Kiếp Chồng Chung

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hôm nay đã là hai mươi ba tháng chạp, ngày mà mọi người sẽ đưa ông Táo về trời để báo cáo cho Ngọc Hoàng một năm vừa qua đã trải qua những gì. Cá chép ngoài chợ chẳng mấy chốc đã bị mua hết sạch, chỉ còn lại mấy con èo ọt nhỏ xíu xiu đang ngửa bụng. Khuê may mắn sao tranh thủ đi sớm nên mua được ba con cá chép vàng khá lớn và bơi mạnh để đem về cho Lành.

Xách cái thùng nhỏ có ba con cá chép bên trong, Khuê nói với Lành đây là bao công sức cô đã bỏ ra nên là nàng hãy thưởng cho cô. Lành nghe Khuê muốn thưởng thì nàng rất nhanh đã kéo cổ cô xuống rồi hôn lên gương mặt kiều diễm của Khuê một cái làm cho bao nhiêu cái mệt nhọc chen chúc của cô từ sáng tới giờ cũng tan biến hết trơn.

"Cô, cái này để đâu cô?" Con Bưởi ì ạch dời cái chậu mai vừa lặt lá xong, nó hỏi Khuê nên để ở đâu đặng nhìn đẹp nhất vì mai cũng đã có nụ rồi.

"Để dưới thềm nhà nè, một cái cột là một chậu, ừ đúng rồi!" Khuê vừa ẵm con vừa chỉ huy cho hai đứa nhỏ làm. Nhà này chỉ có cô và nàng nên không cần phải nhiều người ở làm gì, hai đứa nhỏ này theo hầu Khuê đã quá đủ. Không phải là cô bóc lột hay tàn ác gì với tụi nó, mà là do nhà cô không có đông thành viên nên là không cần thiết phải có nhiều người hầu. Hai đứa nhỏ này chỉ làm việc một loáng là xong, cần gì thêm người hầu nữa cho mất tự nhiên chuyện thân mật giữa cô và nàng.

Con gái trong tay Khuê đã hơn hai tháng, nó nằm đó mở to đôi mắt tròn xoe mà lại đen lay láy nhìn cô, y như là nó đang quan sát má nó làm cái gì vậy đó. Khuê cúi xuống, cô thấy con gái đang nhìn mình thì khẽ cười. "Nhìn người ta cái gì, hiểu nói gì không mà nhìn?" Khuê ngồi xuống, cô vừa nhìn vô gương mặt nhỏ nhắn của con gái rồi tự nói chuyện với nó. Vậy mà đứa nhỏ hình như là nó hiểu, nó cứ ư ư a a theo Khuê làm cho cô cười tới nỗi không thấy trời trăng đâu. Thiệt tình cô ghét thằng cha nó thôi, chứ nó cô ghét làm gì khi mà nó đã mang gương mặt giống má của nó y như khuôn đúc.

Sau một hồi dời tới dời lui mấy cái chậu thì cũng đã xong xuôi, con Bưởi cùng với thằng Tẹo lại tiếp tục gom gọn lá mai lại đặng một hồi đem quăng. Hai đứa nhỏ bắt đầu cầm chổi dừa quét sột soạt, đứa thì quét còn đứa thì bỏ lá vô bao rồi đem quăng ra sau vườn đợi nó khô rồi đốt.


Thằng Tẹo theo hầu Khuê chưa bao lâu ấy vậy mà đã lớn tướng hơn hẳn, nó mới đây mà đã cao lớn, mập mạp hơn trước rất nhiều. Còn con Bưởi nữa, trắng trẻo mơn mởn ra, đúng kiểu thiếu nữ thanh xuân phơi phới.

Thả con gái vô cái nôi được đan bằng dây mây cạnh với cái nôi của con trai mình, Khuê nhẹ nhàng đắp thêm cái khăn lên người để con được ấm áp và không bị giật mình khi ngủ. Thiệt sự nuôi con nít sanh đủ ngày đủ tháng là đã khó rồi, huống hồ chi cô nuôi con nít đẻ non, mà cô nuôi tới tận hai đứa chứ có phải một đứa đâu. Đứa nào đứa nấy thi nhau khóc đêm, không thì cựa quậy ộc sữa vì khó tiêu mặc dù Khuê đã vác nó lên vai đi tới đi lui nghe nó ợ rồi thì cô mới đặt nằm xuống.

Mà con cô nó lạ lắm, ợ thì ợ mà ộc thì vẫn ộc khiến cho hai người biết bao đêm phải thức trắng vì con cứ ộc rồi lại khóc vì đói, mà bú xong thì lại ộc. Cũng tại tụi nhỏ bú tham quá, bú nhiều khiến cho bị khó tiêu. Lành đã thử canh chừng rút ngực ra không cho tụi nó bú quá no thì tụi nó cũng khóc ré lên, chỉ khi nào nhét lại bầu sữa đó vào miệng thì tụi nó mới im thôi.

Nhìn hai đứa nó ngủ im ru thì Khuê mừng thầm, ít khi nào tụi nó ngủ yên lặng vậy lắm, mọi hôm thì toàn giật mình rồi khóc om sòm thôi. Cô biết cũng không phải tại tụi nó muốn vậy, chỉ là vì tụi nó khó chịu cái gì đó trong người nên mới khóc chứ không phải tự nhiên khóc lên làm gì. Bị ép uống thuốc để đẻ non thì hỏi sao hai đứa nhỏ không èo ọt, tụi nó không chết đã là may phước dữ lắm rồi.

Nhìn bé Lam cũng ngủ yên lặng trên giường, Khuê chuyển hướng đi tới bên cạnh nó, cô chậm rãi xập mùng xuống để tránh cho con bé bị muỗi chích. Bên cái nôi của hai đứa nhỏ cô cũng đã che mùng rồi, một phần là tránh muỗi với mấy con như nhện, hay mấy loài nguy hiểm khác, còn một phần là che chắn gió mái để tụi nhỏ được ấm áp hơn.

Bé Lam nó là một đứa bé ngoan và vô cùng hiểu chuyện. Nó cứ tự chơi rồi khi nào buồn ngủ thì tự nằm ngủ chứ chẳng nề hà làm phiền ai, nếu đói bụng thì nói chị Bưởi lấy sẵn cho nó chén cơm rồi ngồi đó tự ăn chẳng cần người khác đút hay săn sóc gì cả.


Chẻ trái dưa hấu mua từ chợ về hồi ban sáng khi Khuê vẫn còn đang chen mua cá thì nàng tạt qua mua dưa. Lành nhìn ruột dưa đỏ au mà thầm ưng ý về cái tài lựa dưa không bao giờ sai này của mình. Dưa cũng đã vào mùa rồi, nên là ngoài chợ đã bắt đầu bán đầy hết, nàng thấy thì cũng mua về cho cả nhà ăn trước, còn dưa đem trưng tết thì sẽ mua sau, cỡ hai mươi chín gì đó hẵng mua vì khi đó dưa sẽ không bị cũ quá.

Dưa hấu chín ngọt lại thanh mát, nàng đem gọt sạch lớp vỏ xanh bên ngoài, chỉ chừa lại phần thịt đỏ ít hột bên trong rồi cắt nhỏ ra từng miếng vừa ăn đem ra cho Khuê.

Dạo gần đây Khuê rất hay nhìn tới cái váy trắng đồng phục của cô khi đã nhờ Tú đem xuống giúp. Lành biết sau khi ăn cái tết này cũng sẽ là lúc mà cô đi qua một đất nước hoàn toàn xa lạ để thực hiện ước mơ. Nói ra thì hơi ích kỷ, nhưng mà Lành thiệt sự không muốn xa Khuê, nàng không muốn cô sẽ để nàng ở lại đây một mình rồi qua nơi đó, nàng sợ lỡ như không có ai săn sóc nấu cơm cho Khuê thì phải làm sao. Khuê của nàng khó ăn, khó ngủ, lỡ như đồ ăn không hợp khẩu vị thì cô sẽ sớm ốm nhách như cò ma mất thôi. Lúc đó nàng sẽ xót dữ lắm.

"Em ăn đi nè!" Khuê cầm một miếng dưa hấu mà Lành vừa cắt ra, cô thấy Lành không ăn nên đẩy dĩa dưa tới gần nàng hơn. Khuê cắn thử một miếng tức thời nước của dưa hấu như đang hòa tan trong miệng của cô, một mùi thơm thanh mát và vị ngọt này hết sức dễ chịu khiến cho Khuê thấy sảng khoái hơn hẳn. Chẳng biết vì dưa ngon hay là do Lành cắt ra cho cô mà cô lại thấy nó ngon đến lạ thường.

Lành nghe Khuê kêu thì cũng cầm dưa hấu lên ăn, miếng dưa hấu được ngậm ở bờ môi xinh xắn như đang mời gọi người khác hãy tới chiếm đoạt. Khuê ngồi bên cạnh, cô chớp lấy thời cơ nhoài người tới dùng miệng của mình trắng trợn cướp lấy miếng dưa hấu còn đang được ngậm ở khóe môi của Lành khi mà nàng chưa kịp phòng bị. Khuê đắc chí, cô khoanh tay tựa vào thành ghế nhai dưa hấu và trưng ra vẻ mặt vô lại cực kỳ.


"Nguyên một dĩa không ăn, tự nhiên giành trên miệng em?" Lành phồng má, nàng bất mãn nói với Khuê. Rõ ràng một dĩa đầy ắp lại không ăn, tự dưng lấy miếng đang ngậm trên miệng nàng làm gì.

"Những thứ trên người em đương nhiên là ngon hơn rồi, em không thấy vậy sao?" Khuê nhướng mày, cô thầm ám chỉ những việc hết sức đen tối làm cho Lành nghe qua là biết ngay cái con người này lại bắt đầu nói bậy nói bạ không nên nết.

"Vậy sao?" Lành nghe Khuê nói mọi thứ trên người nàng đều ngon hơn thì nàng cũng ngậm thêm một miếng dưa nữa. Nàng nhích đến gần cô hơn, chậm rãi đưa miếng dưa trên miệng mình sát tới môi Khuê. Bữa nay nàng phải trừng trị cái tật này của Khuê mới được.

Khuê như hiểu ý, cô cũng há miệng ra cắn, mà rõ ràng cô có ý đồ, thừa cơ hội cắn một cái là chạm tới luôn môi của Lành. Mà hình như Lành chẳng hề bận tâm, nàng cứ đút hết miếng này tới miếng khác cho Khuê chứ chẳng hề có dấu hiệu ngừng lại. Khuê bắt đầu có cảm giác hình như mình bị lừa vì cái bụng cô bây giờ đã quá no rồi. "Em gài hàng!" Khuê thấy Lành tủm tỉm cười khi mà cô xoa cái bụng đang no căng lên thì rất nhanh đã lên tiếng vạch trần. Cứ đút miếng này tới miếng khác mà không cho cô hôn sâu hơn thì cô biết thế nào cũng lại bị em ấy chơi cho một vố mà.

Lành thấy Khuê đã vạch trần mưu đồ của mình thì nàng nhả miếng dưa trên miệng xuống, nàng ngả ra ghế rồi cười tới nỗi hai bả vai cũng run lên theo từng đợt. "Cho chừa cái tật khoái nói bậy. Lớn rồi, ba mặt con rồi mà cứ tối ngày nói bậy nói bạ thôi."

"Nói chi đâu mà bậy, tôi chỉ có ý là môi em ngọt nên dưa cũng sẽ ngon. Chẳng lẽ...em lại suy nghĩ cái khác?" Khuê vội lên tiếng phân bua, cô không thể nào chịu thua nàng được vì khi cô chịu thua thì khác gì cô sẽ mang danh là một con người tối ngày có ý đồ tà dâm hay sao. "Ái chà chà, vợ à vợ, không ngờ em còn suy nghĩ cao siêu hơn tôi nha." Khuê tặc lưỡi, cô ghé sát tai Lành thì thầm khiến cho nàng vì thẹn quá mà hóa giận, nàng đấm vào vai Khuê một cái rồi ngoe ngoảy cầm cái dĩa dưa hấu chỉ còn sót lại một miếng trở vô sau bếp. "Ghét!"


Đúng là cái đồ khó ưa, tối ngày chỉ biết chọc nàng thôi.

Khuê thấy Lành trở vô sau bếp thì cô cũng vội đuổi theo, thôi thì tranh thủ mấy đứa con còn ngủ thì nhanh tay lẹ chân sắp xếp lại nhà cửa đặng mà chút nữa còn đưa ông Táo về trời. Hồi nào tới giờ Lành toàn đưa ông Táo về trời vào lúc sáng sớm, nhưng mà đợt này Lành chăm con mệt quá nên nàng đành đưa buổi chiều. Dù có hơi trễ một tí, mà chắc là không sao đâu, miễn sao nàng không đưa mấy ổng  về trời lộn ngày là được rồi.

Bưng cái thùng nước có mấy con cá chép theo Lành ra bờ sông, Khuê khi nghe nàng kêu đổ cá xuống thì cô cũng chậm rãi đưa miệng thùng gần với nước sông để cá có thể tự bơi ra.

Hai người ngồi ở bờ sông nhìn cá đã bơi ra xa bờ thì mới đứng dậy vô nhà, lúc trở vô nhà thì vô tình Lành lại chạm mặt của Hải đi công việc ngang đây. Hải khi thấy Lành thì cậu ta có ý muốn tới hỏi thăm sức khỏe và muốn nhìn mặt con, cậu ta nở một nụ cười để làm quen rồi tiến tới trước mặt Lành, mà ai ngờ đâu Lành lại coi cậu ta như là không khí. "Mình vô nhà thôi cô, vô ăn cơm, trễ rồi!" Nói xong thì nàng khoác tay Khuê đi một mạch sượt qua mặt của Hải khiến cho cậu ta trở nên chua xót pha lẫn một chút quê xệ.

-----

Thiệt chớ, lâu lâu đi chơi giải khuây mà mắc đám mưa xong bao nhiêu cảm xúc dạt dào nó trôi tụt hết. Con mắt thì đỏ ngầu. Giày ướt, vớ ướt, nón ướt, áo ướt, quần ướt :))) cái đầu mới gội cũng chịu chung số phận. Mới uống thuốc ngớt được chút xong dính chưởng tiếp, tức ói máu hông😡😡😡


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận