Kiếp Chồng Chung

Hải vẫn uống thuốc mà đốc tờ kê, nhưng hình như thuốc chẳng có tiến triển gì mà ngược lại người cậu ngày càng trở nên yếu ớt hơn trước, tới cái thùng nước mọi hôm có thể xách tưới cây nhẹ hều mà bữa nay cậu xách cũng chẳng nổi.

"Trời ơi, Hải ơi, sao té vậy con?" Bà hội đồng bước tới đỡ Hải đang ngã dưới nền đất để cậu đứng dậy. Bà chẳng hiểu vì sao con trai bà dáng vóc cao lớn như vậy mà có thùng nước bao nhiêu kí lô đâu mà xách không nổi chứ.

"Con không biết nữa, tự nhiên dạo này sức lực không còn. Con sợ do cái đó đó má." Hải ấp úng nói ra suy nghĩ, quả thật chính cậu cũng cảm nhận được sức lực của bản thân ngày một yếu đi. Chẳng lẽ là do di chứng của bệnh hay sao? Nhưng mà bệnh này chỉ không có con được thôi chứ đâu liên quan gì tới sức lực đâu ta.

"Tới đốc tờ khám lại đi, không chừng bây bị bệnh trong mình mà không hay, trời trái gió rồi."

"Dạ, để chút con đi khám."

-----

Như thường lệ, bữa nay Khuê vẫn phải tiếp tục cái công việc là giúp Lành hết đau ngực. Cô chăm chỉ như một con ong thợ cần mẫn, hút cạn sữa bên này rồi lại tới bên kia. "Má ơi, mỹ vị nhân gian." Khuê chép chép cái miệng khi mà vừa xử lý xong hai bầu sữa căng đầy. Mấy bữa trước không quen thì có hơi nhợn mắc ói mặc dù sữa vẫn thơm nhẹ và có vị ngọt ngọt pha lẫn chút mặn mặn, nhưng mà bây giờ quen rồi thì cô cảm thấy nó đã gì đâu, cảm giác sao mà phê phê tê tê kích thích dễ sợ.

Đưa tay lên quẹt miệng, Khuê lại lăn ra nằm bên cạnh Lành. Nhờ ké sữa của mấy đứa con gần một tuần nay mà cô đã có nọng luôn, tới da mặt cũng căng bóng hồng hào, đúng là công dụng của sữa mẹ có khác, vừa dưỡng da lại còn có thể tăng ký.

Lành sau một tuần được săn sóc kỹ lưỡng thì nàng đã đi đứng được, có thể tới lui tắm rửa mà không cần Khuê làm giúp nữa. Sống ở trong nhà thương này cũng đã một tuần nên nàng có chút bí bách, nàng nhớ ngôi nhà đó của cô và nàng quá đi thôi.

"Khuê ơi, em muốn về nhà." Lành quấn kỹ lại khăn cho hai đứa nhỏ xong thì nàng xoay sang nói với Khuê còn đang nhắm mắt hưởng thụ mùi vị sữa còn đọng lại trong miệng. Mỗi lần cô no một bụng sữa là lại nằm ra đó lim dim chuẩn bị ngủ, riết rồi không biết có phải là do cô say sữa hay không nữa.

Hai đứa nhỏ sau một tuần canh chừng kỹ lưỡng thì cũng có da thịt hơn, tụi nó cũng bú mạnh hơn đôi chút và cả má lớn này của tụi nó cũng phát triển theo tụi nó luôn, bú mạnh không kém, có thể nói hơn luôn là đằng khác.


Khuê đang nhắm mắt nằm trên giường nghe Lành nói muốn về nhà thì cô cũng mở mắt ra nhìn nàng. "Em chưa khỏe đâu, ở lại đây đi, có gì có đốc tờ cũng dễ coi sóc hơn."

"Em không về thì sao đặng, nhà cửa để hai đứa nhỏ coi em không an tâm. Cũng không thể đem đồ ăn vô vậy hoài, bé Bưởi đâu có rành nấu nướng chi đâu." Lành sực nhớ ra Bưởi không biết nấu nướng gì nhiều, từ khi nàng về và huấn luyện cho nó thì dữ lắm nó kho được nồi thịt với nấu chín nồi cơm là thôi.

"Em nói nó không biết nấu mà cả tuần nay toàn nó đem cơm vô không, vậy ai nấu?" Khuê bỗng sực nhớ, quả thật là con Bưởi không biết nấu nhiều đồ ăn. Từ khi mà Lành về nhà ở với cô hầu như đều là nàng nấu chứ con Bưởi ít khi được cô kêu làm tại vì đồ nó nêm cô ăn không được, nêm sao mà mặn chát. Nhưng mà đồ ăn cả tuần nay đều là những món cô thích ăn, chưa kể còn tốt cho đàn bà mới sanh, nhiều sữa. Vậy thì ai nấu chứ?

Khuê chau mày khó hiểu, bữa nay đợi con Bưởi vô thì cô phải hỏi cho rõ ràng mới được. Cô không tin mấy cái thứ này là con Bưởi làm đâu.

Ngồi dậy ợ một hơi, Khuê vươn vai đi vô nhà tắm đặng rửa mặt cho tỉnh táo, chứ nãy giờ cô lại có cảm giác buồn ngủ nữa rồi, nhưng mà cô ngủ thì sẽ không ai giúp Lành coi sóc hai đứa nhỏ, một mình nàng chăm sẽ không xuể.

Bước ra bên ngoài, Khuê thấy Lành đã rời giường, nàng đi tới xếp ít đồ với tả vải cho gọn gàng. Mấy đứa con của nàng bú ít nên cũng không đi tiểu tiện hay đại tiện gì nhiều, nếu có đại tiện cũng chỉ dơ một chút rồi thôi, dễ giặt sạch lắm.

"Em cứ tưởng con mình sẽ đủ ngày đủ tháng, em may bộ đồ nào cũng bự hết trơn đó đa." Lành xụ môi nhìn hai đứa đẹt ngắt nằm đó. Chẳng phải nàng chê con mình, mà là nàng đang xót.

"Bây giờ không vừa thì em đợi tụi nó lớn sẽ vừa, em thấy tôi bây giờ mỡ rung rinh luôn rồi nè, hai đứa nhỏ không sớm thì muộn thôi à đa." Khuê ép cằm mình xuống để lộ rõ luôn cái nọng vừa được hình thành mấy ngày nay. Cô không tin một người chưa bao giờ mập như cô tới ngày hôm nay nhờ sữa của Lành mà cũng lên luôn mấy ký, còn con mình được chăm sóc kỹ lưỡng hơn bao đứa nhỏ khác sẽ phải nhỏ xíu xiu vầy hoài đâu.

Chốc sau ngoài cửa có tiếng chân bước vào, Lam lon ton trên đôi chân trần chạy tới ôm cổ Khuê để cô có thể ẵm nó lên cao. Con bé bây giờ hễ mà thấy Khuê hay là thấy Lành đều mừng rỡ vô cùng, vì Khuê sẽ ẵm nó, rồi còn hát cho nó nghe nữa, cô Khuê hát hay lắm đa!

"Sao con đi chân không, guốc cô mua đâu?" Khuê nhìn tới đôi bàn chân trống trơn của Lam thì chau mày, cô đem con bé ngồi lên đùi mình hỏi han về đôi guốc mộc cô đã mua cho con bé đâu rồi, vì sao không thấy mang.

Lam nghe Khuê hỏi về đôi guốc mộc thì gãi đầu, con bé cười cười. "Dạ con không dám mang, sợ hư."


"Mua là để mang, sợ hư làm gì? Hư thì cô mua cho đôi mới!" Khuê bặm môi ngắt vào gương mặt của con bé một cái. Con bé này bây giờ đỡ ốm hơn trước, gương mặt cũng tròn trịa hơn, nhìn y như Lành phiên bản nhỏ, nếu như nói chị em ruột người ta cũng tin, chắc vì vậy nên Khuê mới hay ngắt mặt nó đây mà.

Lam đưa tay lên xoa vào chỗ Khuê vừa ngắt, tuy có hơi đau nhưng mà nó vẫn cười. Con bé biết Khuê là nựng nó hơi mạnh tay tí thôi, chứ Khuê chẳng có ý xấu gì đâu, nó đang rất cần cái nựng mạnh tay ấy.

Ông từ mấy bữa nay mới hay tin Lành có chuyện, bởi vậy ông mới tức tốc tới thăm ngay. Ông hôm bữa chỉ nghe loáng thoáng thôi chứ không rõ là ai do là làng Tân An cũng cách đây một con sông, ông thì cũng ít giao du với người ngoài nên không để tâm gì mấy.

Mới sáng mấy bữa trước dẫn Lam đi chợ bị vài người trong chợ kéo lại hỏi han thì ông mới biết người gặp nạn đó là Lành đó chứ, nhưng tại ông quá bận bịu nên là không có thời gian tới thăm. Người bệnh tới khám ngày một đông, có nhiều người vì quá nghèo không có nổi cái nồi đất để sắc thuốc nên là ông còn phải giữ lại cho họ uống thuốc tới khi khỏi bệnh nữa.

"Bây sao rồi, trời ơi mấy bữa nay tính đi thăm rồi đó mà ngặt nỗi không rảnh tay rảnh chân đi được."

"Dạ con khỏe rồi, chỉ có điều chưa đi nhiều được."

"Ừ, ráng nghỉ ngơi giữ ấm cho kỹ, đi đứng nhẹ nhàng thôi."

Lát sau vì còn bận quá nhiều chuyện ông từ đành phải về trước, ông nói Lam về theo ông nhưng con bé dường như không muốn, nó hơi mím môi nhìn Khuê.

Hình như Khuê cũng hiểu ý, cô nói với ông từ cứ để con bé ở đây chơi với cô vài bữa, có đói hay gì đó thì cô cho nó ăn, không có đồ thì cô dẫn nó đi mua vài bộ. Dẫu sao có con bé thì Lành cũng vui hơn, có người chơi chung với nàng.

Ông từ nghe Khuê nói vậy cũng gật gật đầu, ông dặn Lam đừng quậy hay làm ồn nhiều vì Lành còn đang ở cử, lỗ tai còn yếu lắm, kẻo ảnh hưởng về sau.


"Cô Lành, em bé dễ thương quá!" Lam ghé sát vào nhìn hai đứa nhỏ còn nhắm mắt ngủ. "Em bé tên gì vậy cô?"

"Em trai tên Minh Đăng, em gái tên Minh Anh." Lành cười hiền, nàng xoa đầu Lam rồi nói ra hai cái tên của hai đứa nhỏ cho Lam biết.

"Cô Lành, con mất cha mất má, con cũng muốn được như hai em có má bên cạnh hỏi han. Cô...cô cho con kêu cô là má có được không?" Lam có hơi ngập ngừng nói ra, con bé thật sự chẳng còn ai bên cạnh, con bé muốn có một người má để có thể khoe với những người khác rằng nó không hề mồ côi, nó vẫn có má thương yêu và có má xoa đầu, có má ôm vào lòng như bao đứa nhỏ khác.

Ông từ dẫu cho thế nào cũng không mang lại cảm giác ấm áp như một người mẹ mang lại, Lam chỉ coi ông ấy là một người ông, còn Lành mới thật sự khiến nó có cảm giác có má bên cạnh. Má nó cũng có đồng điếu như Lành, hay cười, cũng hay thắt tóc và xoa đầu nó nữa.

Lành nghe Lam hỏi nàng có thể gọi nàng là má không, trong giọng nói của con bé có vài phần nghẹn ngào xen lẫn run run thì nàng biết con bé chắc phải cố gắng dữ lắm mới có thể nói ra được những câu này, một đứa nhỏ dễ thương lại hiểu chuyện như vậy thì sao mà nàng nỡ từ chối đây?

"Được!" Lành gật đầu, nàng dang tay ra để Lam có thể xà vào lòng ôm lấy nàng. "Vậy con có thể kêu cô Khuê là má luôn được không?"

"Được chứ con, cô là vợ cô Khuê mà, nên con cứ kêu cô Khuê là má thôi!" Lành nháy mắt với Lam. Nàng lại nói đùa với con bé một câu, nàng lại nghĩ nó không biết chuyện của người lớn nên mới chọc ghẹo như vậy. Nhưng mà nàng không ngờ chính câu nói đó của mình đã làm cho Lam tin tưởng chứ không hề mau quên như mấy đứa nhỏ khác.

Nó bắt đầu nhận định rằng Lành và Khuê là hai vợ chồng, nhưng nó lại có thêm một cái suy nghĩ hú hồn khác là Khuê chính là đàn ông nhưng thích ăn bận như phụ nữ giống mấy ông múa bóng nên má Lành của nó mới có thể có em bé được.

------

Tổng hợp những gương mặt vàng trong làng buê đuê cho các đồng chí khỏi thắc mắc hỏi từng người nữa nghen. Này là hình tượng của tui thôi, còn các đồng chí tưởng tượng ai thì cứ việc -.-
-----

Khuê té sông nè


-----

Bé Lành nè

-----

Bưởi lùn nè

-----
Tú khùm nè

-----
Mợ Hà nè

-----
Mợ Mai nè

-----
Cậu Đạt, cậu Vĩnh nè. Này hai ổng sanh đôi nên lấy hình một người thôi hen.

Cái này cậu Vĩnh xuyên không đi mua trà sữa uống =))) (cậu Vĩnh là em)

-----
Cái này cậu Đạt ổng tím hơn tí (cậu Đạt là anh)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận