Kiếp Chồng Chung

"Trời đất ơi con dâu tương lai, ai mần con ra nông nỗi này?" ông Dần thấy Khuê cả cơ thể đều đã tèm lem bùn từ đâu tới chân rất nhanh đã kêu con hầu bên cạnh lấy nước rửa cho cô. Nhưng mà Khuê rất nhanh đã xua tay từ chối mà vào thẳng vấn đề"Thưa bác, con đứng trên bờ sát mép lộ mà con bác chạy xe ủi con té mương mất luôn chiếc giày, con kêu đền thì còn hằn học ngược lại con." 

Khuê dù bực nhưng vẫn không nói gì hỗn hào với người lớn vì cô biết bác ấy dù sao cũng phải hơn con trai mình, lúc mà cô mời trà mà cái mặt cứ lơ lơ là đã mắc ghét rồi. Kêu cô cưới sao? Mơ đi.

"Con muốn cưới cái thứ người đanh đá như cô ta bao giờ mà cha nói là con dâu?" Hải không chút nể nang nói cho cả bàn dân thiên hạ rằng mình sẽ không bao giờ lấy Khuê làm vợ khiến cho cha mình tức muốn xì khói.

Công cán ông tới coi mắt ngỏ ý dạm hỏi người ta mà bây giờ nói không thèm cưới vậy thì mặt mũi nhà ông lẫn nhà bên kia còn đâu, nên là rất nhanh ông đã mắng cậu một trận rồi đuổi về nhà trước. Còn Khuê thì cho người đưa về nhà và hứa bữa sau đem tới cái đầm với đôi giày mới đền cho cô.

Nhà Khuê vừa có quyền có thế lại vừa giàu có, ông ấy không thể để vụt mất mối này được.

"Bác khỏi đền cho con, coi như con xả xui. Mà còn cái ông kia nữa, ông già hơn tôi biết bao nhiêu, mơ đi tôi làm vợ ông nhá. Cha má tôi năn nỉ quá nên mới tiếp trà ông thôi, ông đừng có mà làm phách. Thứ như ông đem mấy trăm con trâu tới hỏi coi tôi có thèm không ở đó mà mơ mộng." Khuê cười khinh bỉ một cái và còn nói lớn lên rằng Hải đã già rồi cho mọi người nghe, cô dù sao cũng có tiếng đanh đá cục cằn rồi. Cô chỉ lễ phép hay bình thường với những người mà không đắc tội với cô thôi, còn mà ba cái thứ cà chớn kiểu này thì cô xả láng. Cô đào ông bới cha ra mà chửi.


"Xin phép bác con về."

Nói xong là ngoe ngoảy bỏ về một nước không thèm để ý tới Hải đang nổi giận đùng đùng còn ông Dần thì sợ rằng sẽ không lấy được người con gái có gia thế giàu có này về làm dâu nên là rất nhanh đã dẫn Hải đi mua một bộ áo đầm mắc tiền nhất và cho người lội xuống bãi sình lụm cái nón rồi tìm lại chiếc giày đã bị mất cho Khuê. Mặc dù Hải ức lắm nhưng mà lại không dám nói nữa, cậu hậm hực im lặng để cha mình mua đồ rồi im lặng như lời cha mình dặn là để ông nói chuyện với người ta, dù sao ông là người lớn nếu như xuống nước cũng dễ hơn và thế là Khuê lại trở thành một cái gai ngày càng lớn đối với Hải.

Bước một thân thể te tua tàn tạ về tới nhà, Khuê bực dọc tắm rửa sạch sẽ vì cô đang rất gớm ghiếc cái thứ bùn dơ này cứ dính trên người cô dù tắm cách mấy cô vẫn còn ám ảnh cái mùi tanh rình của nó mang lại, thiệt sự bữa nay ra đường quên coi ngày hay sao mà nó xui hết biết. Không biết da cô có bị nhiễm trùng hay bị vấn đề dị ứng gì không nữa, cô từ nhỏ tới lớn chưa đụng vô mấy cái sình dơ đó bao giờ vậy mà bữa nay ụp luôn cả cơ thể xuống thì nói sao mà Khuê không bị sang chấn tâm lý cho được.

"Anh thông cảm con trai tôi, bữa nay nó do làm việc mệt quá nên đi đứng không cẩn thận lỡ làm con gái nhà anh té xuống mương ruộng. Tôi hay tin là tức tốc lôi nó tới đây xin lỗi anh với cháu nó liền, sẵn tiện đây tôi cũng đền cho cháu nó bộ đầm mới. Chiếc giày mất thì sau khi kiếm lại được thì tôi sẽ rửa sạch rồi trả lại cháu sau."

Ông Dần lựa những lời êm tai dễ nghe nhất để cho nhà gái không vì nóng giận mà hủy hôn, nhà gái là nhà có quyền có thế rất dễ nâng đỡ cho nhà ông lẫn con trai ông sau này và Khuê cũng thật sự là một đứa con gái xinh đẹp và có tiếng kiêu kỳ, nếu như mà ông cưới được Khuê cho con trai ông thì đương nhiên tiếng thơm ngày một vang xa vì cô tiểu thư khó tánh này đã bị con trai ông khuất phục.

"Con gái tôi nó cũng thiệt là tình, thôi anh với cháu uống nước. Chuyện nhỏ xíu thôi mà." ông cai tổng cười hoan hỉ rót tiếp thêm một ly trà nữa hướng tới ông Dần nói rằng chuyện này cũng chẳng có chi mà to tát tới nỗi phải đích thân ông thông gia tương lai phải qua đây xin lỗi như vậy, hai nhà quen biết cũng lâu rồi chứ phải mới đây đâu. Nhìn bên kia cũng nhiệt tình như vậy thôi thì sớm một chút cho tụi nó mần đám cưới, cưới xong rồi thì giận hờn gì cũng trôi sạch hết thôi.


Nhíu chặt đôi lông mày thanh tú khi nghe cha mình lại nói mười ngày nữa làm đám hỏi, "Cha hỏi ý con chưa mà cha nói cưới này cưới nọ, con không ưng nhà bên đó."

"Không ưng cũng phải ưng, muốn về lại trên đó cũng không được đâu. Ngày lành tháng tốt coi hết rồi, mười ngày sau đám hỏi, cuối tháng làm đám cưới."

"Cha thích thì tự mà cha gả."

Khuê nói xong câu này liền xoay lưng trở về phòng, cô gom hết toàn bộ đồ đạc vào vali ý muốn trở về lại Sài Gòn. Cô không thể ở đây thêm một giây một phút nào nữa khi mà chuyện hạnh phúc cả đời lại bị đem gán ghép cho một người mà cô chỉ được gặp mặt có hai lần, lần này cô lên trên đó là cô theo thầy qua Pháp luôn, khỏi ở đây để bị bắt gả người này người nọ.

"Đi đâu vậy con?" bà Liên bước từng bước chậm rãi tới bên cạnh Khuê đang gấp gọn lại mấy bộ đồ mới, bà hồi nãy mới nghe kể rồi. Tưởng đâu cái gì to tát, đứa con gái này nó nghe lời và thương bà nhất nên muốn gả cho nhà bên đó cũng dễ thôi. Bà bày kế này ra nếu nó không ưng thì bà chịu cái gì cũng chịu.


Khuê sắp xếp gọn gàng xong tất cả những thứ mà mình cần thì cô đóng vali lại, trước khi đi cô cũng vẫn nán một chút nói cho bà Liên nghe. "Con về lại trường trên đó rồi theo thầy qua Pháp học tiếp, con không ở đây nữa."

"Khuê nè, con đi thì cũng được. Nhưng mà nếu như lần này con đi thì lần sau con về sẽ không thấy được cha với má nữa." bà Liên bắt đầu lau lau đi viền mắt đang dần đỏ hoe làm cho Khuê trở nên lo lắng mà buông vali trên tay mình cho nó rơi tự do xuống nền gạch lạnh ngắt.

Cô cuống quýt hỏi rằng má mình làm sao, có chuyện gì mà lại bắt đầu khóc như thế. Ai ngờ đâu bà ấy chỉ nói có vài câu mà đã khiến cho Khuê bàng hoàng, "Nợ gì hả má, nhà mình giàu nhất cái xứ này thì sao mà nợ được?" cô cố gắng hỏi lại má mình có chắc rằng đúng hay là không bởi vì tiền bạc cô sống trên đó có thiếu thốn thứ gì đâu và nếu như có chuyện gì đi nữa thì mấy ông anh của cô cũng tiền bạc phũ phê thì sao mà không có tiền trả nợ cho được.

"Mấy anh con cũng làm ăn thua lỗ, cha má giấu con là vì muốn con học cho tốt. Nhưng mà bây giờ hết ráng nổi rồi con, chỉ có nhà bên đó mới đủ vốn giúp nhà mình vực dậy thôi con à." bà Liên kể ra vô số điều mà Khuê chưa hề hay biết, cô đờ đẫn ở đó bắt đầu suy nghĩ mọi chuyện là do cô mà ra. Do cô tiêu pha ăn xài phung phí nên cha với má mới lâm vào cảnh ngày hôm nay, nhưng mà cô không thương nhà bên kia thì sao mà cô cưới người đó được bây giờ.

"Đó là do con quyết định, muốn đi thì sáng mai đi. Cha má không ép con nữa." bà Liên nói xong câu này là bước ra khiến cho Khuê tâm tình trở nên ngày một hỗn độn, cô có thể đi nhưng mà cha với má thì như thế nào. Chuyện hệ trọng của cả gia đình thì sao mà má dụ cô được, má cô chưa từng gạt cô điều gì kể cả những chuyện nhỏ nhặt nhất.

Đôi bàn tay nhàu nát một góc áo đầm màu hồng nhạt, Khuê thở dài ra một hơi rồi cũng cất lại toàn bộ đồ đạc trở lại tủ. Cô đi kiếm má của mình và gật đầu đồng ý hôn sự lần này, coi như cô trả hiếu cho cha má. Sống ở nhà này sung sướng cũng quá lâu rồi, hôm nay cũng đã tới lúc cô phải làm chuyện gì đó cho hai người họ.

Khuê là một dạng người khi đối với người thân là một dạng khác, đối với người mình ghét là một dạng khác và người nghèo hay người lạ lại là những dạng khác, cha với má nói cô ông lên bà xuống miết nhưng mà cái bản tính đó của cô nó đã ngấm sâu vào máu rồi. Cha mẹ sanh con, trời sanh tánh thì sao mà thay đổi được.


Cũng như hôm nay, cô vừa nghe má nói rằng nhà có chuyện như vậy thì cô chẳng ngại ngần chịu luôn, vì cô thương má, cô thương cha và thương người nhà của mình.

"Cha má đặt đâu thì con ngồi đó, con không ý kiến nữa." Khuê gương mặt một chút buồn mang mác nhưng cô sớm đã giấu đi, cô nói cho cha và má mình nghe xong rồi lại trở về phòng tự mình đem sách ra đọc này nọ.

Dù cho cô không biểu hiện mình cảm xúc ngoài mặt nhưng mà vừa nhìn vô là ai cũng biết cô đang buồn, đây là lần đầu tiên người làm trong nhà thấy cô chủ buồn. Hồi đó tới giờ toàn thấy cô chủ hung dữ như chằn còn không thì cười ha há hố hố chứ chưa hề thấy cô buồn bao giờ, bữa nay thấy rồi mới biết thì ra cô chủ cũng có nét dịu dàng trầm lắng như vậy. Cứ yên lặng ngồi thẫn thờ nhìn mấy bông hoa theo gió lay động chứ chẳng hề đoái hoài gì ai, ai làm gì kệ họ, ai chào hỏi cũng chỉ nhẹ gật đầu cứ y như một con người hoàn toàn khác chứ chẳng phải cô út Khuê hung dữ thường ngày nữa.

"Cô út, cô đừng có buồn. Con xếp cào cào xong cho cô rồi nè." thằng Tẹo gãi gãi cái đầu tóc bết lại của mình bẽn lẽn đưa cho Khuê một chùm cào cào lá dừa, hồi nãy nó có nghe mấy người làm chung nói cô chủ tự nhiên chiều nay đổi tánh đổi nết cứ buồn buồn kiểu làm sao. Nó tưởng đâu là cô buồn vì dơ đồ đẹp nên nó lẹ lẹ cái tay cố thắt cho xong mấy chục con cào cào thành một chùm lớn đem cho Khuê chơi để cô đừng có buồn nữa.

Khuê nhìn đống cào cào lớn có nhỏ có do thằng Tẹo đưa mà phì cười, nó ngồi chèm bẹp dưới đất vậy đó mà không sợ dơ gì hết. Cô bất giác đưa tay lên xoa xoa cái mái tóc bết dính của nó không chút ngại ngần dơ bẩn, đây là lần đâu tiên cô chạm vào người một kẻ ăn người ở như vậy, cô cứ tưởng có cái gid ghê gớm. Nhưng mà không, khi chạm vào cũng chỉ y như một người bình thường mà thôi.

"Gội đầu đi ông tướng, dơ quá đa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui