Kiếp Nạn Tình Nhân

Editor: miemei

Thời gian trôi qua không lâu, lúc Lăng Vi đi lấy thuốc, thì Từ Niệm Niệm và Lăng Dịch Sâm đã đến phòng bệnh.

Lăng Dịch Sâm vốn nhao nhao ầm ỹ, cổ họng hét to nói chuyện, bước vào cửa, vừa nhìn thấy daddy đang nhắm chặt hai mắt, thì trong lòng căng thẳng.

Cậu nhẹ nhàng nhón chân, đi đến bên đầu giường Viêm Bá Nghị, yên lặng nhìn daddy nhà mình. Ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Mộ Bạch co rúc ở chiếc giường đối diện.

“Daddy, ba đang ngủ hả?” Lăng Dịch Sâm giơ tay kéo nhẹ vành tai của Viêm Bá Nghị.

Không ai trả lời cậu, cậu quay đầu lại nhìn mẹ nuôi, dường như trong mắt cũng có vẻ lo lắng.

“Mẹ nuôi, daddy ngủ rồi hay là……” Lăng Dịch Sâm đáng thương ngước đầu lên, muốn bảo Từ Niệm Niệm giúp cậu. Mami nói, trước khi người bị thương chưa được chữa trị tốt thì không được ngủ, nếu không sẽ không tỉnh lại nữa.

Từ Niệm Niệm không biết rốt cuộc Lăng Dịch Sâm đang nghĩ gì, cô giơ tay hươ hươ trước mặt Viêm Bá Nghị, thấy ngay cả chân mày Viêm Bá Nghị cũng không hề nhúc nhích, thì biết anh đang ngủ rất say.

Tay của cô còn chưa rút về, thì nghe thấy một câu: “Cô là ai, lấy tay của cô ra.”

Mộ Bạch vừa mở mắt thì nhìn thấy có một người đang vươn tay về phía Lão Đại, trong lòng thầm cảm thấy không ổn, quát về phía người nọ. Cả người cũng nhảy ra, trực tiếp đứng trước mặt Từ Niệm Niệm.

“Chú Mộ Bạch, mắt chú bị mờ rồi ạ? Không nhìn thấy con sao? Đây là mẹ nuôi của con, mẹ nuôi chỉ muốn xem xem daddy đã tỉnh chưa thôi, chú thật là quá đáng, đợi chút nữa daddy tỉnh lại, con sẽ xin daddy phạt chú đó, hừ hừ.” Rốt cuộc Lăng Dịch Sâm cũng tìm được cảm giác tồn tại ở trước mặt Mộ Bạch, trong lòng thì nghĩ ai kêu chú không mua đồ ăn vặt cho con, ai kêu chú không chào con, hừ hừ.

Lúc này Mộ Bạch mới để ý đến gương mặt chính diện của cô gái kia. Vừa nhìn, thì lập tức luống cuống, cả người đều lùi về sau một bước, có chút không dám tin hỏi: “Cô, cô chẳng phải là Từ Niệm Niệm ư?”


Từ Niệm Niệm phát hiện có người nhận ra mình, lập tức lấy mũ xuống, cười nói: “Không ngờ còn có người biết đến tôi, nếu đã nhận ra thì không cần phải kêu gào như vậy đâu.” Không ngờ trong xã hội đen cũng có mặt trắng nha, độ nổi tiếng của mình vẫn còn rất cao, Từ Niệm Niệm tự cảm thấy rất hài lòng.

“Thật, thật, thật sự là cô.” Mộ Bạch không nén được nỗi xúc động, không ngờ sẽ gặp được Từ Niệm Niệm trong tình huống thế này, thật sự có chút kinh ngạc, vui mừng càng nhiều hơn.

Từ Niệm Niệm nhìn Mộ Bạch từ trên xuống dưới một lượt, gật đầu, người đàn ông này không tệ. Tỉ lệ dáng người cũng rất thích hợp làm người mẫu, lăn lộn trong xã hội đen thật là hơi đáng tiếc.

“Khụ khụ, con nói này, không ai nghe con nói chuyện hả? Chú Mộ Bạch, chú có khuynh hướng gay, sao còn có thể nhìn chằm chằm mẹ con thế, cất con mắt của chú vào đi, sắp rớt ra rồi kìa.” Lăng Dịch Sâm chu cái miệng nhỏ, nói không nể tình chút nào.

Lăng Vi vừa bước vào thì thấy con trai đang chống nạnh, nghểnh cổ lên nói gì đó với Mộ Bạch, khụ, nhìn qua thì có chút giống như hai người đàn ông đang giành một người phụ nữ vậy. Con trai sẽ không ganh tị bậy bạ vậy chứ, bình thường cậu không thích người bên cạnh nhìn chằm chằm vào mẹ nuôi của cậu đâu, lần này Mộ Bạch xui xẻo rồi đây.

Nghe thấy tiếng bước chân, những người trong phòng vừa quay đầu sang thì nhìn thấy Lăng Vi đang hả hê dựa vào cạnh cửa, mỉm cười nhìn sang con trai nhà mình, vẫy vẫy tay, nhóc con liền chạy ào qua.

“Dịch Dịch, con lại làm gì đấy? Chú Mộ Bạch là người bị thương, con đừng bắt nạt chứ ấy.” Lăng Vi vuốt vuốt cái mũi nhỏ của con trai, không biết tại sao, cô cảm thấy con trai càng lớn càng giống Viêm Bá Nghị.

Mộ Bạch và Từ Niệm Niệm nhìn nhau, đều không tự nhiên mà quay đầu đi. Từ Niệm Niệm ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng mở nắp bình giữ nhiệt để ở đầu giường ra.

“Còn chưa ăn cơm phải không, mình nấu canh xong rồi, cậu nếm thử đi.” Từ Niệm Niệm lấy một cái chén nhỏ, nhẹ nhàng đổ canh vào chén, rồi đưa cho Lăng Vi.

Sau khi Lăng Vi nhận lấy, vòng qua giường muốn đưa cho Mộ Bạch. Đã sắp hết một ngày rồi, mà Mộ Bạch vẫn chưa có cơm nước gì vào bụng. “Mộ Bạch, anh uống một chút đi.”

“Cho anh ta làm gì, cậu uống của cậu đi, mình múc thêm cho anh ta một chén chẳng phải được rồi sao.” Từ Niệm Niệm nói xong, thật sự múc một chén cho Mộ Bạch, rồi tự mình bưng cho Mộ Bạch.

“Thế, thế này thật là ngại quá, cám ơn.” Mộ Bạch xấu hổ như một cậu nhóc to xác vậy, anh ta nhận lấy chén canh Từ Niệm Niệm đưa qua, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ. Lại chọc cho Lăng Dịch Sâm ném qua cho anh ta vô số ánh mắt khinh bỉ.


Từ Niệm Niệm lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Lăng Vi. Nhìn Viêm Bá Nghị mặt mày còn có chút trắng bệch bên kia, kề vào tai Lăng Vi, nhỏ giọng nói: “Mình vẫn cứ cảm thấy đã gặp người đàn ông tên Mộ Bạch này ở đâu rồi ấy, mà nhớ không ra.”

Lăng Vi gật đầu, người mà Từ Niệm Niệm gặp qua quá nhiều, quá nhiều rồi, cô ấy có thể nhớ được mấy người chứ. Nhớ này nhờ nọ nhiều quá, nói là sợ lãng phí tế bào não, cũng phục cô ấy luôn.

“Nhưng mà trước kia mình từng tiếp xúc với người tên Viêm Bá Nghị này, anh ta là chủ tịch của công ty nào đó, mình từng đóng quảng cáo cho công ty của họ.” Giọng nói của Từ Niệm Niệm lại trầm thấp hơn một chút.

Lăng Vi gật đầu, lúc tập đoàn Thượng Lạc mời Từ Niệm Niệm đóng quảng cáo, đoán chừng chắc là trước khi cô rời khỏi thành phố Liêu. Lúc đó, Từ Niệm Niệm vẫn là một người mẫu hạng hai thôi, không nổi danh như bây giờ. Viêm Bá Nghị cũng coi như là có mắt nhìn người.

Lăng Dật Sâm cẩn thận dè dặt nằm bên cạnh giường của daddy, đôi mắt vô tội nhìn sang hai người lớn ngồi bên kia, tủi thân nói: “Hu hu, hai người thật đúng là phụ nữ trọng sắc khinh con, mami vì daddy mà không để ý tới con, mẹ nuôi thấy chú Mộ Bạch cũng không để ý tới con luôn, con đáng thương quá, đáng thương quá mà!”

Lăng Vi và Từ Niệm Niệm nhìn nhau một cái, phì cười.

Uống xong chén canh, Lăng Vi lại múc thêm một chén, Từ Niệm Niệm cũng lặng lẽ múc thêm cho Mộ Bạch một chén.

Lúc trời đã tối, Lăng Vi bảo Từ Niệm Niệm dắt Dịch Dịch sang phòng bệnh kế bên nghỉ ngơi, cô thì ở bên cạnh Viêm Bá Nghị. Ngay cả Mộ Bạch cũng bị sai đi chỗ khác……

Đêm tối rất yên tĩnh, bên ngoài, ngoài tiếng xe chạy qua lại trên đường lớn, còn xen lẫn tiếng mưa rơi xuống đất tí tách.

Lăng Vi nhẹ nhàng bắt mạch cho Viêm Bá Nghị, biết do anh mệt quá nên mới ngủ lâu như thế, Đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn quang cảnh bên ngoài mà ngẩn người.

“Cộc cộc cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên, quay người lại nhìn thấy Từ Niệm Niệm đi vào.


“Sao còn chưa ngủ nữa? Dịch Dịch đâu?”

Từ Niệm Niệm mỉm cười lắc đầu: “Thời gian chênh lệch vẫn chưa điều chỉnh lại được, bây giờ đang ở trạng thái phấn khích đây này. Dịch Dịch đi tìm chú Mộ Bạch của nó rồi, nói là phải thảo luận một chút về việc uống hết canh của nhà cậu.” Đoán chừng là muốn đi lừa vài tờ ông Mao rồi, sao mà thằng nhóc này lại yêu tiền thế cơ chứ, có lúc Từ Niệm Niệm nghĩ rằng, phải chăng khi Dịch Dịch còn nhỏ, cô nhân lúc Lăng Vi không ở đó, đã đưa tiền mặt cho nó chơi, nên trở thành thói quen rồi?

“Đã nhiều năm không quay về đây rồi, thành phố Liêu thay đổi nhiều thật đấy.” Lăng Vi kéo Từ Niệm Niệm đứng trước cửa sổ thủy tinh, nhìn ra đèn đường ở phía xa.

Từ Niệm Niệm gật đầu: “Phải đó, lúc mình rời khỏi thành phố Liêu còn nghĩ rằng sẽ trở về nhanh thôi, không ngờ đi một cái là đi hơn 5 năm trời.”

Hai người phụ nữ bắt đầu trò chuyện câu được câu chăng, nói từ chuyện 5 năm trước đến chuyện 5 năm sau, nói từ lúc bắt đầu quen biết đến bây giờ đã hiểu nhau, nói từ Dịch Khôn đến Viêm Bá Nghị.

“Cậu biết cảm giác của mình dành cho Dịch Khôn không?” Từ Niệm Niệm kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lăng Vi, hình như cô đã biết từ sớm rồi.

Lăng Vi gật đầu: “Mình cũng đâu phải đồ ngốc, cậu đối xử với một người đàn ông như thế mà mình còn nhìn không ra sao?”

“Phải rồi, ngay cả cậu cũng nhìn ra, anh ấy thì lại cố làm ra vẻ nhìn không ra, cái gì cũng không biết, chỉ làm một người âm thầm nâng mình lên.” Sau khi nâng đỡ thành một siêu mẫu, thì quan hệ của hai người cũng từ từ nhạt đi.

“Anh ấy…… chắc là cũng có suy nghĩ của anh ấy.” Lăng Vi không biết phải nói gì để an ủi Từ Niệm Niệm, cô cảm thấy bây giờ cô nói gì cũng đều có vẻ vô nghĩa.

Tuy cô là bác sĩ, nhưng lại không chữa được tổn thương trong tình cảm. Bởi vì vết thương này vừa bắt đầu sẽ rất nghiêm trọng, dần dần, theo dòng chảy của thời gian, cũng có thể từ từ khép lại. 

“Vi Vi, cậu có yêu anh ấy không? Cậu từng khóc vì anh ấy chưa?” Từ Niệm Niệm ngẩn ngơ nói.

Lăng Vi quay đầu qua nhìn vào Từ Niệm Niệm: “Niệm Niệm, mình biết suy nghĩ của cậu, mình hiểu. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, mình biết ạnh ấy tốt với mình, mình không chấp nhận anh ấy không phải vì sợ tổn thương đến cậu. Không có cảm giác chính là không có cảm giác, thứ mình muốn thì mình vẫn luôn tranh thủ.”

Đây coi như là những lời nói thẳng thắn nhất của Lăng Vi rồi, về phần Dịch Khôn, là con mương chắn ngang giữa cô và Từ Niệm Niệm, nhưng cũng là cầu nối giữa hai cô.


“Vậy cậu yêu anh ta ư? Anh ta từng tổn thương cậu như thế, bây giờ thân phận của anh ta rất nhạy cảm, cậu cảm thấy cậu và Dịch Dịch có thể thích ứng trong cuộc sống của anh ta sao?” Từ Niệm Niệm chỉ vào Viêm Bá Nghị đang nằm trên giường bệnh, giọng nói không cao không thấp, nhưng đủ để cho những người trong phòng đều có thể nghe thấy, bao gồm cả Viêm Bá Nghị đang nửa tỉnh nửa mê.

Lăng Vi giơ tay sờ tấm kính thủy tinh, hời hợt nói: “Có lúc mình cũng muốn khóc, nhưng rõ ràng có nước mắt, nhưng lại khóc không được, cảm thấy rơi nước mắt vì bất cứ người đàn ông nào cũng lãng phí, cho đến khi mình chạy vào phòng cấp cứu, khoảnh khắc nhìn thấy anh ấy nằm trên bàn phẫu thuật, đột nhiên nước mắt của mình chảy ra, thế mới phát hiện, nhiều khi, khăng khăng muốn kiềm chế, lại càng không thể kiềm chế được, bao gồm cả tình cảm của mình.”

“Vi Vi……” Từ Niệm Niệm ôm lấy Lăng Vi, giờ phút này, cô ấy đã cảm nhận được sự yếu đuối của Lăng Vi. Mỗi một người phụ nữ đều có một chốt mở của riêng mình, chốt mở của Vi Vi là Dịch Dịch, bây giờ có thêm Viêm Bá Nghị. Chốt mở của Viêm Bá Nghị chắc chắn cũng là Vi Vi và Dịch Dịch rồi, còn chốt mở của Từ Niệm Niệm cô, hẳn là Dịch Khôn.

Trời vừa tờ mờ sáng, Từ Niệm Niệm mới trở về căn phòng bệnh khác nghỉ ngơi, lúc chưa gặp Vi Vi, cô có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói với cô ấy, về tình yêu và sự bỏ ra của Dịch Khôn dành cho Vi Vi, cho dù nhẫn nhịn nỗi đau trong lòng cũng muốn làm cho cô gái này biết rõ ràng, nhưng vào giây phút cô thấy Vi Vi chỉ nghe thấy tin tức của Viêm Bá Nghị thì đã điên cuồng chạy đi, cô chợt hiểu ra.

Cũng đã nghĩ thông suốt rồi……

Có lẽ kiếp trước cô thiếu nợ tình cảm của Dịch Khôn, nên đời này phải trả lại. Trả hết thì cũng xong rồi.

Như vậy, phải chăng cũng có thể bỏ ra nhiều thêm một chút, để cho kiếp sau Dịch Khôn cũng đến trả nợ tình cảm của kiếp này cho mình?

Nếu như, kiếp sau còn gặp lại, hi vọng không cần phải đau khổ như kiếp này nữa……

Cũng đã rất lâu rồi Lăng Vi không được ngủ một giấc hoàn chỉnh, cô đưa mắt tiễn Từ Niệm Niệm ra ngoài, rồi lại canh giữ bên giường Viêm Bá Nghị.

Có lúc cô cũng nghĩ, nếu không có sự xuất hiện của mình, có lẽ đối với Từ Niệm Niệm, đối với Dịch Khôn thì cũng là một chuyện tốt. Nếu như thế, thì sẽ không có sự khó xử như bây giờ, sẽ không có ai phải tiếc nuối. 

Ngáp một cái, nhìn bờ môi khép chặt của Viêm Bá Nghị, Lăng Vi giơ tay sờ trán anh. Đã một đêm rồi, sao còn chưa tỉnh dậy nữa?

Mu bàn tay vừa chạm vào trán của Viêm Bá Nghị, liền cảm nhận được anh hơi sốt, Lăng Vi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh hứng một thau nước lạnh, bắt đầu lau trán và cánh tay cho Viêm Bá Nghị.

Sau khi lau qua vài lần, cảm thấy không được hiệu quả lắm, thì đi tìm cồn, rồi lại lau qua cổ của anh.

Lăn qua lăn lại như thế, đến lúc trời sáng, Viêm Bá Nghị mới hạ sốt. Đúng lúc Mộ Bạch gõ cửa đi vào, Lăng Vi đứng lên, lại đi phối thuốc truyền dịch cho Viêm Bá Nghị


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui