Kiếp nạn trời định

Dáng vẻ của anh ta trên báo và trong bức tranh này giống y hệt nhau!
Nếu tôi đoán không nhầm, cô gái trong bức tranh ở trang trước, có lẽ là Ngô Vĩnh Thanh!
Cái chết của họ giống như được in hằn lên cuốn sổ kinh hoàng này.
“Tít, tít, tít”, tiếng chuôn tin nhắn di động phát ra từ trong túi xách tay của Diêu Giai, cô giật nảy mình, lau nước mắt, rút di động ra khỏi túi.
Ngay trong khoảnh khắc đó, mặt cô trắng bệch, cắt không còn một giọt máu, cơ mặt bất giác giật giật, toàn thân cứng đờ.
“Sao vậy… Diêu Giai?”
Cô không nói gì, ngẩn người nhìn màn hình di động.
Tôi cầm lấy di động, khi tôi nhìn rõ tin nhắn đó, hơi thở của tôi cũng gần như ngưng bặt.
Khuôn mặt tiếp theo, ta muốn lấy của ngươi, chúc mừng sinh nhật, Diêu Giai. Số điện thoại gửi tin nhắn chính là 1371138xxxx.
Giống y như tin nhắn gửi cho Lưu Gia Minh, có điều, lần này thêm tên Diêu Giai.
Thời gian và không khí bỗng chốc như ngưng tụ lại.
Nếu ban đầu tôi còn hơi nghi ngờ cuộc điện thoại đêm qua là do Diêu Giai gọi tới cho tôi, vậy thì giờ đây, tôi đã hoàn toàn tin rằng không phải do cô gọi đến. Lúc này, cô đang đứng bên cạnh tôi, thất thần nhìn chăm chăm về phía trước, ở đó có một ô cửa sổ, bị rèm cửa màu xanh sẫm che phủ. Cô lẩm bẩm, gần như tuyệt vọng, nói: “Hôm nay… không phải là sinh nật của tôi…”
Con tim tôi bỗng chốc lạnh đến đỉnh điểm, tôi nhớ đến cuộc điện thoại đêm qua, cô ta cũng nói chúc mừng sinh nhật thôi, cũng không phải là sinh nhật tôi. Nhưng tên ngày dày đặc chi chít ở ngay trang đầu tiên của cuốn sổ cứ hiển hiện trong đầu tôi. Cái chết của Lưu Gia Minh không phải là ở trang cuối cùng, phía sau vẫn còn nữa!
Có Diêu Giai, có Ngô Tử Thụ, cũng… có cả tôi!
Tôi lập tức hiểu ra – tất cả những cái tên đều là một kiểu ám thị, cái chết của tất cả mọi người đã sớm bị in hằn vào trong cuốn sổ này rồi!
Đây là một cuốn sổ Báo tử!
Nhưng tại sao lại có tên của tôi và Diêu Giai chứ? Lẽ nào anh ta (cô ta) đã biết trước tôi và Diêu Giai sẽ đến đây? Còn cả Ngô Tử Thụ, anh ta thì có liên quan gì đến ngôi nhà ma này chứ? Lẽ nào trước đây anh ta cũng đã từng đến? Hay là về sau anh ta sẽ đến?
Chúng tôi đều là những con tốt trên bàn cờ tử vong này, không có thắng thua, chỉ có cái chết.
Cuốn sổ vô tình tuột khỏi tay tôi, rơi xuống đất.
Diêu Giai chợt kêu lên kinh hãi: “A, dây chuyền của tôi đâu rời?” Cô ôm lấy lồng ngực, sợi dây thánh giá vẫn luôn đeo trên cổ cô, không biết đã không cánh mà bay đi lúc nào. Khuôn mặt cô đã rúm ró vì quá kinh sợ.

“Không thấy… từ khi nào vậy?” Tôi thoáng run rẩy, toàn thanh lạnh toát, tai ù đi, gần như không thể nghe rõ tiếng nói của mình.
Diêu Giai không trả lời tôi, bộ dạng của cô cứ như thể không hề nghe thấy tôi hỏi. Cô ngẩn người một lát, sau đó đờ đẫn nhìn từng vị trí trong căn phòng, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô. Cô nói như trong cơn mê: “Tôi… xuống dưới tìm xem, có thể… rơi ở tầng dưới”.
Nói xong, cô quay người chạy ra khỏi cửa, bước chân cô hơi lảo đảo.
“Đừng tìm nữa, Diêu Giai, tôi đưa cho cô sợi của tôi”.
Tôi vừa dứt lời, còn chưa kịp tháo sợi dây chuyền ra khỏi cổ, ánh đèn chợt nháy liên hồi.
“Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì…” Giọng Diêu Giai vang lên đầy vẻ kinh hãi, lo sợ.
Tiếp đến, cả căn nhà bị màn đêm đen dày đặc nuốt chửng, tôi trở thành một người mù.
Bóng tối bất chợt ập tới khiến tôi ngẩn người hồi lâu, chưa kịp định thần lại, xung quanh đã quá yên tĩnh, yên tĩnh đến độ không cảm thấy được sự tồn tại của chính mình, như thể mình đã hòa lẫn cùng với đêm tối mịt mùng này.
Cùng với việc ánh đèn tắt ngúm, tiếng kêu của Diêu Giai cũng im bặt, như thể dây âm thanh bị cắt phụt. Lúc này, tôi không nhìn thấy cô ấy, cũng không cảm nhận thấy cô ấy.
Tôi nướt nước bọt, khó khăn lắm mới cất được giọng khản đặc: “Diêu Giai, cô… không sao chứ?”
Giọng nói của tôi bị hút chặt vào bầu không khí ngột ngạt, không hề có lời đáp trả. Tôi gắng gượng mở to mắt, tìm kiếm hơi thở của Diêu Giai: “Diêu Giai… Diêu Giai? Cô ở đâu?”
Vẫn không có tiếng trả lời, vẫn không cảm nhận thấy cô ấy.
Tôi đột nhiên nhớ đến mấy vết nứt trên cánh cửa, nó nói cho tôi biết, trong căn phòng này đã từng xảy ra sự việc vô cùng đáng sợ. Thậm chí, tôi có một cảm nhận mãnh liệt rằng lúc này đây đang có một người cầm hung khí giống như cái rìu từ từ tiến lại gần tôi, bóng tối cũng không thể ngăn cản được tầm nhìn của anh ta (cô ta). Người này giống như một u linh, cứ từ từ tiến lại gần tôi. Toàn thân tôi cứng đờ, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Diêu Giai, cô… có ở đây không? Cô… đừng… đừng dọa tôi, Diêu Giai!...”
Tôi chưa bao giờ sợ hãi như lúc này, khi huyết trong cơ thể như bị rút cạn. Tôi thử lê chân về phía trước, không ngờ chân lại giẫm phải cuốn sổ “Báo tử” đó, bỗng chốc, những thi thể koc ó mặt vẽ trong cuốn sổ đó nhảy múa trước mắt tôi vô cùng rõ nét.
Lẽ nào tôi thực sự không thể sống sót bước ra khỏi ngôi nhà ma này sao?
Tôi không thể kìm lòng được, hét to: “Diêu Giai, Diêu Giai! Cô ở đâu vậy? Diêu Giai…”
Đúng lúc đó, ánh đèn lại như ma làm, nhấp nháy, rồi sáng rực!
34
Không thấy Diêu Giai đâu cả!
Tôi không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác, thậm chí, tôi còn không nghe thấy tiếng bước chân của cô bước xuống tầng dưới, cô đi bốt cao gót cao như vậy cơ mà. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngửi đèn vụt tắt, cô đã bốc hơi khỏi căn phòng này.

Cô ấy đã bị đưa đi đâu?
Tôi không còn kịp nghĩ đến việc trong cuốn sổ “Báo tử” đó rốt cuộc có vẽ hình dáng lúc chết của tôi và Diêu Giai hay không, hiện giờ, việc quan trọng nhất là tìm kiếm Diêu Giai, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nhưng Diêu Giai đang ở đâu chứ? Liệu có phải việc đèn vụt tắt ban nãy là để bắt cóc cô ấy? Giọng cô ấy đột nhiên ngừng bặt, cô ấy đã gặp phải chuyện gì vậy?
Lòng ham sống mạnh liệt đã buộc tôi phải lê đôi chân đã mềm nhũn chạy xuống tầng dưới, suýt chút nữa đã ngã ngào xuống cầu thang. Tôi vừa chạy vừa hét gọi tên Diêu Giai, nhưng đáp lại lời tôi chỉ có tiếng vọng lại cô độc, trống rỗng. Phòng khách ở tầng dưới trống không, tôi đã không còn chút dũng khí nào để ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, việc duy nhất tôi có thể làm lúc này là chạy khỏi đây trước, rồi gọi cảnh sát đến cứu Diêu Giai.
Tôi lao đến kéo cửa lớn phòng khách, nhưng chợt phát hiện ra, không biết nó đã bị ai đó khóa trái bên ngoài từ lúc nào, tôi bị nhốt chặt trong địa ngục!
Tôi điên cuồng kéo lắc then cửa, nhưng nó không hề nhúc nhích.
Đúng trong khoảnh khắc này, tôi thực sự tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, phía sau lưng vang lên âm thanh khe khẽ, con tim tôi bị bóp nghẹt, quay phắt đầu lại theo phản ứng có điều kiện.
Chiếc tivi cũ kỹ đó, không có ai động đến nó, thật không ngờ nó lại tự bật được, giống như là có một người mà ta không thể nhìn thấy đang trốn ở trong tối để thao túng chiếc điều khiển vậy.
Hình ảnh chiếu trên tivi là hình ảnh trắng đen, có lẽ do tivi chất lượng kém, hình ảnh hơi nhòe, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khá rõ ràng. Một cô gái đang bị trói chặt vào ghế, dây thừng quàng qua cổ, trói giật khuỷu tay ra phía sau, miệng cô bị dán băng dính, nhưng đôi mắt mở rất to, tóc ướt sũng dính bết vào da đầu. Tôi không nhìn rõ mặt cô, cũng không nhìn rõ ánh mắt cô, nhưng qua cảnh ngộ lúc này và cơ thể giãy giụa của cô, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được cô đang phải chịu đựng nỗi sợ hãi ghê gớm đến nhường nào.
Đây là gì vậy? Phim kinh dị? Hay là vụ án bắt cóc? Kênh truyền hình nào chiếu vậy nhỉ?
Tôi nhìn lên hai góc trái phải màn hình, không thấy kí hiệu logo của đài truyền hình, có vẻ giống như một cuốn băng video chất lượng kém.
Khi tôi nhìn rõ khung cảnh bên trong màn hình tivi, tôi chợt hít thở thật sâu, lạnh toát, đây chẳng phải chính là căn phòng trên tầng sao? Diêu Giai vừa mới bốc hơi khỏi căn phòng đó mà.
Giờ đây, tôi đã không thể nào hình dung được nỗi sợ hãi của mình nữa, nó đang nói với tôi điều gì? Nói với tôi, chỉ lát nữa đây, tôi sẽ chết như vậy sao? Tôi vội ôm chặt lấy lồng ngực, sự cô độc và nỗi tuyệt vọng đang dần dần chia tách các chi của tôi. Tôi muốn chạy, nhưng cơ thể của tôi như đã bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích được, còn đôi mắt tôi cũng bị khóa chặt vào màn hình tivi, không thể nào chuyển dời được.
Ống kính máy quay từ từ di chuyển ra xa, tôi nhìn thấy một cô gái khác, cô mặc một chiếc áo khoác đen rộng thùng thình, rất đối nghịch với cơ thể nhỏ bé của cô. Cô đứng ngay phía trước mặt cô gái bị trói một khoảng vừa phải, trong tay cô cầm một con rắn. Đó là một con rắn vằn màu cà phê rất to, lúc này, nó đang quấn quanh cánh tay cô, toàn thân nó từ từ chuyển động, khiến ta sợ dựng tóc gáy.
Khi ống kính máy quay chuyển góc quay, quay đến gương mặt của cô ta, tôi suýt chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ. Mặc dù khoảng cách hơi xam mặc dù chỉ là trong tivi, nhưng tôi vừa nhìn là đã nhận ngay ra – cô ta chính là tôi!
Tôi vội dựa sát vào cánh cửa, nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, không thể tin nổi vào đôi mắt mình, cô gái đang cầm con rắn, lại chính là tôi? Thường ngày, ngay cả nhìn thấy con gián thôi cũng đủ làm tôi sợ chết khiếp, kêu thét ầm ĩ rồi, sao tôi dám chơi đùa với rắn được cơ chứ?
Nếu như nhận ra người khác, có thể tôi còn không dám chắc, nhưng nhận ra chính mình… làm gì có ai lại không nhận ra chính mình chứ?
Chuyện này là như thế nào đây?
Tôi thực sự không thể hiểu nổi. Tôi đã trói cô gái vào ghế lúc nào chứ? Cô ấy là ai? Tại sao tôi lại phải trói cô ấy?

Tôi vốn không quen biết cô ấy mà! Việc này xảy ra từ khi nào? Trước buổi tối, hôm nay, tôi đã đến ngôi nhà ma này lần nào chứ? Tại sao tôi lại không hề hay biết gì? Hơn nữa, còn bị người khác lén quay phim? Lẽ nào tôi bị mộng du? Còn cả bộ trang phục, sao lại ăn mặc trông giống như kẻ sát nhân biến thái điên cuồng hay chi trong phim Hồng Kông như vậy chứ? Hay có thể nói, tôi có hai loại nhân cách, một mặt là Cổ Tiểu Yên bình thường, còn mặt kia, lại là kẻ sát nhân biến thái. Nhưng, tại sao từ trước đến giờ, tôi chưa từng phát giác ra điều này? Còn nữa, ai là người đang bật cuốn băng này lên cho tôi xem? Anh ta (cô ta) muốn gì?
Tôi vừa nghĩ, vừa nhìn chăm chăm vào hình ảnh của mình trong tivi. Thứ cảm giác này rất lạ, giống như đang đối diện với một người rất quen thuộc, nhưng đồng thời lại hoàn toàn xa lạ vậy, cô ta là tôi, tôi đang nhìn thấy chính tôi, thế nhưng tất cả mọi việc tôi làm, lại đều là những việc chính tôi chưa từng làm bao giờ, cô ta là một con người khác của tôi!
Thứ cảm giác này quá kỳ lạ, tôi không biết làm thế nào mới nói cho rõ được. Tôi bị phân thành hai người, một người ở ngoài gương, một người ở trong gương. Người ở ngoài gương đang khóc, còn người ở trong gương lại đang cười với cùng một khuôn mặt.
Tôi không biết do tivi hay do góc quay, tôi luôn cảm thấy hình ảnh “tôi” trong tivi, cả khuôn mặt như bị phù, hơi biến dạng, hơn nữa nhợt nhạt một cách dị thường, nhìn hình ảnh trắng đen, càng thêm vài phần quái dị.
“Tôi” trong tivi lấy con rắn ra khỏi cánh tay, sau đó nở nụ cười ngọt ngào với cô gái đang bị trói trên ghế, nụ cười đó ngọt quá, không thể nào có thể tưởng tượng được tiếp theo tôi lại làm một việc khiến ai nấy đều phải khiếp sợ.
“Tôi” chợt há miệng, cắn phập vào cổ con rắn, con rắn đó lập tức uốn éo toàn cơ thể nó trên tay “tôi”. Tôi toát mồ hôi lạnh, thấy trong người vô cùng khó chịu, khó khăn lắm tôi mới nuốt được nước bọt, ngẩn người đứng đờ tại chỗ giống như một khúc gỗ, nhìn hình ảnh “tôi” trong tivi đang hút lấy hút để máu rắn.
Cô ta không phải là tôi! Cô ta là quỷ hút máu! Cô ta là dã thú!
Một lát sau, “tôi” thả con rắn ra, lộ ra cái miệng máu me be bét, hung dữ đáng sợ, trong tivi trắng đen trông càng khủng khiếp hơn, rất giống với ma cà rồng hút máu!
“Tôi” đi đến trước mặt cô gái bị trói, rõ ràng cô đã sợ hãi đến tê dại, cô thậm chí còn quên luôn cả việc giãy giụa, cứ thể ngẩn người nhìn “tôi”, “tôi” lại cười với cô, nụ cười lần này giống như nụ cười của ma quỷ, mang theo kiểu đắc ý biến thái.
Một tay “tôi” thả con rắn ra, nó lập tức trườn lên cánh tay kia, “tôi” lấy nó ra, túm lấy đầu nó, giũ mạnh một cái, nó không động đậy nữa. Rõ ràng, đây là một cao thủ chơi rắn. “Tôi” nhìn cô gái đó, giơ tay kéo rộng cổ áo cô, cô lập tức nhận thức ra điều gì, điên cuồng lắc đầu, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Khi con rắn đó chạm vào da cô gái, cơ thể cô co giật mạnh, hai mắt trắng dã, bất động.
“Tôi” vỗ vỗ má cô, cô không có bất cứ phản ứng nào, “tôi” lại sờ tay lên ngực cô ta, hình như gật đầu với vẻ rất hài lòng, sau đó lấy chân giẫm vào đuôi rắn, nhặt một chiếc kéo lớn dưới đất, nhắm thẳng lưỡi kéo vào cổ họng conr ắn, phập một tiếng, đầu con rắn lìa khỏi cổ, thân con rắn không đầu đang cuốn thành một đống dưới chân “tôi”.
“Tôi” lột băng dính trên miệng cô gái, cạy miệng cô ra, nhét cái đầu rắn đầy máu vào miệng cô, rồi dán băng dính lại…
Có thứ chất dịch chua trào lên cổ họng tôi, tôi buồn nôn…
Nó ở trong miệng cô ấy, nó hình như vẫn còn đang động đậy…
Một chậu nước lạnh tạt vào mặt cô gái, tôi rùng mình, chậu nước đó giống như là tạt vào mặt tôi vậy, tiếp đến, một cái tát trời giáng, cô ấy từ từ mở mắt.
“Tôi” giơ con rắn không đầu đến trước mặt cô gái, cơ thể con rắn vẫn đang uốn éo, nó vẫn chưa chết. “Tôi” giơ hai ngón tay ra hiệu cắt cổ con rắn, sau đó lạnh lùng chờ đợi phản ứng của cô.
Tôi chưa bao giờ ngờ được rằng, mắt của con người có thể trợn trừng to đến thế, khi cô gái hiểu ra mình đang ngậm đầu con rắn trong miệng, con ngươi mắt cô ta dường như đã bật ra khỏi tròng mắt…
Đó đã không còn là biểu hiện của con người nữa rồi.
Khi chiếc kéo đó đâm thẳng vào mắt cô, cuối cùng cô không thể nào giãy giụa được nữa, cô đã trút hơi thở cuối cùng.
Khuôn mặt máu me be bét vô cùng đáng sợ, trông giống như một đống xơ bông rách rưới tả tơi.
Tôi chỉ cảm thấy trời đất chao đảo quay cuồng.
Đây không phải là hình ảnh quay trộm, bất luận đứng ở góc độ nào cũng không phải! Đây là một bộ phim kinh dị, là bộ phim kinh dị quay trong ngôi nhà ma này, là một vở kịch câm vô cùng tàn nhẫn.

Từ đầu đến cuối, không hề có âm thanh.
Tôi là khán giả duy nhất.
Tôi đang xem “tôi” chủ diễn bộ phim kinh dị.
Hình ảnh được định vị lại vào đôi mắt đen sì của cô gái, chúng giống như hai động đen không đáy, khiến cho con tim tôi cũng tan vỡ theo. Tôi không kịp suy nghĩ xem tại sao mình lại xuất hiện ở trong tivi, còn có những hành động dã man tàn độc nhất trên đời như vậy. Tôi chỉ biết, tôi không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, dù chỉ một giây cũng không thể! Mặc dù tôi đã dự cảm được rằng, mình không thể sống sót được. Đúng vậy, tôi đã ngửi thấy mùi vị của cái chết, thứ mùi vị này nồng nặc tràn ngập từng góc khuất trong ngôi nhà ma này. Nhưng tôi chắc chắn phải thử chứ, tôi không muốn cứ thế mà chết như vậy, tôi thực sự không muốn!
Có ai không sợ cái chết chứ?
Tôi vừa quay người, khi đang chuẩn bị kéo cánh cửa bị khóa trái, chợt có một tiếng kêu gào xuyên thẳng vào màng nhĩ của tôi, kinh động khắp cả ngôi nhà ma này.
Đó là giọng nói của Diêu Giai.
Tôi cuống quýt quay người, phát hiện ra căn phòng ở dưới chân cầu thang không biết đã sáng đèn từ khi nào, giọng nói của Diêu Giai từ trong đó phát ra.
Nếu tôi đoán không nhầm, đó chính là nhà vệ sinh.
Tôi lập cà lập cập rút chiếc kéo từ trong túi quần ra, nắm chặt trong tay, tôi không biết tôi sẽ nhìn thấy gì, nhưng tôi cần phải đến đó, bởi Diêu Giai đang ở bên trong, không phải bởi điều gì khác, chỉ vì cô đã mua cho tôi sợi dây chuyền thánh giá, tôi không thể bỏ mặc cô được.
Tôi nắm chặt chiếc kéo hơn, run rẩy từ từ tiến bước, mỗi khi tiến sát đến nhà vệ sinh thêm một chút, trái tim tôi càng lạnh hơn, đến cuối, tôi gần như phải dùng hết toàn bộ sức lực của mình để đẩy cánh cửa đó. Cùng lúc khi cánh cửa bị đẩy ra, chiếc kéo tôi cầm trong tay cũng bị rơi xuống, rơi xuống đất nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào, không biết là do tôi không nghe thấy hay là tôi đã bị mất đi thính giác. Đúng trong khoảnh khắc này, tôi cũng mất luôn cả ý thức tự bảo vệ mình.
Bởi vì, tôi đã nhìn thấy Diêu Giai.
Dưới ánh đèn lờ nhờ vẩn đục, Diêu Giai đang đứng thẳng người ở đó, nhưng cô không còn khuôn mặt nữa…
Tôi không thể nào hình dung được bộ dạng cô khi không có khuôn mặt, tôi chỉ biết, đôi mắt tôi đã bị cả vùng màu đỏ đâm nhức mắt đến độ gần như mù lòa…
Cô chuyển động con ngươi, cô nhìn tôi, hình như cô đang nhìn tôi, cô vẫn chưa chết.
Đôi mắt đó không thể nói được, thay vào đó là sự bình lặng sau khi đã bị hủy diệt. Cô từ từ đưa tay lên, gắng gượng giơ ngang tầm mắt tôi, trong tay cô cầm một thứ gì đó máu me đầm đìa. Thật không ngờ… đó chính là… da mặt của chính cô!
Củng khoảnh khắc tấm da mặt đó rơi xuống, tôi nhìn thấy sợi dây chuyền vốn tưởng đã không cánh mà bay đó, lúc này đây, đang dính đầy máu, treo trước ngực Diêu Giai…
Khi huyết trong cơ thể cùng lúc dồn thẳng lên đầu tôi, bên tai vang lên lời của ông thầy bói nói với bà nội: “Đứa bé này… số mạng có kiếp nạn… Nếu bà hy vọng nó không có chuyện gì, vậy thì đừng để nó rời khỏi nơi chôn nhau cắt rốn…”
Trong khoảnh khắc tất cả mọi ý thức và tri giác ngừng trệ, cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra, bức thư trong túi của Chung Thành Vỹ, thực ra, là viết cho tôi.
Bóc lá thư này ra, ngươi sẽ không thoát được đâu…
Tôi đã không thể nào trốn thoát được.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận