Lành nghe Khuê nói nuôi nàng thì bỗng phì cười khiến cho hai lúm đồng điếu xinh xinh lộ ra. "Em ăn nhiều lắm, cô nuôi nổi không đa?" nàng chống cằm nhìn người con gái trước mặt. Càng nhìn càng thấy quen. Dù không nhớ nổi người này là ai nhưng mà nàng vẫn cảm thấy có chút gì đó khá thân thuộc, kiểu như là gặp hồi đời nào rồi nhưng nàng không dám nói. Vì nàng sợ người ta nói nàng thấy người sang mà bắt quàng làm họ.
"Tiền tôi thiếu gì, tôi nuôi em, nuôi luôn con em cả đời còn được." Khuê bất chợt bị chạm lòng tự ái. Cô nghe Lành nói liệu có nuôi nổi nàng không thì nghĩ là nàng khinh thường mình nên là Khuê rất nhanh lên giọng, rằng bản thân có thể nuôi Lành và con của Lành cả đời.
Chợt nhận ra mình nói câu này có hơi quá khi mà với một người xa lạ chưa gặp bao lâu như vậy nên Khuê đã ậm ừ gãi đầu tự mình đứng dậy đi về trong sự ngỡ ngàng pha chút buồn cười của Lành.
"Tôi, tôi về trước. Em cẩn thận cửa nẻo." nói rồi xoay lưng bước ra khỏi cửa.
Đi tới bên bờ sông nhìn thấy đám người bu đen bu đỏ ban nãy cũng không còn, chỉ còn lại vệt máu khi nãy từ tay của mình chảy ra đã khô lại thành một màu đỏ sậm trên nền đất.
Khuê tặc lưỡi khi mà không có chiếc đò hay cái xuồng nào còn ở bến cả. Đang gấp gần chết mà cứ gặp chuyện gì đâu khiến cho cô nổi lên tính cáu bẵng bắt đầu chửi lầm rầm như đang đọc kinh sám hối.
"Bà mẹ nó, toàn gặp âm binh nghiệp chướng."
Ai ngờ câu chửi lại có công hiệu. Khuê đứng đó chút xíu là có ghe bên nhà mình tới đón, trên đó cô còn thấy một nhóm người làm bên nhà mình như là sẽ tới đây san bằng hết cái chợ này vậy. Nhìn mặt ai cũng hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
"Cô út, ông dặn con tới đón cô." một thanh niên từ trên ghe chạy lên dìu Khuê xuống. Anh ta vô cùng thận trọng vì biết cô chủ mình không biết lội nên là phải cố gắng cẩn thận nhất có thể, nếu như để cô út có chuyện thì e rằng cái mạng của anh ta cũng không còn.
Sau khi xuống tới ghe thì Khuê được nhóm người đó đứng vây quanh như một tường rào chặt chẽ vì họ sợ cô sẽ gặp nguy hiểm, nhưng mà vì bu chặt như vậy làm cho Khuê nhất thời có chút ngột ngạt nhưng vẫn không dám đuổi đám người này đi chỗ khác vì chính cô cũng sợ té.
Ghe cứ chèo như vậy cho tới bến nhà của mình. Khuê vừa bước vào đã thấy con hầu với thằng Tẹo đang bị đánh thừa sống thiếu chết đang nằm dưới nền đất với gương mặt tái nhợt.
"Cha, hai đứa nó mần chi quấy mà cha đánh hai đứa nó như vậy?" Khuê ngồi xổm xuống lay lay gương mặt xanh như tàu lá của thằng Tẹo mà gặng hỏi cha mình. Cô mới về trễ một tí thôi sao mà hai đứa nó ra nông nỗi này, tụi nó có tội tình gì đâu.
Ông cai tổng nghe Khuê còn bênh vực cho thằng Tẹo với con hầu thì hừ một tiếng, "Cha đánh nó vì cái tội không bảo vệ con cho tốt, con coi con đi. Cha má sanh ra không có một vết thẹo trên người, cưng con như trứng. Giờ con bị như vậy thì tụi nó đáng chết. Bây đâu, đem hai đứa nó trấn nước cho tao." ông cai tổng hét lên.
Sau khi ông ra lệnh thì bốn năm gia đinh cùng đồng thanh dạ một tiếng rồi mỗi người xốc một đứa định đem đi.
Thằng Tẹo vì còn quá nhỏ nên khi bị đánh như vậy tới máu miệng máu mũi gì cũng ộc ra hết khiến cho Khuê xót xa khi thấy một đứa nhỏ vì mình mà ra tới nông nỗi này. Cô bắt đầu gằng giọng đẩy hết đám người đang muốn lấy mạng con hầu của mình và thằng Tẹo ra, "Đứa nào đụng vô hai đứa nó thì tao giết."
Đám gia đinh vì bởi thấy cô chủ đã bắt đầu hung dữ lên thì cũng có chút chần chừ. Cô út Khuê nói là làm chứ không phải chỉ có cái miệng, nên họ sợ rằng làm hại tới con Bưởi và thằng Tẹo thì sẽ rước họa vào thân. Nhưng mà lệnh ông cai tổng cũng không thể không tuân vì vậy bọn họ nhất thời lại bị đẩy vào thế tiến thoái lưỡng nan.
"Bây đâu, lôi cô út về buồng."
"Cha mà đụng tới tụi nó con chết cho cha coi." Khuê không biết tự lúc nào nước mắt đã chảy dọc gò má xinh đẹp. Chẳng biết cô khóc vì sự lừa dối từ người thân hay cô khóc vì xót xa cho hai đứa nhỏ vì mình mà bị vạ lây thành ra một thân thể thân tàn ma dại.
"Từ bao giờ con lại xuống nước với đám người ở vậy hả Khuê?" ông cai tổng tức tối đập bàn đứng dậy. Ông không ngờ đứa con gái này của ông ngày càng quá quắc. Những lời ông nói nó bỏ ngoài tai hết rồi.
"Tụi nó là người ở, là người dưng, nhưng tụi nó không lừa gạt con, sống thật thà với con. Còn cha với má thì sao?" Khuê nở một nụ cười hết sức trào phúng rồi nói tiếp "Cha má chỉ vì lợi ích bản thân mà cha má lại bày ra một màn kịch để con phải lấy một người xa lạ. Cha thương con như vậy hả cha?"
Khuê nói ra hết những lời mình uất ức trong lòng ra. Hiếm khi nào cô nói hết tiếng lòng mình như bây giờ. Thật sự cái miệng cô hay oang oang vậy chứ có bao nhiêu chuyện buồn bực của bản thân thì cô đều tự giữ cho riêng mình, bởi vì cô cảm thấy nói ra cũng vô ích, thà rằng tự giữ trong lòng để một mình cô giải quyết còn hơn. Nhưng mà giờ đây y như tức nước vỡ bờ, nỗi niềm chất chứa trong lòng cũng tràn đầy khiến cho cô hông thể im lặng được nữa khi mà cha mình ngày càng quá đáng.
Ông cai tổng vì bị Khuê nói ra sự thật thì có chút giật mình. Ông hỏi ngược lại "Ai nói cho con biết?"
"Nếu con không phát hiện ra thì cha giấu tới khi nào hả cha?"
Khuê cắn môi kiên nhẫn chờ sự trả lời từ cha của mình, nhưng mà chờ cả buổi cũng chỉ thấy ông im lặng hút thuốc khiến cho cô làn đầu tiên cảm thấy tượng đài người cha vĩ đại trong lòng mình bị sụp đổ. Cô hít một hơi nén lại nước mắt rồi ẵm thằng Tẹo còn thoi thóp dưới nền đất đi nhà thương. Do con Bưởi khỏe khoắn với ăn uống đầy đủ hơn thằng Tẹo nên nó có thể nương nhờ vào cánh tay của Khuê để mà cùng cô ra ngoài mướn xe kéo.
Nó níu giữ cánh tay của Khuê mà cảm thấy ấm áp vô cùng. Một đứa không cha không mẹ như nó bây giờ lại có người quan tâm săn sóc như vậy. Cô út hồi trước có chửi nó với nhéo lỗ tai nó nhiều lắm, nhưng mà cô chửi lầm rầm vậy rồi lại thôi chứ không hề bỏ đói nó, nên nó biết sâu trong thâm tâm của cô út với mấy cậu vẫn có một phần thiện lương chứ chẳng phải tàn độc, vô tình như ông cai tổng.
-----
"Con gái con đứa đi tới giờ này chưa về. Mày cưới trúng của nợ rồi Hải ơi."
Bà nội của Hải vì thấy Khuê tới giờ này còn chưa về nên bắt đầu than thở cậu đã cưới trúng của nợ. Thiệt sự bà không ưng Khuê một chút nào, nguyên do là bà đã chấm con gái của nhà hội đồng làng bên chứ không phải con nhỏ Khuê có tiếng đỏng đa đỏng đảnh này. Nhà nó mấy mươi mà bày đặt ra vẻ. Tài sản nhà bà cũng đâu có thiếu tới độ phải cưới thêm một đứa về làm bà cố nội đâu.
Hải vì bị bà nội trách hờn nên cũng có chút khó chịu. Cậu nhíu mày đi ra cửa coi thử Khuê đã về tới chưa, nhưng mà đi tới đi lui miết chắc cũng cỡ năm sáu bận vẫn chưa thấy Khuê đâu. Chỉ tới khi trời nhập nhoạng tối thì cậu mới thấy Khuê trở về.
Hải vì khó chịu khi bị bà nội la nên cậu bỗng dưng trút lên đầu Khuê mà chẳng quan tâm tới vết thương trên tay cô vẫn còn vương một ít màu đỏ của máu khi thấm qua băng vải trắng.
Hải làm như vậy một phần vì muốn phát tiết và một phàn cũng muốn để ra oai cho bà nội thấy cậu đã thuần phục được đứa con gái có tiếng dữ như chằn này như thế nào. "Cô đi đâu giờ này mới về?"
Khuê vì bị Hải hỏi một câu như muốn ăn tươi nuốt sống cô như vậy thì có chút giật mình. Thật ra cô đã quá mệt nên khi thấy Hải rống lên như vậy khiến cho tự dưng sực tỉnh, nhưng vì mệt lại bị Hải la lên như vậy nên là Khuê cũng không kiêng dè nói lại.
"Đi đâu mược xác tôi, mắc mớ gì tới anh."
Khuê không muốn đôi co mà cô hiện tại muốn được đi tắm và nghỉ ngơi một chút nên là cô nói xong thì lướt ngang qua mặt Hải để vào trong. Ai ngờ chưa kịp đi là đã bị Hải níu tay lại. "Cô ăn nói vậy đó hả, cô có tin tôi đánh cô không?" Hải vừa nói vừa khua khua tay y như muốn đánh Khuê thật để cho bà nội có thể gật đầu khen cậu làm vậy là đúng.
Khuê bị Hải níu trúng cánh tay đang đau kèm theo bao nhiêu cái bực tức từ đêm qua tới giờ lại được bộc phát thêm lần nữa. Cô trừng mắt nhìn Hải, "Đánh tôi một cái thử coi. Coi tôi có cào nát bàn thờ nhà anh xuống không."
"Con cái nhà ai mà ngó mất dạy lung quá đa." bà nội của Hải uống trà bên trong bắt đầu lên tiếng.
"Ăn trầu thì phải bôi vôi, muốn soi người khác phải coi lại mình."
Khuê nói xong câu đó thì hừ mạnh một tiếng. Cô chẳng ngần ngại trước khi về phòng còn tặng cho Hải một cái đạo bằng gót giày thẳng xuống mu bàn chân khiến cho cậu phải la lên oai oái ôm lấy chân mình thống khổ kêu lên.
"Mày nói ai hả, đứng lại." bà nội bị Khuê nói một câu đầy bóng gió thì tức tối đứng dậy muốn đuổi theo dạy Khuê một bài học. Nhưng vì cô còn trẻ thêm đôi chân dài nên đi quá nhanh, chưa đi bao lâu là đã tới phòng đóng sầm cửa lại bỏ bà nội của Hải đang phải chịu một vố quê độ.
Xếp gọn toàn bộ đồ đạc vào vali, Khuê không thèm tắm nữa. Cô phải rời khỏi cái chỗ như cái địa ngục này, sống thoải mái như cô quen rồi, cô sống cho cô chứ không phải sống để vừa lòng thiên hạ này nọ nọ kia.
------
*Một ngày làm liên tục 10 tiếng không nghỉ trưa thêm không nghỉ cuối tuần nên tui oải lắm. Làm ơn đừng hối nha🥺
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...