Hình như nhìn ra suy nghĩ của Lăng Vi, Viêm Bá Nghị đi tới chỗ sô pha ngồi xuống, đặt Lăng Dịch Sâm vào lòng mình, chỉ dẫn: “Dịch Dịch, daddy nói với con này, sinh mạng của con người rất quan trọng. Không phải người xấu thì nhất định sẽ đáng chết, người tốt thì sẽ sống mãi, khụ.” Nhìn dáng vẻ hai mắt sáng rỡ của Dịch Dịch, Viêm Bá Nghị cảm thấy mình vẫn là đừng nói tiếp thì hơn.
Với lấy điều khiển đưa cho Dịch Dịch, bảo cậu chỉnh kênh để xem, anh thì đi vào phòng bếp, muốn phụ giúp Lăng Vi.
Thấy Lăng Vi đang rửa rau, Viêm Bá Nghị đi qua ôm lấy Lăng Vi, hỏi với giọng điệu vô cùng gợi cảm: “Em có thể đoán được là ai không?”
Cơ thể Lăng Vi run lên, nụ cười trên mặt khuếch rộng ra, xoay người lại nhìn vào mắt Viêm Bá Nghị nói: “Em cảm thấy là cùng một người với vụ bắt cóc em lần trước.”
Viêm Bá Nghị không biết vì sao Vi Vi lại xác định như thế, nhưng anh tin. Cũng cho thuộc hạ đi điều tra chuyện này.
Thời gian một ngày cứ thế trôi qua, buổi tối, Viêm Bá Nghị với Vi Vi và Dịch Dịch, một nhà ba người ăn lẩu.
Đây là lần đầu tiên Lăng Dịch Sâm ăn lẩu. Cái miệng nhỏ của cậu không ngừng đòi cái này muốn cái kia, giống như ăn cỡ nào cũng không no vậy, Lăng Vi và Viêm Bá Nghị nhìn mà kinh hãi, cuối cùng ăn ý không để cho Lăng Dịch Sâm ăn nữa, nói qua hai ngày rồi lại ăn lẩu tiếp.
Lăng Dịch Sâm xoa xoa cái bụng tròn vo, vì để lần sau còn được ăn lẩu, chỉ có thể thỏa hiệp thôi, thực ra cậu cũng cảm thấy mình no lắm rồi, chỉ là ăn chưa đã mà thôi.
“Vi Vi, ăn thịt nhiều một chút, tốt cho cơ thể.” Viêm Bá Nghị nhúng một miếng thịt dê bỏ vào chén của Lăng Vi.
Lăng Vi gật đầu, gắp lên ăn. Thấy Viêm Bá Nghị lại gắp một miếng nữa, cô giơ chén lên nhận.
Lăng Dịch Sâm ngồi trên ghế thấy daddy mami vẫn còn ăn. Nhúc nhích cái miệng, nhưng vẫn quyết định không ăn nữa, cái bụng no căng của cậu đã sắp khiến cậu ngồi không được rồi.
Nhìn daddy vẫn đang gắp đồ ăn cho mami, mami cũng cố gắng mà ăn. Cục cưng họ Lăng nhìn không nổi nữa, vội nhắc nhở: “Mami, mẹ cứ vậy không biết gắp đồ ăn cho daddy ạ? Đàn ông tụi con không thể nào phục vụ con gái mãi có được không, thật là không có mắt quan sát mà, daddy, ba không cần gắp đồ ăn cho mami nữa, con qua gắp đồ ăn cho ba là được.” Nói xong, liền thò đôi đũa của mình vào trong nồi.
Vẻ mặt Lăng Vi có chút xấu hổ, cô nhìn con trai, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nói: “Con gắp đồ ăn cho daddy giúp mami cũng được, đừng bỏ vào miệng của con đấy nhé.” Hừ hừ.
Lăng Dịch Sâm khôn khéo cầm đôi đũa cầm không vững của mình, bây giờ cậu chỉ biết dùng dao nĩa với muỗng, miễn cưỡng cũng qua được, đũa thì hơi khó đây.
Viêm Bá Nghị nhìn con trai đang đùa giỡn đáng yêu, cười nói: “Dịch Dịch lợi hại nhất, nhưng daddy có thể tự mình gắp đồ ăn, sau này Dịch Dịch luyện tập dùng đũa cho tốt là được.”
Ặc, Lăng Dịch Sâm nhìn đôi đũa bị rớt trong nồi lẩu, xụ mặt nhảy xuống ghế, đi vòng quanh cái bàn, căng quá, cái bụng căng quá, giống như nuốt nguyên một con voi vậy.
“Mami, cái lẩu này ngon quá đi, ngày mai chúng ta ăn nữa nhé, ngày mốt cũng ăn luôn, con muốn ăn lẩu liên tục một tuần, ợ……” Lăng Dịch Sâm nói nói rồi lại ợ một cái.
Lăng Vi và Viêm Bá Nghị đã ăn xong, hai người nhìn nhau cười, cùng nhau dọn dẹp bàn ăn.
Sau bữa cơm, Lăng Vi tắm rửa rồi đắp mặt nạ, thấy Viêm Bá Nghị cũng thay đồ mặc ở nhà rồi ngồi trong phòng khách xem phim.
Lăng Dịch Sâm đã lên giường ngủ mất rồi, người căng da bụng thì chùng da mắt, nhóc con này cũng vậy, sau khi nằm xuống cậu còn nghĩ, không biết bé cưng hamster của cậu có ăn đến no căng bụng giống cậu vậy không.
“Qua mấy ngày nữa chúng ta đi chơi một chuyến nhé, anh muốn dắt Dịch Dịch đi nghỉ lễ.” Viêm Bá Nghị cầm khăn lau những lọn đuôi tóc nhỏ nước của Lăng Vi.
Lăng Vi chỉnh lại tư thế ngồi xong thì quay đầu qua nhìn Viêm Bá Nghị: “Đi đâu thế, anh có thời gian sao?”
Bây giờ, thành phố Liêu đã sắp vào đông rồi, đương nhiên muốn đi đến những chỗ ấm áp, Viêm Bá Nghị định lên kế hoạch đi Maldives, hoặc là Fiji cũng được.
Hai người trò chuyện anh một câu em một câu, sau khi Lăng Vi rửa sạch lớp mặt nạ, lau mặt rồi lại trở vào sô pha phòng khách.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, cô vỗ vỗ vai của Viêm Bá Nghị nói: “Em vẫn cứ có cảm giác bất an mơ hồ, không biết là do bản thân em, hay là có một chút nguyên nhân từ anh. Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, từ nhỏ Dịch Dịch đã sống trong hoàn cảnh như vậy, không biết là tốt hay không tốt nữa.”
Viêm Bá Nghị vươn cánh tay ra, ôm lấy Lăng Vi rất tự nhiên, an ủi: “Có thể là do em nhạy cảm quá, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cho dù có gì đi nữa, với thực lực hiện tại của anh cũng không cần sợ, Vi Vi, anh sẽ cho em và Dịch Dịch một hoàn cảnh sống tốt nhất.”
Lăng Vi dựa vào lòng Viêm Bá Nghị, xem hình ảnh của bộ phim xưa, yên lặng gật đầu. Thực ra cô muốn hỏi Viêm Bá Nghị, có thể nào ngẫu nhiên trở về Mỹ một chuyến không. Cô vẫn còn có một chút chuyện, chưa xử lý.
Dĩ nhiên cô không thể hỏi câu này, khoảng thời gian này tiếp xúc với nhau, Lăng Vi cũng cảm giác được Viêm Bá Nghị không có cảm giác an toàn. Ừm, cô quyết định không rời khỏi thành phố Liêu nữa. Cô muốn mang theo con trai, và cha của con trai cô sống một cuộc sống thật tốt.
Viêm Bá Nghị nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt Lăng Vi, trong lòng rung động, hôn tới. Lăng Vi không hề né tránh, chỉ ngơ ngác nhìn bờ môi của Viêm Bá Nghị chạm vào môi mình. Cảm giác môi lưỡi giao nhau, nhịp tim chợt đập nhanh lên.
“Vi Vi……” Giọng của Viêm Bá Nghị hơi khàn xuống, bụng dưới cả anh có một ngọn lửa chuyển động tới lui, rất muốn rất muốn người phụ nữ trước mặt này.
Lúc này Lăng Vi đã mặt đỏ tai hồng, cô giơ tay muốn đẩy Viêm Bá Nghị ra, nhưng lại phát hiện cơ thể mình không có chút sức nào.
Cảm nhận được chỗ nào đó của Viêm Bá Nghị rục rịch, tay của Lăng Vi bị túm lấy đặt ở chỗ đó. Cô muốn rút về, lại bị Viêm Bá Nghị ấn xuống.
Viêm Bá Nghị nhìn gương mặt đỏ đến nhỏ ra máu của Vi Vi, nỉ non: “Vi Vi, nó đợi em lâu lắm, lâu lắm rồi, được, được không em?”
Lăng Vi cảm thấy mặt mình sắp cháy lên rồi, cô chỉ muốn qua đây xem phim thôi mà, sao lại bị kéo vào lòng Viêm Bá Nghị, còn hôn đến khí thế ngất trời thế này.
“Ơ……” Lăng Vi né ánh mắt đi, muốn đẩy Viêm Bá Nghị ra, nhưng khi đối diện dáng vẻ tổn thương của Viêm Bá Nghị, lại có chút không đành lòng.
Lúc này Viêm Bá Nghị liền phát huy ưu thế của anh, nhìn ra Lăng Vi không có ý từ chối, thì dũng cảm tiến lên, thừa thắng xông lên, bế ngang Vi Vi lên chạy thẳng vào một phòng ngủ khác. Trong lòng rất vui mừng vì Lăng Dịch Sâm biết điều.
Lăng Vi bị bế lên khẽ kêu một tiếng, nghĩ đến chuyện chốc nữa sẽ xảy ra, cơ thể cô bắt đầu hơi run lên, có chút căng thẳng không nói nên lời.
Nam nữ ở bên nhau không sắp xếp nhiều chuyện chuẩn bị trước như thế, đều là tự nhiên mà đến thôi. Tựa như trước kia cô không thể nào chấp nhận Viêm Bá Nghị, là vì không vượt qua được khúc mắc trong lòng cô. Có lẽ là vì tư tưởng truyền thống, nên bây giờ cũng có thể từ từ chấp nhận. Thực ra trước ngày hôm nay cô vẫn chưa chuẩn bị tốt để chấp nhận Viêm Bá Nghị, vừa rồi lúc Viêm Bá Nghị dựa sát vào cô, trong đầu có một luồng điện xẹt qua, sau đó thì thành trạng thái bây giờ.
Khi cô cảm nhận được Viêm Bá Nghị nhẹ nhàng đặt mình xuống, Lăng Vi mở to mắt ra, thấy Viêm Bá Nghị từ từ cúi người xuống.
“Em, có thể…… có thể tắt đèn không.” Giọng Lăng Vi như tiếng muỗi kêu, đề nghị.
Viêm Bá Nghị gật đầu, đi đến bên cửa, khóa cửa lại, tắt đèn. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, đến gần Lăng Vi.
“Vi Vi, đừng sợ, anh sẽ rất dịu dàng.” Viêm Bá Nghị cởi đồ ra, nhào qua Lăng Vi.
Khoảnh khắc này, Lăng Vi đột nhiên nhớ đến cái đêm vào 5 năm trước, hình như Viêm Bá Nghị cũng đè mình xuống…… Mà tuyệt đối không phải cô dũng cảm hiến thân nha, khụ khụ.
Tóm lại, với Lăng Vi, đêm nay dài dằng dặc, mà với Viêm Bá Nghị, thì nhanh như tia chớp, anh vẫn chưa thưởng thức đủ hương vị đó đâu.
Sáng sớm, tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vang lên bên ngoài, nhắc nhở hai người lớn trong phòng, bên ngoài cón có một cục cưng đáng yêu không ai quan tâm. Viêm Bá Nghị bị kêu dậy trước nhất, anh vẫn chưa mở mắt ra, đã thò tay lần mò Lăng Vi.
“Daddy, ba với mami trốn vô trong đó, cục cưng không tìm được hai người, có phải trốn trong phòng làm chuyện gì không thể để cho người ta thấy không, hả? Daddy, daddy, daddy? Mami, mami, mami?” Lăng Dịch Sâm lấy cái chân ngắn của mình đá cửa, tiếng trước lại vang hơn tiếng sau.
Viêm Bá Nghị ngồi dậy nhìn Lăng Vi một cái, ngủ say thật đấy, đến giờ vẫn chưa dậy, sáng sớm Dịch Dịch ầm ỹ như thế, nếu như lầu trên lầu dưới có người thì đều bị kêu dậy từ sớm hết rồi.
Mặc đồ vào xong, Viêm Bá Nghị đi đến bên cửa, mở cửa ra liền nhìn thấy dáng vẻ con trai đang thở hồng hộc, mà rất khó chịu nữa.
“Hai người bỏ con lại, lén lút ra đây ngủ cùng nhau hả? Vậy con làm sao bây giờ? Con sợ lắm đó, hu hu hu hu.” Nói xong còn có nước mắt chảy xuống ào ào.
Viêm Bá Nghị bế con trai lên, đóng cửa phòng, đi ra sô pha ngoài phòng khách ngồi xuống. Dỗ Lăng Dịch Sâm: “Dịch Dịch, chẳng lẽ con không muốn có em trai hoặc là em gái nữa sao?”
Lăng Dịch Sâm ngừng khóc, ờ được rồi, thực ra cậu không phải đau lòng, đây là kỹ thuật diễn, kỹ thuật diễn thôi, không sai đâu.
“Daddy, ba nói ba với mami lén lút đi ngủ riêng là vì muốn có em trai hoặc em gái ạ?” Lăng Dịch Sâm lau lau nước mắt.”
Viêm Bá Nghị gật đầu, vì dỗ con trai vui, lấy di động ra chuẩn bị gọi điện đặt một bữa ăn hoành tráng.
“Dịch Dịch, con muốn ăn một bữa ngon không?” Viêm Bá Nghị hỏi.
Lăng Dịch Sâm gật đầu, cười tươi, chút nữa sẽ được ăn bữa ngon, vui quá đi.
“Dịch Dịch, con có muốn mùa đông cũng có thể ăn kem không?” Viêm Bá Nghị bắt đầu thế tấn công bằng viên đạn bọc đường.
Lăng Dịch Sâm lại gật đầu, được rồi, tuy cậu đã phát hiện daddy lấy kẹo ra dụ dỗ, nhưng hết cách, cậu cứ muốn ăn đó, muốn thì nói ra, không phải sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...