Thực ra, tôi biết ngay từ đầu, La Thiên đã không tin tưởng tôi, thậm chí anh ta còn nghi ngờ tôi là hung thủ giết hại những người may mắn sống sót, nhưng tôi cần phải tìm gặp anh ta. Bởi vì, chỉ dựa vào khả năng của một mình tôi, tôi vốn không thể nào tìm ra được chân tướng sự thật đứng đằng sau ngôi nhà ma, chỉ hy vọng anh ta không phải là một thành viên tham gia vào cạm bẫy này.
Tôi vội đến nhà hàng tự chọn với tốc độ nhanh nhất có thể.
Dáng vẻ La Thiên hôm nay trông rất tiểu tụy, nét mặt vô cùng mỏi mệt, chỉ có đôi mắt vẫn sắc nhọn và sáng như mắt chim ưng. Bởi tôi đã ăn cơm ở nhà, nên tôi chỉ lấy chút kem dâu. La Thiên hình như đã để bị đói rất lâu rồi, trước mặt tôi mà cũng không giữ gìn hình ảnh, ăn ngấu nghiến như hổ đói. Thấy anh đói đến mức ấy, tôi cũng chỉ có cách đợi anh mà thôi.
Khó khăn lắm mới đợi được đến khi La Thiên đã ăn kha khá, tôi đang định lên tiếng, một giọng nam giới vang lên phía trước mặt tôi: “Hi, Lôi Hiểu!”
Tôi lập tức ngẩng đầu lên nhìn theo hướng giọng nói đó theo phản ứng có điều kiện. Động tác này khiến tôi giật mình kinh ngạc, tôi phát hiện ra, tôi đã vô tình quen với việc công nhận mình là Lôi Hiểu rồi. Nếu như vừa rồi, người đó gọi tôi là “Cổ Tiểu Yên”, liệu tôi có phản ứng có điều kiện mà ngẩng đầu lên hay không? Dòng suy nghĩ này khiến tôi rùng mình.
“Không phải chứ, Lôi Hiểu? Không phải em lại không nhớ được anh rồi đấy chứ? Anh là Cổ Ngôn, đấy là em trai của anh, Cổ Lượng”.
Tôi ngẩn người ngồi đó, cho đến tận khi hai người thanh niên có gương mặt giống hệt nhau đi đến trước mặt, tôi mới định thần lại được. Tôi lập tức cười, nói: “Nhớ chứ, em trai anh còn là một thiên tài nữa kìa!” Tôi nhớ bọn họ, lần đó khi đi đến sàn Disco tìm Ngô Tử Thụ đã gặp họ, họ là anh em sinh đôi.
Tôi nhìn Cổ Lượng, phát hiện ra đôi mắt đờ đẫn của anh ta cứ nhìn chăm chú vào cốc kem trước mặt tôi. Tôi tưởng anh ta muốn ăn, bèn nói với Cổ Ngôn: “Cổ Lượng có phải là muốn ăn thứ này không? Hay là đi mua cho anh ấy một cốc?”
Cổ Lượng nhìn tôi, rồi nói một câu thật ngốc nghếch: “Anh nhớ trước đây em không ăn kem mà, em nói em không thể ăn đồ ngọt được”.
Cổ Ngôn ôm vai cậu em, nói vẻ rất mực yêu thương: “Em muốn ăn phải không, đi nào, chúng ta đi mua nhé”. Sau đó, bèn vẫy tay nói tạm biệt với tôi, thân mật khoác vai cậu em bước đi.
Cuối cùng La Thiên cũng đã ăn no, nấc một cái, nhìn bóng dáng của hai anh em sinh đôi: “Bạn cô à?”
“Ừm”.
“Cậu em đó có phải là…”, La Thiên chỉ tay vào đầu.
“Đần độn có phải không? Đừng có xem người mà bắt hình dong, Cổ Lượng là một thiên tài đấy, anh ấy đặc biệt mẫn cảm với các con số, phép tính khó đến đâu, anh ấy cũng đều có thể tính nhẩm được. Hơn nữa, Cổ Lượng còn có khả năng nhìn một lần là nhớ. Một cuốn sách dày đến mấy, chỉ cần đưa cho anh ấy đọc một lần, anh ấy cũng có thể nhớ được câu nào nằm ở hàng thứ mấy, trang thứ bao nhiêu”. Tôi nói lại một lượt lời của Ngô Tử Thụ nói với tôi hôm đó cho La Thiên nghe.
La Thiên so so vai vẻ không tin lắm, rõ ràng anh không hề tin rằng anh chàng Cổ Lượng có vẻ bề ngoài đần độn lại là một thiên tài. Cũng khó trách, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy Cổ Lượng ở sàn Disco, tôi cũng không tin, cho nên, tôi không muốn đôi co với La Thiên về đề tài liên quan đến Cổ Lượng. Tôi vội vàng hỏi: “Cái chết của mấy người bọn họ thực sự không có hồ sơ sao?”
“Không có!” Anh châm một điếu thuốc.
Tôi vẫn hỏi vẻ không cam tâm: “Liệu có thể nằm ở hồ sơ của Sở công an khác mà không biết hay không?”
“Những hồ sơ này đều có kết nối lên mạng, chỉ cần có hồ sơ, thì không thể nào không tra ra được”. “Trong tình hống như thế nào mới không có hồ sơ?”
“Sáng nay lúc gọi điện cho cô, tôi đã nói rồi, hoặc là cô nhầm lẫn, hoặc là không có mấy người này, hoặc là bên cảnh sát vốn không hay biết về cái chết của bọn họ”.
Nhưng ba trường hợp này đều không đúng, một là, tôi không nhầm lẫn, hai là, tôi đều đã tiếp xúc với họ, không thể nào không có mấy người này được, ba là, tất cả mọi vết tích đều cho thấy cảnh sát biết về cái chết của bọn họ.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn La Thiên vẻ nghi ngờ, hỏi: “Có phải là vụ án của bọn họ không thể nào phá được, anh mới nói là không có hồ sơ?”
La Thiên khẽ bật cười nhạt một tiếng, vẻ rất ngông cuồng, nhưng lại nói vẻ rất tự tin: “Những vụ án rơi vào tay tôi, chưa có vụ án nào tôi chưa phá được”.
Tôi vừa mơ hồ vừa nghi hoặc, lẽ nào cái chết của bọn họ thực sự không có hồ sơ? Sao lại có thể như vậy được chứ? Bỗng chốc, toàn thân tôi run rẩy, nếu như tối qua tôi thực sự đi đến ngôi nhà ma, tận mắt nhìn thấy Ngô Tử Thụ bị lột da mặt mà chết. Tất cả những việc này đều thực sự xảy ra, nếu anh ta có thể nguyên lành xuất hiện trước mặt tôi sau khi chết, vậy thì bọn họ cũng có thể làm được như vậy. Vậy có nghĩa là, cái chết của bọn họ rất có thể đều là một loại hiện tưởng giả nhằm mê hoặc tôi!
Giống như lần tôi nhìn thấy Diêu Giai bị róc da mặt ở nhà vệ sinh trong ngôi nhà ma, rất có thể, cô ấy cũng giống như Ngô Tử Thụ, thực ra không hề chết, hoặc là do thực sự đã chết, cũng bao gồm cả Ngô Tử Thụ, tối qua anh ta đã thực sự chết trong ngôi nhà ma, con người anh ta hiện giờ, chỉ là ma… Tôi khẽ rùng mình, nếu như Ngô Tử Thụ thực sự đã chết, tại sao Mễ Dương lại nói tối qua ba người chúng tôi đều luôn ngồi ở nhà hàng ăn đồ Tây? Lẽ nào Mễ Dương cũng chết rồi… Không được, lộn xộn quá đi!
“Vậy… anh có thể giúp tôi điều tra xem cái chết của Diêu Giai có hồ sơ hay không?” Tôi vẫn không cam tâm, không thể nào hiểu nổi đằng sau sự việc này rốt cuộc ẩn giấu chân tướng đáng sợ ra sao. Nó có thể khiến cho Ngô Tử Thụ chết và phục sinh, có thể khiến Tống Lệ Văn bốc hơi trong không khí, còn có thể khiến tôi biến thành Lôi Hiểu.
“Diêu Giai?” La Thiên nhìn tôi, đột nhiên nói một câu đầy ẩn ý, “Hình như cô quen biết với rất nhiều người chết thì phải!”
Tôi nhận ra ý tứ châm biếm trong câu nói của anh ta, nhưng tôi quá muốn biết chân tướng sự việc, đặc biệt là trải qua sự việc đêm qua, tôi không muốn, cũng không thể tiếp tục làm Lôi Hiểu được, nếu không, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị tâm thần phân liệt mất. Tôi nói đầy khẩn thiết: “La Thiên, anh có thể điều tra giúp tôi kỹ một chút được không? Cái chết của bọn họ không thể nào không có hồ sơ được”.
La Thiên hít một hơi thuốc, sau đó ấn đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn: “Cô có thể nói cho tôi biết trước, những người đó có quan hệ gì với cô, sao lại phải điều tra cái chết của bọn họ?”
“Không có quan hệ gì cả!” Lời tôi nói là sự thực, tôi đúng là không có quan hệ gì với bọn họ, nhưng La Thiên rõ ràng không tin, giơ cổ tay lên xem đồng hồ, bộ dạng như thể đang muốn đi.
Tôi nhìn anh với vẻ cầu khẩn: “Anh không thể giúp tôi sao, La Thiên? Anh hãy tin tôi một lần thôi có được không?”
“Không phải là tôi không tin cô, mà là cái chết của bọn họ thực sự không có hồ sơ, cũng không có quan hệ gì với cô, tôi giúp cô thế nào được đây?” Anh nhìn tôi với vẻ hơi bất lực. Nét mặt đó dường như đang cho rằng tôi là một kẻ bị bệnh thần kinh. Đúng vậy, người bình thường ai lại nóng lòng đi điều tra cái chết của những người không liên quan gì đến mình cơ chứ?
Do dự hồi lâu, cuối cùng tôi cũng kể cho La Thiên toàn bộ sự việc trước khi mình bị biến thành Lôi Hiểu. Nhưng do lần trước tôi đã hỏi anh, nếu như tôi không phải là Lôi Hiểu, thì anh có tin hay không, kết quả là anh đã cho rằng tôi đang viện cớ để trốn trách nhiệm. Cho nên, tôi không nói tôi đã trải qua những sự việc này, mà nói là một người bạn nào đó của tôi. Nếu như La Thiên tin, vậy thì tôi có thể ám thị với anh, người bạn nào đó thực ra là tôi. Bởi vì câu chuyện này rất dài, tôi đã mất hơn một tiếng đồng hồ mới kể xong.
Kể đến đoạn tôi nhìn thấy Diêu Giai bị lột da mặt trong nhà vệ sinh trong ngôi nhà ma, tôi nói: “Tôi biết câu chuyện này khó có thể khiến cho người khác tin vào tính chân thực của nó, nhưng đúng là bạn của tôi đã thực sự trải qua, hiện giờ cô ấy đang rất sợ hãi, cũng rất đau khổ, cô ấy hy vọng tôi có thể giúp cô ấy, cho nên tôi đã tìm anh, anh có thể…”
La Thiên cắt ngang lời tôi: “Cô vừa nói, cô ấy đã nhìn thấy trên báo tin báo tử của Chung Thành Vỹ?”
Tôi gật đầu, nói: “Đúng vậy, mặc dù tờ báo đó rất kỳ lạ. Anh có biết không, ngay mới tối hôm qua, cô ấy cùng ngồi ăn cơm với hai người bạn ở cửa hàng ăn. Một người bạn nhận được điện thoại nên đi trước, một lúc sau, người bạn còn lại nhận được một tin nhắn, chính là tin nhắn đòi mạng người. Lúc đầu Lưu Gia Minh và Diêu Giai đều xảy ra chuyện sau khi nhận được tin nhắn này, hơn nữa, khi cô ấy nhìn thấy trong cuốn sổ “Báo tử” đó cũng có tên một người bạn khác của cô ấy, cô ấy đã rất hoảng sợ, cô ấy không muốn nhìn thấy bạn mình cũng bị chết như vậy, cho nên cô đã dẫn bạn mình cùng đến ngôi nhà ma. Cô tưởng rằng, chỉ cần tìm thấy cuốn sổ “Báo tử” đó, rồi đốt nó đi là có thể cứu được bạn của mình, nhưng… cuối cùng, bạn của cô vẫn bị chết trong ngôi nhà ma. Cô ấy sợ hãi quá, ngất xỉu, thật không ngờ, khi cô tỉnh lại, vẫn đang ở trong nhà hàng ăn, và người bạn vừa bị chết trong ngôi nhà ma lại sống sờ sờ ngồi trước mặt. Bọn họ nói cô nằm mơ, chính cô ấy cũng tưởng rằng mình nằm mơ, bởi vì khi cô đến ngôi nhà ma, thời gian là 20:10’, và khi cô tỉnh lại, cũng vẫn là 20:10’. Nếu như cô ấy thực sự đi đến ngôi nhà ma, vậy thì không thể nào lại là 20:10’. Nhưng sáng hôm nay, cô ấy lại phát hiện ra một vật chứng đủ để chứng minh tối qua cô đã thực sự đi đến ngôi nhà ma. Trước khi di đến ngôi nhà ma, cô ấy đã mua một chai hồng trà… cho nên, cô ấy nghi ngờ đằng sa sự việc này là một âm mưu lớn. Cô ấy đã sắp bị hành hạ giày vò đến độ thần kinh phân liệt rồi, cô ấy là người bạn thân nhất của tôi, anh có thể giúp cô ấy tìm ra chân tướng sự việc được không, La Thiên?”
La Thiên nhìn tôi vẻ suy ngẫm, hồi lâu mới khẽ nói: “Tôi cảm thấy…”
Mắt tôi sáng rực, vội hỏi ngay: “Anh cảm thấy sao?”
“Người bạn đó của cô nếu như không làm tác giả viết truyện kinh dị, thì thật là quá đáng tiếc!”
“Anh không tin sao? Anh không tin tất cả những việc này là thật sao?”
“Không phải là vấn đề tôi tin hay không tin, mà là, toàn bộ sự việc này có quá nhiều sơ hở, có quá nhiều sự khiên cưỡng. Tôi khuyên bạn cô nên đi khám bác sĩ tâm lý, nếu cần thiết, cô cũng nên đi cùng”.
“Anh cho rằng tôi bị điên sao?” Tôi vô cùng bực tức, “Tôi biết, sự việc này rất khó tin, nhưng thực sự đã xảy ra! Được, anh nói có quá nhiều sơ hở, có quá nhiều sự khiên cưỡng, vậy anh nói xem, sơ hở ở đâu, sự khiên cưỡng như thế nào?”
Nghe tôi nói xong, La Thiên chợt bật cười, dáng vẻ như thể lời của tôi nói khiến anh nhớ lại người xưa vậy, nhưng anh nhanh chóng định thần lại, nói với tôi: “Có thể bạn cô chỉ đùa với cô thôi, vốn không hề có sự việc như vậy”.
“Đã nói là thật rồi ma, sao anh lại vẫn không chịu tin tôi?” Tôi cuống quýt lên, suýt nữa đã buột miệng nói ra người bạn đó chính là tôi.
“Được, tôi tin cô, bây giờ tôi phân tích cho cô nghe, trước tiên, cô cần phải hiểu rằng, trên đời này không có ma quỷ, việc nào không thể giải thích được lại đẩy cho hồn ma bóng quỷ, cách làm này thật ngu muội. Câu này tôi đã từng nói với một cô gái ương bướng như một đầu bò rồi. Từ toàn bộ sự việc, ta hãy phân tích đơn giản nhé. Thứ nhất, bạn cô nói đã nhìn thấy tin báo tử của Chung Thành Vỹ ở trên báo, vậy tờ báo ấy đâu? Thực sự không cánh mà bay sao? Nếu như đúng như vậy thì rõ ràng tờ báo đó đã bị ai đó ngụy tạo, bởi vì cái chết của Chung Thành Vỹ vốn không hề có hồ sơ. Thứ hai, cô ấy đi tìm Ngô Vĩnh Thanh ở địa chỉ trên bức thư trong túi xách của Chung Thành Vỹ, tại sao ông nội Ngô Vĩnh Thanh lại không trực tiếp cho cô ấy số điện thoại của Ngô Vĩnh Thanh mà lại cho số của Lưu Gia Minh?”
Tôi không kìm lòng được, ngắt lời anh: “Ngô Vĩnh Thanh đã chết hơn hai năm rồi, có lẽ lúc đó cô ấy koc ó di động cũng nên?”
“Hỏi hay lắm, nhưng đây cũng là một sơ hở lớn nhất. Bạn cô nói Lưu Gia Minh và Diêu Giai xảy ra chuyện sau khi nhận được một tin nhắn, hơn nữa, sau đó bạn cô còn điều tra được ra số điện thoại đó là cùa Ngô Vĩnh Thanh, có phải vậy không? Nếu đúng như vậy, sao hai năm trước Ngô Vĩnh Thanh lại không có di động được chứ? Rõ ràng, ông nội của Ngô Vĩnh Thanh cố tình muốn bạn của cô đi đến gặp Lưu Gia Minh để nghe anh ta kể một câu chuyện ma quỷ hết sức nực cười! Thứ ba, Lưu Gia Minh nói nhóm bọn họ có sáu người đã từng đi đến ngôi nhà ma chơi trò Điệp tiên. Ngay lúc đó, có một cô gái bị chết, sau đó, hai cô gái cũng chết vì bị lột da mặt vào đúng ngày sinh nhật. Nếu như những việc này là thật, nạn nhân bị chết thảm và ly kỳ như vậy, cả trường học lại không thấp thỏm lo âu sao? Phía cảnh sát không có lý nào lại không biết sự việc này; Thứ tư, sau khi Lưu Gia Minh kể xong câu chuyện này, liền có người gọi điện đến chúc mừng sinh nhật anh ta, tiếp đến, bạn cô trở về nhà cũng cảm thấy sự việc này quá trùng hợp đến độ không phù hợp với logic sao? Nếu như bạn cô không nói dối, vậy thì tất cả những sự việc này chỉ có thể nói là một trò đùa tai quái, họ cố tình dụ cô ấy đến ngôi nhà ma”.
“Tại sao phải dụ cô ấy đến ngôi nhà ma?”
“Việc này thì phải hỏi bạn của cô chứ, xem cô ấy có…”
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi đổ chuông, là dì Phấn gọi, bà lo lắng nói ông Lôi đột nhiên ngã bệnh phải vào bệnh viện, tôi “ồ” một tiếng, rồi mới ý thức ra phản ứng của hơi có vấn đề, hiện giờ tôi là “con gái” của Lôi Cận Nam mà. Bố bị bệnh, con gái đương nhiên phải lo lắng mới phải, cho nên tôi vội vàng bổ sung thêm một câu: “Ở bệnh viện nào hả dì? Cháu đến ngay đây”.
Gác máy xong, La Thiên hỏi tôi: “Sao vậy? Ai ốm thế?”
“Ồ, bố… bố tôi”. Chữ “bố” nói ra rất ngượng nghịu, tôi hỏi anh: “Anh có đi xe máy không? Có thể đưa tôi đến bệnh viện được không?”
“Được, cô không lái xe đến à? Tôi nghe nói, bố cô mới mua cho cô một chiếc xe hơi mới, hình như là Porsche”.
“Ơ… tôi cho bạn mượn rồi”. Tôi sợ anh truy hỏi, bèn vội đứng dậy, “Anh hãy đưa tôi đến bệnh viện trước đã”.
68
La Thiên lấy xe máy chờ tôi, vừa mới rời khỏi quán ăn tự chọn không xa thì đã nhìn thấy ở ngõ phía trước có mấy người đang đánh nhau. Thật không công bằng, ba, bốn người vây đánh một người! La Thiên cũng nhìn thấy, tăng tốc lao nhanh đến đó. Khi tôi nhìn rõ người đàn ông trung niên bị vây đánh đó, tôi đập mạnh vào lưng La Thiên, “Mau, mau dừng xe!”
Xe còn chưa dừng hẳn, tôi đã nhảy xuống, suýt chút nữa sái chân, tôi liều mình lao đến đó, vừa cáo cấu vừa đấm đá vào mấy người đó. Tôi chỉ nghe thấy tiếng quát: “Ở đâu ra con điên này thế!” Rồi một nắm đấm giáng vào đầu tôi, tôi ngã nhào ra xa, tôi đang định lao lên, La Thiên đã xuống xe, “Cảnh sát đây! Không được cử động!”
Mấy tên đó nghe thấy hai chữ “cảnh sát”, chạy nhanh hơn cả lũ thỏ, chỉ còn sót lại người đàn ông trung niên bị vây đánh đang nằm rên hừ hừ giữa đường. La Thiên đỡ tôi dậy: “Cô có sao không? Khóe miệng chảy máu rồi kia, có sao không vậy?”
Tôi lắc đầu, lấy mu bàn tay lau máu ở khóe miệng, mặc kệ sự đau đớn, từ từ bước tới chỗ người đàn ông trung niên đó, nước mắt cũng theo đó trào ra khỏi khoang mắt. Tôi không thể nào hình dung được tâm trạng lúc này của mình, như thể tất cả mọi cảm xúc cùng xuất hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...