Editor: miemei
Sở Phong vội chạy nhanh lên hai bước, bị Viêm Bá Nghị kéo lại, từ đầu đến cuối anh vẫn không nói gì, nhưng trong lòng đã có tính toán rồi, nếu đã muốn chơi như vậy, thì anh sẽ chơi với tên chủ mưu kia, chỉ là Mộ Bạch phải chịu uất ức một chút rồi.
“Lão Đại, em muốn cứu Mộ Bạch, cậu ấy vì em mới bị bắt đi.” Vẻ mặt của Sở Phong tái nhợt, hai tay siết chặt, gân xanh nổi lên, thật hận tại sao chân mình vẫn chưa khỏi, nếu không Mộ Bạch cũng sẽ không…… Haiz!
Biết Viêm Bá Nghị không giỏi khuyên người khác, Lăng Vi đi đến trước mặt Sở Phong, nói với giọng nhẹ nhàng: “Mộ Bạch sẽ không sao đâu, mục đích thật sự của đám người này không phải tiền, cũng không phải các anh, mà là……” Là Lăng Vi tôi. Nhưng câu này, cô không nói ra, lúc ánh mắt của gã cầm đầu kia sáng lên khi nhìn thấy cô và Lăng Dịch Sâm, thì cô đã phát giác rồi.
“Trước tiên đừng đánh rắn động cỏ, bọn chúng sẽ chủ động liên lạc với chúng ta.” Viêm Bá Nghị đón lấy Lăng Dịch Sâm trong lòng Lăng Vi, rồi nói với Sở Phong. Dĩ nhiên anh biết tâm trạng của Sở Phong lúc này, chỉ là chuyện này không thể gấp được. Nếu như không phải vì lo lắng đến sự an toàn của tất cả mọi người, thì hôm nay Viêm Bá Nghị nhất định có thể hạ gục những kẻ địch đó.
Lăng Dịch Sâm ngoan ngoãn nằm bò trên vai Viêm Bá Nghị, đôi mắt to xoay vòng vòng, thấy Lăng Vi đi theo sau, nhỏ giọng hỏi: “Mami, con thấy cái gã xấu xa cứ nói chuyện mãi kia, lúc nhìn thấy mẹ thì hai mắt đều sáng lên, ghê tởm muốn chết, mami, mẹ nói xem có khi nào hắn đến bắt mẹ không?”
Lăng Vi cười lắc đầu, cô phải đi phòng thí nghiệm để phối thuốc cho Sở Phong, sao lại có cảm giác vết thương trên chân Sở Phong lành lại hơi chậm, xảy ra vấn đề ở chỗ nào chứ?
Sở Phong được thuộc hạ khiêng vào một phòng bệnh khác, Lăng Vi đeo bao tay vào xong thì cúi người kiểm tra vết thương của anh ta. Bên ngoài thì không có vấn đề gì, nhưng giác quan thứ sáu của Lăng Vi nói cho cô biết, tốc độ vết thương của Sở Phong khép lại bị chậm đi, cũng có nghĩa là có người đã động tay động chân vào.
“Trước kia dùng thuốc gì?” Lăng Vi lấy kim bạc ra, khẽ đâm vào chỗ sưng đỏ trên vết thương của Sở Phong, vẫn cứ cảm thấy có chút vấn đề.
Đã mấy ngày rồi? Theo thuốc cô đã phối và thuốc bột cô để lại thì sẽ không thể nào kéo dài đến bây giờ vẫn chưa khỏi. Hơn nữa, dáng vẻ của Sở Phong lúc nãy, hình như là đứng còn không vững.
Viêm Bá Nghị nhìn ra suy nghĩ của Lăng Vi, sau khi tỏ ý với Lăng Vi qua ánh mắt, thì thả Lăng Dịch Sâm xuống đi ra ngoài.
“Dịch Dịch, con trò chuyện với chú khờ khạo một chút, mami với daddy đến phòng thí nghiệm xem xem, phối thuốc cho chú khờ khạo của con.” Nói xong, Lăng Vi liền cất bước đi ra ngoài.
Lăng Dịch Sâm vẫy vẫy tay với Viêm Bá Nghị rồi lại gật đầu nói: “Mami, con nhận nhiệm vụ này, con sẽ chăm sóc tốt cho chú khờ khạo, mami đi nhanh về nhanh nhé.”
Sở Phong nằm trên giường, nhìn trần nhà. Không để ý đến Lăng Vi và Viêm Bá Nghị đang nói gì, anh ta đang nghĩ làm sao cứu Mộ Bạch về với tốc độ nhanh nhất. Nhưng cái dáng vẻ liên lụy người khác của anh bây giờ, lại không làm được gì cả, suy nghĩ một lúc thì cảm thấy trong lòng nghẹn một hơi khó chịu.
Lăng Vi và Viêm Bá Nghị đứng ngoài hành lang nói nhỏ.
“Có phải đã nhìn ra vấn đề gì không?” Viêm Bá Nghị lên tiếng hỏi.
Lăng Vi gật đầu, nhìn vào mắt Viêm Bá Nghị hỏi: “Anh giúp em điều tra xem ngoài em và Mộ Bạch, còn có ai từng đi vào phòng bệnh của Sở Phong hay không, trong khoảng thời gian này có phải Sở Phong đã dùng thuốc khác hay không.”
“Được, em và Dịch Dịch nhất định phải chú ý an toàn, mấy ngày này đừng đến công ty nữa, anh lo……” Viêm Bá Nghị vươn tay nắm lấy vai của Lăng Vi, thấy Lăng Vi gật đầu, mới đi tìm thuộc hạ hỏi quá trình kẻ địch đến tập kích vào trong hôm nay.
“Chú khờ khạo, trong lòng chú rất đau khổ, rất suy sụp phải không?” Lăng Dịch Sâm lấy một hộp chocolate trong túi ra, chọn một viên đưa cho Sở Phong.
Sở Phong vẫn đang nhìn lên trần nhà, cảm giác được Dịch Dịch đang vươn tay qua, thì lắc lắc đầu: “Cám ơn cậu chủ nhỏ, tâm trạng của chú không tốt lắm, lúc có tâm trạng tốt mới có thể ăn chocolate.”
“Vậy được thôi, chú khờ khạo này, thường thì chuyện của người lớn các chú, cháu sẽ không lo tới, nhưng mami nói, trời đất rộng lớn, chỉ có cơ thể của mình mới quan trọng nhất, ý là phải thương yêu thân thể của mình, cho nên cháu mới liều mạng ăn đồ như vậy, muốn lớn lên cao thật cao, để sau này bảo vệ mami, nếu như chú không ăn gì cả, thì cơ thể sẽ hồi phục chậm lại đó.”
Sở Phong bị tiếng nói bên tai quấy nhiễu, tâm trạng không thể nào bình tĩnh được, chỉ có thể vươn tay nhận lấy miếng sô cô la Lăng Dịch Sâm đưa qua rồi bỏ vào miệng.
Lăng Vi vừa đi vào liền phát hiện con trai đang mãnh liệt chia sẻ chocolate của cậu, con trai của mình dĩ nhiên là mình hiểu hơn rồi. Dịch Dịch thích ăn đồ ăn vặt, người ta cho cậu đồ ăn vặt, cậu sẽ rất vui. Nhìn ra Sở Phong đang khó chịu, nên Dịch Dịch mới lấy đồ ăn vặt của mình ra chia sẻ với Sở Phong. Bình thường con trai rất keo kiệt nha. Có thể là bây giờ Sở Phong không cảm nhận được tâm tư của cậu, cũng phải, người lớn đều cho rằng con nít không hiểu gì cả, chỉ cần dỗ ngọt thôi, thực ra có lúc con nít còn hiểu rõ hơn cả người lớn.
Lăng Dịch Sâm vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lăng Vi đi vào, cậu vội kêu: “Mami, mẹ mau đến xem chú khờ khạo đi, có vẻ như chú ấy thật sự rất khó chịu, ăn chocolate cũng không vui nữa kìa.”
Lăng Vi gật đầu, đi đến bên cạnh Lăng Dịch Sâm, bế Lăng Dịch Sâm lên, dỗ: “Vết thương của chú khờ khạo vẫn chưa lành, chú Mộ Bạch lại bị bắt đi, nên chú ấy rất lo lắng, Dịch Dịch đừng ở đây quấy rầy chú ấy nữa, được không nào? Con đi giúp daddy đi, ok?”
Được rồi, Lăng Dịch Sâm thật sự không hiểu, tại sao cậu đã nhiệt tình ở bên cạnh chú khờ khạo như vậy mà chú ấy vẫn không vui, mím môi lại, bàn tay mập mạp nhỏ nhắn của Lăng Dịch Sâm thò vào ba lô lấy một gói khô bò ra bỏ vào trong túi quần. Lúc này mới rời khỏi vòng tay của Lăng Vi, chạy bành bạch ra ngoài.
Sở Phong hít vào một hơi, từ từ điều chỉnh lại cảm xúc của mình, lúc thấy khá hơn mới mở miệng hỏi Lăng Vi: “Chị Lăng, hình như vết thương của tôi lành hơi chậm, có thể nào phiền chị xem giúp tôi không?” Hôm nay anh cũng bắt đầu nghi ngờ, chỉ có mấy vết thương do dao đâm thôi, sao hết mấy ngày rồi mà vẫn không thể nào xuống đất đi lại trong thời gian dài được?
Lăng Vi gật đầu: “Tôi biết, tôi cũng muốn nói chuyện này, gần đây anh đã đổi thuốc gì, hay là có người nào từng vào phòng bệnh thăm anh không?”
Sở Phong trầm tư, suy nghĩ một lúc, ngoài Sở Dụ từng đến một lần, thì không có ai đến nữa. Sở Dụ cũng sẽ không hại thằng em ruột này đâu, anh lắc đầu: “Thuốc của tôi vẫn luôn do Mộ Bạch điều chế, hẳn là không có vấn đề, trước đó cũng không có ai đến, chỉ có Sở Dụ đến thăm tôi thôi. Nhưng anh ấy ngồi một lúc cũng đi ngay rồi.”
“Sở Dụ? Anh trai anh à?”
Sở Phong gật đầu: “Tuy bình thường quan hệ không được tốt lắm, nhưng anh ấy cũng sẽ không hại tôi đâu, một mẹ một bào thai, tôi nghĩ anh ấy vẫn chưa điên rồ đến vậy.” Kể từ khi nhận được tin nhắn của bạn gái cũ, suy nghĩ oán giận của Sở Phong dành cho Sở Dụ ngày càng nặng, nếu không phải Sở Dụ kẹp giữa anh và bạn gái cũ, có lẽ bây giờ người mà bạn gái cũ gả chính là anh.
Lăng Vi không để ý Sở Phong nói thế nào, cô từng tiếp xúc với Sở Dụ, tâm tư tuyết đối kín đáo hơn Sở Phong. “Đến khi nào thế, có mang theo thứ gì không?” Lăng Vi đang nghĩ, có khi nào thứ Sở Dụ mang vào bị lẫn thứ gì vào không, cô đeo bao tay, sờ lên vết thương của Sở Phong, vết sưng vừa đỏ vừa cứng.
Nhất định là đã ăn hoặc là trực tiếp dùng một loại thuốc làm kéo dài quá trình lành vết thương, mới làm cho Sở Phong không xuống giường được. Vậy mục đích là gì? Chính là muốn đến bắt Sở Phong và Mộ Bạch ư? Lăng Vi hơi khó hiểu.
“Có mang một ít cháo dinh dưỡng, nói là có dinh dưỡng, Mộ Bạch xem qua không sao cả, nên tôi ăn.” Sở Phong rất thành thật, kể lại chuyện xảy ra gần đây một lần.
Không bao lâu, Viêm Bá Nghị lại bế Lăng Dịch Sâm về phòng bệnh, nói chuyện anh điều tra được cho Lăng Vi biết, hai người lại nhỏ giọng bàn bạc một lúc, dưới sự quan sát tỉ mỉ tổng kết lại của Lăng Vi, đã tìm ra vấn đề ở đâu.
Hai người nhìn Sở Phong nghiêng người qua, hình như là đã ngủ rồi, kéo Lăng Dịch Sâm ra khỏi phòng bệnh, sang phòng kế bên bắt đầu thương lượng.
“Cho nên, trong bang có gián điệp?” Viêm Bá Nghị hỏi.
Lăng Vi gật đầu: “Tình hình bây giờ có chút nghiêm trọng, tổng bệnh viện Xích Viêm bên này vẫn là đừng nên ở lại nữa, mang Sở Phong về tổng bộ Xích Viêm đi, bên đó an toàn hơn một chút.”
Viêm Bá Nghị gật đầu, lại bắt đầu bàn với Lăng Vi chuyện cứu Mộ Bạch.
Lăng Vi nghe xong tán thành gật đầu một cái: “Bây giờ chỉ có thể chờ tên đó đến tìm chúng ta, phòng phối thuốc trong bệnh viện thì em sẽ không qua đó nữa, bây giờ về tổng bộ Xích Viêm, em đi qua đó phối thuốc cho Sở Phong.”
Khu vực bang Đầu Ưng quản lí, trong một góc nào đó.
Mộ Bạch bị bịt mắt, trói trên ghế, anh ta bị đưa đến đây đã mấy tiếng đồng hồ rồi, trong phòng ngoài tiếng bước chân, thì không nghe thấy tiếng động nào nữa.
Anh ta không sợ chết, chỉ là không thích bị người ta đùa cợt, anh ta thấy bây giờ có cảm giác như bị người khác đùa cợt vậy.
Muốn giơ chân lên, phát hiện không nhúc nhích được, sợi dây thừng này đủ chắc chắn. Nhếch nhếch miệng, giọng của Mộ Bạch hơi lớn, hét vào khoảng không: “Bắt tôi đến đây rồi thì bỏ ở đây ư? Rốt cuộc các người là ai? Người của bang Đầu Ưng? Hay là người đến từ thành phố C? Có mục đích gì thì nói thẳng ra, làm trò xiếc này y như là đang chơi trò gia đình với con nít thế.”
Tiếng bước chân trong phòng thoáng dừng lại, không ai trả lời anh ta, Mộ Bạch tức tối chửi thề một câu. Một tiếng mở cửa vang lên, anh ta ngửi được một mùi rượu thoang thoảng.
“Ai?”
Cảm giác bị bịt mắt lại cực kỳ không ổn, không phải lần đầu Mộ Bạch bị kẻ địch bắt, nhưng là lần đầu tiên bị bịt mắt. Dường như đối phương không muốn anh ta biết hắn là ai.
“Đừng hét nữa, lão đại của tụi tao đã đưa tin cho Viêm lão đại rồi, nếu như anh ta muốn cứu mày, thì sáng ngày mai sẽ đuổi đến đây, nếu như anh ta không cứu mày, thì đó chính là ngày chết của mày rồi.” Giọng của người nói chuyện hơi khàn, hình như là cố ý không để cho Mộ Bạch nghe ra là ai, Mộ Bạch muốn nghiêng tai lắng nghe, người đó lại mở cửa đi ra rồi.
Đây là lần đầu tiên bị đối xử như thế này, Mộ Bạch ghi nhớ khoản nợ này trong lòng.
Hôm sau, vừa mở mắt ra, Lăng Vi liền thấy tin nhắn Ngô Mỹ Mỹ gửi tới. Nội dung tin nhắn không có ngoài ý muốn nói Ngô Mỹ Mỹ cô ta không tính là kẻ phản bội, cho Vưu Na xem bản thiết kế cũng là bị ép, bất đắc dĩ thôi. Tin nhắn gửi đến mấy cái, Lăng Vi chỉ xem một tin, những cái sau không hề xem tới, trực tiếp xóa hết tất cả.
Sự tin tưởng cô dành cho Ngô Mỹ Mỹ đã rút lại rồi, tuy cô không dự đoán được kết quả này, nhưng cũng từng nghĩ tới. Vẫn là do cô tin người dưng quá mù quáng, đúng là không nên, sau này sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ người nào nữa.
“Cốc cốc cốc.” Sau vài tiếng gõ cửa, Lăng Vi vẫn chưa kịp đứng dậy mở cửa, thì đã thấy cửa được mở ra rồi, Viêm Bá Nghị bế Lăng Dịch Sâm đi vào.
Tối qua Viêm Bá Nghị và Lăng Vi chia phòng ra ngủ, Lăng Vi bận đến nửa đêm, Viêm Bá Nghị thì ngủ cùng Lăng Dịch Sâm trong phòng của cậu từ sớm.
“Mami, sao còn chưa dậy nữa, mặt trời sắp rọi đến mông rồi đó.” Lăng Dịch Sâm nhảy xuống vòng tay của Viêm Bá Nghị, trực tiếp nhảy lên giường của Lăng Vi, ôm cổ Lăng Vi bắt đầu làm nũng.
Viêm Bá Nghị bưng một ly nước cho Lăng Vi, nhìn cô uống xong rồi mới nói: “Anh nhận được điện thoại, bảo anh đến bàn điều kiện với bọn chúng, mới có thể thả Mộ Bạch ra.”
“Em đi cùng với anh.”
Viêm Bá Nghị lắc đầu: “Em với Dịch Dịch ở nhà là được rồi, đi cũng không giúp được gì, anh cũng sẽ mất tập trung để bảo vệ em, bên tổng bộ vẫn rất an toàn. Yên tâm, anh sẽ về nhanh thôi.”
“Được rồi.” Chống lại đôi mắt biết nói của Viêm Bá Nghị, Lăng Vi thỏa hiệp. Nghĩ lại cũng phải, đi rồi cũng chỉ làm cho Viêm Bá Nghị phân tâm, không bằng ở nhà nghiên cứu thuốc mới, chữa cho Sở Phong.
Tạm thời không qua bên công ty nữa, dù sao hạng mục của Cartier đã giành được rồi, cô cũng có thể vẽ bản thiết kế trước, sau đó lại đến công ty tuyên bố chuyện này, ngược lại nói cho bọn họ biết sớm lại là chuyện xấu.
“Daddy, phải bình an trở về đó, con với mami chờ ba.” Lăng Dịch Sâm nghe hiểu nội dung nói chuyện của daddy với mami, vội nói.
Viêm Bá Nghị vươn tay xoa xoa mái đầu mềm như nhung của con trai, bảo đảm nói: “Con trai yên tâm, daddy sẽ về nhanh thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...