Khu chợ này đương nhiên sẽ không xô bồ hay đông đúc và chia theo khu như Sài Thành mà nó bán đủ các loại mặt hàng từ cá, thịt cho tới quần áo. Một mùi tanh nồng từ sạp cá xộc lên khiến Khuê phải nhăn mặt che mũi, cô cố gắng phớt lờ những người kêu gọi cô mua hàng vì bọn họ không mấy ai ăn mặc đẹp đẽ như cô. Cũng vì sự tiêm nhiễm trong đầu từ nhỏ rằng những người như vậy không xứng đáng tới gần Khuê thế là cô chẳng nán ở đây lâu thêm nữa mà chỉ vào chợ vài phút là đã bước ra, có lẽ cái sự nghèo nàn nơi đây làm Khuê không chịu nổi.
"Cô ơi,vậy là mình về hả cô?" thằng Tẹo lẽo đeo theo sau lưng Khuê không dám chậm trễ, mặc dù nó có hơi luyến tiếc vì lâu lắm rồi chưa được dạo chợ nhưng mà vì cô chủ có hơi khó chịu muốn về thì nó cũng đành nghe theo cô. Nó chỉ mới bước vô là đã thèm cái bánh tét nước tro muốn nhỏ dãi rồi, một đứa hầu nghèo khó như nó thì làm sao mà có tiền để mua bánh, nó chỉ có thể cắn cắn môi để mình kìm hãm lại cơn thèm rồi theo cô chủ bước ra khỏi khu chợ mà thôi.
"Tưởng đâu chợ ở đây đẹp lắm, ai dè nhìn thấy ghê." Khuê một câu không kiêng nể nói ra, tánh tình của cô đanh đá không sợ trời không sợ đất là bậc nhất rồi. Nói mặt mũi của cô thì ít ai biết nhưng mà nói về tên cô út Khuê con nhà ông cai tổng thì vang danh một cõi, mà cô út Khuê cũng chẳng phải hữu danh vô thực. Cô nói là cô làm chứ cô không sợ cha con thằng nào, cỡ ba năm trước cô cũng về đây ăn tết, đi tung tăng bị mấy thanh niên trêu chọc thế là cô chẳng nói chẳng rằng đập bể đầu một người trong nhóm đó khiến người ta bây giờ bị điên điên dại dại luôn. Mặc dù người ta thù cô lắm nhưng mà cũng không dám làm gì vì cô nói đó là cô tự vệ thích đáng, ai muốn thưa cô thì cô xin đi hầu.
"Dạ thưa cô, ở đây chợ như vậy đối với con là đẹp lắm rồi. Có mấy khi con được đi chơi vầy đâu." thằng Tẹo thiệt bụng nói, đúng là từ rất lâu rồi nó chưa được đi chợ, chỉ là hôm nay có cô út kêu đi theo thì nói mới được nhìn một chút. Dù chỉ một chút thôi nhưng cũng đủ làm cho nó thỏa mãn rồi.
"Mày đói hông, cho mày tiền." Khuê đem ra mấy hào đưa cho thằng Tẹo, hồi nãy cô nhìn nó thấy nó chắc muốn ăn cái bánh đen đen kia lắm bởi vậy cô đưa tiền cho nó coi như là tiền công mà nó đi theo cô. Mà cho tiền nó cũng đâu phải là vấn đề này không, chuyện cô muốn nữa là mấy con cào cào lá dừa kia kìa, nhìn ngộ ngộ bởi dị cô muốn mua chuộc thằng Tẹo làm cho cô mấy con đặng cô treo trong phòng chơi.
Thằng tẹo nhìn mấy đồng xu trong tay Khuê dường như cũng chưa tin được, cô út cho nó tới mười mấy hào, số tiền này đối với nó là quá nhiều nên nó không dám lấy làm cho Khuê tưởng nó chê ít nên cô lấy ra thêm vài đồng nữa làm cho nó vội quỳ xuống khóc lóc vì sợ mình mần cái gì trật ý nên là Khuê muốn đem tiền đuổi nó đi. "Cô ơi, con lỡ trật cái gì thì cô cho con xin lỗi. Cô đuổi con đi, ông mà biết thì ông đánh tía má con chết."
Thằng Tẹo cứ như vậy quỳ dưới nền đất khóc bù lu bù loa làm Khuê không hiểu vụ gì, tự nhiên cho tiền nó cái nó khóc mà nó còn nói cô đuổi nó nữa chứ. Nó bị điên hay gì?
"Tao đuổi mày hồi nào."
"Chứ cô cho tiền con nhiều vậy, sao con dám lấy." thằng Tẹo quẹt nước mũi nói, dẫu cho cô út không cần nó mần nữa thì cũng không sống nổi với ông cai tổng. Thêm nữa ông mà biết nó lấy tiền của cô út thì ông đánh nó chết, đợt đó cậu cả ăn dư đồ ăn nên có nói nó ăn thì cứ lấy, nó vì nghèo mà chưa từng ăn được đồ ăn ngon như vậy nên cũng vui vẻ cảm ơn cậu cả. Ai ngờ bị ông cai tổng biết rồi ông đem nó ra đánh cho mấy chục roi do cái tội dám ăn đồ của chủ. Giờ mà nó lấy tiền của cô út nữa thì có đường mà mềm xương khỏi thấy mặt trời.
"Tao đâu nói cho không, lại đây biểu." Khuê ngoắc ngoắc thằng Tẹo lại gần rồi xì xầm về cái chuyện thắt cào cào cho nó nghe. Nó nghe xong thì hiểu ra quẹt nước mũi cười hì hì, mấy con cào cào này làm dễ ẹc nên nó xung phong chỉ cho Khuê còn tiền thì nó không lấy hết, nó chỉ xin một ít đủ mua bánh ăn là được.
Khuê không ngờ chỉ có mấy đồng mà nó kêu là nhiều, chút tiền này ở Sài Gòn không đủ một bữa ăn của cô nữa chứ đừng nói là nhiều tới độ hù thằng nhỏ này sợ tới như vậy. Lúc này Khuê mới có thể hiểu thêm một chút rằng thì ra người nghèo thì chỉ với một chút tiền thế này mà đã sống được một thời gian dài, nếu đổi lại là cô đưa cô nhiêu đây tiền cô cũng chẳng biết phải xài kiểu gì nữa.
"Trời ơi là trời, đi đứng kiểu gì vậy?" Khuê hét một tiếng thật lớn vì có người vừa đụng vào cô, cô không biết mắt mũi người kia để đâu nữa. Cô đứng đó mà cũng ủi cô bay xuống mương cho được, bữa nay cô thề là cô sẽ ăn thua đủ với cái tên vô danh tiểu tốt này, cô mược kệ mình là cành vàng lá ngọc hay là lá gì. Chọc cô nổi máu lên rồi thì cô nhai đầu hết.
Người thanh niên nọ lồm cồm bò dậy sau khi ủi một người con gái đang đứng bên bờ ruộng kia bay xuống mương thì cũng hoàn hồn đứng dậy đỡ người ta lên còn miệng thì liên tục xin lỗi vì một chút lơ đãng không tập trung mà đã làm người ta té như vậy, không biết là có bị thương ở đâu hay không nữa.
"Cô ơi có sao không, cho tôi xin lỗi."
Khuê nhìn cái váy mới tinh của mình bị thành ra cái dạng sình dính tè le, cô nghe người kia xin lỗi thì càng thêm bực bội, "Lỗi phải gì, đền tui cái đầm mới đi." cô vừa la làng vừa chửi vì cái váy đã không còn một màu trắng tinh khôi nữa, thằng Tẹo chỉ vừa đi bứt lá dừa có chút xíu mà cô chủ đã te tua như vậy. Nó không chần chừ cởi cái áo mới tinh của mình ra giúp Khuê lau sình dơ dính trên người, sau khi thấy lau vẫn còn dơ thì nó đi giặt cái áo rồi lại tiếp tục lau cho cô. Kỳ này nó chết chắc rồi, dẫn cô út đi chơi mà hại cô út như vầy, thế nào ông cũng đánh nó mềm mình.
"Cái đầm cô bao nhiêu mà cô la quá vậy, tôi cũng xin lỗi cô rồi." người thanh niên nọ nghe Khuê miệng cứ lầm rầm chửi thì cũng bực bội lên tiếng, lỡ đụng có xíu, xin lỗi thì cũng đã xin lỗi rồi mà cứ làm giọng má thiên hạ. Nói một hồi anh bỏ về luôn chứ đừng mong mà xuống nước.
"Anh là người có lỗi mà lại hằn học ngược lại tôi sao, tôi về nói cha tôi gông cổ anh." Khuê cất cái giọng the thé chua như giấm của mình ra, cô không ngờ giọng của mình khi nóng lên nó lại có thể chua đến mức độ này. Nhưng mà cô không quan tâm lắm, hiện tại cô muốn trừng trị cái người đã đắc tội với cô thì hơn.
Chàng thanh niên kia lúc này mới để ý tới người mình vừa đụng, thì ra là con ông cai tổng, cái người mà mới đi coi mắt hôm qua đây mà. Đúng là cái con người chanh chua, dữ như chằn không bằng một góc của em Lành.
"Tôi đền cho cô là được chứ gì."
"Ba cây vàng, đền đi." Khuê khoanh tay hất cằm nhìn Hải, cô nhận ra rồi, thì ra là người mà cha với má muốn gả cô đây mà. Đờn ông đờn ang nói nói chuyện với đờn bà con gái mà ra cái giọng ta đây mắc ghét, để tôi coi anh ra vẻ tới đâu, cái đầm của tôi là đặt may từ bên Pháp. Hết cái xứ Nam Kỳ này chưa chắc có cái thứ hai, nói ba cây vàng là cô còn lỗ vốn đó.
"Cô nói ba cây vàng mà tôi tin sao, tôi nói cho cô biết. Tôi không có bị ngu." Hải vẫn không tin chỉ một cái đầm mà tới ba cây vàng, cậu bắt đầu cãi ngược lại, đúng là loại phụ nữ ngang ngược. Có chết cậu cũng không lấy cô ta làm vợ, bữa coi mắt thì ra dáng yểu điệu thục nữ để lấy lòng người lớn. Ai ngờ đâu sau lưng lại lộ nanh lộ vuốt ra là một con chằn tinh chính hiệu.
"Ừ anh đâu có bị ngu, mà là anh bị úng não. Bị đầu bò óc heo." Khuê nhếch môi nói, đầm dơ, giày thì mất tiêu một chiếc, nón thì nằm chễm chệ dưới bãi sình. Hên là mấy cái lắc tay với nhẫn của cô chưa có mất, nó mà mất thì có nước đền sạt nghiệp.
Hải nghe Khuê sỉ nhục mình như vậy thì nhất thời nổi nóng, cậu toan muốn nhào tới định làm gì đó dường như là muốn tấn công cô. Chưa kịp đợi Khuê ra tay thì thằng Tẹo đã trước một bước, nó vừa chạy vừa la rống lên là cứu người vì cô chủ nó bị hành hung khiến những người làm ruộng xung quanh đó nghe tiếng kêu cứu thì cũng vác cuốc vác leng vây lấy Hải thành một vòng tròn khiến cho cậu ta nhất thời tái xanh mặt mũi.
"Bớ làng nước ơi tới đây mà coi, đờn ông ăn mặc bảnh tỏn mà đánh đờn bà con gái lọt mương nè, ai mần ơn cứu với bớ người ta."
Thằng Tẹo nó nhỏ con mà cái miệng nó như con ác là, nó la lên một cái mà cách mấy thửa ruộng còn nghe, sau khi nó cảm nhận được đã gọi được đông đủ người dân thì nó tỏ vẻ là một đứa nhỏ ngây thơ chạy lại coi tay chân Khuê, nó vừa khóc vừa chỉ vô mặt Hải là người xấu muốn đánh cô chủ của nó làm cho cậu ta xém xíu nữa bị dân ở đây đánh cho trào máu cho tới khi Hải nói mình là con nhà hội đồng Dần và có vài người biết mặt cậu thì họ mới thôi.
Chuyện chưa bao lâu là đã đồn tới tai hội đồng Dần, ông ta rất nhanh đã cho tài xế đánh xe ngựa đưa ông tới chỗ đó đặng coi Hải đã mần gì con dâu tương lai của ông. Khi ông vừa tới nơi là thấy Khuê một thân tàn tạ còn Hải thì mặt mày nổi nóng như muốn ăn tươi muốt sống Khuê tại chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...