Kiếp Chồng Chung

Nhận thức được mình bị chính người thân làm một vố đau đớn như vậy nhưng Khuê hiện tại lại chẳng làm ầm lên. Cô cư xử vô cùng bình thường và cũng chẳng hề nhắc tới vấn đề nợ nần của nhà nữa, hiện tại cô đã biết cha má cô gạt cô vì muốn gả cô cho Hải. Thôi cũng đã cưới nhau rồi, nếu làm ầm lên thì cũng không hay.

Việc cha má gạt cô để cô cưới Hải thì có thể không nhắc tới, cô sẽ chấp nhận làm vợ của cậu vì cô đối với cậu cũng có chút gì đó gần gũi hơn trước. Nhưng chuyện bắt cô nhẫn nhịn khi bị cạnh khóe nữa thì sẽ không bao giờ. Khuê khẽ nở một nụ cười đắc ý rồi làm ra vẻ mặt bình tĩnh đi vào nhà. Kỳ này, cô không dẹp gọn hết cái đám xào bần bên nhà kia thì cô thề cô không lấy cái tên Khuê này nữa.

-----

Tại sân đình lúc này trời chỉ vừa mới nhá nhem tối mà đã chật kín chỗ ngồi. Người thì trải chiếu, người thì lót guốc để ngồi còn có người vì trả tiền nhiều hơn nên được xếp ngồi ở hàng ghế đầu vô cùng thoải mái. Còn có những người vì chật kín chỗ nên phải leo luôn lên đọt cây trong sân để coi cho rõ nữa.

Gánh hát này từ Sài Thành mới được ông từ ở đình thờ Thành Hoàng ở làng Tân An mời về vào hôm qua. Việc mời được gánh hát này cũng không phải dễ, họ đòi trả tới bảy trăm hai chục đồng Đông Dương kèm theo ba giạ lúa thì họ mới chấp nhận chống ghe xuống đây đặng mà hát đúng một đêm duy nhất. Bởi vậy dù có phải trả tiền để được vô coi hát mắc cách mấy thì họ cũng chấp nhận đưa ra.

Nhìn khoảng sân nhỏ chẳng bao lâu đã kín chỗ ngồi khiến cho ông từ không khỏi hài lòng, chuyến này có lẽ là cũng kiếm được một số tiền để cầm cự cái đình sắp sập này rồi. Cũng may có cậu Hải cho mượn trước tiền, chứ nếu không cũng chẳng biết mời được họ bằng cách nào nữa.

Do cái đình ở làng này cũng sắp sập tới nơi vì không ai lui tới hương khói góp tiền sửa sang, vì vậy nó cứ ngày một hoang tàn, tới nỗi mấy đứa nhỏ còn không dám lui tới vì dân chúng cứ truyền miệng nhau là đình làng này có ma.

Chỉ có Lành, chỉ có mình nàng bao nhiêu năm nay vẫn hay lui tới dâng hương nên nhìn trong đình cũng bớt nguội lạnh phần nào.


Nhưng mà vấn đề để tu sửa cả một đình làng lớn như vậy là một vấn đề vô cùng to lớn khi mà chỉ có một mình Lành thì làm sao mà có thể làm được, nàng còn định đem bán luôn đôi bông tai và những thứ giá trị nàng để giúp ông từ được phần nào hay phần đó nữa chứ. Nói vì sao nàng có thể tận tâm với đình làng này như thế thì nó cũng có nguyên do, bởi đây là nơi nàng có thể lui tới tránh mưa tránh nắng khi chưa có mẹ nuôi đem về chăm sóc, chỉ có ông từ ở đây là nhân hậu, ông cho nàng ăn, thi thoảng cũng cho nàng cái áo cũ rộng rinh để mặc khi trời nổi gió bấc.

Dẫu chỉ là một chén cơm nguội hay một củ khoai lang cũng đủ làm cho Lành ấm lòng lúc ấy.

Ai có ơn với nàng, nàng đều nhớ hết cả, dù họ chỉ cho nàng một gáo nước mưa thì nàng vẫn nhớ.

Lúc mà nàng định bán đôi bông tai này đi thì Hải hay tin, cậu vội vội vàng vàng đem tiền tới cho ông từ mượn trước và nói hãy mời một gánh hát để người coi tới trả tiền, ít nhiều gì cũng được vì cậu muốn ngôi đình này có nhiều người để trông nó bớt rùng rợn và có sinh khí hơn chứ ngày thường cậu nhìn cùn sợ chứ đừng nói người khác. Rong rêu bám đầy, mái ngói lủng tùm lum, cỏ cây thì um tùm. Nói sao mà không sợ.

Mà Hải đưa ra ý kiến là mời gánh hát như vậy là vì cậu sợ ông từ nghĩ cậu đang cho tiền ông thì ông sẽ không dám nhận, do bản thân cậu cũng khá là có tiếng bởi cậu con của ông hội đồng Dần làng bên. Mà danh tiếng của ông hội đồng bên đó thì đương nhiên ông từ rõ mà. Kông tàn ác, không bạo tàn thì chẳng phải hội đồng Dần.

Nhất ông hội đồng Dần, còn nhì là ông cai tổng. Nói trắng ra là cha của Khuê.

Hai con người này nổi tiếng tàn độc từ cái thuở còn là thanh niên chứ chẳng phải mới đây, tá điền nào mà trả thiếu chừng đâu một giạ lúa rồi xin khất lại mùa sau thì cũng hiểu luôn cho số phận của nhà đó. Một thì làm công không gán nợ cho hết đời vì lãi mẹ cứ đẻ lãi con. Còn hai, là bị đem đi neo nước cho tới chết.

Dân chúng ở đây cũng sợ lắm khi nghe tới hai cái tên này, họ chẳng hiểu vì sao người ác thì luôn giàu, có của ăn, của để. Còn người ở hiền như bọn họ thì dù cố gắng làm lụng cách mấy thì nghèo vẫn hoàn nghèo. Không những nghèo, mà họ còn phải chịu sự áp bức từ bọn địa chủ gian ác coi mạng dân đen như cỏ rác.


-----

Chừng cỡ hai tiếng sau, vở hát cũng bắt đầu được khai mạc. Ông từ sau khi giới thiệu và nhận được tràng pháo tay tán thưởng thì đào chính và kép chính đứng ở bên trong cũng bắt đầu bước ra trình diễn giọng hát và cả tài diễn xuất của họ ở sân đình.

Vì đây là đoàn hát có tiếng thêm nữa là diễn để lấy tiền duy trì đình làng thì cũng có khá nhiều ông to bà lớn bên làng khác tới để mà ủng hộ. Họ tới đây góp tiền chủ yếu lấy tiếng thơm nên ai nấy cũng đưa một số tiền kha khá và lựa chỗ ngồi ở ngay mặt tiền để mà được dân chúng để ý tới. Nhưng mà nhờ vậy mà đình làng hiện tại nhìn cũng bớt âm u, đèn đuốc sáng rực cả một vùng. Có lẽ đây là lần đầu tiên mà đình làng được đông vui tới như vậy.

Làng Tân An cách bên làng của Hải một con sông, làng Tân An có tiếng về buôn bán các mặt hàng của Tây và Tàu, là nơi họp chợ gọi là "sung" nhất và là khu chợ có tiếng nơi đây. Nếu nhắc về làng Tân An, thì người ta chỉ có thể nhớ tới là một ngôi làng chỉ toàn dùng để buôn bán chứ chẳng phải dùng để canh tác lúa như bao làng khác. Mọi thứ nơi đây đều mua bằng tiền, từ bao gạo hay bao lúa cũng phải trả tiền chứ không ai trồng trọt gì hết. Bởi vậy chỗ này ai mà bán gạo hay bán lúa thì bảo đảm sống dày.

-----

Con hầu hí hửng đưa cho người gác cổng vài hào, người đó đếm đếm mấy đồng bạc lẻ trong tay xong lấm la lấm lét bỏ tiền vào túi rồi chỉ chỉ tay ý bảo đã được vào trong.

Mặc dù chen muốn đứt cái đầu nhưng mà nó vẫn rất vui khi mà lần đầu tiên tận mắt thấy được hát bội, nó không ngờ họ lại có thể mặc đồ đẹp như vậy, bộ nào cũng lấp lánh y như được may bằng bầu trời đêm đầy những ánh sao trong đó. Nó càng nhìn càng cảm thấy đẹp một cách lạ thường.


Nhưng mà ngắm nhìn những bộ trang phục đó chưa được bao lâu là nó bị đập vô mắt bởi một màn tình tứ của hai người trước mặt. Lúc nhìn cái lưng thôi thì còn nghi nghi, nhưng mà tới khi thấy rõ được cái mặt của người đó rồi thì nó chẳng còn nghi ngờ gì nữa mà đích thị đó chính là dượng Hải.

Nhìn Hải đang âu yếm người con gái lạ trước mắt ngày càng khiến con hầu tức thay cho Khuê. Nó không ngờ Hải lại là một con người lăng nhăng, thì ra bỏ cô út của nó ngủ một mình hoài như vậy không phải vì mắc công chuyện mần ăn, mà là Hải có nhân tình khác ở bên ngoài.

Vì mải quan sát cặp đôi gian phu dâm phụ trước mắt nên con hầu quên luôn chuyện coi hát cho tới khi nhìn thấy ai cũng đứng dậy hết trơn thì nó mới biết là diễn xong rồi. Dù cho nó có chút tiếc nuối nhưng nó vẫn rất nhanh gạt qua một bên khi mà thấy Hải đang được Lành khoác tay rời đi.

Con hầu rất nhanh đuổi theo sau hai người. Nó lén lút như ăn trộm thi thoảng bị nhìn ra sau thì nó rất nhanh núp vào một góc tối. Hôm nay nó phải điều tra rõ ngọn nghành rồi về trình báo với Khuê mới được, nó không thể để cô chủ nó chịu uất ức. Nhìn thấy Khuê làm dâu ở nhà này bị bà nội của Hải với con Dậu hạch sách đủ điều thì nó cảm thấy cô chủ nó đã đến lúc bùng lên rồi, không thể nhịn như vậy mãi được.

Lành đang đi chung với Hải nhưng vẫn có cảm giác như đang bị ai đó theo dõi. Nàng có ngoái lại nhìn mấy lần nhưng mà chỉ là một màn đêm cùng với vài người khác cầm đuốc soi đường chứ hiển nhiên chẳng thấy ai nên nàng cứ tưởng rằng mình dạo này mang thai nên sinh ra ảo giác kèm theo câu trấn an từ Hải nên là không ngoái lại nhìn nữa mà khoác tay Hải đi một mạch trở về nhà.

Con hầu theo tới cửa tiệm may của Lành thì không theo sát được nữa vì nàng vừa vào tới là đã đóng cửa rồi thổi tắt đừn mất tiu. Nó chỉ có thể áp tai vào vách để nghe thử là bên trong đang nói gì, nhưng mà vừa định áp tai gần cửa sổ thì liền bị hất thẳng vô người một thau nước lạnh ngắt. Nó giật bắn mình vì biết đã bị phát hiện, rất nhanh phóng xuống sông rồi lội trối chết về phía bờ bên kia khiến cho chó cũng bắt đầu sủa một cách inh ỏi kèm theo tiếng hô bắt trộm của người dân chung quanh.

"Em nói có sai đâu, nãy giờ cứ cảm giác ai theo sau lưng, ai ngờ nó rình để ăn trộm." Lành chống nạnh phụng phịu nói với Hải "Đi trộm mà cũng ngu nữa, trộm cái nhà nghèo nhất ở đây."

-----

Về tới nhà con hầu toàn thân ướt nhẹp kèm theo vì nước lạnh nên mặt mày nó trắng bệch như ma da. Vừa bước vô muốn gặp Khuê thì nó đã hù cho Khuê một cái giật mình còn thằng Tẹo sợ tới nỗi ôm chân cô mà khóc hu hu xém nữa là chui vô váy của cô để trốn luôn rồi.


"Mày còn sống không vậy?" Khuê thấy con hầu trước mặt như là ma nên cô hỏi thử coi là nó chết chưa, cô sợ nó lọt sông chết nên mới hiện hồn về đây báo tin đặng mà cô đi vớt nó.

"Con còn sống nhăn răng."

Sau khi nhận được câu nhận định đó từ con hầu thì Khuê cũng bớt căng thẳng được phần nào, cô thở ra một hơi nói nó mau đi thay đồ thì nó đóng cửa phòng lại tỏ vẻ có chuyện quan trọng hơn cái vấn đề nó sẽ bị lạnh rồi bệnh trào máu.

Con hầu ngồi nhỏ giọng kể cho Khuê nghe chuyện mà mình gặp ban nãy làm cho đôi mày thanh tú của cô cũng nhíu chặt lại. Cô không ngờ mình đối xử với Hải cũng không hề tồi tệ mà cậu lại có thể đối xử như vậy với cô.

Có lẽ...cô cũng nên đi ngó nghiêng thử mặt mũi con ả kia ra sao và cô sẽ cảnh cáo rằng đồ gì của cô thì là của cô, đừng có hòng mà cướp.

Mấy bà chị dâu của cô thì có thể nhẫn nhịn chồng mình có mèo bên ngoài nhưng cô đây thì không, cô sẽ làm cho ra lẽ chuyện này.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui