- Anh Từ, anh chưa ngủ à? - Thấy Từ Hải ngồi lặng thinh hút thuốc một mình, vừa hút vừa nhìn màn đêm qua khung cửa sổ, một vị huynh đệ của Từ Hải bước vào hỏi khẽ.
- Ừ. Cậu Lâm đó à? Tôi chưa ngủ được.
- Anh có tâm sự gì sao?
- Tôi đang nghĩ đến chuyện của mình và Khánh Dương. Khó nghĩ quá cậu Lâm à.
- Anh có thể tâm sự với tôi được không?
- Có lẽ cậu biết tôi rất yêu Khánh Dương?
- Vâng. Cái đó thì tất cả các huynh đệ ở đây đều biết. Có gì không ổn sao anh?
- Tôi yêu Khánh Dương, tôi muốn chăm sóc lo toan cho cậu ấy nhưng công việc của chúng ta thật sự quá nhiều nguy hiểm, sống nay chết mai không ai có thể biết trước được. Tôi cũng không biết Khánh Dương đi theo chúng ta có gặp nguy hiểm gì không nữa.
- Anh lo lắng rất đúng. Tôi cũng nghĩ vậy. Hay là...
- Cậu nói đi!
- Anh hãy rút lui khỏi bang hội, xây đắp một cuộc sống bình yên với Khánh Dương.
- Cậu nói thế mà được hả? Tôi không phải là kẻ có tình rồi bỏ mặc huynh đệ bằng hữu đâu.
- Cái đó thì tất cả các huynh đệ đều biết, chỉ có điều...
- Thôi, cậu không cần phải nói gì nữa đâu. Tôi không thể làm chuyện đoạn tình đoạn nghĩa đó. Huống hồ nếu tôi quy ẩn giang hồ, chắc chắn hoạt động của bang hội sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Cậu không cần nói nữa.
- Vậy thôi, tùy ở anh. Mà anh Từ này!
- Sao?
- Sao anh không nói chuyện gia đình Khánh Dương cho Khánh Dương biết? Ít ra cậu ấy sẽ yên lòng về gia đình hơn?
- Nói ư? Nói là song thân của Khánh Dương vẫn khỏe mạnh. Ừ. Đó là chuyện tốt, chắc chắn Khánh Dương sẽ rất mừng. Còn chuyện của Ha Đan thì sao? Nói là tuy Việt Nam đã công nhận hôn nhân đồng giới nhưng Ha Đan vẫn không kết hôn với Khánh Hoài theo như lời nhờ cậy của Khánh Dương lúc đi xa? Nói là tuy chẳng biết Khánh Dương sống chết như thế nào nhưng Ha Đan vẫn một lòng chờ đợi Khánh Dương? Nói ra điều ấy liệu Khánh Dương có thể không nghĩ tới Ha Đan mà dành chọn tình cảm cho tôi sao? Tôi yêu Khánh Dương, tôi phải chiếm hữu được trái tim cậu ấy.
- Vậy... vậy anh không định để Khánh Dương về đoàn tụ với gia đình sao?
- Có chứ. Chắc chắn là có. Chỉ có điều tôi muốn tình cảm của tôi với Khánh Dương phát triển thật sự lớn đã. Khi tôi có thể tự tin với chính bản thân mình là dù Ha Đan có chờ đợi Khánh Dương thì Khánh Dương cũng vẫn sẽ lựa chọn tôi, lúc đó tôi sẽ đưa Khánh Dương về Việt Nam, tiện thể ra mắt nhạc phụ, nhạc mẫu luôn một thể.
- Vâng, anh nghĩ vậy là đúng. Mà anh Từ này!
- Hả?
- Khánh Dương có khi nào hỏi anh về công việc của chúng ta không?
- Một người luôn hết mực quan tâm đến chuyện người khác như Khánh Dương, cậu nghĩ Khánh Dương không hỏi gì sao?
- Vậy anh nói thế nào?
- Dĩ nhiên là nói thật. Nói chúng ta là một bang hội chuyên đi cướp tiền của của bè lũ tham ô sau đó dùng tiền bất chính đó cung cấp cho các trại từ thiện.
- Rồi Khánh Dương phản ứng sao?
- Cái thằng nhóc này cũng gan góc ra phết. Cậu ta nói một hành động rất có ý nghĩa đó cậu ta cũng rất muốn tham gia. Tôi hỏi em không sợ chết à? Cậu ta nói chết vì chính nghĩa thì không có gì phải hối tiếc cả.
- Dạ, tôi cũng rất thích bản tính này của Khánh Dương.
- Cậu Lâm, hồ sơ của tên Cảnh Trí, giám đốc bệnh viện Kiện Khang tỉnh Quảng Đông cậu và các anh em khác đã điều tra chưa?
- Dạ rồi. Tên này nhận rất nhiều tiền hối lộ của các y bác sĩ không bằng cấp rồi nhắm mắt cho họ vào làm việc dẫn đến tình trạng hàng loạt các y bác sĩ không lành nghề hoạt động tự do trong bệnh viện.
- Ok. Cậu thông báo với các anh em khác đêm mai chúng ta xử lí tên này.
- Vẫn bắt cóc tống tiền hả anh?
- Không. Tên vô nhân đạo này dám lấy tính mạng của hàng ngàn bệnh nhân ra làm trò đùa tốt nhất là xử gọn luôn cho tiện.
- Dạ vâng, em hiểu.
*****************************************************************
- Khánh Dương, em đang làm gì thế? - Thấy Khánh Dương đang cặm cụi bên chiếc bếp ga với la liệt những thứ nguyện liệu và gia vị trên bàn, Từ Hải bước vào vui vẻ hỏi.
- Dạ, em đang làm sủi cảo cho anh.
- Ái chà, em biết làm sủi cảo từ bao giờ vậy? Ngon không? Cho anh thử cái!
Chưa dứt lời Từ Hải đã sấn đến bên bàn bốc luôn một miếng cho vào miệng.
- Anh, còn nóng đó! - Khánh Dương kêu lên.
- Ai ya! - Từ Hải vừa nhai vừa xuýt xoa vì độ nóng của viên sủi cảo.
- Sao? Ngon không anh? - Khánh Dương mỉm cười.
- Ngon lắm! - Từ Hải liếm môi khi nuốt viên sủi cảo xuống - Em đúng là ông xã đảm đang của anh.
- Bây giờ anh mới nhận ra à? - Khánh Dương vừa cười tay vừa thoăn thoắt trên bếp.
- Nhận ra lâu rồi chứ. Hơn hai năm nay ngày nào anh cũng được ăn những món ăn do chính tay em làm, cũng vì thế nên có thể nói đối với anh giờ đây tất cả những món ăn của tất cả các nhà hàng nổi tiếng đều không có sức thu hút gì đối với anh nữa.
- Thật không? Em đâu có giỏi giang đến thế?
- Thật mà. Không tin hả? Không tin thì anh có thể ăn hết số sủi cảo em đã làm cho coi.
Từ Hải nói rồi lại đưa tay chực bốc tiếp một miếng trên đĩa. Nhanh như cắt, Khánh Dương vớ lấy đũa vụt vào tay hắn một cái đau điếng làm hắn nhăn mặt vôi vã rụt tay về.
- Sủi cảo này để tý nữa hai chúng ta cùng ngắm trăng cùng thưởng thức. - Khánh Dương nghiêm mặt.
- Hì hì! - Từ Hải cười ngượng ngịu - Ai bảo em nói trình độ nấu ăn của em không giỏi làm chi?
- Chỉ giỏi với anh thôi còn những anh em khác ăn đồ ăn của em chê hoài à.
- Vậy thì tờ giờ em đừng làm cho họ nữa, làm cho một mình anh ăn thôi nha cưng!
" Chụt!" - Kèm theo câu nói đó là một nụ hôn thật ngọt lên má Khánh Dương.
- Anh đúng là xấu xa, thừa nước đục thả câu hả? Thôi, lui ra cho em làm.
- Khánh Dương này!
- Dạ!
- Đã hơn hai năm trôi qua, em thấy sống với anh như thế nào?
- Cũng tốt. Em rất thích. Chỉ đáng tiếc là anh ra ngoài nhiều quá thành ra thời gian mình ở bên nhau không được nhiều.
- Em buồn lắm hả?
- Dạ không - Khánh Dương tươi cười - Đối với em dù một ngày được ở bên anh em đã vô cùng hạnh phúc.
- Vậy anh hỏi thật nhá!
- Anh hỏi đi.
- Nếu như bây giờ đứng trước mặt em là Ha Đan và anh thì em sẽ chọn ai?
Nghe Từ Hải nhắc đến Ha Đan, sắc mặt Khánh Dương tự dưng buồn lại.
- Sẽ không có Ha Đan ở đây đâu anh. Hơn mười bốn năm rồi, Ha Đan đã quên em, đã xây dựng hạnh phúc riêng của anh ấy.
- Nhưng nếu Ha Đan vẫn chờ em thì sao?
- Không có chuyện đó đâu mà anh.
- Em trả lời anh đi mà!
- Nếu giờ Ha Đan và anh đứng trước mặt em, em vẫn chọn anh, Từ Hải!
- Vì sao?
- Vì anh là ân nhân của em và hơn hết là vì em yêu anh nhiều lắm. Với lại...
Khánh Dương ngưng lời, nước mắt tự dưng trào ra thẫm ướt.
- Với lại sao em?
- Với lại em đã quá xấu xa, quá đồi bại, em không còn xứng với anh ấy nữa.
- Em đừng nói vậy mà - Từ Hải bước lại gần, khẽ đưa tay lên má Khánh Dương lau đi nước mắt - Em không bao giờ xấu xa hết. Đối với anh em lúc nào cũng là một chàng trai trong sáng và thánh thiện.
- Thôi - Khánh Dương gượng cười - Mình đừng nhắc đến chuyện này nữa anh nhá!
- Hơn hai năm rồi, em muốn về Việt Nam không?
- Về Hải Phòng hả anh?
- Ừ. Nếu em muốn anh sẽ đưa em về Hải Phòng đoàn tụ cùng gia đình. Anh sẽ ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu và làm đám cưới với em.
- Dạ, em muốn! - Khánh Dương nhìn Từ Hải, mỉm cười hạnh phúc.
- Vậy đợi một tuần nữa em nhá. Anh còn một phi vụ cuối cùng cần giải quyết. Xong phi vụ này anh sẽ mãi mãi ở bên em không xông pha nguy hiểm nữa.
Nghe Từ Hải nói vậy Khánh Dương mừng rỡ buông đũa xuống chạy đến ôm chặt lấy Từ Hải rồi gục đầu xuống vai hắn, cảm động:
- Em chờ câu nói này của anh từ lâu lắm rồi. Em yêu anh! Từ Hải!
- Anh cũng yêu em nhiều lắm, thiên thần hộ mệnh của anh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...