Kiếp hôn ký

Trịnh Hồng Đạt đâu? Không biết chuyện của hắn tiến hành như thế nào rồi? Đỗ Gia Vân thấy mình thất bại, liền mong đợi Trịnh Hồng Đạt có thể thay hắn đánh Tường Hòa Hội Quán, vì thế liền gọi điện thoại nói chuyện với Trịnh Hồng Đạt, hắn muốn cùng nhau lên kế hoạch.
“Là ta, Đỗ Gia Vân. Trịnh lão gia phải không?”
“Nga, thân gia, ngươi có khỏe không?” Trịnh Hồng Đạt thanh âm nghe qua rất thân thiết.
“Tệ hết biết! Trước mắt tình huống có khả năng là yếu mạng của ta, ta phải nghĩ biện pháp chuộc Tuyết Dương về, nhanh chóng làm cho nàng cùng Quỳ An kết hôn, dùng hiếu động làm nàng hạ bút tiền…” Đỗ Gia Vân suy nghĩ thấu đáo.
“Phải không?”
“Ngươi thì sao? Thuốc phiện của ngươi không phải đã lẫn vào container của Vũ gia thuỷ vận sao, khi nào thì khai quỹ?” Hắn liền trông cậy vào Trịnh Hồng Đạt có thể đắc thủ làm mất nhuệ khí của Tường Hòa Hội Quán.
“Cũng sắp, chờ ta chậm rãi thu thập bọn họ sau, thủ nhi đại chi.” Trịnh Hồng Đạt khẩu khí không nhỏ.
“Thật tốt quá, ta ra điểm trạng huống, kế hoạch này phải nhờ vào ngươi.”
“Không thành vấn đề.”
“Đúng rồi, ngươi có thể đưa trước cho ta ba trăm ngàn ngân lượng Hồng Kông để chuộc người không? Cảnh sát vẫn tra không ra hành tung Tuyết Dương, cái bọn cướp kia cứ cách hai ngày liền gọi điện thoại đến yêu cầu tiền chuộc, ta cố tình chần chừ đến hiện tại…” Đỗ Gia Vân một lòng muốn lợi dụng tiền và người của Trịnh Hồng Đạt.
“Ngươi thật khách khí, Tuyết Dương coi như là con dâu chưa qua cửa của nhà ta, chút tiền ấy ta hẳn phải chi.” Trịnh Hồng Đạt hào phóng đáp ứng.
“Thật sao? Thật cám ơn ngươi.” Đỗ Gia Vân cao hứng chính mình tìm được đối tác.
“Không biết ngươi hiện tại có thể đến lấy không?”
“Hiện tại?” Hắn nhìnđồng hồ, đã là mười giờ rồi, có phải là quá muộn hay không?
“Đúng lúc ta đang tính chi phiếu, thuận tiện đưa cho ngươi luôn.”
“Tốt lắm, ta hiện tại liền qua lấy.” Đỗ Gia Vân đang cao hứng, cá tính thấy tiền sáng mắt làm cho hắn mất phòng bị.
“Ta chờ ngươi.”
Chấm dứt đối thoại, Đỗ Gia Vân liền tìm lái xe chở hắn đến nhà Trịnh Hồng Đạt ở Hồng Kông để lấy tiền.
Khi xe vừa ra khỏi khu náo nhiệt, một chiếc xe hơi màu đen xuất kỳ bất ý theo đi lên, hai chiếc xe song song hơn mười giây, sau đó một tiếng súng vang lên, lái xe của Đỗ Gia Vân đầu bị trúng đạn, mất tay lái rồi ngã xuống, xe thẳng tắp hướng bên đường tiến tới, bên trong xe Đỗ Gia Vân sợ tới mức hồn siêu phách tán, kinh hoàng, định liều mạng mở cửa xe, nhưng xe tốc độ quá nhanh, hắn còn không kịp ra khỏi xe, xe đã va chạm vào một chiếc xe đang dừng bên đường, một tiếng nổ vang, động cơ cháy, tiếp theo lòe ra một ngọn lửa, rồi “oanh” một tiếng nổ lớn phát ra, từng mảnh nhỏ bay tán loạn làm rung động những hộ gia đình xung quanh, ngay khi mọi người còn đang kinh hãi không rõ chuyện gì xảy ra thì bên trong Đỗ Gia Vân đã táng thân tại đây.

——————————————————————————–
Phương Đằng mang Tuyết Dương đến Tsim Sha Tsui thì chợt nghe thấy tin tức đầu đề này.
Đỗ Gia Vân tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, chủ tớ đều chết. Ở mỗi đầu bản tờ báo đều đăng tin giật gân này.
Tuyết Dương ngây ngốc nhìn tờ báo trước mặt, trên mặt huyết sắc ngưng tụ, lệ cũng trầm tiềm tại sâu trong nội tâm, lưu không được.
Ba… ba… đã chết? Làm sao có thể? Ngày hôm qua còn thấy người trên tivi, sáng hôm nay lại không còn tồn tại?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trên báo nói cổ phiếu xí nghiệp Đỗ thị thảm ngã, trong buôn bán cũng xuất hiện nguy cơ, các phóng viên đều phỏng đoán phụ thân là vì chuyện này luẩn quẩn trong lòng mà tự sát, nhưng nàng không tin, theo như nàng hiểu về phụ thân thì người tuyệt đối không thể vì chuyện này mà phí hoài bản thân mình, huống chi còn có nàng nữa.
Phương Đằng vẫn lẳng lặng ở bên người nàng, kết quả này làm hắn bất ngờ, chuyện này không đơn thuần là ngoài ý muốn, cảnh sát đã lấy ra một viên đạn trong đầu người lái xe, chứng tỏ tai nạn xe cộ lần này là có ý định, mục tiêu của người kia là Đỗ Gia Vân.
Loại thủ pháp tàn nhẫn này không phải là tác phong của Tường Hòa Hội Quán, Ngũ Hành Kỳ Lân bình thường lấy tịnh chế động, người không hại ta ta sẽ không hại người, chỉ cần không quá mức, Tường Hòa Hội Quán bình thường cũng không để ý tới những khiêu khích nhỏ. Lúc này đây Đằng Tuấn chỉ nảy ra ý định sửa chữa Đỗ, Trịnh hai nhà. Đơn giản chỉ là hướng về tên lưu manh Trịnh Hồng Đạt, so với phụ tử Trịnh gia, Đỗ Gia Vân không đáng kể chút nào, chính là hắn chọn sai đối tượng hợp tác. Hơn nữa do Trịnh Hồng Đạt bày mưu đặt kế tính chuyện hai nhà đám hỏi, loại này biến thành cấu kết, Tường Hòa Hội Quán sẽ không thể coi như không quan trọng, mới có liên tiếp hành động xuất hiện.
Nhưng hiện tại Đỗ Gia Vân đột nhiên tử vong, là ai đã hạ thủ?
“Ta phải trở về! Nhất định có vấn đề, ta nhất định phải trở về!” Tuyết Dương phút chốc định đi ra ngoài. Nơi này cách nhà nàng rất gần, nàng nên trở về xem sao.
“Không được! Hiện tại hết thảy đều không sáng tỏ, nếu ngươi xuất hiện, hội lập tức trở thành mục tiêu.” Phương Đằng giống như gió xoáy che ở trước mặt nàng, không muốn nàng chọn thời điểm này hiện thân. Đây có thể là quỷ kế muốn bức nàng ra mặt.
“Không có lý do gì có thể lưu ta lại, trừ phi ngươi còn đem ta trở thành con tin của ngươi.” Thanh âm của nàng lạnh như băng, biểu tình trên mặt thể hiện đều là kiên quyết.
“Ta biết tâm tình ngươi giờ phút này, nhưng ngươi hiện tại trở về có thể làm gì? Địch nhân là ai ngươi còn không rõ ràng lắm…”
“Sẽ không phải là các ngươi làm chứ?” Tuyết Dương bỗng nhiên nghĩ đến, càng khiếp sợ với ý tưởng vừa mới sinh ra này.
“Có phải hay không?” Nàng đi bước một lui về phía sau, dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn.
“Đương nhiên không phải!” Phương Đằng bị hoài nghi của nàng chọc giận.
“Thật vậy chăng? Nhưng bắt cóc ta là các ngươi. Ngươi cũng nói qua các ngươi sẽ đối phó cha ta và Trịnh Hồng Đạt…” Nàng có thể nghĩ như thế nào, trước mắt phụ thân, địch cũng chỉ có Tường Hòa Hội Quán mà thôi!
“Đối phó hắn với việc giết hắn quả thật là có khác biệt lớn, Tường Hòa Hội Quán tuyệt không hội vô cớ giết người.” Phương Đằng vì Ngũ Hành Kỳ Lân chi nhất, đứng ở lập trường của mình mà nói chuyện.

“Ngươi đương nhiên hội nói như vậy, bởi vì ngươi cũng là người của Tường Hòa Hội Quán.” Nên như thế nào tin tưởng hắn? Tuyết Dương trong đầu hỗn độn có vô số nghi vấn, có thể Phương Đằng tiếp cận nàng cũng là có mục đích? Hắn vì muốn xí nghiệp Đỗ thị suy sụp mới bắt cóc nàng, tiến tới dụ hoặc nàng?
“Ngươi lại hoài nghi ta?” Phương Đằng nhìn nàng, trong ánh mắt nàng đã có đề phòng, mấy giờ trước ôn tồn thân mật sớm đã không tồn.
“Trừ phi ngươi cho ta một cái hảo lý do. Nói cho ta biết, ngươi cùng ta trên giường có phải vì mục đích khác không?” Hai tay đan vào nhau, Tuyết Dương nhìn chằm chằm Phương Đằng, muốn nhìn ra nội tâm hắn.
Phương Đằng không trả lời, vấn đề này phạm vi liên quan rất lớn, huống hồ mặc kệ hắn đáp có hoặc không có, hắn đều đã mất đi tín nhiệm của nàng.
“Ngươi không dám nói? Ngươi thật sự vì đối phó cha ta và Trịnh Hồng Đạt mới tiếp cận ta?” Hồi tưởng lại chuyện tình từ đầu đến giờ, mũi tên đều chỉ hướng Tường Hòa Hội Quán, nàng có thể nào khinh địch như vậy, đem tâm ột nam nhân không rõ có phải là bằng hữu hay không.
“Lúc trước bắt cóc ngươi thật sự là vì ngăn cản phụ thân ngươi cùng phụ tử Trịnh thị hợp tác, nhưng trong đó cũng không bao gồm đối với ngươi…” Nên nói như thế nào mới có thể làm nàng tin tưởng, động tình một đêm kia hắn hoàn toàn là xuất phát từ chân tâm.
“Đủ! Ngươi muốn ta tin tưởng Trịnh Quỳ An đối với ta là gây rối, chính là muốn ngăn cản hắn kết hôn cùng ta để sau lấy được tài sản khổng lồ, đúng không? Ngươi cố ý dụ dỗ ta là muốn ta dời đi mục tiêu, không cần cùng Trịnh Quỳ An kết hôn, đúng không? Ta thực không hiểu, Tường Hòa Hội Quán các ngươi thế lực to như vậy, vì sao phải quanh co lòng vòng lợi dụng một nữ lưu như ta? Vì sao không trực tiếp đi đối phó phụ tử Trịnh gia?”
Lời chỉ trích của nàng làm nội tâm Phương Đằng chất chứa hồ nghi. Xác thực, chuyện này ngay từ đầu là có vấn đề, Đằng Tuấn có biện pháp trực tiếp đánh bại Trịnh Hồng Đạt cùng Đỗ Gia Vân, vì sao lại phái hắn tiếp cận Đỗ Tuyết Dương? Chẳng lẽ…
Một ý niệm buồn cười trong đầu nháy mắt xẹt qua trong lòng hắn, khuôn mặt Đỗ Tuyết Dương biểu tình đông lạnh, đa nghi cùng với Quan Cẩn Chi không có gì sai biệt, làm cho hắn nhất thời biết Đằng Tuấn đang muốn đùa giỡn hắn.
Bọn họ đang định làm nguyệt lão, đưa hắn cùng Đỗ Tuyết Dương cột vào nhau sao? Bọn họ nghĩ như vậy là có thể làm cho hắn đã quên Quan Cẩn Chi? Trời! Một đám nam nhân ngu ngốc đến buồn cười.
Phương Đằng bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, cười chính mình bị Đằng Tuấn ngoạn xoay quanh, hắn thậm chí thật như bọn họ an bài, đối với Đỗ Tuyết Dương động tâm… Gặp quỷ! Hắn thật sự là cái ngốc tử!
Xem ra bố cục này đều là bọn họ chế tạo ra, cố ý muốn buộc hắn mang theo Đỗ Tuyết Dương đào vong, đạt tới mục đích bọn họ.
Này chính là giết bạn bè, hắn tuyệt đối không tha bọn họ.
Tuyết Dương đối với phản ứng của hắn lắp bắp kinh hãi, nàng đang chất vấn hắn lại cư nhiên cười, có thể thấy được sự thật đúng như nàng suy nghĩ, hắn mang nàng lên giường chẳng qua chỉ là kế hoạch sắp đặt trước.
Nàng trắng xanh khuôn mặt hé ra tia cười, xoay người lao ra khỏi cửa phòng. Nàng rời đi nơi này, rời đi hắn, nếu không nàng đời này đều sẽ không thể vượt qua đau xót.
“Tuyết Dương!” Phương Đằng không chút do dự đuổi theo, tuy rằng đây hết thảy đều là tiết mục của Đằng Tuấn nhưng hắn không nghĩ làm cho Tuyết Dương hiểu lầm hắn, hắn muốn nàng biết hắn đối với nàng tất cả đều là xuất phát từ chân tâm, không có dối trá.
Nàng vừa bước ra khỏi cửa biệt thự liền ngây ngẩn cả người, ngoài cửa Trịnh Quỳ An cùng một đoàn thủ hạ của hắn đã đứng nhiều ngày, tựa hồ đang chuẩn bị đi vào tìm người.
Vừa nhìn thấy nàng đi ra, Trịnh Quỳ An lập tức xông lên ôm lấy nàng, dùng tiếng nói ôn nhu đa tình hô: “Tuyết Dương, ta rốt cục tìm được ngươi! Ngươi không sao chứ?”

Theo sau Phương Đằng đi ra liền nhìn thấy một màn này, lạnh lùng tựa vào cây cột trước cửa, trong mắt hiện lên một tia đố kị khó có thể phát hiện.
“Quỳ An?” Tuyết Dương có điểm ngoài ý muốn khi thấy Trịnh Quỳ An xuất hiện, hắn như thế nào tìm tới nơi này?
“Mấy ngày nay ta bôn ba khắp nơi, mang theo thủ hạ tìm ngươi, rất sợ ngươi lọt vào tay người xấu, cả ngày lo lắng đề phòng, cuộc sống hàng ngày quả thật gian nan…” Nói dối lại không cần nộp thuế, hắn tận khả năng biểu lộ chân tình, mới có thể mềm hoá tâm nàng.
“Phải không? Cuộc sống hàng ngày gian nan, cho nên đành phải đi tìm tương thanh dong cùng ngươi qua đêm?” Tuyết Dương bén nhọn hỏi lại. Nàng đã không còn là một tiểu cô nương Đỗ Tuyết Dương đơn thuần giống như búp bê, dễ dàng mắc mưu, con người đó cũng đã theo phụ thân chết rồi, hiện tại nàng phải học tính kiên cường độc lập, làm rõ thị phi.
Trịnh Quỳ An bị nàng phản công thật sự sửng sốt. Ngắn ngủn vài ngày, như thế nào tiểu cừu thay đổi bộ dạng?
“Ngươi đang nói gì? Ta đều luôn luôn đi tìm ngươi.” Hắn giả ngu ngơ, dù có chết cũng không nhận.
“Tìm ta tìm đến hành lang uống rượu? Thật giỏi!” Lại nhìn hắn, Tuyết Dương tâm tĩnh như nước lặng, yêu thương ái mộ trước khi bị bắt cóc giờ tất cả đều không thấy, nàng cũng kinh ngạc tình cảm chính mình lại có thể chuyển biến nhanh như vậy, nàng đối với hắn không còn có cảm giác gì.
“Ngươi cũng biết các phóng viên thích đặt chuyện đưa tin…” Trịnh Quỳ An biết nhất định là do báo chí nhàm chán đưa tin dẫn đến loại hậu quả này.
“Phải không? Kia cũng chẳng phải là do ngươi cho bọn họ hảo đề tài.”
Nàng mỗi một câu đều mang theo móc khóe, vẻ mặt cũng không bối rối. Trịnh Quỳ An thiếu chút nữa hoài nghi nữ nhân này có phải là Đỗ Tuyết Dương hay không.
Phương Đằng cười lạnh nhìn bọn họ, thập phần vừa lòng Tuyết Dương biểu hiện ra ngoài bình tĩnh. Trịnh Quỳ An lúc này như bị đưa lên thiết bản.
“Ngươi như thế nào tìm được ta?” Tuyết Dương nghĩ nàng không hề để lại tin tức nào cho hắn, nàng cùng Phương Đằng cũng vừa mới trở lại Tsim Sha Tsui, Trịnh Quỳ An không có khả năng nhanh như vậy tìm đến nàng.
“Thủ hạ của ta trong lúc vô tình trông thấy hành tung của ngươi, một đường theo lại đây, mới phát hiện biệt thự này của Phương gia vẫn chưa làm xong, cư nhiên chính là nơi đặt chân của bọn cướp.” Trịnh Quỳ An ngẩng đầu trừng mắt nhìn Phương Đằng liếc mắt một cái. Quả nhiên là tiểu tử Phương gia làm, đem nữ nhân của hắn bắt đi, làm cho hắn mất mặt ở hôn lễ. Tốt lắm, chuyện này thật không thể bỏ qua.
“Chuyện phụ thân ta ngươi biết không?” Tuyết Dương vội vàng hỏi.
“Trước mắt cha ta ra mặt xử lý, chờ một chút ta đưa ngươi trở về…” Trịnh Quỳ An một tay kiên quyết nắm trên vai nàng, hành động mười phần bảo hộ.
“Ai nói Phương gia này có thể cho các ngươi quay lại tự nhiên?” Phương Đằng mở miệng. Trước kia đối Trịnh Quỳ An không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng hôm nay đôi mắt lại không tự chủ mà chán ghét tới cực điểm, hơn nữa hắn chỉ nắm trên vai Tuyết Dương cũng đủ thấy chướng mắt thế nào.
“Hừ! Họ Phương kia, ngươi bắt cóc Tuyết Dương đã chọc giận chúng ta, đừng tưởng rằng có Tường Hòa Hội Quán làm chỗ dựa vững chắc chúng ta cũng không dám động tới ngươi, hôm nay ta càng muốn ở trong này quay lại tự nhiên, xem ngươi có thể làm thế nào?” Trịnh Quỳ An không hề cố kỵ hình tượng mình ở trước mặt Tuyết Dương, ngay cả tên bang phái đều nói đi ra.
“Vậy ngươi liền thử xem xem!” Phương Đằng cố tình khiêu khích.
Tuyết Dương xem Trịnh Quỳ An thủ hạ gần hai mươi người, không khỏi lo lắng Phương Đằng phải như thế nào chống đỡ đám người này. Nàng lo lắng quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt tất cả đều là thân thiết.
“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không dám? Tuyết Dương, ngươi đi trước đi!” Trịnh Quỳ An đẩy người Đỗ Tuyết Dương, muốn nàng lên xe trước.
“Tuyết Dương, trở về.” Phương Đằng thẳng người đứng ở cửa, kêu trụ nàng bước ra cước bộ.

“Ta…” Nàng muốn trở về nhìn xem ba, nhưng vì sao Phương Đằng kêu nàng, nàng liền nhịn không được muốn nhào tới ôm hắn?
Trịnh Quỳ An không phải ngốc tử, hắn thế nào cũng nhìn ra Tuyết Dương cùng Phương Đằng trong lúc đó đều có chút giống như có tình ý, trong lòng càng thêm cuồng nộ. Phương Đằng này không chỉ bắt trói vợ tương lai của hắn, tựa hồ còn đả động lòng nàng. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Tuyết Dương đang chần chờ, lớn tiếng mắng: “Ngươi còn chờ cái gì? Hắn là tên trứng thối bắt cóc ngươi, là hung thủ gián tiếp giết phụ thân ngươi. Hắn cùng người Tường Hòa Hội Quán cấu kết ra kế hoạch chỉnh đổ chúng ta, phụ thân ngươi đến bước đường sắp phá sản, còn nhẫn tâm giết chết hắn, ngươi cư nhiên còn luyến tiếc không muốn rời đi, ngươi không phải điên rồi?”
“Ngươi nói là sự thật? Thật sự là người Tường Hòa Hội Quán làm?” Tuyết Dương tâm bị lay động, suy đoán của nàng trở thành sự thật, việc phụ thân tử Phương Đằng cũng có phần?
“Đương nhiên, chúng ta đã nắm chứng cớ trong tay, Tường Hòa Hội Quán sắp sửa vì sự kiện này trả giá thảm trọng.” Trịnh Quỳ An đắc ý nghênh mặt, lúc này đây, hắn nhất định phải chỉnh đổ Ngũ Hành Kỳ Lân.
“Thật vậy chăng? Thật là các ngươi làm sao?” Tuyết Dương quay đầu nhìn Phương Đằng cái gì cũng không giải thích, đau lòng như kim đâm .
“Ngươi tin tưởng hắn trong lời nói?” Mới khen ngợi nàng thông suốt, nàng lại biến trở về ngoan cố, Phương Đằng mặt không chút thay đổi chỉ trích nàng mà không nói gì.
“Ta muốn trở về điều tra rõ, nếu thật là người của ngươi làm, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Nàng cơ hồ dùng hết toàn thân khí lực mới thốt ra được những lời này. Không ai so với nàng rõ ràng hơn cảm giác của nàng giờ khắc này, vừa mới yêu thương hắn giờ lại hận hắn, tâm giống như bị cái gì chia thành hai nửa, đau tới tứ chi bách hải, vô lực lảng tránh.
“Ta sẽ không cho ngươi đi.” Nàng đi, sự tình hội càng phiền toái, hắn không nghĩ sẽ để Trịnh Quỳ An đem toàn bộ sự kiện làm phức tạp hóa.
“Vậy phải xem ngươi có năng lực thần kỳ như trong truyền thuyết không.” Trịnh Quỳ An ủng trụ Tuyết Dương đi, lập tức ý bảo thủ hạ động thủ.
Hai mươi người thân hình cao to xoa tay, đi từng bước đến Phương Đằng, xúm lại, tính làm đau hắn một chút.
Phương Đằng vọt người lên, cánh tay sớm vận sức chờ phát động, quyền hắn ra trong nháy mắt, trên cánh tay phải, hình xăm kỳ lân tựa như kỳ lân thú hiện rõ ràng, hướng đến địch nhân, gắng sức ra tay khí thế.
Tuyết Dương nín thở nhìn hắn đánh bọn chúng, nàng vẫn không biết Phương Đằng thân thủ lại tốt như vậy, vài quyền cước cùng phản đá, thủ hạ Trịnh Quỳ An đã muốn mất mạng, tám người đã ngã xuống đất không dậy nổi, mà Phương Đằng lực đạo như không có chút dấu hiệu suy xuyễn, ngược lại càng đánh càng dũng, chỉ nghe vài tiếng kêu la trong cổ họng, bốn người lại ngã xuống, một mình hắn đã đủ giữ quan ải, vạn người cũng không địch lại, tư thái anh dũng, mê huyễn Tuyết Dương mắt cùng tâm, nam nhân như vậy, nếu không yêu thương hắn thật quá khó khăn.
Trịnh Quỳ An mắt thấy thủ hạ nhất nhất bị thua, thấp giọng rủa một tiếng, theo bên hông xuất ra một khẩu súng nhắm ngay Phương Đằng, tính trước hạ hai đùi hắn rồi nói sau.
“Dừng tay!” Tuyết Dương hoảng sợ bắt lấy tay hắn, không cho hắn thương tổn Phương Đằng, kết quả “phanh” một tiếng, viên đạn mất chính xác, bắn trúng đại môn tường vây quanh, thạch tiết bay tán loạn, cũng chấn đắc mọi người đình chỉ động tác.
“Ngươi làm gì?” Trịnh Quỳ An tức giận một phen đẩy Tuyết Dương ra, tính nết cuồng bạo rốt cục bùng nổ. Hắn nghiến răng nghiến lợi lại lần nữa muốn đả thương người.
Nhưng Phương Đằng so với hắn còn nhanh hơn, mau lẹ lấy ra súng lục sau thắt lưng, trước phát đoạt nhân bắn ra viên đạn, tinh chuẩn làm rơi súng trên tay Trịnh Quỳ An, hơn nữa lại chưa thương tổn đến hắn dù chỉ là một ngón tay.
Trịnh Quỳ An sợ tới mức chân vô lực mềm nhũng ra, không nghĩ tới Thổ kỳ lân thân thủ phi phàm như trong truyền thuyết đã lưu, hắn hôm nay cuối cùng cũng được mở mắt.
“Đừng nữa đánh!” Tuyết Dương lớn tiếng kêu, rốt cuộc chịu không nổi hai người bọn họ vì nàng liều mạng, hơn nữa lòng của nàng rõ ràng hướng Phương Đằng, nếu hắn thật sự bị đánh trúng, nàng nhất định sẽ ngất xỉu ngay tại đây.
“Tuyết Dương…” Phương Đằng hơi thở vững vàng không giống vừa mới trải qua một trận chiến, hắn lo lắng nhìn Tuyết Dương một hồi, nghĩ nếu ở Đỗ gia nàng cũng sẽ không có tự do.
“Ta nhất định phải đi, ngươi đừng khó xử ta, chờ sự tình tra ra manh mối, ta sẽ quyết định nên làm như thế nào.” Nàng nghĩa vô phản cố hướng ra xe Trịnh Quỳ An, không phát hiện phía sau Trịnh Quỳ An thắng lợi cười gian.
Phương Đằng không lại ngăn trở, nếu nàng kiên trì phải đi, hắn cũng không thể nói gì hơn. Toàn bộ sự kiện, hắn sớm muộn gì cũng phải kiếm Đằng Tuấn hỏi rõ, về phần Tuyết Dương, hắn sẽ không lại làm cho nàng giống Quan Cẩn Chi dễ dàng rời hắn đi như vậy liền nguy đến tính mệnh, hắn thề, vô luận như thế nào, hắn nhất định phải đem nàng mang về bên người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận