"Rách hay không cô cũng mược kệ con, cô đừng có làm vậy nữa, con không ưng." Bưởi lộ rõ vẻ không vui, nó bước đi một mạch để Tú ở lại với xấp quần áo mới trong tay.
Tú nhìn bóng dáng của Bưởi dần xa, cô khẽ thở dài. Nếu như cha với má biết cô làm ra chuyện này chắc đập cô què giò mất thôi.
Về tới nhà Bưởi phân công cho thằng Tẹo làm măng còn nó thì làm giò heo, hai đứa chỉ phụ trách làm như vậy còn nêm nếm hay nấu đồ ăn là do Lành làm, bởi vì Khuê thích ăn đồ của Lành nêm hơn, hầu như bữa nào mà Lành nấu thì Khuê đều ăn gần hai chén cơm rồi mới ngưng.
Hải bữa nay lại tới nhà của Khuê để tìm cô, cậu ta gương mặt tiều tụy thấy rõ, tới đôi mắt cũng trở nên thâm quầng. "Khuê." Hải thấy Khuê thì vội nở nụ cười gượng gạo. Bản thân cậu mấy ngày qua ăn uống hay ngủ nghỉ gì cũng không được vì cậu đang suy nghĩ tới chuyện của Lành. Mục đích cậu tới tìm Khuê là vì cậu muốn Khuê đồng ý cho cậu đem Lành về chăm sóc, nếu như Khuê đồng ý thì cậu sẽ đi tìm Lành về bằng bất cứ giá nào.
Khuê chau mày nhìn Hải. Cô không ngờ anh ta bây giờ lại có thể tiều tụy tới mức này. Thiệt sự Khuê không chối bỏ chuyện Hải khá bảnh tỏn. Vóc người anh ta cao to cùng với nước da ngăm khỏe mạnh, nhìn cỡ nào cũng ra dáng là một người đờn ông khôi ngô. Còn giờ đây Khuê thiệt sự không thể nhìn ra được Hải trước đây và Hải bây giờ là một. "Bộ anh hút thuốc phiện hay gì mà nhìn như con ma vậy?" Khuê cứ nghĩ Hải hút thuốc phiện nên nhìn ra bộ dạng như hiện tại nên cô buộc miệng hỏi.
Thả người xuống chiếc ghế dài, Hải ảo não nhấp ít nước trà được Khuê rót. "Em chắc biết chuyện anh với người kia ở bên làng Tân An rồi phải không?" Hải vội mở lời.
Khuê nghe Hải hỏi như vậy thì cô cũng khẽ gật đầu. Cô đang thầm nghĩ liệu Hải hỏi cô câu đó thì có ý đồ gì, chẳng lẽ muốn hỏi ý của cô để cưới em Lành về nhà bên đó hay sao.
"Anh lỡ có con với em ấy trước khi anh cưới em về, em làm ơn niệm tình cho anh đem em ấy về săn sóc, cho em ấy một danh phận đường hoàng." Hải ngập ngừng, cậu hiện tại đang hồi hộp tới độ hai bàn tay cũng đan chặt vào nhau khiến cho chỗ đó vì bị bóp chặt quá máu không lưu thông được nên nó đã trở nên trắng bệch.
"Quan trọng là anh kiếm được cô gái đó chưa?" Khuê cười khẩy. Cô khoanh tay tựa vào thành ghế. Em Lành hiện tại đang ở chỗ cô, Hải làm sao kiếm được em ấy mà còn đòi cưới hỏi, thiệt nực cười.
"Nếu em đồng ý thì anh sẽ kiếm bằng được em ấy về." Hải từ từ nói ra, cậu đang mong Khuê sẽ gật đầu đồng ý.
"Vậy còn người nội anh muốn anh cưới?"
"Anh hứa, anh sẽ không còn ai khác nữa, làm ơn nha em."
"Kiếm được người ta rồi hẵng nói, giờ anh về đi, em có công việc rồi." Khuê đứng dậy tiễn khách. Cô hiện tại đang hơi khó chịu, nguyên do chắc là do Hải, vì cậu tới nên đã làm gián đoạn đủ thứ chuyện của cô. Ban nãy vừa tính trồng tiếp cho Lành thêm một giàn thiên lý nữa thì Hải tới khiến cho cô chưa kịp làm gì.
"Vậy nghĩa là em đồng ý?" Hải vẫn chưa tin được, cậu tự hỏi tự trả lời xong rồi cười rộ lên. Cậu không chần chừ nữa mà chiều theo ý của Khuê ra về. "Cảm ơn em."
Khuê đóng lại cửa rào, cô trở vô trong nhà cầm cây dao nhỏ đi ra vườn để làm giàn cho bông nó leo lên. Nhưng mà cô đó giờ có biết làm giàn cây hay làm vườn gì đâu, nên cô chỉ đành vô nhờ vả con Bưởi ra làm cho cô.
Bưởi đang ngồi chẻ củi, nó nghe Khuê dặn thì cũng vội buông lưỡi búa trong tay. Nó nhận lấy cây dao yếm từ Khuê rồi đi kiếm tre về làm giàn theo ý cô.
Sau khi lôi được một cây tre già bự gần bằng bắp đùi từ lũy tre gần đó về rồi thì nó bắt đầu chẻ thành từng miếng bề ngang cỡ hai lóng tay còn bề dài cỡ hơn hai thước. Do tre ở đây mọc hoang mọc dại nhiều nên khi nó chặt về cũng chẳng ai nói gì, họ còn nói nó chặt nhiều nhiều cũng được để bớt um tùm.
Nói là làm cái giàn bông nhỏ, vậy mà cũng tốn sức quá chừng. Con Bưởi ngồi đó hì hục cũng tốn gần hết một buổi sáng mới có thể chẻ xong đống tre này, tới bàn tay cũng có vài vết đứt nho nhỏ đang rỉ máu nhưng mà nó không thấy đau, chắc có lẽ là quen rồi.
Nhìn lại bàn tay vì làm việc nhiều nên đã sần sùi và đầy rẫy vết thẹo của bản thân, nó khẽ thở dài. Phải chi nó cũng có cha, cũng có má thì đời nó đâu phải khổ như thế này?
Khuê dù sao thì cũng là chủ, còn nó là đầy tớ thì làm sao có thể coi nhau như người nhà mà tâm sự được. Huống hồ những chuyện nhục nhã này mà nói ra thì y như đang tự mình giết mình.
"Khuê, thấy bé Quỳnh áo nó gần rách hết trơn, tao mua cho nó đồ mà nó không dám lấy. Mày đem cho nó đi, đừng nói tao mua nha, bé nó sợ bị rầy không dám lấy, mày nói mày mua là được rồi." Tú ngập ngừng nhờ vả tới Khuê. Ban sáng chính tay Tú cho thì Bưởi không lấy thì cô nghĩ đưa cho Khuê và Khuê là người mua thì Bưởi sẽ lấy.
"Tự nhiên mày kêu tên cúng cơm nó vậy?" Khuê nhìn một xấp quần áo trong tay Tú thì cô hỏi thêm "Rồi tự nhiên mua đồ cho người hầu của tao chi."
"Đi mà, làm ơn đi."
Thấy Tú nhờ vả thành tâm như vậy thì Khuê cũng lấy đồ từ tay bạn mình, cô bước lộp cộp ra sau hè kiếm Bưởi. Cô thấy nó đang nhìn vô lòng bàn tay bị đứt chi chít rồi khóe mắt cũng đỏ hoe thì cô nghĩ là nó bị đứt tay nên khóc. Cô chầm chậm đi tới. "Đứt tay hả, sâu không?" Khuê cúi xuống cầm lấy bàn tay thô ráp của nó lên nhìn. Khi chạm vào tay của nó Khuê cảm nhận rõ được từng vết chai sần, trái ngược hoàn toàn với bàn tay mịn rứt như tàu hủ non của cô.
"Thôi đừng có khóc nữa, chút tao cho thuốc sứt vô. Còn cái này trả công nè." Khuê đem xấp đồ đưa vào tay Bưởi. Cô bây giờ coi thằng Tẹo với nó như hai đứa em nhỏ của mình nên là cô thấy nó khóc như vậy cũng muốn dỗ dành nó một chút. "Ăn kẹo hông?" Khuê lại lấy ra một vốc kẹo sô cô la. Cô đây ngoại trừ nhiều tiền ra thì kẹo của cô cũng không thiếu, muốn bao nhiêu kẹo thì có bấy nhiêu.
"Tự nhiên cô hiền với con vậy con hông quen." con Bưởi cười chọc Khuê một câu rồi cũng đưa tay nhận lấy kẹo. Dẫu sao bản chất nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ còn thiếu thốn đủ bề, nó vẫn ham chơi lắm, nên khi Khuê đưa kẹo cho nó thì nỗi buồn cũng vơi đi chút ít rồi.
"Chứ đó giờ tao dữ với mày ha gì mà nói cái giọng đó, tao chưa bỏ đói mày như mấy đứa kia lần nào nha con." Khuê biết con Bưởi đang nói giỡn với cô thì cô cũng chẳng nghĩ ngợi hay để bụng gì. Có lẽ đây mới chính là con người thật sự của cô.
Ngồi đó với con Bưởi được chừng nửa tiếng thì cô kêu nó để đống tre ở đó vô ăn cơm rồi chút làm tiếp. Cô còn dặn nó quăng đi mấy cái bộ đồ cũ nát như nùi giẻ kia đi, cô đã mua đồ mới rồi còn không chịu mặc thì cô vặn lỗ tai cho rớt ra thì đừng trách cô tàn nhẫn.
"Hai đứa bây đi tắm đi rồi ăn cơm." Khuê tạt vô đầu con Bưởi nhắc nhở nó mau đi tắm khi nó đang ngồi coi mấy con dế của thằng Tẹo vừa bắt về. Nhà này rộng rãi lại ít người nên Khuê cũng chẳng cần hầu hạ gì nhiều, bởi vậy cô mới cho hai đứa nhỏ này có thời gian thảnh thơi để tắm rửa rồi chơi bời này nọ.
Ngồi vô bàn cơm, Khuê nhận lấy chén từ tay Lành rồi xé ít thịt từ khoanh giò heo cho em ấy. Cô bây giờ đã tập được cách chăm sóc người khác và tự chăm sóc cho bản thân chứ không như hồi đó phải đợi người khác tận tay làm sẵn nữa. Bởi vậy mới nói từ khi quen biết Lành thì nàng đã tập cho cô rất nhiều thứ, nàng còn tập cho cô được tính kiên nhẫn và không còn coi thường người nghèo như trước nữa.
Tới Tú còn phải bất ngờ khi bạn mình đã thay đổi kha khá như vậy. Hồi trước làm gì có người hầu nào được ngồi ăn chung với Khuê kiểu này, đa số đều bị cô cho đứng còn không thì phải hầu hạ gỡ xương cá hoặc xé thịt cho cô chứ chưa bao giờ được ngồi cùng bàn rồi ăn cùng món như thế này.
Tú thấy Bưởi ngồi bên cạnh ăn cơm mà cứ ăn cơm không thì cô nghĩ là nó không dám ăn đồ ăn nên cô gắp qua chén cho nó chút thịt. Bưởi nhìn thịt vừa được Tú gắp trong chén thì nó lại đưa qua cho thằng Tẹo, mà cái hành động này vừa hay lại bị Khuê và Lành đều nhìn thấy.
Lành và Khuê hai người nhìn nhau một cách đầy khó hiểu rồi lại đảo mắt tiếp tục quan sát hai cái con người một gắp đồ ăn còn một thì đem quăng qua cho thằng Tẹo.
"Chị Bưởi, đừng bắt em ăn nữa, em bể bụng bây giờ." thằng Tẹo bắt đầu thở dốc vì ăn quá no. Nó xoa xoa cái bụng căng lên cứng ngắc như con cóc xua tay vội nói với chị Bưởi của nó là đừng gắp đồ ăn cho nó nữa vì bụng nó đã không thể chứa nổi nữa rồi.
"Con cũng no rồi, con xin phép ra vườn." Bưởi nói xong thì cũng rời đi, nó trước khi đi còn bưng theo chén cơm có đồ ăn mà Tú vừa gắp đem cho mấy con chó con của Lành ăn hết.
Tú thấy Bưởi đi rồi thì cô cũng đuổi theo, "Mày ăn tiếp đi nha, tao cũng no rồi." cứ như vậy nhanh chân đuổi theo Bưởi vừa khuất sau cánh cửa.
"Quỳnh, em đứng đó." Tú lên tiếng kêu con Bưởi đang bỏ đi, cô bây giờ muốn nói chuyện và xin lỗi đàng hoàng.
Bưởi vì tự nhiên bị Tú kêu thẳng tên nó ra như vậy thì có hơi giật mình nhưng rất nhanh đã giả vờ không nghe thấy, nó một mạch bước đi chẳng quan tâm Tú vẫn kêu í ới phía sau.
Bất chợt cánh tay bị giữ lại nên Bưởi cũng không đi tiếp, nó đợi thử coi Tú đang muốn nói gì. Tú sau khi thấy Bưởi đã đứng yên thì cô vòng ra trước mặt của Bưởi. "Em nghe tôi nói."
"Con với cô có gì để nói sao?"
"Có."
"Vậy cô nói đi."
"Tôi biết tôi đã làm chuyện quấy với em, nhưng mà em đừng làm thái độ đó nữa tôi khó chịu lắm."
"Vậy cô nói làm sao con bình thường được khi chính cô là người lấy đi đời con gái của con, thêm chuyện con với cô đều là con gái như nhau thì cô nói con phải làm sao đây, không lẽ con phải giãy nãy lên bắt cô chịu trách nhiệm?" Bưởi trừng trừng mắt nhìn Tú. Tú nói với nó đừng làm thái độ đó, nhưng mà cớ gì đêm đó Tú lại còn có hành động kia mặc cho nó đã van xin đủ điều. Nó hiện tại đang rất hận Tú, nó không muốn nghe Tú giải thích gì nữa.
Bưởi vội lau đi hàng nước mắt, nó gạt tay Tú ra rồi xoay lưng đi. Nhưng khi đi chỉ chừng vài bước nó đã nghe tiếng của Tú vang lên.
"Được. Tôi chịu trách nhiệm với em."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...