Ông hội đồng sau khi hỏi được tung tích của Khuê thì ông bắt đầu cho người tới để mời cô về, mặc dù ông biết đứa con dâu này là một đứa trời ơi đất hỡi nhưng cũng phải chiều nó, lỡ cưới rồi nếu như mà bỏ nó giữa chừng thì bên nhà nó thế nào cũng dập cái nhà ông không còn hạt tro, vì ông biết gia thế của con dâu ông lớn như thế nào mà.
------
Hai người sải bước trên nền đất không mấy bằng phẳng, Khuê hơi chau mày vì cái nắng ban trưa ở đây quá gay gắt, nó khiến cho làn da trắng hồng của cô đã trở nên ửng đỏ, tới gò má cũng đã phủ lên một màu hồng hồng. Lần đầu tiên cô chịu nắng như thế này và cũng là lần đầu tiên cô thấy những người chân lắm tay bùn kia đi gần mình như vậy mà vẫn không hề né tránh ra xa như hồi đó.
Khuê thiết nghĩ phải chi cô cũng có thể lội bùn lầy được như vậy cũng tốt, cái thân thể èo ọt này của cô sẽ không bị hở chút là dị ứng nổi đỏ rồi ngứa suốt mấy ngày.
"Cô uống nước sâm không?" Lành hơi chép miệng, có lẽ là nàng cũng đã khát nước rồi. Trên đường này có một chỗ bán nước sâm nhỏ nhỏ, nếu như theo nàng nhớ không lầm thì đi chừng vài chục bước nữa là tới.
Khuê thấy Lành hỏi mình uống nước sâm không thì bỗng chốc vội lắc đầu, cô nghĩ món nước sâm mà nàng nói chính là mấy cái củ nhân sâm đem nấu nước, nếu như mà là mấy cái đó thì cô xin phép không uống vì cô đã quá ngán rồi. "Tôi không thích uống cái đó, em cứ uống đi."
"Em tính rủ cô uống chung cho vui, ai ngờ cô không thích." Lành xụ môi, nàng tưởng sẽ có người chung chí hướng rồi chứ, ai ngờ người ta không thích uống nước sâm.
Khuê nhìn mặt Lành có hơi thất vọng, cô bỗng sợ em ấy buồn rồi lại khóc như ban sáng, vì vậy cô chỉ đành nói lại rằng bây giờ cũng hơi khát nước, đi uống cái đó cũng tốt.
Lành nghe Khuê nói cô muốn uống thì gương mặt liền trở nên vui vẻ, nàng cười rộ lên nắm tay Khuê kéo đi nhanh hơn. Khuê nhìn bàn tay nhỏ nhắn ấy đang nắm ở cổ tay mình bỗng chốc cô cảm thấy trái tim nơi lồng ngực tự dưng lại đập lên trễ một nhịp.
Ngồi xuống cái ghế đẩu có chút ọp ẹp và cũ kỹ, Khuê không chắc nó sẽ chịu nổi sức nặng của cô khi mà nhìn nó chỉ vừa đá nhẹ cái thôi là cũng bể rồi. Nhưng mà sau khi ngồi xuống chỉ ngoại trừ những âm thanh cót két và sàn tới sàn lui thì cũng gọi là tạm ổn nếu như không cử động mạnh.
Lành gọi ra hai chén nước sâm, bà chủ lớn tuổi nghe nàng gọi thì cũng rất nhanh giở cái chum nhỏ múc nước sâm ra chén.
Khuê nhìn chén nước đen sì trước mặt mà không khỏi nuốt nước miếng, không lẽ phải uống cái này thiệt hả sao nhìn cái màu không được đẹp lắm vậy. Chưa kể còn múc trong cái lu hay đựng nước mắm ra nữa.
"Cô gái có bầu sao uống nước sâm được." bà chủ thấy Lành đang định uống chén nước sâm kia thì vội ngăn cản. Nãy giờ bà quan sát bụng của nàng cũng có hơi nhô nên biết rằng nàng đang mang thai, do bà là người lớn tuổi nên có kinh nghiệm nhiều, vì vậy vừa nhìn một cái là nhận ra ngay.
Lành vừa định bưng chén nước lên uống thì được nhắc nhở cũng đành nán lại, nàng xoay mặt qua hỏi. "Không uống được hả bà?"
"Nhìn bụng cô chắc bầu còn nhỏ lắm, uống nước sâm nó mát thì dễ tuột thai đó đa." bà lão ôn tồn giải thích. Bà nhìn mặt của Lành còn non choẹt nên bà biết nàng chưa có kinh nghiệm làm mẹ nhiều, nên là bà vừa ngồi bán cho những khách đến sau vừa giải thích cặn kẽ cho Lành hiểu.
Lành sau khi nghe bà ấy giải thích thì cũng gật gật đầu không uống sâm nữa. Thiệt sự nàng không có ai dặn dò mấy cái này cả, chỉ có đốc tờ thăm khám dặn nàng phải ăn uống rồi bồi bổ này nọ thôi chứ không căn dặn gì kỹ lưỡng nên là nàng cứ tưởng sẽ uống được nước sâm. Người khác thì còn có má căn dặn chỉ bảo, còn nàng thì chỉ thui thủi một mình thì làm sao có ai dạy bảo mấy cái này. Từ khi nàng có thai thì má nuôi cũng đã mất được mấy năm rồi, lấy ai ra để chỉ nàng phải chăm sóc khi mang thai là như thế nào chứ.
"Thôi cô uống đỡ trà đi, nghe tôi." bà lão đem ra một bình trà mới tới trước mặt Lành. Bà biết nàng khát nước nhưng mà không thể uống sâm được, nên là bà đem ấm trà ra cho nàng uống đỡ.
Lành không cam tâm nhìn nước sâm đã kêu ra trước mắt rồi mà còn không được uống, nàng mím môi hớp đại một ít nước trà rồi nhìn tới Khuê vẫn còn mải miết chăm chú quan sát hai chén nước mà không hề có dấu hiệu sẽ uống, vì vậy nàng lên tiếng thúc giục. "Cô sao không uống đi, em lỡ kêu hai chén rồi mà em không uống được, coi như cô uống thay phần em luôn nha." Lành chớp chớp đôi mắt long lanh như một con mèo nhỏ hướng tới Khuê nhờ vả cô uống giúp luôn chén nước của nàng, nếu như mà không uống là uổng lắm đó.
Một sự nhờ vả mà Khuê không biết từ chối ra làm sao, cô hắng giọng vuốt vuốt ngực chuẩn bị tâm lý bởi vì cô thấy nước này đen thui thì cô sợ nó sẽ đắng như thuốc Bắc mình từng uống nên là còn ám ảnh lắm. Cô tính đổ rồi đó, nhưng mà nhìn ánh mắt mong chờ của Lành thì cô cũng không thể từ chối nổi, vì vậy cô nhắm mắt cố uống một hơi hết hai chén. Sau khi uống xong Khuê thở phào nhẹ nhõm, cũng may là nước này uống vào có vị ngọt và thơm nhẹ, chứ nếu không thì cô có lẽ đã bụm miệng chạy đi ói rồi.
Khuê thở khì khì như mấy con trâu nước làm cho Lành lại cảm thấy mắc cười, nàng chưa từng thấy ai uống nước mà như Khuê cả, uống gì mà như đi đánh trận. Chợt nhận thấy nơi cằm người đối diện có chảy vài giọt nước màu nâu nhạt, Lành theo phản xạ và cũng đang buồn cười nên quên luôn việc cả hai vẫn chưa thân quen gì lắm, cứ thế nhoài người tới dùng ngón tay nhẹ giúp Khuê lau đi những giọt nước còn đọng nơi dưới cằm.
Ngón tay mềm mại nhẹ lướt trên làn da mịn rứt không có chút sần sùi, Lành cảm nhận từng tấc da tấc thịt của cô ấy đều mềm mại như hột gà luộc, không những vậy, khi nhìn trực diện cô ấy nàng cảm thấy cô ấy thật sự đẹp một cách lạ thường. Vừa giống người Tây lại vừa giống người nước Nam. Nàng thề rằng nàng không thể nào tìm được một điểm nào xấu ở cái nhan sắc mỹ miều này.
Khuê khi bị Lành đưa tay lau đi nước ở cằm như vậy thì tim cô như ngừng đập, tay chân cô trở nên cứng đờ không biết phản ứng ra làm sao, cứ như vậy để Lành lau nước cho mình xong thì cô xoay mặt đi nơi khác để nàng không thấy được vẻ ngượng ngùng của cô lúc này.
Khuê đặt tay lên ngực, cô bắt đầu thở lên từng đợt gấp gáp như là để điều chỉnh cảm xúc bản thân ngay lúc này. Cô chỉ sợ rằng chút nữa thôi thì lồng ngực của cô nó sẽ nổ tung ra mất.
Gió mang theo mùi ẩm ước bỗng chốc thổi tới, Khuê ngước mặt lên nhìn trên trời thì nhận thấy có lẽ là sắp mưa nên là cô rất nhanh để xuống bàn vài hào lẻ rồi cùng Lành trở về, nếu như mà để mắc mưa thì dễ bệnh lắm.
Hai người nhanh chân bước đi nhưng không hề chạy vì Khuê sợ Lành chạy sẽ ảnh hưởng cái thai, nên là hai người chỉ bước đi nhanh hơn một chút thôi.
Cũng hên vừa về tới nơi là mưa cũng ồ ập lớn hơn kèm theo những đợt sấm chớp ì đùng, cây cối cũng chẳng còn đứng vững nữa mà bắt đầu lung lay nghiêng ngả theo chiều gió. Lúc này Lành nghĩ là không biết sẽ về thế nào đây nữa khi mà trời lại mưa lớn như thế này. Nhà cửa bỏ bê lỡ như có ăn trộm thì làm sao.
Vết thương của Khuê nhờ có đốc tờ theo dõi kèm theo nữa là dùng thuốc đầy đủ nên chỉ vài ngày là nó bắt đầu kéo vảy, bữa nay đã tới ngày thay miếng băng mới nên là cô ngồi im để anh ta thay cho mình. Vết thương trong quá trình lành lại đương nhiên nó sẽ tươm nước vàng và dính vào lớp vải băng khiến cho lúc tháo ra Khuê phải cắn răn nhíu mày vì đau.
Quăng miếng băng thấm máu đã khô sang một bên, vị đốc tờ bắt đầu sát trùng và băng bó lại kỹ càng cho Khuê. Sau khi anh ta làm xong thì thấy Khuê gương mặt đã trắng nhách, khỏi nói anh cũng biết rằng là rất đau vì vết thương này cũng khá sâu nếu như không làm kỹ thì rất dễ bị nhiễm trùng.
Lành nãy giờ ngồi quan sát cánh tay của Khuê mà đôi mắt lại trở nên đỏ hoe. "Để lại thẹo rồi." nàng chỉ chỉ vô chỗ đã được băng lại mỹ lưỡng trên tay của Khuê mà cắn môi nói. Đây là lỗi của nàng, do nàng nên Khuê mới bị như vậy.
"Sợ gì, tôi đó giờ cũng chưa có cái thẹo nào, giờ có thì coi như làm dấu ấn để sau này kể về chiến tích hào hùng cho con cháu nó nể." Khuê biết là Lành lại sắp nhận phần lỗi về bản thân nàng nữa nên là cô bắt đầu giở cái tánh tưng tửng của mình ra chọc nàng cười. Đúng là cha với má cô nói cô bị ông lên bà xuống thiệt không sai, muốn cười khi nào thì cười, muốn bực khi nào thì bực.
Đã sập tối nhưng trời bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu tạnh mưa mà hình như còn lớn hơn nữa thì phải. Từng đợt sấm cứ thi nhau nổ khiến cả một bầu trời đều xoẹt ra những tia sáng rợn người.
"Mưa quá rồi sao em về được, ở lại đây đi. Ngày mai tôi đưa em về."
Khuê ngồi tựa lưng vào thành giường đọc sách mà thấy Lành cứ thấp thỏm ra cửa đứng thì cô biết nàng muốn đi về, nhưng mà trời này thì về kiểu gì, mưa ầm ầm như vậy lỡ mà trợt chân một cái thì nguy hiểm vô cùng nên là cô đề nghị nàng hãy ở lại đêm nay.
Gấp lại cuốn sách ở trên tay, Khuê đi ra đóng cửa chính lại để mưa đừng tạt vô. Nương theo ánh đèn măng xông trên trên trần nhà thì Khuê đi lại đóng luôn cửa sổ để gió lạnh khỏi lùa.
Liếc qua hai đứa quỷ nhỏ vì sợ trời rầm nên là ngủ sớm trùm mền bít hết chân với đầu. Khuê tặc lưỡi đi tới kéo mền của tụi nó cho ngay ngắn lại xong thì trở lại giường của mình, cô nhìn Lành vẫn ngồi đong đưa chân ở bên kia giường thì lên tiếng, "Qua đây nè, bên kia giường không có mền gối đâu lạnh đó." Khuê vừa nói còn vừa vỗ vỗ xuống vị trí còn trống trải bên cạnh.
Chung quy vì cô sợ nàng bầu bì ngồi gió lạnh như vậy không tốt, chứ cô không hề có ý gì đâu nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...