Kiếp Chồng Chung

Khuê bị Lành hỏi thẳng vấn đề như vậy nhất thời trở nên cứng ngắc vì không biết nên trả lời ra sao. Đang suy nghĩ xem lý do nào thích hợp thì cô sực nhớ tới cái đầm hôm bữa nên Khuê đành lôi nó ra đỡ đạn. "Tôi tới hỏi em cái đầm hôm bữa em có quăng đi chưa."

Lành nghe người kia ậm ừ đưa ra lý do nửa đêm nửa hôm mà đi hỏi cái đầm có bỏ hay chưa cũng khẽ cười.

Nàng cất giọng ngọt ngào đáp lại: "Em chưa!"

"Ừ." Khuê ừ một tiếng rồi lại thúc giục Lành vào trong thay lại bộ đồ lành lặn hơn chứ bộ áo này của nàng cũng rách vài chỗ rồi, muốn sửa nó lại cũng khó lắm vì nó rách đường thịt chứ không phải đường chỉ. Chắc có lẽ cái áo đó phải đem bỏ thôi.

Trong lúc chờ Lành thay đồ thì Khuê bước ra chỗ đang trói cái thằng khốn nạn kia để ngó nghiêng thử mặt mũi nó thế nào. Hiện tại nó còn một vài tiếng nữa để tự tụng kinh niệm Phật, tự siêu độ cho mình để về nơi chín suối. Đụng ai không đụng, đụng trúng út Khuê con gái ông cai tổng là dở rồi.

Dùng một chân đá đá vào cái cơ thể quặt què chằng chịt vết cắn kia để coi thử còn sống không thì tên kia có hơi hừ hừ vài tiếng, nhờ đó nên Khuê biết được là còn sống.

Bây giờ cô đang đợi trời sáng một tí nữa là về báo với cha mình chuyện này. Sống ở đất chịu sự cai quản của nhà cô mà lại có thể tác oai tác quái như vậy hay sao? Ngó bộ, thằng này không coi cha cô ra gì nên mới dám làm mấy chuyện dơ bẩn này.

"Cô ơi cô, trễ lắm rồi mà mình không về, lỡ ông bà biết là ông bà rầy mình đó." thằng Tẹo vì buồn ngủ nên đôi mắt cũng đã díu chặt lại vào nhau. Bây giờ ngó chừng cũng một hai giờ khuya rồi, nếu như mà Khuê còn không về thì sáng mai sao mà nó thức nổi đặng mà mần công chuyện.

"Đúng rồi cô, hông ấy mình để sáng rồi tính, chứ tụi con buồn ngủ lắm rồi." con hầu ngáp một hơi rồi nói. Nó cũng buồn ngủ muốn chết. Ngồi nãy giờ ở đây mà nó cứ ngã qua bên đây rồi ngẹo sang bên kia như sỉn rượu.


Khuê nghe hai đứa trước mặt mình đứa nào cũng than buồn ngủ làm cho cô đây cũng buồn ngủ theo. Cô xoa thái dương mấy cái để cho bản thân tỉnh táo đôi chút rồi nói, "Buồn ngủ quá thì nằm đó ngủ đại đi, giờ chưa về được đâu." Khuê thiệt sự không an tâm khi mà để Lành ở đây một mình như vậy, cô không hiểu cô nghĩ gì nữa khi mà cứ cố gắng bảo vệ cho một người xa lạ như thế này, đã vậy còn là nhân tình của chồng mình nữa chứ.

Đêm khuya thanh vắng chỉ còn lại tiếng dế kêu và một chút âm thanh của tiếng mái dầm nhịp nhàng chèo trên mặt nước. Có lẽ người ta đang chở hàng đặng chuẩn bị kịp họp chợ cho buổi sớm mai vì âm thanh của tiếng nước cùng tiếng nói chuyện ngày một rôm rả chứ chẳng còn một mảng đêm tịch liêu như ban nãy nữa.

Bỗng tiếng lộp cộp phát ra từ góc phòng, Khuê khẽ xoay lưng lại nhìn thì ra là người con gái ấy.

Mái tóc dài đen mượt đã vấn gọn gàng ra sau đầu chỉ còn lại một ít tóc con rơi lả lơi hai bên gò má trắng hồng. Khuê lại lần nữa ngây người, cô không biết cô hiện tại là đang bị tâm thần hay sao mà cứ ngây người như vậy khi nhìn người ta. Rõ ràng cô đang chuẩn bị tinh thần sẽ có một cảnh bắt ghen nãy lửa, còn không thì sẽ là một cuộc dằn mặt con ả mà chồng mình nuôi bên ngoài tới độ vang danh sử sách.

Nhưng mà đời không như là mơ, Khuê tưởng tượng sẽ hùng hồn bao nhiêu còn hiện tại nó ngược lại bấy nhiêu. Tự nhiên cô thấy người con gái này mỏng manh như một cánh sen trắng nên hiện tại bao nhiêu ý chí hừng hực cũng lụi tàn hết. Cô chẳng dám động thủ hay lớn tiếng gì cả, y như rằng Khuê sợ lớn tiếng với em ấy một tí thôi là em ấy sẽ vỡ tan ra từng mảnh vụn rồi. Hóa ra em ấy là một người thật sự rất đáng thương.

"Cô không về nhà sao, trễ lung lắm rồi, kẻo người nhà cô trông." Lành thấy cô gái ấy cứ ngồi ở ghế rồi lật lật vài cuốn sách viết về may mặc của má nuôi mình ra coi thì lên tiếng hỏi. Trời cũng sắp sáng rồi sao còn chưa về, nhìn cách ăn mặc của cô ấy chắc chắn là thiên kim tiểu thư của một nhà danh giá. Nếu như là con nhà danh giá thì sao mà đi đêm như vậy được, thế nào cũng bị rầy cho coi.

Đi tới gần hơn một chút với người con gái đang tập trung đọc sách kia, Lành chưa từng nghĩ nàng sẽ để nhiều người lạ như vậy ở trong nhà mình. Nhưng mà dẫu sao nàng cũng mang ơn cô ấy, cũng nhờ cô ấy cứu nàng kịp thời chứ nếu không thì nỗi nhơ nhuốt này chẳng biết phải để vào đâu. Từ khi má nuôi của nàng mất và ngoại trừ ông từ ở đình làng ra thì đây có lẽ là người thứ hai đối đãi dịu dàng với Lành như vậy.

Dù chỉ mới gặp đây là lần thứ hai nhưng nàng lại có cảm giác ấm áp vô cùng khi được người ấy quan tâm. Có lẽ do thiếu vắng sự quan tâm chở che quá lâu, kèm theo vô số sự khinh thường từ những người xung quanh nên khi nàng được Khuê dùng cách nhẹ nhàng đối xử thì nàng đang vô cùng cảm động xém chút nữa là rơi luôn nước mắt.


"Đợi sáng một chút rồi lôi đầu thằng đó đi lên báo quan. Em đừng để ý tôi, em đi ngủ đi." Khuê gập lại cuốn sách ngả màu vàng nhạt để lên bàn rồi hướng người con gái trước mặt nói. Hồi nãy nhìn tàn tạ bây giờ thay đồ, vấn tóc lại gọn gàng rồi thì quả thật em ấy quá mức xinh xắn.

Nếu như nói em ấy đẹp tới nỗi nghiêng nước nghiêng thành thì cũng không đúng, còn nói bình thường thì cũng không phải.

Tuy chẳng phải hoa nhường nguyệt thẹn nhưng lại khiến cho người khác phải khắc ghi, kiểu như khi nhìn một đóa hoa lài. Mới ban đầu thì nghĩ nó chỉ là một cây hoa tầm thường lùn tịt, nhưng mà sau khi nhìn kỹ, nhìn lâu rồi thì mới cảm nhận rõ được hương thơm và vẻ đẹp tiềm ẩn của nó.

Em ấy cũng vậy, vừa trong sáng lại vừa dễ thương, nhất là đôi mắt. Nhìn sâu vào đôi mắt này thì một màu đen tuyền lại hơi long lanh ánh nước như mắt của trẻ con. Thêm gương mặt trắng hồng tròn tròn này nữa, càng nhìn càng muốn cắn.

Lành nghe Khuê nhắc nàng đi ngủ thì nàng nhìn bên ngoài ước chừng cũng cỡ đâu đó ba giờ sáng vì chợ cũng bắt đầu nhộn nhịp hơn. Mà giờ này cũng là giờ của nàng thức rồi, ban nãy là do nàng bị hành nghén nên mới thức dậy ra bờ sông để nôn khan, ai ngờ chưa kịp đóng cửa là đã gặp cái tên khốn nạn kia ngồi sẵn trong nhà rồi giở trò đồi bại đó với nàng.

Nàng biết tên đó là ai, đó là chồng của bà chủ sạp thịt heo, bà ta là người ghét nàng nhất ở đây vì chồng bà ta cứ ve vãn nàng miết. Không chỉ mình bà ta, mà hầu như phụ nữ có chồng ở đây đều không ai ưa nàng vì một cái lý do hết sức ngu xuẩn là họ sợ nàng cướp chồng của họ.

"Sáng rồi, em chốc nữa còn phải may đồ."

"Bầu bì mà may cái gì?"


Khuê nãy giờ nhìn cái bụng có hơi tròn tròn của Lành thêm là ban nãy có đụng vô cổ tay nàng để trấn an thì cô cũng cảm nhận mạch đập khác người bình thường nên cô biết em ấy đang mang thai. Nói gì thì nói Khuê cũng biết bắt mạch chứ bộ, nhờ thầy giáo dạy thêm nữa là cô chịu tìm tòi nên chuyện bắt mạch chẩn đoán mang thai hay cảm sốt là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Nhờ vậy mà cô mới biết em ấy còn có con với Hải luôn rồi, mà thời gian mang thai này còn trước cả việc Khuê gặp Hải lần đầu tiên, đảo tới đảo lui hóa ra Khuê mới chính là kẻ đến sau.

Lành nghe Khuê nói nàng có bầu thì có chút bất ngờ, nàng mở to đôi mắt hỏi ngược lại. "Sao cô biết em có bầu?"

Nhận thấy đối phương có phản ứng bất ngờ như vậy thì Khuê có chút phì cười. Cô thấp giọng trả lời lại: "Tôi có học một chút về bắt mạch thôi."

"Vậy là cô giỏi lắm đó đa, còn em biết được mặt chữ là mừng lắm rồi." Lành bĩu môi nói. Từ nhỏ tới lớn chưa có được đi học bao giờ, cũng may có má nuôi biết chữ nên dạy cho nàng học nhờ đó mà sau này nàng mới có thể tự tính toán rồi đứng ra làm chủ tiệm may được. Chứ gặp mà nàng không biết chữ thì nàng cám còn không có mà ăn luôn.

"Em không đi học ở tỉnh sao?"

"Tiền đâu mà em học tới cỡ đó. Trên tỉnh người ta lấy tiền mắc lắm."

Khuê nghe Lành nói xong câu đó thì cô có chút suy nghĩ. Cô cứ tưởng với số tiền ít ỏi để học ở trường tỉnh thì ai cũng sẽ học được chứ?

"Có hơn bảy trăm mấy đồng thôi mà mắc cái gì?"

"Trời ơi, bảy trăm mấy đồng ở đây mua được biết bao nhiêu thứ. Năm chục đòn bánh tét ở đây có mười sáu đồng mấy thôi." Lành chu môi phồng ra hai bên má hồng hồng. Đúng là người có tiền có khác, bảy trăm mấy đồng mà kêu không bao nhiêu, trong khi đó số tiền này nàng phải tích góp biết bao nhiêu lâu mới có thể có được.


Khuê nghe Lành nói chỉ với mười sáu đồng mấy mà mua được năm chục đòn bánh tét mà hú hồn. Cái giống ôn gì mà bán đồ rẻ dữ vậy, một chai sâm panh cô thường uống là đã hơn cái số tiền này rất nhiều rồi, bởi vậy cô cứ tưởng số tiền học này là rẻ lắm chứ.

Khuê xin thề rằng nếu quăng cho cô mười sáu đồng mấy thì cô không biết nên mua cái gì luôn, hồi đó giờ mua đồ rẻ nhất cũng toàn gần cả trăm đồng lấy lên thôi, chứ cô chưa hề biết sáu đồng mấy với những người ở đây lại có thể mua một lúc nhiều đồ tới như vậy. Có lẽ cô còn chưa biết hết về những người ở đây rồi.

"Bộ cô đó giờ chưa đi chợ lần nào hả?"

"Con cá sống còn chưa thấy chứ nói gì đi chợ."

Lành nghe Khuê nói chưa từng thấy con cá sống thì tỏ vẻ vô cùng bất ngờ, cái gì mà cá sống mà còn chưa thấy. Vậy thì cô ấy sống kiểu gì mà tồn tại được tới bây giờ vậy trời? À mà quên, người giàu mà, cơm bưng nước rót thì cần chi đi chợ.

Nhận thấy mình bị Lành nhìn bằng ánh mắt săm soi như một vật mới lạ nhất thời khiến cho Khuê có chút quê độ, cô bắt đầu hắng giọng tỏ vẻ là đang trêu chọc Lành một chút đặng mà tự chữa quê cho bản thân mình.

"Tôi chọc em thôi, nghĩ sao tôi còn lớn hơn em mà không biết con cá."






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui