Sắc mặt của Khuê vừa tươi tỉnh được đôi chút thì lại bị một câu thông báo kia khiến cho tâm trạng của cô bỗng chốc trở nên khó chịu thấy rõ. Cô nhíu chặt đôi lông mày mà theo Hải thì nó "bén" ngót, chứng tỏ những người có hàng lông mày này chẳng được mấy ai mà hiền hậu. "Ra đó nói cô út đang mệt, ngủ rồi." Khuê thờ ơ nói ra một câu rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Cô không quan tâm nhà bên đó có kêu cô về hay không vì hiện tại cô đang sống thoải mái không có chút gò bó nào. Cô còn định thu xếp ổn thỏa mọi thứ cho em Lành rồi thì tự cô sẽ theo thầy giáo sang Pháp để học chứ không có ở đây làm gì.
Lành đứng đó nghe con Bưởi thông báo là có dượng út thì nàng nhìn tới Khuê, tự dưng ngực trái của nàng có chút nhói lên khi biết được Khuê đã có chồng.
"Cô, cô không ra là ông đánh con chết luôn." con Bưởi kỳ kèo năn nỉ Khuê làm ơn hãy ra bên ngoài để mà tiếp khách, bởi vì ông hội đồng đi đông người lắm, không những vậy nó còn được thông báo chốc nữa cha má ruột của Khuê cũng sẽ tới. Hiển nhiên nếu như Khuê không ra ngoài thì nó thế nào cũng bị đem ra đánh cho thừa sống thiếu chết nữa.
"Ai dám đánh mày, ngon mần thử cái tao coi." Khuê dở chứng, cô chẳng muốn dây dưa với nhà chồng này chút nào. Đời thuở nào cô đây là thiên kim cành vàng lá ngọc mà phải bị cái nhà bên đó đày đọa tấm thân sao, cô chẳng phải một đứa dễ ăn hiếp đâu mà cứ năm lần bảy lượt bị đem ra hạch họe rồi so sánh với con dâu nhà khác. "Mai tao viết giấy ly hôn, khỏi chồng con gì hết cho mang nợ."
Khuê hâm hực không muốn nhắc tới cái bản mặt trời đánh thánh đâm của Hải nữa. Cái con người gì đâu đầu bò óc heo, vừa già vừa xấu, đã vậy còn nhu nhược. Lúc trước chắc cô điên rồi nên mới có chút rung động, nào là ăn cơm chung rồi đắp mền cho anh ta.
"Cô ta không muốn gặp thì mình về đi cha, nhà mình cũng không thua kém nhà bên đó tới nỗi phải hạ mình vậy đâu." Hải nãy giờ ngồi đợi Khuê đi ra mà không thấy nên cậu lại nổi nóng không muốn kiên mhẫn chờ đợi nữa. Cậu nghĩ rõ ràng người sai là Khuê thì há chi cậu phải hạ mình tới đây xin lỗi rồi rước về, tới má cậu mà cậu còn chưa làm được vậy mà.
"Nín liền. Cũng tại mày tươm tướp không hỏi han nó, nó bị chém một nhát chỗ tay mà mày không quan tâm gì hết, nó giận mày cũng phải." ông hội đồng bực tức nói cho Hải nghe về chuyện Khuê đi chợ rồi gặp phải lưu manh khiến cho cô bị thương nặng ở cánh tay. Đáng lẽ lúc đó hỏi han vài câu là ngon rồi, đằng này nó ong óng lên không nhìn kỹ gì hết mà đã vội gây gổ với Khuê, nếu như mà có bất trắc gì thì nhà ông chuyến hàng này hốt cám ăn luôn.
Hải khi nghe cha mình kể rằng Khuê bị thương thì có chút bất ngờ, hôm đó cậu không để ý nên không biết. "Sao cha không nói với con sớm hơn?" bỗng dưng trong lòng Hải dâng lên cảm giác có lỗi. Cậu ậm ừ gãi gãi đầu không đòi về nữa bắt đầu ngồi im lặng ở đó chờ cho con Bưởi ra báo tin.
"Cô ơi cô làm ơn đi cô, con không dám nữa đâu cô."
"Im cái miệng lại, tao cắt lưỡi bây giờ." Khuê trừng mắt một cái khiến cho con Bưởi đang chí chóe năn nỉ cô hãy ra ngoài thì cũng phải im bặt. Cô út nó không nói thì thôi, mà đã nói là phải làm, vì vậy nó không dám hó hé gì nữa. Nó hướng ánh mắt cầu cứu tới Lành, do nó biết cô út nó hổm rài chiều mợ nhỏ này lắm.
Lành thấy Khuê nổi đóa như vậy thì bất chợt thở dài, nàng nhẹ giọng khuyên. "Dẫu sao cũng nên ra đó, họ là bậc trưởng bối, cô ra đó một chút thôi để đừng mang tiếng, cô mà bị dị nghị thì em xót lắm đa." Lành cố gắng khuyên nhủ Khuê hãy ra bên ngoài vì bên ngoài kia cũng là cha chồng và chồng của cô. Khuê làm thỏa được cơn giận của mình nhưng đổi lại sẽ là lời đàm tiếu từ người ngoài. Nàng đây bị nói đủ rồi, nàng không muốn Khuê bị nữa. Chẳng thà mũi dùi cứ chỉa vào nàng vì nàng đã quen, còn Khuê nếu như phải đối mặt với những thứ đó thì nàng không dám nghĩ tới. Vừa tưởng tượng ra xíu thôi mà trong bụng của nàng xót xa không chịu nổi rồi, huống hồ gì nó sẽ xảy ra thật.
Khuê nghe Lành nói nàng xót vì mình thì tâm cô có chút dao động. Có lẽ cô cũng nên ra nói rõ chuyện với gia đình Hải về vấn đề ăn ở của Lành. Nếu như cô bỏ Hải thì Lành sẽ bị nhà đó làm phiền hoặc có thể sẽ mất luôn đứa nhỏ đang mang vì cô không chắc với cái tâm địa đó của bà nội Hải thì Lành có thể an ổn sanh con được. Đắn đo suy nghĩ một chút, Khuê cũng nghe lời Lành, cô đứng dậy vuốt lại váy vóc cho thẳng thóm rồi nâng gót bước ra bên ngoài.
Tiếng guốc va chạm vào nền gạch chốc sau cũng dừng lại, cô ngồi xuống ghế đối diện ông hội đồng và Hải. "Cha uống trà." Khuê cầm lên ấm trà còn nóng rồi châm vào ly ông hội đồng một ít, còn ly của Hải hiển nhiên vẫn là trống không khiến cho cậu có chút quê độ khi mà đang chuẩn bị sẽ uống một ít trà rồi mở lời.
"Nhà mới mua hả con?" ông hội đồng nhấp một ngụm trà thơm rồi mở lời trước.
"Dạ." Khuê cất giọng lãnh đạm trả lời. Có lẽ trong căn nhà đó chỉ có cha chồng đáng cho cô để mắt tới, còn bà nội của Hải và cậu ta thì không đáng cho cô phải bực dọc và lao tâm. Về má chồng của cô thì cô không chắc bà ấy sẽ quay ngược lại hắt cho cô một thau nước dơ vào lúc nào nên là cô đem bà ấy duyệt vào dánh sách cần phải đề phòng .
"Tay con sao rồi, đỡ chưa." nhận thấy bầu không khí có chút ngột ngạt nên ông hội đồng phải tìm thêm chuyện khác để nói, chứ nếu không thì cuộc nói chuyện hôm nay sẽ đi vào công cốc.
Khuê nghe cha chồng hỏi tới tay của mình thì ánh mắt theo đó cũng nhìn vào. "Đỡ rồi cha, còn hơi nhức một xíu thôi."
"Con nè, bữa đó tại thằng này nó lo bây quá nên nó hơi nóng. Bữa nay nó biết lỗi rồi, nó tới đây xin lỗi bây, nghe lời cha làm lành đi. Tụi bây còn trẻ, vợ chồng cự cãi vài câu là bình thường, đừng có bỏ nhà đi vậy con."
"Em, anh biết lỗi rồi, tại bữa đó thấy em đi trễ quá chưa có về nên là anh đâm lo chứ không phải ghét bỏ gì em đâu." Hải ngồi bên cạnh chờ thời cơ cũng nói chêm vào thêm vài câu. Cậu mong sao Khuê nghĩ lại hai người cũng cưới nhau gần hai tháng nay mà tha lỗi cho cái sự hấp tấp của mình. "Về đó có anh, có người ở coi sóc vết thương của em cũng mau lành hơn."
"Đúng rồi con, không có gì ở đâu bằng nhà mình hết."
"Nhà này cũng của con vậy."
Khuê thở dài đáp lại lời của ông hội đồng. Nếu như ông nói không ở đâu bằng nhà mình thì nhà này cũng là của cô chứ có phải ai khác đâu.
"Khác chứ, em là vợ anh, sau này hai đứa mình còn có con với nhau. Giờ em ở một nơi anh ở một ngã thì sao có thể kêu là một gia đình được." Hải nói chuyện mà không chút chột dạ.
Cậu bắt đầu tỉ tê hàng vạn thứ về sau này để cho Khuê nghe, như là có con, rồi con cái lớn lên như thế nào khiến cho Khuê chỉ nở ra một nụ cười nhàn nhạt. "Em là vợ, vậy người con gái ở làng Tân An kia là gì của anh." Khuê thấp giọng "Cũng là vợ?"
Khuê nhận thấy sau câu nói đó của mình thì hai cha con Hải cả sắc mặt đều trở nên tái mét. Cô phì cười, "Sao anh tham quá vậy."
"Nó chỉ là một đứa qua đường, cha không nhìn nó làm dâu. Nhà này chỉ công nhận một mình con thôi."
Ông hội đồng vội vàng giải thích, còn Hải thì đã im lặng từ thuở nào. Cậu chẳng ngờ chuyện mình âm thầm giấu lại bị Khuê phát hiện, với cái bản tánh dữ dằn của Khuê thì cậu sợ rằng cô sẽ đem Lành ra cạo đầu bôi vôi bêu xấu giữa chợ mất. Nhưng mà nếu như Khuê đánh ghen thì có lẽ cậu cũng có một phần trong tâm trí cô, nghĩ tới điều đó thì Hải bỗng vừa vui lại vừa thấy lo cho Lành.
"Còn về chuyện cái thai, cũng là cốt nhục của anh. Anh định giải quyết thế nào, nói em nghe." Khuê hướng Hải hỏi chuyện. Cô không cần Hải phải chịu trách nhiệm lo cho Lành, chính cô đây dư sức làm việc đó, nhưng mà cô muốn nghe thử Hải sẽ nói gì cho cô nghe. Cô chẳng qua muốn thử coi con người nhu nhược này đứng giữa ranh giới của người mình thương và vợ thì sẽ đưa ra giải quyết thế nào.
"Em biết bao giờ?"
"Đủ lâu để có thể phát sinh một số tình cảm khác." Khuê mập mờ nói với Hải.
Hải nghe Khuê nói thì trong lòng thầm nghĩ có lẽ cô biết cũng cả tháng hơn, nên là cậu rất nhanh nói, "Vậy em làm ơn, thương anh, thương cô ấy với đứa nhỏ mà đừng làm hại tới mẹ con cô ấy. Anh xin em."
"Thương đứa nhỏ với má nó thì được, còn anh thì em không dám đâu. Biết đâu được đem lòng thương anh thì anh lại đem lòng của anh đi thương thêm vài người khác có thai với mình." Khuê buộc miệng nói ra một câu châm chọc. Nói về vấn đề chọc kháy thì đó là bản năng thiên bẩm của cô rồi.
Ngồi nói chuyện qua lại một hồi thì bên ngoài lại có âm thanh của người khác bước vào. Cha với má của cô sau khi được báo là con gái mua nhà ở đây thì cũng gấp rút tới hỏi han đứa con vàng bạc này.
Khuê vừa thấy má thì gương mặt nãy giờ chù ụ cũng tươi tắn hơn hẳn, cô đứng dậy chào cha với má mình một tiếng mặc dù cô vãn còn giận chuyện cha với má dụ mình để ép gả.
"Trời đất ơi, sao mà mặt mày xanh xao quá vậy con." bà Liên xót xa sờ sờ vào gương mặt của Khuê vì bị thương và bệnh cứ dồn dập nên giờ vừa nhìn vô cũng biết cô đang không khỏe trong người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...