Khi buổi khiêu vũ kết thúc cũng là lúc chiếc đồng hồ treo tường trong phòng Khánh Dương chỉ sang số 1. Vậy là đã 1 giờ đêm.
Khánh Dương bước ra từ trong phòng tắm. Với mái tóc mềm mại ướt át, bộ đồ tắm trắng tinh cuốn nhẹ quanh người, trông cậu thật là gợi cảm.
- Tắm xong rồi hả em?
Một giọng nói bất chợt vang lên làm Khánh Dương giật nảy mình. Nhìn lại, cậu phát hiện một người đàn ông trung niên to béo vạm vỡ đang nằm sấp trên giường của cậu. Hắn ta cởi trần và phía mông được che lại bởi một tấm chăn mỏng.
- Anh...anh là ai? Sao... Sao anh lại nằm trong phòng của tôi? - Khánh Dương nhìn người đàn ông, sửng sốt.
- Anh hả? - Người đàn ông mỉm cười và tốc tấm chăn trên người ra rồi ngồi dậy. Oái! Hắn ta khỏa thân đên 100%. Hỉnh ảnh ấy đập vào mắt Khánh Dương làm cậu ghê tởm đến nỗi phải vội vã nhắm chặt mắt lại và quay đi hướng khác - Anh là khách hàng của em - Hắn nói - Anh là người trả giá cao nhất vì vậy đêm nay anh được cùng em ân ái!
- Không! Tôi không đồng ý! - Khánh Dương vẫn nhắm chặt hai mắt - Anh mau ra khỏi phòng tôi ngay!
Người đàn ông phì cười. Hắn bước lại rồi bất ngờ ôm chầm lấy bụng Khánh Dương từ phía sau, cạ cạ cằm lên vai Khánh Dương và nói:
- Nhóc đẹp thế này, chỉ cần được cùng nhóc ân ái một đêm, dù anh có chết cũng hoàn toàn mãn nguyện.
- Anh buông tôi ra đi! Làm ơn tha cho tôi!
- Tha cho nhóc à?
" Phật! " - Bộ đồ tắm Khánh Dương cuốn hờ trên người bất ngờ bị bàn tay của gã giật mạnh ra quăng xuống sàn không thương tiếc.
- Không! - Khánh Dương chỉ kịp thét lên một tiếng trước tình trạng của bản thân. Chưa kịp phản ứng gì, cậu đã bị bàn tay to khỏe của gã nắm chặt lấy vai và hất lên giường.
Hàm răng Khánh Dương cắn chặt lấy môi tưởng chừng như tóe máu. Tấm ga giường trắng tinh nhàu nát trong đôi bàn tay cậu. Mồ hôi, nước mắt Khánh Dương trào tuôn, đau đớn và nhục nhã...
******************************************************************
( Hải Đăng xin chân thành cảm ơn các bạn đã yêu mến và ủng hộ truyện. Và Hải Đăng biết các bạn rất muốn được đọc truyện dài một chút. Bản thân Hải Đăng cũng luôn muốn đăng thật nhiều để không phụ sự mong đợi của các bạn. Nhưng Hải Đăng thật sự rất bận, nên chỉ tranh thủ thời gian đăng được một ít thôi. Hôm nào rảnh mình sẽ cố gắng đăng thật dài. Thành thật xin lỗi các bạn và mong các bạn tiếp tục dõi theo Kiếp đoạn trường trong cuộc đời Khánh Dương nha! Thân!)
" Biết bao bướm lả ong lơi,
Cuộc say đầy tháng, trận cười thâu đêm.
Dập dìu lá gió cành chim,
Sớm đưa Tống Ngọc tối tìm Tràng Khanh.
Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh,
Giật mình mình lại thương mình xót xa."
- Anh Ha Đan ơi, nhóc nè anh! - Ngồi bên cửa sổ, Khánh Dương đưa mắt nhìn vào dòng người, dòng xe đang nối tiếp nhau qua lại dưới ánh đèn sáng trưng của thành phố - Anh Ha Đan ơi, nhóc nhớ anh quá anh ơi! Ở NewYork anh đang làm gì vậy? Anh có nhớ nhóc không? Anh có mong nhóc không hả anh?
Nhóc khổ lắm anh ơi! Anh có biết không, đã một tháng nay nhóc của anh đêm nào cũng phải dâng thân xác mình làm thú vui cho người ta tiêu khiển. Nhóc đau đớn lắm! Nhóc nhục nhã lắm anh ơi! Nhóc không muốn sống nữa đâu. Qủa là nhóc không muốn sống một chút nào hết!
Hằng đêm, sau mỗi lần tiếp khách, hình ảnh anh, gương mặt anh lại hiện về trong tâm trí nhóc, trong giấc mơ của nhóc anh ạ! Nhưng nhóc thấy gương mặt anh, ánh mắt anh đã không còn nhìn nhóc với vẻ đầy yêu thương như trước kia nữa. Ánh mắt ấy bây giờ đầy mỉa mai, đầy khinh miệt, như ánh mắt của biết bao người dành cho một thằng trai bao đầy tởm lợm! Trai bao? Vâng! Nhóc bây giờ đã là trai bao thật rồi anh ơi! Nhóc bây giờ đã là một thằng điếm, một thằng đĩ đầy khốn nạn.
Ha Đan ơi, hơn hai tháng trước, nếu ông trời cho nhóc một điều ước thì chắc chắn nhóc sẽ ước anh lập tức quay về để đón nhóc, để sống với nhóc ngày ngày tháng tháng. Nhưng còn bây giờ nếu ông trời cho nhóc một điều ước thì nhóc sẽ ước anh đừng bao giờ quay về đây tìm nhóc nữa. Nhóc sẽ ước anh quen được người khác bên kia và ước anh sẽ quên nhóc đi, quên mãi mãi! Nhóc đã quá bẩn thỉu, quá nhơ nhuốc rồi! Anh là bông hoa nhài, còn nhóc là bãi phân trâu. Có ai đem hoa nhài cắm lên bãi phân trâu bao giờ đâu anh nhỉ?
Ha Đan ơi, nhóc đang khóc này. Nhóc buồn lắm! Nhóc đau lắm! Nhóc khổ lắm! Nhóc biết mình đã quá bẩn thỉu không thể xứng với tình yêu của anh nữa. Nhóc muốn, thật lòng nhóc muốn anh quên nhóc đi để tìm tình yêu mới. Nhưng mà... nhưng mà không hiểu sao con tim nhóc nó cứ nhớ đến anh, cứ mơ về anh, và nó đau thật đau khi nhóc hình dung ra anh bỏ nhóc để đi cùng người khác. Tim nhóc làm sao thế này? Là nhóc ích kỉ hay là do nhóc quá yêu anh? Nhóc không biết! Nhóc không biết nữa anh ơi!
Ha Đan ơi, nếu một mai anh trở về tìm nhóc và biết được hoàn cảnh của nhóc như thế này thì anh có hận nhóc, có ghét nhóc không Ha Đan nhỉ? Anh có một lần rơi nước mắt xót thương cho cuộc đời nhóc hay không? Ha Đan ơi, nếu anh biết nhóc thế này thì nhóc mong anh hãy hận nhóc thật nhiều, hãy ghét nhóc thật nhiều và đừng bao giờ tha thứ hay xót thương cho nhóc hết. Nhóc thà nhìn anh ghét nhóc rồi nhìn anh hạnh phúc bên người anh yêu còn hơn là phải nhìn anh đau khổ vì nhóc. Nhóc không muốn anh buồn vì nhóc đâu. Thật đấy! Nhóc không bao giờ muốn!
- Vì vậy ông Trời ơi, con chắp tay xin ông! Xin ông hãy để cho Ha Đan tìm được một tình yêu mới. Xin ông đừng bao giờ để cho Ha Đan tìm được con. Con tuy buồn, tuy đau nhưng con cam tâm và mãn nguyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...