CHƯƠNG 6
Khi người kia tiến vào, Trương má má nhìn thấy theo sau là gã sai vặt lúc nãy, lắc đầu cười thành tiếng, nói: “Ha hả…… Úy lâu chủ…… Vài năm không thấy…… Thật đúng là tình cờ a.”
“Đúng là tình cờ thật.” Úy Thiên thản nhiên trả lời, sau khi hắn tiến vào, tầm mắt hắn liền dừng lại ở đạo thân ảnh phía sau bình phong.
“Lâu chủ, chính là bọn họ.” Triệu Ngũ nhỏ giọng nói một câu, căm giận nhìn Trương má má liếc mắt một cái.
Nghe được tiếng vang, Lưu Thiên Tứ ôm kiếm chạy ra, hắn đầu tiên là thấy được Lý Giang. Cao hứng chạy lên một tay ôm lấy Lý Giang kêu lên, “Bá bá.”
“Tiểu oa nhi, còn nhớ rõ bá bá?” Lý Giang cao hứng đã chết, không nghĩ tới tiểu oa nhi này còn nhớ rõ hắn.
“Tiểu Tứ Nhi.” Lưu Thiên Tứ làm cho Lý Giang đối chính mình sửa cách xưng hô. Lý Giang vui tươi hớn hở vội vàng kêu một tiếng Tiểu Tứ Nhi.
Lưu Thiên Tứ vừa nhấc mắt, thấy được Úy Thiên, lại vui vẻ chạy tới bên hắn, “Ca ca.” Lý Giang sửng sốt, Triệu Ngũ cũng choáng váng. Lý Giang ngạc nhiên, là bởi vì Lưu Thiên Tứ kêu Úy Thiên”Ca ca”, mà Triệu Ngũ ngốc là bởi vì tiểu “thổ phỉ” thế mà lại quen biết lâu chủ.
Lưu Thiên Tứ cuối cùng mới phát hiện Triệu Ngũ, lập tức trừng mắt trốn đến phía sau Úy Thiên, bảo vệ kiếm của chính mình, miệng ồn ào: “Tiểu Tứ Nhi a.”
Úy Thiên quắc mắt nhìn Triệu Ngũ một cái, Triệu Ngũ sợ tới mức “hắc hắc” hai tiếng, lui về sau hai bước, nói: “Ân, là của ngươi, là của ngươi.” Hắn nào dám nói không phải a.
Thấy Lưu Thiên Tứ không hề sợ hãi, Úy Thiên một tay nắm lấy tay kia của Lưu Thiên Tứ, đi vào trong, hỏi: “Thích kiếm này?”
“Ân, ” Lưu Thiên Tứ dùng sức gật đầu thật mạnh, “Hàn kiếm, giang hồ.”
“Giang hồ?” Úy Thiên nhìn về phía Trương má má, đáng lý ra xét về cuộc sống của người này thì không nên có loại ý niệm này trong đầu mới đúng.
“Ân, giang hồ, hàn kiếm.” Lưu Thiên Tứ giơ giơ thanh kiếm lên, cao hứng nói, “Tìm được rồi.”
“Tiểu chủ tử không biết từ chỗ nào nghe được tiểu thư đi bước chân vào giang hồ, liền nhất quyết cũng phải đi. Tiểu chủ tử cùng tiểu thư tuy nói bối phận hơn kém nhau, nhưng hai người bất quá chỉ hơn nhau một tuổi, từ nhỏ lại cùng nhau lớn lên. Tiểu thư vừa đi, tiểu chủ tử không ai bồi, cho nên cũng phải đi.” Đối vị trưởng công chúa kia, Trương má má chỉ biết thở dài, “Tiểu chủ tử nghe người ta bàn tán với nhau về người nào đó có hàn kiếm ở trong chốn giang hồ lợi hại như thế nào, tiểu chủ tử liền một phen đi tìm hàn kiếm, tìm được hàn kiếm, hắn tìm được giang hồ.” Trương má má đem tiền căn hậu quả đại khái giải thích một lần, Úy Thiên gật đầu tỏ vẻ hiểu được.
“Hàn kiếm, giang hồ.” Lưu Thiên Tứ sờ sờ thanh kiếm bảo bối, thích thú reo lên.
“Quả thật là một thanh kiếm tốt.” Úy Thiên khen ngợi, hắn hao hết tâm tư làm kiếm, đương nhiên phải là một thanh kiếm tốt rồi. Lưu Thiên Tứ vừa nghe Úy Thiên cũng nói như thế lại cười đến không tự kìm hãm được.
“Có thể cho ca ca nhìn xem một cái được không?” Úy Thiên thấp giọng nói, lời nói của hắn làm cho Lý Giang cùng Triệu NGũ trợn mắt há hốc mồm, nói chuyện ôn nhu như thế là chủ tử của bọn hắn sao? Là lâu chủ của bọn hắn đấy ư?!!
Lưu Thiên Tứ do dự, hắn rất muốn cấp ca ca xem, nhưng mà lại luyến tiếc buông tay, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại nghĩ ngợi. Úy Thiên cũng không gấp, chậm rãi nói: “Ca ca còn chưa bao giờ gặp qua thanh kiếm tốt như thế, chỉ liếc mắt một cái thôi.”
Nghe Úy Thiên nói như thế, Lưu Thiên Tứ mới đem thanh kiếm đẩy tới, cũng keo kiệt nói: “Liếc mắt một cái.” Còn dựng thẳng một đầu ngón tay.
“Ân, liếc mắt một cái.” Cầm lấy, Úy Thiên rút thanh kiếm ra, “Thật sự là kiếm tốt.” Nghe được khích lệ, Lưu Thiên Tứ vui vẻ, “Tiểu Tứ Nhi a.” Không quên vỗ ngực khoe khoang.
Thật là chỉ nhìn liếc mắt một cái, Úy Thiên cũng rất mau mà đem kiếm hợp trở về, nhưng trong lúc tra kiếm vào vỏ, trong nháy mắt, một ngón tay của Úy Thiên bị mũi kiếm sắc bén cắt qua, máu bật ra. Lưu Thiên Tứ bị dọa tới nơi, vội vàng cầm lấy ngón tay đang đổ máu của Úy Thiên kêu lên: “Máu, máu…… Ma ma.” Kêu xong liền há mồm đem đầu ngón tay đang chảy máu của Úy Thiên cho vào miệng, mùi máu làm cho Lưu Thiên Tứ nghĩ muốn phun. Úy Thiên rút ra đầu ngón tay, lấy trà cho Lưu Thiên Tứ súc miệng. Lưu Thiên Tứ lắc đầu, đem tay áo chính mình đặt ở trên ngón tay Úy Thiên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, “Ma ma, dược, dược.”
Trương má má vội vàng tìm cái hòm thuốc cấp Úy Thiên băng bó, mọi người không hiểu tại sao chỉ là việc tra kiếm vào vỏ mà cũng có thể làm Úy Thiên bị đứt tay. Nhưng Lý Giang thì thấy hiểu được, rõ ràng là lâu chủ cố ý lộng thương chính mình. Thấy Lưu Thiên Tứ bị lâu chủ dọa khóc, Lý Giang trong lòng giận lâu chủ một phen, nhưng cũng không dám chỉ ra.
“Tiểu Tứ Nhi, không vội, súc miệng.” Úy Thiên không để ý tới tay mình bị thương, tiếp tục làm cho Lưu Thiên Tứ sắc mặt đang không tốt súc miệng. Lưu Thiên Tứ lắc đầu, cũng không chờ ma ma, lấy ra khăn tay tùy thân của mình, xếp xếp rồi đem buộc vào ngón tay Úy Thiên, cũng không ngừng thổi thổi, “Đi rồi, đi rồi, không đau, không đau.”
Úy Thiên đem chén trà đưa tới bên miệng Lưu Thiên Tứ, lại nói: “Dụ Đầu, đến, súc miệng.” Cái này đối Lưu Thiên Tứ chính là nhủ danh a, làm cho Lưu Thiên Tứ kinh ngạc mở to mắt, đã quên khóc, cũng làm cho Trương má má đề phòng nhìn qua. Trừ bỏ những người trong cung, ở ngoài, không ai biết đến nhủ danh này của Lưu Thiên Tứ, huống chi là Úy Thiên chỉ thấy qua một lần. Nghĩ đến Úy Thiên có thể đã điều tra qua lai lịch Lưu Thiên Tứ, Trương má má đứng ở phía sau Lưu Thiên Tứ, tùy thời chuẩn bị ra tay.
Thừa dịp cái miệng nhỏ nhắn của Lưu Thiên Tứ mở ra, Úy Thiên đem trà uy đi vào, “Phun ra”. Lưu Thiên Tứ ngoan ngoãn súc miệng, phun ra, đô khởi miệng, “Không ăn.” Hắn không phải Dụ Đầu.
Úy Thiên từ trên bàn lấy một quả quýt bóc vỏ, uy một múi đến miệng Lưu Thiên Tứ. Ăn một miếng quýt mà mình yêu nhất, Lưu Thiên Tứ liền quên ngay chuyện”Dụ Đầu”. Trương má má cẩn thận xem kỹ Úy Thiên, chậm rãi, cảnh tượng Úy Thiên uy Lưu Thiên Tứ ăn quýt làm cho nàng nhớ tới một tình huống rất nhiều năm trước, nàng chỉ vào Úy Thiên nói: “Ngài là khi đó……”
“Ân.” Ánh mắt Úy Thiên dao động một chút, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh, “Không nghĩ tới có thể lại gặp được hắn.”
Lưu Thiên Tứ không nhớ tới Úy Thiên, nhưng chợt nhớ tới một sự kiện, đô đô miệng bắt tay giấu đến phía sau, kháng nghị nói: “Không ăn.”
Trương má má cười rộ lên, “Tiểu chủ tử khi đó còn nhỏ, sợ là không nhớ rõ. Bất quá tiểu chủ tử… cái kia nhủ danh hắn chính là không thích, ngài vẫn là đừng kêu a.”
Úy Thiên lấy ánh mắt hỏi, Trương má má giải thích: “Trước đây đầu bếp có làm Dụ Đầu, tiểu chủ tử biết Dụ Đầu có thể ăn cho nên sau đó cũng không chịu cho người ta kêu, nói sẽ bị ăn luôn.”
“Ân, không ăn, không ăn.” Lưu Thiên Tứ đem tay chính mình giấu thật kỹ phía sau. Mỗi lần ca ca nói ăn Dụ Đầu, liền cắn cánh tay hắn, làm cho hắn đau lắm a.
“Ta không ăn Dụ Đầu.” Đem tay Lưu Thiên Tứ kéo ra, Úy Thiên đem thanh kiếm trả về, Lưu Thiên Tứ đã có chút sợ hãi không dám tiếp.
“Kiếm này ta giúp ngươi bảo quản được không?” Thấy vừa rồi cố ý làm đứt tay đúng là có tác dụng, Úy Thiên cầm thanh kiếm trở về. Lưu Thiên Tứ lại lo lắng nhìn ngón tay Úy Thiên, “Đau, đau.” Rồi mới nhớ đến hành trình tìm giang hồ của mình, cảm thấy mất mác nói, “Giang hồ……” Không có kiếm, hắn sẽ không ở giang hồ.
Kéo qua bàn tay nhỏ bé của Lưu Thiên Tứ, Úy Thiên vì khuôn mặt nhỏ nhắn đang ảm đạm thất sắc của hắn mà nhíu mày.”Ta mang ngươi đi giang hồ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn kia mà không có chút tươi sáng, làm cho Úy Thiên không thoải mái. Khi cầm lại kiếm, hắn cũng đã quyết định mang Lưu Thiên Tứ đi bước chân vào giang hồ. Như thế nhiều năm, hắn vẫn rất muốn vì tiểu Dụ Đầu này làm một cái gì đó, vì cảm kích hắn tại thời điểm đó đối chính mình trợ giúp, tuy rằng tiểu Dụ Đầu này toàn bộ đều đã quên.
Lưu Thiên Tứ vừa nghe hai mắt sáng lên, nháy mắt mấy cái, nhìn xem Úy Thiên có nói thật không, ánh mắt càng ngày càng nhỏ, rồi mới nhảy dựng lên sà vào trong lòng Úy Thiên, cao hứng kêu to: “Giang hồ, giang hồ, muốn đi.”
“Hảo, ta mang ngươi đi.”
“Hàn kiếm.”
“Ta giúp ngươi mang.”
Lưu Thiên Tứ cao hứng cực kỳ, ôm Úy Thiên cười không ngừng. Úy Thiên thấy đã làm cho Lưu Thiên Tứ khoái hoạt trở lại, liền nói: “Ta gọi là Úy Thiên.”
“Tiểu Tứ Nhi, ” Lưu Thiên Tứ cũng tự giới thiệu, rồi mới ngửa đầu đối Úy Thiên hô, “Thiên Thiên.” Úy Thiên, Thiên Tứ, bọn họ đều có chữ “Thiên” a.
Úy Thiên nheo lại mắt, Lý Giang cùng Triệu NGũ mặt đỏ lên, tên này…… Hai người nhìn lén Úy Thiên, ở trong lòng buồn cười.
“Thiên Thiên, giang hồ.” Ôm lấy Úy Thiên, Lưu Thiên Tứ cường điệu một lần, nói cho Úy Thiên biết là không được đổi ý.
“…… Ân, ta mang ngươi đi giang hồ.” Úy Thiên đứng dậy, Lưu Thiên Tứ nắm chặt hắn. Đối Trương má má đang vuốt cằm, Úy Thiên mang Lưu Thiên Tứ rời đi trước. Lưu Thiên Tứ cao hứng kêu luôn miệng “giang hồ”, rồi lại “Thiên Thiên hảo”, khi hai người đi chưa được bao xa, có người nghe được Úy Thiên hoán thanh: “Dụ Đầu.”
“Không ăn.”
“A! Lý tổng quản, ngươi xem ta có phải đang nằm mơ không.” Triệu Ngũ trong mắt ứa lệ khi dùng tay véo thật mạnh vào mặt mình, đau chết hắn rồi.
“Không phải nằm mơ, là thật, là thật a.” Lý Giang nói liên miên cằn nhằn rồi đi theo sau, nhưng hắn vẫn là không tin lâu chủ của hắn không có bị quỷ mị mê hoặc a…… Hắn mơ hồ hiểu được lâu chủ hẳn là đã sớm gặp qua tiểu oa nhi kia, vì sao ba năm trước đây lâu chủ không tỏ vẻ gì cả? Còn có “Thiên Thiên”…… Lý Giang nở nụ cười, thật sự thích hợp với lâu chủ nhà hắn a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...