phòng của chủ nhân?”
“Ma nước vừa bắt Nhung đem giao nộp cho quỷ vương.

May đã giải cứu kịp thời.” Qua được giây phút sinh tử rồi giọng Thiên Huyền mới trở nên điềm đạm.
“Thật vậy ư?” Lưu Ly tròn mắt kinh ngạc.
Lát sau trước khi bỏ xuống nhà dưới, Lưu Ly có quay lại dặn dò chủ nhân mình rằng: “Nhưng mà anh ghét nóng, chỉ cần đóng cửa phòng cho cô ta ở một mình là được rồi.


Còn anh mau ra ngoài đi.”
“Chủ nhân đã không sợ thì Lưu Ly sợ gì.

Cô đừng lo, với dăm ba sức nóng này không đủ làm tan chảy sự lạnh lùng của tôi đâu.

Mau đi xuống dưới nấu một ít cháo nóng bưng lên đây.” Thiên Huyền nửa cười nửa điềm tĩnh trả lời cô.
Lưu Ly tuân mệnh liền làm theo răm rắp.
Một tiếng trôi qua, Hồng Nhung mới bừng tỉnh.
“Cô tỉnh rồi.

Thấy trong người có bị đau chỗ nào không?” Thiên Huyền sốt sắng hỏi.
Cô mất ít lâu mới ổn đinh được tinh thần và trả lời anh: “Không có.”
“Cô có còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không?”
“Hình như… tôi… lúc bị đứt tay, anh nói đợi anh một chút, sau đó tự nhiên trong vũng nước tôi làm đổ xuống sàn có một bàn tay kéo lấy chân tôi.

Tôi chưa kịp la lên thì đã xuyên qua một không gian kỳ lạ, nơi đó là cánh đồng… Rồi… rồi có một người đàn bà nắm lấy chân, kéo lôi tôi đi.

Tôi muốn hét lên nhưng cổ họng cứ cứng lại.

Sau đó thì có một đám rước đến đưa tôi đi.” Hồng Nhung nhíu mày, trong lời nói có sự hỗn loạn.
“Rồi sao nữa?”
Hồng Nhung thuật tiếp cho anh nghe: “Sau đó tôi cảm nhận đám người đang khiêng kiệu ấy đang đi thì dừng lại, rồi trong người tôi thấy mệt nên thiếp ngủ và không còn nhớ gì nữa.”
Từ dưới nhà, Lưu Ly đã nấu xong món cháo thịt bằm và đem lên cho Nhung.

Bước vào cửa phòng, Lưu Ly cất giọng nói với chủ nhân.

“Tôi đã nấu xong rồi đây.”
Bất chợt Nhung từ trên giường ngó ra ngoài cửa chính và thốt lên: “Cái gì thế kia?”
Không hiểu chuyện gì nên Lưu Ly và cả Thiên Huyền đều ngoảnh mặt theo.

Tức thì tô cháo trong tay Lưu Ly bất ngờ rơi tuột xuống và tạo ra thanh âm lớn.
Cả ba cùng chứng kiến hình ảnh lộ diện vô cùng oai lực của những nữ cổ binh thần tướng.

Họ vận trên người giáp phục uy nghiêm, một tay nắm thân đao dài.

Như nghe được lệnh, các đôi chân của bạch tượng từ từ quỳ sát dưới sàn, cả thú và người đều đồng lòng cúi đầu xuống.
Bấy giờ các nữ tướng này mới thực lòng muốn giao tiếp, họ chợt trở nên đồng thanh: “Bề tôi phạm tội lớn vì đã ứng cứu bà chúa chậm trễ.”
Cả ba nhất thời chững người, riêng Lưu Ly còn có động thái há hốc mồm.
Thiên Huyền thầm nghĩ chắc chắc họ không nói với anh, ngó qua Lưu Ly thì càng chẳng phải, bởi ánh mắt của những nữ tướng đâu có hướng về Lưu Ly.

Nên chỉ còn lại một người đó là Hồng Nhung.
Thiên Huyền vốn đã đứng dậy sẵn, anh nhìn những người cổ binh và nói: “Các vị quen cô gái này à?”
Khi này nữ tướng dẫn đầu mới xoay qua anh: “Đây là bà chúa của vương quốc chúng tôi.”
“Làm sao các ngài biết được điều đó?” Thiên Huyền trông thấy người nữ tướng trả lời có vẻ hơi ít nên cố gắng chất vấn thêm.
Nữ cổ binh đáp lời: “Ta đánh hơi được mùi hương từ trong máu.


Vương quốc chúng tôi vốn dĩ là La Thành, được mẹ thiên nhiên ưu ái dòng sông Lục Ngạn thanh khiết.

Hoàng triều và dân chúng đều tôn thờ thần sông, chẳng những dùng nước sông để uống quanh năm mà còn đem tưới tiêu cho ruộng đồng.

Qua năm dài tháng rộng dần ăn sâu và thấm vào máu thịt thần dân La Thành, cho nên trong máu có lẫn mùi hương đặc trưng.

Và ta đã ngửi được qua những giọt máu trong vũng nước.”
Nữ cổ binh hướng cặp mắt qua Nhung, nói tiếp: “Bà chúa đã chuyển sinh kiếp mới, dung mạo cũng đổi khác, mà bề tôi có mắt như mù, không nhìn thấy được ẩn thân Phượng Hoàng Lửa sau lưng của bà chúa, suýt nữa đã để người rơi vào hiểm họa.

Vừa rồi là người đã bị quỷ vương sai tùy tùng đến bắt, nhằm ý định đoạt mệnh, thành thân với hắn.

May mắn chúng thần nhận ra kịp lúc, mau chân đến ứng phó.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận