Editor: miemei
Sáng sớm hôm sau
Lăng Vi còn chưa đi làm đã nhận đươc cuộc gọi của Lý Mai, tiếng khóc ở đầu bên kia điện thoại rất dữ dội, giống như là đã xảy ra chuyện gì vậy, Lăng Vi nghĩ đến chuyện mấy ngày trước Lăng Văn Thiên gọi điện cho cô, không hề do dự, lập tức lái xe chạy về nhà họ Lăng.
Vừa tới cửa chung cư, thì đã thấy Lý Mai như con ma khóc đứng chờ ở tầng một, cô mở cửa xe ra chạy nhanh qua đó, Lý Mai bỗng ôm chầm cô.
“Vi Vi, mau cứu ba con đi, ông ấy đã…… Hu hu hu, mẹ cũng không biết phải làm sao bây giờ nữa.” Lý Mai khóc thút tha thút thít, Lăng Vi nghĩ thế này nhất định không phải đóng kịch lừa gạt đâu, nhấc chân đi vào trong, vừa đi vừa hỏi Lý Mai ở sau lưng: “Rốt cuộc ba tôi bị làm sao? Bà nói gì đi chứ.”
Lý Mai cứ khóc mãi, không nói tiếng nào, bà ta đã có nhiều kinh nghiệm lừa gạt người khác, mắt thấy Lăng Vi cũng đã leo lên cầu thang, nếu mình mở miệng nói chuyện bị nghe ra điều gì đó, làm cho Lăng Vi chạy đi mất, thì lần sau khó mà lừa nó đến đây nữa.
“Lý Mai, nếu bà dám làm trò quỷ quái gì đó, thì đừng trách sao tôi không khách sáo.” Lăng Vi mơ hồ cảm thấy có chút mờ ám, nhưng cô không hề xoay người lại đi xuống lầu, mà sóng vai đi với Lý Mai đến cửa nhà.
Nhìn Lý Mai lấy chìa khóa cắm vào ổ khóa, cô lùi về sau hai bước, sau khi Lý Mai quay đầu lại kêu vào, cô lại đi theo vào trong.
Vừa vào cửa đã nghe thấy một mùi hôi thối, nghĩ đến ngọn nguồn của mùi hôi thối đó, Lăng Vi đứng yên tại chỗ không muốn đi vào trong thêm một bước nào nữa.
“Ba tôi đâu?” Ở trước mặt người khác cô có thể gọi Lăng Văn Thiên là ba, nhưng ở trước mặt Lăng Văn Thiên, Lăng Vi không muốn kêu ông ấy một tiếng ba nào nữa, cô cảm thấy ông ấy không xứng.
Lý Mai chỉ vào phòng ngủ của bà ta và Lăng Văn Thiên, đau buồn nói: “Đang nằm ở trong căn phòng đó đấy, Vi Vi, con đừng trách mẹ không chăm sóc tốt cho ông ấy, bây giờ anh con bị đánh thành thế này, con lại không chịu giúp chúng ta, mẹ thực sự hết cách rồi, không bằng chết đi cho xong.” Lý Mai dựa vào tường, lại khóc òa lên.
Lăng Vi chỉ cảm thấy phiền lòng, muốn dò hỏi cho ra lẽ, lại đi lên trước hai bước, nghe thấy sau lưng vang lên tiếng lạch cạch, cô vừa quay đầu lại, liền thấy Lý Mai khóa chặt cửa lại. Thoáng chốc phản ứng lại, quát lớn: “Bà muốn làm gì hả? Lý Mai, bà đừng quá đáng đấy.” Lăng Vi xoay người lại đi giật lấy thứ trong tay Lý Mai, đang muốn lấy kim bạc trong túi ra đâm Lý Mai, thì nghe thấy một tiếng cười quái lạ vang lên trong nhà.
“Không ngờ, thật là không ngờ nha, mày vẫn rơi vào tay ông, Lăng Vi, mày cảm thấy lần này mày còn có thể chạy thoát ư, ha ha ha.” Tống Thu Minh đi ra từ phòng ngủ của Lý Mai và Lăng Văn Thiên, sau lưng còn có mấy thuộc hạ của ông ta đi theo.
Lăng Vi nhíu chặt mày, không kiên nhẫn nói: “Ông Tống, tôi với ông không thù không oán, ông lại chống đối với tôi mãi, tôi đã cảnh cáo ông rồi, nếu như lần này ông vẫn không chịu nghe lời khuyên như lần đó, thì ông cứ thử xem.”
Tống Thu Minh và Lý Mai nhìn nhau một cái, lúc này Từ Văn Mậu cũng được đẩy ra. Lúc Tống Thu Minh đến đã bảo thuộc hạ mua cho Từ Văn Mậu một chiếc xe lăn, coi như là thành ý cho lần hợp tác dụ Lăng Vi đến này, nếu như Lăng Vi thật sự đưa tới cửa, thì ông ta sẽ cho Lý Mai và Từ Văn Mậu một khoản tiền mặt hậu hĩnh.
“Con điếm này, ông bị mày hại thảm thật đấy, mày biết không hả, sản nghiệp của ông bị chèn ép đủ mọi mặt, mấy tên du côn lưu manh nhãi nhép cũng dám đến giương oai trước mặt ông, những chuyện này đều do mày mà ra, hôm nay ông sẽ tiếp đón mày thật tốt, thay Từ Văn Mậu làm trọn tình nghĩa của chủ nhà, ông cũng hả cơn tức.”
Lăng Vi cười nhìn sang Lý Mai ở sau lưng Tống Thu Minh, khoảnh khắc Tống Thu Minh đi ra thì bà ta đã đổi sang bộ mặt khác, ha, nụ cười trên mặt Lăng Vi càng rộng hơn.
“Tôi không muốn có vướng mắc gì với mấy người nữa, bây giờ để cho tôi đi, hoặc là các người phải trả giá để giữ tôi lại một lúc, rồi tôi lại rời khỏi.” Lăng Vi lấy khăn tay ra che mũi.
Mũi của cô rất nhạy cảm, lần này hại cô thảm rồi, Từ Văn Mậu càng đến gần bên này, thì mùi thối càng nồng, cô lại càng cảm thấy ghê tởm.
“Vi Vi, bọn tao cũng có thể tha cho mày, mày vẫn nên gả cho ông chủ Tống đi, ông ấy nói sẽ cho mày một cơ hội đấy.” Lý Mai không biết xấu hổ, lại yêu cầu tiếp.
Lăng Vi nhìn quanh căn nhà một lần, phát hiện không thấy bóng dáng của Lăng Văn Thiên đâu, ít nhiều vẫn có chút lo lắng, hỏi: “Ông chủ của căn nhà này đâu rồi? Ba tôi đâu?”
“Ôi chao, còn biết hỏi ba mày ở đâu hả? Mày còn nhận ông ba vô dụng kia của mày à. ” Tống Thu Minh châm một điếu thuốc, đánh giá Lăng Vi trên dưới một lượt, miệng thì vẫn không ngừng nghỉ.
Lăng Vi thật sự không muốn để ý mấy người này, biết là có hỏi cũng hỏi không ra, Lăng Văn Thiên hẳn là không sao. Hai ngày trước Viêm Bá Nghị có nói qua, khu vực này sắp được tháo dỡ di dời, tiền bồi thường cũng phải giao vào tay của chủ nhà. Từ Văn Mậu và Lý Mai chắc chắn sẽ không làm gì Lăng Văn Thiên.
Nghĩ như thế nên cũng không lo lắng nữa, Lăng Vi xoay người móc kim bạc trong túi ra muốn đi ra mở cửa.
“Mang Lăng Văn Thiên ra đây, để ông ta xem xem con gái của ông ta vô tình cỡ nào!” Tống Thu Minh lo con vịt dâng lên miệng rồi còn bay đi, vội dặn dò thuộc hạ đưa Lăng Văn Thiên bị trói trên giường ra. Gã đàn ông này, đúng là rất quái lạ, hoặc là tên Tống Thu Minh này chính là một tên biến thái. Càng là thứ không có được, thì lại càng khăng khăng muốn giành lấy.
Lăng Vi vừa xoay người lại liền thấy Lăng Văn Thiên bị trói, trong miệng ông ấy bị nhét thứ gì đó, rên ư ử lại không kêu được tiếng nào. Quay người lại, Lăng Vi hỏi với vẻ mặt không cảm xúc: “5 năm trước ông ta muốn bán tôi cho ông, bây giờ ông cần gì phải trói ông ta để uy hiếp tôi? Khổ nhục kế à? Khá hay đấy, nhưng tôi không hợp với tuồng này đâu.”
Tống Thu Minh vung tay lên, gã thuộc hạ lập tức lấy miếng vải trong miệng Lăng Văn Thiên ra, Lăng Văn Thiên thở hổn hển hai hơi, mới nói với Lăng Vi: “Vi Vi à, ba biết ba sai rồi, chuyện 5 năm trước, tuy là không đồng ý, nhưng cũng trở thành kẻ đồng lõa. Ba đã sám hối 5 năm rồi, Vi Vi à, con tha thứ cho ba nhé.”
“Ha ha, ba? Ông thật sự là ba tôi ư? Nếu như tôi là máu mủ ruột thịt của ông, sao ông có thể đành lòng bán tôi cho một lão già còn lớn tuổi hơn ông nữa, hả?” Lăng Vi gào thét trong lòng, trước kia cô không hiểu, đến bây giờ cũng không thể nào hiểu được, vì đã làm mẹ rồi, sau khi mình cũng có con trai thì mới phát hiện, thật lòng yêu thương con cái sẽ không thể nào để cho con mình chịu uất ức một chút xíu nào, cho dù mình có mệt chết, khổ chết, nghèo chết, cũng sẽ không có ý xấu gì với con mình.
Lăng Văn Thiên vừa nghe Lăng Vi hỏi như thế, trợn to mắt lên, vô cùng kinh hãi nhìn Lăng Vi, nói: “Vi, Vi Vi, con tìm được mẹ con rồi à? Con nghe ai nói vậy?”
Lăng Vi ngạc nhiên nhìn cử chỉ của Lăng Văn Thiên, có một ý nghĩ lướt qua trong đầu cô, lẽ nào, lẽ nào…… Cô không phải con gái của Lăng Văn Thiên? Vậy cha cô là ai?
Tống Thu Minh và Lý Mai đứng một bên cũng sửng sốt, sao thế này, nuôi bao nhiêu năm rồi vậy mà lại không phải là con ruột ư?
Chỉ có Từ Văn Mậu ở bên kia cười ha hả lên, ôm bụng cười: “Ha ha ha ha, mẹ, mẹ có nghe thấy không, nuôi biết bao nhiêu năm lại là nuôi ong tay áo, ha ha ha ha.”
Lăng Vi hung hăng trừng Từ Văn Mậu một cái, cái từ “nuôi ong tay áo” này nên đặt lên người của Từ Văn Mậu thì có vẻ thích hợp hơn. Lăng Vi không nhìn Tống Thu Minh và Lý Mai, nhìn sang Lăng Văn Thiên đã chột dạ mà cúi đầu xuống, hỏi: “Ông thật sự không phải ba tôi ư? Vậy ba tôi là ai?”
Lăng Văn Thiên chợt ngẩng đầu lên, lắc đầu: “Vi Vi, là ba, là ba mà.” Ông ta vừa nói thế, lại cho thấy không đủ sức thuyết phục
Lăng Vi cũng lười hỏi thêm nữa, dù sao hôm nay cũng không hỏi được gì, để hôm khác vậy.
Thấy Lăng Vi vẫn có ý muốn đi, Tống Thu Minh bảo thuộc hạ trực tiếp đi bắt giữ Lăng Vi, hôm nay ông ta nhất định phải mang Lăng Vi đi, trực tiếp mang lên máy bay cho rồi, ai cũng không đuổi theo được.
Từ Văn Mậu cười mệt rồi, ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn mấy gã đàn ông cao to chạy đến trước mặt Lăng Vi bắt lấy cô, nghiêng đầu nhìn Lý Mai một cái, nói: “Mẹ, nếu Lăng Vi đã không phải là côn gái ruột của ba con, thì căn nhà này cũng không có quan hệ gì với nó phải không?” Vừa hỏi thế, Từ Văn Mậu cảm thấy mình đặc biệt thông minh, trong trường hợp lộn xộn thế này mà còn nghĩ ra vấn đề này nữa.
Chỉ có thể nói là hắn ta quá cặn bã……
Lúc Lăng Vi đến cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, cô lấy kim bạc ra muốn bắn đi lại phát hiện khoảng cách xa quá, không còn cách nào. Giơ tay lấy ra một lọ thuốc ở trong một cái túi khác, một tay búng nắp lọ đi, rắc ra ngoài.
“Muốn nếm thử thuốc tráng dương đặc chế của tôi không? Lão đại của mấy người chỉ mong sao được nếm thử đấy, mùi vị không thể giao hợp được thế nào hả?” Lăng Vi mỉm cười nhìn trên người mấy gã đàn ông cao to kia bị dính thuốc bột.
Thực ra chỉ là thuốc trị đau bình thường thôi, cô làm gì có thuốc đặc chế đặc biệt lợi hại gì đâu chứ, cho dù có, cũng không thể lúc nào cũng đem theo trong túi được.
“Lăng Vi, là mày làm phải không?” Lúc Lăng Vi nói ra mấy câu đó, mặt Tống Thu Minh đã tức đến đỏ cả lên, bởi vì kích động quá, còn thở hổn hển nữa.
Lăng Vi nhướn mày nhìn mấy gã đàn ông cao to tóm lấy cổ tay của mình, cô cũng không phải người vạn năng, mấy người bắt lấy cô, cô thực sự chạy không khỏi. Nhưng xưa nay đều là người ta có kế Trương Lương, thì Lăng Vi có thang leo tường. Cô cười hì hì nhìn gương mặt ghê tởm của Tống Thu Minh, dời đề tài đi: “Hàm răng này trồng lúc sau hả? Còn hở đấy, có cần tôi đề cử cho ông một bệnh viện tốt không, đảm bảo có thể uốn nắn lại hàm răng đầy vàng của ông đó.”
Nét mặt của Tống Thu Minh chợt thay đổi: “Cười đủ chưa? Ông nói cho mày biết, mặc kệ mày muốn chạy như thế nào, thì mày cũng chạy không thoát đâu, bây giờ ngoan ngoãn đi theo ông đi, nếu không, mày sẽ không dễ chịu gì đâu.” Nói xong thì vung tay lên, thuộc hạ kéo Lăng Vi đến trước mặt ông ta, Tống Thu Minh ngẩng đàu lên nắm lấy cằm của Lăng Vi.
“Mày nói cho ông nghe nào, mày muốn gả cho ông, hay là muốn lập tức xuống điện Diêm Vương để báo cáo hả?” Tống Thu Minh không biết lấy cây súng ở đâu ra, kê thẳng vào cằm của Lăng Vi.
“Ông cũng có thể có hai sự lựa chọn, hoặc là thả tôi ra, hoặc là đi xuống mười tám tầng địa ngục báo danh.” Không nghe ra được chút xíu sợ hãi nào trong giọng nói của Lăng Vi, chân mày của Tống Thu Minh nhíu chặt lại, chợt lên đạn, lên cao giọng hỏi: “Cho mày một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc mày muốn gả cho ông, hay là……”
“Pằng……” một tiếng súng vang lên, người trong nhà run lên hai cái, nhìn sang phía Lăng Vi và Tống Thu Minh.
Tống Thu Minh đã ngồi xổm xuống túm lấy chỗ đùi mình, mắt đầy tơ máu đến ghê người, “Lăng Vi, hôm nay, tao muốn mày phải chết, bây giờ mày đi chết đi.” Nói rồi bắn về phía Lăng Vi.
“Pằng pằng......” Sau hai tiếng súng, một tiếng kêu đau kèm theo tiếng thở dốc chợt vang lên.
Sau khi Lý Mai nghe Từ Văn Mậu kêu đau một tiếng, vội nhào sang bên cạnh Từ Văn Mậu, nhìn sang đôi chân vốn còn nguyên vẹn của Từ Văn Mậu, đang không ngừng ứa máu, thấm ướt cả quần. Tay chân luống cuống gào khóc: “Hu hu, con trai, con đừng dọa mẹ, đừng dọa mẹ, không sao đâu, không sao đâu. Hu hu hu hu.”
Nét mặt của Từ Văn Mậu trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn đau đến nỗi nói không nên lời, lại ngẩng đầu nhìn Lăng Vi một cái, nước mắt chảy ra.
Lăng Vi sửng sốt đứng yên tại chỗ nhìn một màn trước mắt, vừa rồi Tống Thu Minh muốn nổ súng, cô chỉ né một cái, sao viên đạn của Tống Thu Minh lại bắn vào chân của Từ Văn Mậu rồi.
Lại quay đầu qua nhìn sang Tống Thu Minh, một tay ông ta ôm bụng, một tay khác chỉ vào Lăng Vi. Tròng mắt khiếp sợ cũng sắp trợn ra ngoài rồi, nhìn vào cây súng Lăng Vi cầm trong tay, ói ra một ngụm máu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...