"Vậy con đi tắm, mà cô út hứa đừng buồn nữa nghen." thằng Tẹo chân chất cười lên khiến hàm răng sún của nó bị lộ ra làm cho Khuê bật cười. Cô gật đầu nói nó đi tắm gội cho sạch sẽ rồi cho nó ăn kẹo chứ nhìn nó dơ phát ớn rồi.
Thơ thơ thẩn thẩn mấy ngày trời không thèm ăn uống gì hết làm cho Khuê hốc hác thấy rõ, cô nhìn bản thân mình trong tấm gương cũng giật mình vì cái độ tiều tụy tới thê lương của cô. Thở dài một hơi lấy ra một ít đồ trang điểm của bản thân, Khuê tô lên đôi môi khô khốc một ít son rồi bước ra ngoài chuẩn bị lấy ni để may áo cưới.
Đứng yên lặng để thợ may đo tới đo lui trên người mình thì một lát cũng xong, Khuê lại lần nữa trở về phòng không thèm nói chuyện với ai tới nỗi ông anh thứ mười một của cô cũng có chút thắc mắc nhưng cậu hỏi em mình thì nó chỉ lắc đầu nói không có gì nên cậu cũng đành thôi.
Còn nói về Hải, sau khi bị cha mình rầy cho một trận và đe dọa đủ điều thì cậu cũng đành thỏa hiệp chấp nhận cưới Khuê về làm vợ nhưng mà với điều kiện rằng sau khi mà Lành sinh con thì hãy cho cậu đem đứa nhỏ về nuôi và cũng được cha má mình đồng ý, vậy là cứ như thế hai nhà giàu có và quyền lực nhất xứ Tây Đô đứng ra kết thông gia khiến cho cả một vùng xôn xao. Bởi người ta nói có sai, chuyện nào mà qua cái miệng của mấy người thài lai tụm năm tụm bảy thì toàn là mấy cái chuyện tào lao bát xế, một đồn mười còn mười thì đồn tới một trăm.
Đồn từ miệng người này một câu chuyện khác mà đồn tới miệng người kia là một câu chuyện khác, nên khi mà chuyện tới tai của Lành thì mọi thứ nó hoàn toàn khác xa với cái vấn đề quan trọng của nó.
Họ đồn rằng Khuê vì bắt đền Hải thường cho mình cái đầm mới nhưng không đủ tiền thường nên phải cưới Khuê làm vợ để gán nợ, chuyện như vậy vừa nghe qua là đã thấy khùng điên rồi.
Lựa đại một con cá để cho bà chủ xỏ sợi dây chuối vô mang, bà chủ cân thử thì con cá nặng chừng gần nửa ký nên lấy của Lành hai hào tư. Nàng cầm tiền đếm đếm một chút rồi đưa qua cho bà chủ sạp cá xong thì mua thêm chút rau nữa rồi đi về chứ ở đây nghe mấy cái chuyện con vịt chết chìm với đá nổi trên sông nữa thì mệt lắm. Toàn ba chuyện tầm phào.
-------
Ngày đám hỏi diễn ra một cách đầy sự gượng gạo từ hai phía cô dâu và chú rể còn về phía gia đình đôi bên lại vui như được mùa cười tới độ không thấy mặt trời đâu. Khuê và Hải đeo nhẫn xong thì làm vài cái lễ nữa rồi mới đi ra ngoài ra mắt quan khách.
Khuê khoác tay của Hải nhưng tâm trí không hề để tới người trước mặt, đã qua một thời gian cô không hề biết nổi nóng với ai rồi, tới mấy ông anh với mấy bà chị dâu cũng thấy lạ vì sao út Khuê cái tánh không có như trước. Hồi trước út Khuê nó ông lên bà xuống dữ lắm chứ có như bây giờ đâu. Người ngoài không biết thì nói cô út nhà này đẹp người lại còn đẹp nết, nhưng mà thiệt ra phải là người trong nhà mới hiểu út Khuê nó tưng tửng như thế nào.
Tiệc tàn Hải nhìn Khuê có vẻ mệt mỏi và hơi hốc hác nên nổi lòng thương mà đưa cô về phòng, cậu mặc dù không ưa Khuê cho lắm nhưng vì sự bắt ép của cha và má nên cậu cũng đành thuận theo. Cậu không biết nguyên do gì mà Khuê chịu cưới mình trong khi cô đã tuyên bố hùng hồn sẽ không ưng ông già như cậu, bất chợt Hải có một chút suy nghĩ liệu có phải vì Khuê đã động lòng với cậu nên mới chấp nhận cưới hay là không.
"Cô đi nghỉ ngơi đi, tôi tiếp khách." Hải nhẹ giọng nói với Khuê. Nếu như Khuê không hằn học đanh đá với cậu thì cậu cũng chẳng thèm hằn học với cô làm gì, chỉ có điều là tự dưng từ ghét nhau đùng một cái trở thành vợ chồng thì cũng nhất thời làm cho cậu đây thích ứng không kịp.
Khuê sau khi thấy người kia đi rồi thì cô khóa cửa phòng lại, từng món trang sức nặng trĩu trên người đều được cô bỏ xuống như là đang trút bỏ một gánh nặng đang đè trên tấm thân này của mình. Cô không ngờ từ một người con của nhà có quyền có thế như cô mà lại phải có một ngày là gán thân mình để có tiền trả nợ. Mà chính gia đình mình mang một đống nợ vậy mà cô cũng chẳng hay biết, có phải cô đã quá vô lo vô nghĩ rồi không?
Cởi bỏ bộ áo dài có chút không quen Khuê lại thay ra chiếc váy thoải mái thường mặc, cô trở lại giường mặc kệ luôn cái bụng đang đói meo của mình mà nằm trên giường chìm vào giấc ngủ. Có lẽ vì sự suy nghĩ quá nhiều về chuyện kia đã khiến cô quá mệt mỏi nên cô muốn ngủ đi để không phải suy nghĩ về nó nữa, bản thân cô mấy ngày nay cũng đã quá đủ mệt rồi.
------
Ngủ một giấc tới gần chiều Khuê mới có thể đủ tỉnh táo để ngồi dậy với cái bụng đang đói meo. Cô bước ra ngoài thì chạm ngay chị dâu nhỏ nhất của nhà mình đang đứng với chị dâu thứ chín nói chuyện gì đó có vẻ khá rôm rả, hai người còn thân thiết tới nỗi nắm tay nhau rồi cười, thỉnh thoảng lại còn nhìn vào mắt nhau nữa chứ.
Mà Khuê lại thân với hai bà chị dâu này nhất vì hai người này cũng trạc tuổi với cô nên khi gặp được hai người chị dâu này lòng Khuê cũng có chút vui vẻ, từ lúc về đây tới bây giờ Khuê ít khi nào mà gặp hai bà này lắm. Hai bả gì đâu tối ngày đi chơi chỗ này chỗ kia với hai ông anh của cô miết vậy đó.
"Út Khuê, em thức rồi hả. Đói bụng chưa để chị đem đồ cho em ăn." mợ Hà cũng chính là mợ dâu thứ chín của căn nhà này, khi thấy Khuê liền hỏi rằng cô có đói hay không để mợ còn đem đồ ăn lên cho cô ăn.
"Em không ăn đâu, mà hai chị sướng ghê ha. Đi chơi với hai ông anh em miết đó đa." Khuê cười cười. Cái này là cô nói đích thị là quá đúng, hai anh của cô đưa vợ mình đi chơi bữa thì Đà Lạt còn bữa thì đi viếng chùa, còn không thì lên Sài Thành dạo chơi chán chê rồi mới về.
Mợ Mai là người vợ của ông anh thứ mười khi nghe Khuê chọc mình thì cũng cười rộ lên, mợ nói: "Phước phần lắm mới gả được cho anh của em."
"Phước con khỉ, đàn đúm như ma. Em rủ hai chị đi đánh ghen hoài mà không thèm đi." Khuê trề môi, hai cái bà này công nhận hiền gì mà hiền như cục đất. Mấy ổng có nhân tình công khai như vậy mà còn không thèm đánh ghen, nói ra thì cũng chỉ cười cho qua chuyện khiến Khuê càng nghĩ càng tức muốn ói máu. Gặp cô đây thì cô sớm nhai đầu hết mấy cái đứa quyến rũ chồng mình rồi.
"Cần gì đánh ghen em ơi, mấy ổng thích thì mấy ổng cứ đi. Đi chán thì về có mất mác gì mà sợ." mợ Mai nói một câu thờ ơ có vẻ không quan tâm mấy về vấn đề chồng mình có dang díu ở bên ngoài, rồi bàn tay cứ như thói quen lại khẽ chạm tới vài sợi tóc mai đang lòa xòa trên gò má trắng hồng của mợ Hà nhẹ vén ra sau vành tai giúp mợ ấy một cách đầy sự ân cần dịu dàng.
Mợ Hà sau khi được mợ Mai vén tóc cho mình thì mợ lại quay sang đối phương khẽ nhìn nhau rồi cười một cái làm cho Khuê không biết hai bả có phải là cho cô ra rìa hay không khi mà cô ngồi một đống ở đây mà lại không quan tâm cô gì hết, cái đầu của cô cũng bị gió thổi tới nỗi te tua như ma nữ rồi đây nè.
Bất mãn Khuê trề môi, cô không thèm ở đây để chịu đựng sự ngó lơ này nữa. Cô đi về phòng tự mình gặm nhấm cái nỗi buồn thấu tâm can này tiếp đây.
------
Hôm sau Khuê vì đói quá nên đành ăn một chút đồ ăn, cô ngồi ở bàn cơm gắp qua loa vài miếng thịt ram mặn ăn cho qua bữa rồi lại đi ra vườn tưới cây. Cô hiện tại tự nhiên lại thích làm mấy cái điều vô nghĩa này khi mà đã có người ở làm cho rồi. Họ cũng có nói với cô đừng có làm chi cho cực để họ làm cho nhưng mà Khuê nói không cần, tự nhiên cô lại thích làm một chút gì đó để bản thân được thư thả đầu óc nên họ cũng không dám cãi lời.
"Cô út ơi cái này ngon quá." thằng Tẹo cười hì hì nhai chẹp chẹp mấy cục kẹo mà Khuê cho, lần đầu nó ăn kẹo Tây bởi vậy nó thấy vừa ngon lại vừa lạ miệng. Nó nghe mấy người nhà giàu nói bên Tây còn có nhiều mấy cái lạ lắm như là cái gì mà nguyên con chim sắt chở người trên đó được rồi tùm lum tà la thứ nữa.
"Ngon thì lấy thêm ăn nè." Khuê lại lấy từ trong túi nhỏ của áo đầm ra thêm vài cục kẹo. Món kẹo này cô ăn tới ngán rồi vậy mà thằng Tẹo nó ngồi ăn nãy giờ cũng năm sáu cục khiến cho cô nhất thời vì cảm thấy ngán mà tự mình nổi da gà.
Nhìn những cục kẹo mà cô út nói với nó đây là sô cô la đang nằm gọn trong lòng bàn tay trắng trẻo kia thì thằng Tẹo có chút ngập ngừng, nhưng rồi sự ngập ngừng ấy chưa được bao lâu khi mà nó nhận được ánh mắt ra hiệu cứ lấy đi kèm theo cái nhướng mày từ cô thì nó mới dám lấy thêm.
Ai nói cô út hung dữ chứ, nó đeo theo cô út mấy ngày nay chưa từng nghe hay chưa từng chứng kiến cô út rầy nó một lần nào, trái lại cô út còn cho kẹo nó quá trời luôn nè.
"Con cảm ơn cô út."
Khuê tưới cây xong thì cô mở ra quyển sách tiếng Pháp tự mình đọc, sách này là của thầy đưa cho cô. Nó chủ yếu viết về y học và một số thí nghiệm về vấn đề chế tạo ra thuốc giảm đau cùng với thuốc gây tê cho bệnh nhân và nguồn gốc bắt nguồn từ đâu.
Nếu như mà nói bỏ đi cái tánh ngộ đời của Khuê ra thì cô cũng là một con người chịu khó học hỏi, giả dụ có một chuyện gì cô chưa thể làm được thì cô sẽ cố gắng mày mò tìm tòi nó cho bằng được thì thôi, mặc kệ là nó khó khăn tới cách mấy giống như hiện tại. Nếu như cô không thể theo thầy học và tận tay làm, tận mắt chứng kiến thì cô sẽ tự mình đọc trong sách và tự lưu giữ nó vào đầu của mình, cô không tin những kiến thức mình học bao nhiêu lâu nay đều trở nên vô bổ.
------
P/s: tự viết tự đọc, ai lỡ đọc chung làm ơn đừng hối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...