Kiếp nạn trời định

Tôi không dám ở lại thêm một giây phút nào nữa, cuống cuồng bỏ chạy. Anh ta là ai? Tại sao vú Ngũ lại phải lén lút đến thăm anh ta? Chắc chắn anh ta không phải là ông chồng Trương Thiết Nam của vú Ngũ, mặc dù dáng vẻ anh ta gầy gò như củi khô, cũng giống như người đã chết, nhưng nhìn gương mặt anh ta, vẻ như vẫn còn trẻ. Nghĩ đến bộ dạng của anh ta, khiến tôi nổi da gà, sao anh ta lại có thể gầy đét đến thế được nhỉ?
73
Tôi trở về không lâu, thì vú Ngũ cũng về luôn. Bà giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tôi cũng chẳng buồn hỏi bà, vì biết rằng có hỏi cũng vô ích mà thôi, bà sẽ không thừa nhận đâu. Mãi đến hơn 5h chiều, dì Phấn mới trở về, mặt tối sầm, vừa về đã nhốt chặt mình vào trong phòng riêng, đến tối cũng không ra ăn cơm, không biết bà đang làm gì trong đó.
Sau khi bám theo vú Ngũ quay trở về, tôi không rời máy điện thoại lấy nửa bước, sợ bỏ lỡ mất cuộc điện thoại những kẻ bắt cóc gọi tới. Nhưng đến tận 12h đêm, điện thoại không đổ chuông một lần nào cả. Dì Phấn cũng đóng cửa im im trong phòng, không hề lộ diện. Tôi đoán, chắc là tâm trạng bà rất tồi tệ vì vẫn chưa có tin tức gì của Lôi Cận Nam cả, cho nên, tôi cũng không dám làm phiền bà. Vú Ngũ đã về phòng từ lâu, cả phòng khách chỉ còn lại một mình tôi.
Chiếc đèn cầy màu da cam chiếu rọi cả căn phòng khách trống vắng thê lương. Tôi mệt mỏi và thấp thỏm cuộn người trên sofa, luôn cảm thấy có điều gì đó khác thường. Theo lý mà nói, đại gia Lôi Cận Nam mất tích lẽ ra phải là một việc rất động trời, mặc dù tin tức này đã được đăng tải trên trang nhất các báo danh tiếng, nhưng cảm giác thái độ của dì Phấn không bình thường, thái độ của vú Ngũ cũng không bình thường, hai người bọn họ dường như trầm mặc một cách thái quá. Ngay cả La Thiên cũng có gì đó khác thường, thật không ngờ, cả ngày hôm nay anh cũng không gọi điện cho tôi, tất cả mọi người đều kỳ lạ!
Đúng lúc đó, di động vang lên, tôi cầm lên nghe, đúng là La Thiên gọi tới, tôi căng thẳng hỏi anh: “Có tin tức gì của bố tôi không?”
“Ừm? Ai cơ?” Hình như anh thoáng ngẩn người, nhưng rồi lập tức nói luôn. “Ồ, vẫn chưa có, cô đừng lo lắng, ông Lôi sẽ không gặp chuyện gì đâu, tôi muốn nói cho cô biết một việc khác”.
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Tôi đã điều tra ra chiếc nhẫn mà Phổ Tiểu Thiên nắm trong tay, thực ra, là của Đỗ Xảo Nguyệt để lại ẹ của cô”.
Đỗ Xảo Nguyệt? Cái tên này sao lại quen thế nhỉ? Trước khi kịp nhớ ra cô ta là ai, tôi buột miệng hỏi La Thiên: “Đỗ Xảo Nguyệt là ai vậy?”
“Đỗ Xảo Nguyệt chính là bà ngoại cô, cho nên tôi nghĩ…”
Tôi chỉ cảm thấy trong đầu mình vang lên một tiếng nổ lớn, những lời nói tiếp theo của La Thiên, tôi không nghe lọt tai chữ nào cả, bởi vì tôi đã nhớ ra. Đỗ Xảo Nguyệt chính là người phụ nữ thần bí mà ông nội tôi cõng về từ Câu Hồn Nha năm nào. Thật không ngờ bà ấy chính là bà ngoại của Lôi Hiểu.
Tôi dường như chợt hiểu rõ chân tướng tất cả mọi sự việc. Thì ra, đây chính là Nhân-Quả mà thế hệ trước đã để lại. Năm đó, bà nội nghi ngờ Đỗ Xảo Nguyệt giết chết bác gái, nên căm hận Đỗ Xảo Nguyệt đến tận xương tủy. Sau đó, lại phát hiện ra Đỗ Xảo Nguyệt và ông nội có mối tư tình, cho nên, vào cái đêm Đỗ Xảo Nguyệt vừa làm đám cưới bỏ trốn về nhà, bà đã lỡ tay ngộ sát cô ta, hơn nữa còn giấu xác vào kho hầm. Bởi vì lo sợ hồn ma của Đỗ Xảo Nguyệt báo thù, bèn đào hài cốt của cô ta lên, chôn xuống giếng trong sân sau, đồng thời bịt chặt miệng giếng lại. Những tưởng đã có thể nhốt chặt hồn ma của cô ta lại, nào ngờ, ba năm sau, ông nội lại chết một cách vô cùng ly kỳ trong chính cái giếng đó.
Bây giờ nghĩ lại, từ ngày đầu tiên tôi rời khỏi nông thôn đến thành phố S cho đến giờ, xuất hiện biết bao nhiêu sự kiện ly kỳ không thể nào giải thích nổi. Tôi vẫn luôn nghi ngờ đằng sau có một âm mưu lớn, thì ra là hồn ma của Đỗ Xảo Nguyệt đang báo thù. Tôi cũng chẳng thể nào hiểu được vì sao mình lại biến thành Lôi Hiểu, bây giờ thì tôi đã biết rồi, thì ra, cô ta chính là bà ngoại của Lôi Hiểu, thật quá nực cười, khó có thể tin nổi.
“A lô, Lôi Hiểu à, cô có đang nghe không vậy? Bây giờ cô có thể ra ngoài được không?”
“Được ạ, tôi đến ngay”.

Đúng vậy, tôi cần phải đi gặp La Thiên, mặc dù tôi đã biết được tất cả những sự việc này là do Đỗ Xảo Nguyệt báo thù, nhưng tôi vẫn có rất nhiều điểm nghi vấn kot ài tài nào hiểu nổi. Ví dụ, bọn Lưu Gia Minh vì sao mà chết? Họ có liên quan gì đến Đỗ Xảo Nguyệt? Một Cổ Tiểu Yên khác rốt cuộc là ai? Còn nữa, có phải là Đỗ Xảo Nguyệt cũng có quan hệ gì với người phụ nữ đã thắt cổ tự tử trong ngôi nhà ma? Đỗ Xảo Nguyệt là bà ngoại của Lôi Hiểu, sao năm đó lại mình đầy máu me xuất hiện ở Câu Hồn Nha? Trong tay Phổ Tiểu Thiên nắm chiếc nhẫn của Đỗ Xảo Nguyệt, sao cô ta lại phải giết hại những người may mắn sống sót trong vụ tai nạn đó? Giữa họ và cô ta có mối ân oán gì?
Tất cả những điều này, tôi không thể nào nghĩ được ra đáp án.
Tôi vừa đứng lên, liền nghe thấy tiếng choang lớn từ tầng trên truyền xuống, giống như tiếng cốc thủy tinh bị đập vỡ vụn xuống nền nhà. Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn, lại thêm một tiếng choang nữa, đó là âm thanh phát ra từ trong phòng vú Ngũ. Tôi gọi theo bản năng: “Vú Ngũ!”
Giọng tôi tuy không to, nhưng nếu vú Ngũ vẫn chưa ngủ, thì chắc chắn bà có thể nghe thấy, nhưng trên lầu vẫn không có chút động tĩnh gì, cành cửa đen sì vẫn không hề nhúc nhích.
Tôi nghe thấy tiếng nhịp tim đập loạn xạ của mình trong lồng ngực, mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng vú Ngũ, dường như lại nhìn thấy cảnh tượng cái đêm bà treo cổ trong phòng. Bóng đen đè nặng lên trái tim tôi, khiến tôi như nghẹt thở.
Một lúc sau, cánh cửa đó dường như bị mở ra một khe nhỏ, có một luồng ánh sáng lờ mờ từ trong phòng chiếu ra, nó đang mê hoặc tôi.
Trong lúc sợ hãi, tôi bỗng trào dâng sự phẫn nộ, lại muốn giả vờ treo cổ tự tử để dọa tôi sao? Tôi tiện tay cầm lấy lọ hoa để trên bàn, từ từ đi lên lầu. Đương nhiên không phải tôi định cầm lọ hoa để đập vào vú Ngũ, mà là cầm lọ hoa để giúp tôi trấn an tinh thần.
Khi tôi lên lầu, tôi cố ý tạo ra tiếng động lớn, muốn để cho vú Ngũ biết tôi đã lên lầu. Tôi không biết tại sao mình lại phải làm như vậy, có lẽ chỉ là một hành động bản năng.
Đúng lúc tôi sắp đi đến cửa phòng vú Ngũ, lại nghe thấy một tiếng “thình” thật lớn. Tôi cảm giác mình sắp sụp đổ, bàn tay nắm chặt lọ hoa run lẩy bẩy.
Qua khe cửa, tôi nhìn thấy vú Ngũ đang thất thần đứng ở đó, miệng khẽ cử động, không biết bà đang lẩm nhẩm những gì, sau đó lấy một cái chai, ngẩng đầu rót vào trong miệng.
Tôi đẩy mạnh cửa, sợ hãi nhìn bà: “Vú Ngũ, vú đang làm gì vậy?”
Bà không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của tôi, khẽ cười nhạt, tiếp đến bèn ôm chặt lấy bụng, ngã nhào xuống đất.
Tôi lập tức nhận ra là bà đã uống thứ gì, vứt lọ hoa sang một bên, tôi lao đến ôm bà: “Sao vú lại phải làm như vậy? Tại sao, vú Ngũ?”
Trán bà toát mồ hôi lạnh, sắc mặt bà dưới ánh sáng lờ nhờ trông trắng bệch một cách thật đáng sợ. Rõ ràng, bà đang cố gắng gượng thốt ra được một câu: “Giả… giả điên… cô chủ… giả điên…”
Sau đó, bà vơ lấy một miếng khăn mặt đã chuẩn bị sẵn, nhét vào miệng, ôm chặt bụng, lăn lộn trên đất, làm cho tôi vô cùng sợ hãi, hét lên điên cuồng: “Dì Phấn! Dì Phấn! Dì mau đến đây, dì Phấn!”

Ngay lập tức, trên lầu vang lên tiếng bước chân chạy dồn dập. Dì Phấn còn chưa chạy xuống tầng dưới, vú Ngũ đã ngừng cử động.
Tôi hét gọi thất thanh, bên tai vang lên câu nói cuối cùng trước khi chết của vú Ngũ, thế nên, tôi lại chuyển từ tiếng thét gọi thành cười vang vẻ điên dại, vừa cười vừa khóc.
Tôi không biết vì sao vú Ngũ lại bảo tôi giả điên, cũng không biết vì sao vú Ngũ lại phải tự sát, nhưng tôi biết, bà cố ý để cho tôi nhìn thấy bà tự sát. Trong lòng bà chắc chắn đang cất giấu một bí mật rất lớn, bí mật này khiến bà thà chọn lựa cái chết cũng không chịu nói ra. Vậy thì, trước khi chết bà bảo tôi giả điên, chắc chắn là có lý do, cũng có thể có liên quan đến dì Phấn.
Cho nên, tôi đã bị “điên”.
74
Sau khi tôi bị đưa vào bệnh viện tâm thần giống như bị nhốt vào lồng, tôi mới nhận ra, việc đóng giả điên khùng là một việc làm sai lầm. Giờ đây, ở trong môi trường cách ly với thế giới bên ngoài, muốn tìm hiểu được bí mật trong lòng vú Ngũ là một điều không tưởng. Hơn nữa, tôi phát hiện ra, giả khùng giả điên là một việc không đơn giản chút nào. Để không bị người khác phát hiện ra sơ hở, không chỉ luôn phải chú ý giữ cho nét mặt đờ đẫn ngẩn ngơ, mà còn phải chú ý khắc họa ánh mắt của mình, lúc thì căng thẳng sợ hãi, lúc thì đờ đẫn. Đặc biệt là cần phải chú ý đến ngôn ngữ và hình thể, quyết không được biểu hiện ra giống với người thường, nếu không thì không phải là kẻ điên nữa.
Có thể đoán được rằng, tổng hợp mấy đặc điểm đó, rồi cùng diễn một lúc là việc khó khăn đến nhường nào. Thêm nữa, bởi vì tôi giả điên có phần hơi quá đà, nhìn thấy ai cũng túm lấy đòi cắn, cho nên bị liệt vào những người bị bệnh thần kinh nguy hiểm nhất, bị nhốt vào một gian phòng mật hoàn toàn khép kín, do đó, tôi vô cùng buồn bực, tôi thường tự hỏi: “Vú Ngũ ơi vú Ngũ, rốt cuộc vì sao vú lại muốn cháu giả điên chứ? Hay là cháu dã hiểu nhầm ý của vú? Bây giờ thì xong rồi, ngay cả việc đi ra ngoài cháu cũng bị cấm đoán, haizz!”
Dì Phấn sau khi đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, không vào thăm tôi lần nào nữa. Mễ Dương cũng đến một lần, trông bộ dạng có vẻ rất buồn lòng, nhưng chỉ ở lại một lúc rồi đi. Tôi không thích anh ta, cho rằng anh ta không có cá tính, cho nên cũng chẳng trông mong gì anh ta sẽ giúp được tôi.
Cho đến ngày hôm nay, La Thiên bước vào bệnh viện tâm thần.
Anh ngồi bên ngoài cửa kính, không nói gì cả, chỉ yên lặng nhìn tôi.
Tôi biết trong phòng có lắp máy quay, nên không dám làm gì cả, thậm chí còn không thể dùng ánh mắt để ám thị anh, tôi chỉ có thể nhìn xuống đất bằng vẻ mặt vô cùng ngớ ngẩn, thân hình cũng đung đưa giống như một con rồi, trái tim như vỡ vụn.
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng La Thiên cũng mở miệng nói, giọng nói nhẹ tênh, giống như từ nơi rất xa truyền tới, anh nói: “Cô… khỏe không?”
Chỉ ba chữ đơn giản vậy thôi, nhưng lại khiến tôi trào dâng cảm giác lo sợ. Tôi cúi đầu, toàn thân càng lắc mạnh hơn, tôi không biết làm thế nào mới có thể kiềm chế được giọt nước mắt chuẩn bị trào ra khỏi khoang mắt.
Lại trầm mặc thêm một chút, anh nói: “Hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ tìm ra được chân tướng sự việc”.

Nói xong câu này, anh đứng dậy, chính trong khoảnh khắc này, sợi dây đàn đang căng buộc chặt trái tim tôi bỗng đứt phựt, không được! Tôi cần phải ra khỏi đây! Lần này La Thiên đi khỏi đây, không biết bao giờ anh mới quay lại, cho nên, tôi cần phải ra khỏi đây!
Thấy La Thiên chuẩn bị bước đi, trong lúc cuống quá, tôi cắn phập vào cổ tay, đau đến độ toàn thân tôi run bắn. Khi tiếng chuông báo vang lên, cuối cùng La Thiên cũng quay sang nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh, nhìn chằm chằm không chớp mắt, máu tươi chảy ra khỏi khóe miệng. Tôi không cảm nhận được nỗi đau đớn khi răng cắm vào da thịt, trong lòng tôi chỉ tồn tại duy nhất một suy nghĩ – rời khỏi nơi đây!
Mấy vị bác sĩ cùng chạy đến chỗ tôi, tôi vẫn nhìn La Thiên chằm chằm, tôi không biết anh có thể đọc được hàm nghĩa trong ánh mắt tôi hay không, tôi đã không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi chỉ có thể nhìn anh, mắt tôi trợn trừng, dường như muốn nhỏ máu ra ngoài.
Tiếp đến, La Thiên hét lên: “Đừng động vào cô ấy!” Cuối cùng tôi cũng nhả cổ tay đầy máu ra, dường như đã bị mất hết toàn bộ sức lực, tôi ngã nhào xuống.
Nhưng không lâu sau, tôi từ từ mở mắt. Cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh lại là sự đau đớn, đặc biệt là tay trái, dường như chỉ cử động một chút ngón tay cũng cảm thấy đau, tôi không kìm lòng được, tự xuýt xoa.
“Cô tỉnh lại rồi à, hãy uống nước trước đi!”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy La Thiên. Tôi lập tức cảnh giác nhìn xung quanh. La Thiên nói: “Cô yên tâm, ở đây không có ai nữa đâu, là một phòng trong bệnh viện tư. Thực ra cô ngốc lắm, sao lại phải tự cắn mình chứ, cô chỉ cần ra hiệu cho tôi, là tôi có thể hiểu được mà!”
Tôi lườm anh một cái: “Anh cứ tưởng chỉ mình anh thông minh thôi sao, chẳng phải tôi sợ người khác nhận ra, trong phòng có camera đấy. Này, anh có thể dìu tôi ngồi dậy được không?”
Anh dìu tôi ngồi dậy, rồi lại nhét một chiếc gối vào sau lưng tôi, tôi vội hỏi anh: “Dì Phấn có biết việc tôi ra ngoài không?”
“Chắc là không biết, tôi đã yêu cầu phong tỏa thông tin ở đó rồi”. Anh vừa rót cho tôi một cốc nước vừa nói. Sau khi ngồi xuống cạnh giường, đột nhiên anh hỏi: “Có thể nói cho tôi biết cô đã biến thành Lôi Hiểu như thế nào không?” Lời của anh khiến tôi giật nảy mình, suýt chút nữa làm tôi bị sặc nước. Trước đây, tôi luôn mong muốn anh tin tôi không phải là Lôi Hiểu, thế nhưng, khi anh đột nhiên nói ra câu nói như vậy, lại khiến tôi nhất thời lúng túng, không biết nên làm thế nào. Tôi ngẩn người nhìn anh: “Anh… anh…”
Anh gật đầu: “Đúng vậy, lúc đầu tôi thực sự tưởng rằng cô bị mất trí nhớ, hoặc là đang dùng hình thức mất trí nhớ để che giấu chân tướng sự thật, bao gồm cả việc trước đây cô nói với tôi về việc ‘mượn xác hoàn hồn’, dùng sự việc nào đấy, câu nói nào đấy để ám thị cho tôi. Tôi luôn không coi đó là việc nghiêm túc, thậm chí có lúc còn nghi ngờ cô. Tôi nhớ, có một lần, cô uống say khướt trong quán bar, tôi đưa cô về nhà, phát hiện ra cô đã rửa bát để trong bếp cho tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng chỉ cảm thấy kỳ lạ mà thôi, không hề khiến tôi nghĩ đến điều gì khác. Thêm một việc nữa, đó là lần trong quán ăn tự chọn, cô nhận được cuộc điện thoại nói ông Lôi bị ốm, phải vào bệnh viện, lúc đó, cô không hề tỏ ra quá lo lắng, thế nhưng, khi đi đường, cô lại quên mình để bảo vệ một gã say rượu. Thứ cảm xúc đó không thể nào ngụy trang được, cộng thêm với việc lúc ở trong quán ăn tự chọn, cái anh chàng thiên tài ngốc nghếch đó nói trước đây cô không ăn kem, vì nói không thể ăn ngọt. Cho nên, tôi đã tỉ mỉ điều tra thông tin về Lôi Hiểu, phát hiện ra Lôi Hiểu bị mắc bệnh tiểu đường bẩm sinh, đương nhiên, người bị bệnh tiểu đường không được phép ăn ngọt”.
Tôi như bừng tỉnh, ngắt lời anh: “Cho nên, hôm ở trong quán café, anh mới cố tình làm đổ cốc nước cam của tôi”.
“Lúc đó, tôi cũng chỉ mới đang nghi ngờ, tôi không dám chắc, tôi thực sự không dám khẳng định. Sau khi tôi lần theo điều tra về người đàn ông say rượu đó, tôi phát hiện ra, sự việc này đáng sợ hơn nhiều so với sự tưởng tượng của tôi”.
“Nói như vậy, anh đã biết tôi là ai rồi phải không?”
Anh trầm mặc nhìn tôi một lát, mới nói: “Đúng vậy, Cổ Tiểu Yên, nếu tôi nhớ không nhầm, cô tên Nhím”.
Tôi mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm, cảm động bởi câu nói “Cổ Tiểu Yên” và “Nhím” của anh. Kể từ khi tôi biến thành Lôi Hiểu, cho đến tận lúc này, tôi mới có cảm giác thực sự tìm lại được chính mình.p>
Anh nói tiếp: “Hiện giờ, có thể nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện được không? Sau khi Diêu Giai chết ở trong ngôi nhà ma, đã xảy ra những chuyện gì?”
Tôi hơi kinh ngạc: “Anh đã biết đó là những việc chính tôi đã trải qua sao?”

Anh lắc đầu: “Không, lúc đầu tôi không tin, cho đến tận khi tôi xác định được cô không phải là Lôi Hiểu, tôi mới tin chuyện này là thực, cũng bắt đầu tin tưởng từng lời cô nói”.
Tôi cười đau khổ, sau đó kể tiếp những sự việc xảy ra sau khi Diêu Giai chết, kể đến tận lúc vú Ngũ bảo tôi giả điên. La Thiên nhíu mày: “Cô nói vú Ngũ bảo cô giả điên sao?” “Đúng vậy, đến tận bây giờ tôi cũng không biết tại sao bà lại muốn tôi giả vờ điên, càng không biết vì sao bà lại phải tự sát. Sáng hôm đó, tôi nhìn thấy bà lấm la lấm lét bước ra khỏi cửa, tôi bèn đi theo bà, tôi theo bà ra đến vùng ngoại ô. Trong một ngôi nhà ở nơi vắng vẻ, tôi nhìn thấy một người trông rất đáng sợ, các cơ trên người đều bị teo lại, giống như một bộ xương sườn. Lúc đó, tôi còn đoán rằng đó là chồng vú Ngũ, nhưng cũng không giống, vì nhìn người đó trông còn rất trẻ”.
La Thiên nhíu mày càng chặt hơn, lẩm bẩm: “Teo cơ? Giống như bộ xương?” Giây lát sau, anh dường như hiểu ra được điều gì, chợt trợn trừng mắt, “Thì ra, đây chính là động cơ!” Sau đó, anh lại nhìn tôi, nói: “Tôi nghĩ, vú Ngũ muốn bảo vệ cô, bà cho rằng, cô chỉ được an toàn khi vào trong bệnh viện tâm thần”. “Thật sao? Nhưng không có tác dụng gì đâu. Trước cái ngày vú Ngũ chết, tôi vẫn luôn cho rằng, từ việc tôi nhìn thấy Chung Thành Vỹ cho đến việc tôi biến thành Lôi Hiểu, đằng sau chắc chắn là có một âm mưu lớn. Cho đến tận hôm anh gọi điện cho tôi, tôi mới biết, thực ra, tất cả mọi việc này đều là Đỗ Xảo Nguyệt đang báo thù, bao gồm cả những người may mắn sống sót trong vụ tai nạn đó, cũng đều là do cô ta giết hại, cho nên, dù tôi có chạy đi đâu cũng vô dụng thôi, cô ta không tha cho tôi đâu”.
“Đỗ Xảo Nguyệt? Cô biết Đỗ Xảo Nguyệt sao?”
“Không phải!” Tôi lắc đầu, sau đó kể lại cho La Thiên nghe những sự việc xảy ra với ông bà nội tôi hồi đó: “Thực ra, tất cả mọi việc này đều là hành động báo thù của Đỗ Xảo Nguyệt với bà nội tôi. Cô ta còn vươn dài nỗi thù hận đó đến tận tôi, tôi luôn tin rằng tất cả mọi việc đều có mối quan hệ Nhân – Quả. Từ khi tôi bắt đầu ghi nhớ được, tôi thường xuyên nằm mơ, mơ thấy mình rơi vào một hang động đen sì giơ tay ra không nhìn thấy ngón, sau đó, bị một người phụ nữ ngáng chân ngã nhào. Cô ta túm lấy tôi, bảo tôi giết cô ta, tôi vô cùng sợ hãi, muốn giằng khỏi cô ta, thật không ngờ, lại làm đứt tay cô ta. Tôi tháo chạy thục mạng, đến khi tôi chạy ra khỏi hang động, liền nhìn thấy có một người phụ nữ đứng ở vùng đất hoang vắng, cô ta bảo tôi dẫn cô ta ra ngoài. Anh có biết không, trên cánh tay bị tôi giựt đứt, thật không ngờ có xăm một con bướm, giống y hệt như con bướm trên cánh tay tôi”.
Nói đến đây, tôi giơ tay ra khẽ sờ vào con bướm trên cánh tay trái của mình, tiếp tục nói: “Có một số sự việc rất khó phân tích theo tư duy logic thông thường, giống như giấc mơ đó và mối quan hệ giữa Lôi Hiểu và Đỗ Xảo Nguyệt vậy, cô gái bảo tôi giết cô ấy trong hang động tối om có lẽ chính là Lôi Hiểu, nếu không, sao hai con bướm này lại có thể giống hệt nhau như vậy? Tôi tin rằng, đây chính là một kiểu ám thị, ám thị đối với tương lại. Còn người phụ nữ chờ đợi tôi ở vùng đất hoang vắng đó, chắc chắn là Đỗ Xảo Nguyệt, bởi vì, cô ấy trông rất giống mẹ của Lôi Hiểu. Vẫn nhớ, năm tôi bốn tuổi, ông thầy bói nói trong số mạng của tôi có kiếp nạn, bảo tôi đừng có rời khỏi nơi tôi sinh ra và lớn lên. Bây giờ thì tôi đã hiểu, điều ông ấy muốn ám thị chính là sợ tôi mang theo oan hồn của Đỗ Xảo Nguyệt ra. Có đôi khi, nhân tính không bằng trời tính, tôi lại cứ đến thành phố S, nếu không phải là thế giới này quá nhỏ, vậy thì chính là tất cả mọi việc sớm đã được sắp sẵn, định đoạt trước rồi”. La Thiên nhìn tôi vẻ hào hứng: “Hình như cô rất tin tưởng vào số phận”.
“Anh không tin sao?”
Anh nhún vai, tỏ thái độ không tán đồng; “Tôi chỉ muốn nói với cô, vẫn câu nói đó, trên thế giới này vốn không có ma quỷ”
“Không có ma? Vậy thì tất cả mọi sự việc này, phải giải thích ra sao chứ? Phổ Tiểu Thiên nắm chặt chiếc nhẫn của Đỗ Xảo Nguyệt trong tay, lẽ nào không đủ để chứng minh chính Đỗ Xảo Nguyệt đã giết anh ta?”
Anh mỉm cười: “Tôi tin rằng, cô sẽ nhanh chóng nhìn thấy chân tướng thôi”. Chưa nói xong, anh lại bổ sung thêm, “Chân tướng của tất cả mọi việc”.
Tôi không muốn tranh luận một cách vô nghĩa với anh nữa, cũng không muốn ôm hy vọng gì đối với anh cả, có lẽ, đợi đến một ngày nào đó, Đỗ Xảo Nguyệt thực sự làm cho tôi chết đi, anh mới tin mọi điều tôi nói ngày hôm nay.
Anh nói: “Được rồi, cô nghỉ ngơi đi, chiều nay tôi sẽ đem di động của cô tới”.
“Ồ”. Tôi trở người, nhìn anh, “Ông Lôi có tin tức gì không?”
“Cô yên tâm đi, ông Lôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”. Nói xong, anh bèn bước ra khỏi phòng.
Xem ra, vẫn chưa có tin tức gì của Lôi Cận Nam. Tôi lặng lẽ nằm trên giường, trong lòng trống rỗng, trống rỗng đến độ giống như một khe núi có luồng gió thổi vù vù lướt qua.
Một giọt nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt, giọt nước mắt này là khóc vì Lôi Cận Nam, cũng là khóc cho bố đẻ của tôi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui