Kiếp Chồng Chung

"Tôi không ở đây nữa, tôi về nhà."

Khuê rấm rứt cắn môi cố ngăn hai hàng nước mắt của mình đang thi nhau chảy xuống cằm, cô khóc nhiều tới nỗi nước mắt cứ chảy như thác đổ rồi nhiễu xuống cả sàn gạch lạnh ngắt trong phòng. Cô đời này lần đầu tiên bị nói nặng nói nhẹ mà không thể bộc phát tính khí như vậy, má có dặn cô là có chuyện gì thì cô cũng phải ráng nhịn, vì thương má nên cô mới như vậy. Nhưng cô chịu hết nổi rồi, cô không thể chịu đựng được cái cảnh sống mang danh là chủ nhưng chẳng có quyền của một kẻ làm chủ.

"Con đó quá lắm." Hải bực tức chửi một câu rồi nhìn tới Khuê "Còn cô nữa, mau đi ngâm cái tay, coi chừng nó rộp lên là có thẹo đó đa." Hải thấy Khuê khóc một cách ấm ức như vậy thì cũng xót xa, dù sao cô cũng là thiên kim cành vàng lá ngọc, tự dưng bị một con hầu mắng như vậy thì nói sao không ức. Nhưng mà cái thái độ này cậu thấy cũng là lạ, nếu như với cái bản chất của Khuê thì chẳng phải con hầu kia sớm đã bị đem đi neo nước cho tới chết nhăn răng rồi hay sao?

Mặc dù còn có chút bỡ ngỡ vì cái thái độ này của Khuê nhưng Hải vẫn rất ân cần dắt Khuê ra sàn nước để giúp cô ngâm tay. Từ hôm cưới tới giờ, đây mới chính là lần đầu tiên cậu không hề có cảm giác ghét bỏ Khuê và ngược lại, hai người không ai tị nạnh với ai câu nào, Khuê thì ngồi im để cậu xem tay cho mình, còn cậu thì tỉ mỉ coi thử vết phỏng có nặng không để cậu còn biết đường mà mua thuốc về thoa cho cô.

"Để tôi phạt nó, con đó quấy lắm rồi." Hải chăm chút vết phỏng của Khuê bằng cách thoa lên một ít dầu dừa đã pha thêm một ít nước chanh để vết phỏng được dịu lại hơn. Mà Hải cũng ngộ, thoa tay cho người ta thì thôi đi, đã vậy còn chọc Khuê thêm một câu khiến cho cô dù muốn phát tiết chửi cậu một trận cũng đành thôi.

"Mang danh mợ cả, vậy mà cô chịu im để cho một đứa hầu xấc xược vậy sao, tôi nhớ cô chửi tôi như sáo vậy mà. Bộ...cô không sợ tôi mà đi sợ con hầu hả?"


Khuê thiệt sự vừa nghe Hải nói câu đó với mình là chỉ muốn đè cậu ra đập cho mấy cây cho đã nư, nhưng mà má có dặn là cô ráng về đó làm dâu chịu nhịn nhục một thời gian và còn việc quan trọng nữa đó là đừng có để cho nhà bên đó biết là nhà của cô đang lâm vào cảnh nợ nần tù túng kẻo người ta khinh thường. Nên là cô vừa vung tay ra định đấm Hải một cái vì cái tội cà chớ thì liền khựng lại mà chỉ đấm một cái nhẹ lên vai cậu thoạt nhìn như là đang đánh người mình thương một cách đầy hờn dỗi.

"Ai nói tôi sợ..." Khuê sau khi đánh một cái nhẹ lên vai Hải xong thì thấy cũng có chút kỳ kỳ. Bàn tay phải của cô khẽ chạm vào gần vết thương, đôi môi hồng hơi chu ra như con nít bị người lớn chọc quê, cô hơi gượng ép nói tiếp "Chẳng qua má tôi dặn có chồng rồi thì đừng có cái tính tiểu thư nữa, kẻo chồng bỏ có vợ khác là thành con ma cô độc tới già à đa." Khuê ngồi cạnh Hải thấp giọng đều đều nói, cô chỉ mong Hải sẽ tin cái cớ này của mình dựng lên mà không nghi ngờ hỏi thêm bất kỳ điều gì nữa.

Hải nhất thời bị Khuê đánh một cái nhẹ lên vai như vậy cũng có chút đơ người, nhưng mà chỉ một loáng sau đã thay vào bằng một nụ cười không hề có sự bài xích hay gượng ép. Cậu không ngờ, cô út Khuê nổi tiếng chanh chua, dữ như bà chằn lửa mà bây giờ lại có thể dễ thương tới như vậy hay sao. Sợ chồng bỏ làm con ma cô độc tới già, sao mà có thể nói được câu đó cũng tài thiệt.

"Áo tôi còn chưa có ủi cho anh xong đâu." Khuê nhìn Hải khoác cái áo mình còn đang ủi dang dở lên người thì cô vội ngăn lại và có ý định sẽ ủi cho xong giúp cậu rồi hẵng mặc lên. Bàn tay vừa định lấy lại thì đã bị Hải ngăn cản, cậu cười cười nói: "Áo cô ủi như vậy là được rồi, đẹp hơn con Dậu ủi nhiều."

Hải cài lại nút áo ở cổ tay rồi nhìn mình trong tấm kính một chút. Sau khi thấy mình đã tươm tất rồi thì cậu mới kéo tay Khuê ra bên ngoài. "Lên xe ngồi trước đi, để tôi lấy ít đồ rồi mình đi." Hải nhẹ giọng nói với Khuê đang ngồi bên trong, dù sao trời cũng trở nắng rồi, bắt Khuê đứng ở ngoài chờ cậu nữa thì tội cô nên là cậu để cô ngồi trong xe trước còn mình thì lấy thêm mâm trà rượu nữa là có thể lên đường.


Nhìn bóng lưng cao ráo của người đàn ông vừa mới quay vào nhà rồi nhìn lại vết đỏ chỉ còn hơi mờ mờ một tí ở tay tự dưng khiến Khuê có chút bồn chồn, cô đặt một tay lên ngực mình để cảm nhận nhịp tim hiện tại để chắc nịch rằng liệu mình có bị bệnh gì hay không. Nhưng mà càng sờ vào thì càng cảm nhận nó đập thình thịch vừa nhanh lại còn vừa mạnh, đã vậy mặt còn nóng bừng bừng khiến cho cô phải cầm lên chiếc quạt lụa trong tay mà cố gắng quạt để thổi bay đi cảm giác nóng hổi của gương mặt mình đang tỏa ra.

Hải trên tay bưng theo một mâm trà rượu, còn phía sau là có người ở đem theo hai con heo quay chà bá lửa để làm lễ vật tặng cho cha má vợ như là một điều kính trọng. Cậu tới gần xe nhìn qua cửa sổ thì thấy Khuê cứ quạt quạt rồi hai bên mặt thì phồng ra thổi phù phù nên cậu tưởng là cô đang nóng nực, vì vậy rất nhanh cậu đã chuyển ý định ngồi ghế sau lên ghế trước để cho cô có thể thoải mái hơn mà không cảm thấy khó chịu. Dù sao cũng mới cưới, còn lạ lẫm lắm, thêm nữa cậu cũng không có tình cảm với Khuê, thà giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn.

Xe rất nhanh được tài xế riêng của nhà Hải khởi động rồi chạy đi, vì nhà của hai người cũng không xa lắm nên chỉ cần đi một chút là tới. Chỉ có điều đường hơi xóc nảy một chút vì đường làng mà, làm sao có thể bằng phẳng được như ở thị trấn hay Sài Thành.

-----

Bước xuống xe, Khuê nhăn nhó vì cái bàn tọa của cô vì ngồi xe xóc nảy cũng ê ẩm hết lên dù cho ghế có lót đệm vô cùng êm ái. Đúng là chỗ này không hợp với cô, đường xá thì ọp ẹp, còn có cả mấy ngời ở đây nữa. Người ở đây nói chuyện sang sảng không nghe lọt lỗ tai được câu nào, nhất là mấy ông làm ruộng, chửi thề cái miệng bốp trời thiên khiến cho cô nghe cũng phải nhăn mặt. Đúng thật là nó khác quá xa với những tầng lớp của cô. Người như vậy trong sách có nói chỉ là bọn phàm phu tục tử, không nên dây vào.


Nâng gót chân bước vào căn nhà thân thuộc, Khuê vừa gặp má của mình là liền chạy tới ôm bà ấy cứng ngắt không buông. Cô cứ ôm bà như vậy, sau khi nghe bà hỏi thêm một câu là làm dâu bên đó có được không con rồi cô khóc lên lúc nào cũng không hay.

Khuê tự nhiên thấy má mình rồi lại nhớ tới chuyện ban sáng cùng thêm câu hỏi ất nên cảm giác ấm ức tự nhiên lại tràn dâng, và rồi cô cứ khóc mà không thể trả lời được cho má mình vì sao cô khóc do mỗi lần cô định nói ra thì cứ bị nghẹn lại ở cổ họng không tài nào nói được gì chỉ ngoài âm thanh nấc nghẹn.

Lau những giọt nước mắt lăn dài trên gò má xinh đẹp của con gái, bà Liên nhẹ giọng nói, "Con gái cưng của má, nín nè con. Nói má nghe, làm sao mà con khóc."

"Không có gì đâu, con nhớ má quá thôi."

Khuê sụt sịt lau nước mắt cố gắng cười để che lấp đi câu nói dối của mình, cô sợ mình nói ra thì má mình lại lo lắng nên cô không muốn nói làm gì. Cô dù sao cũng lớn rồi, cô có thể tự lo cho bản thân và lo cho gia đình được.

"Cha mày, làm má cứ tưởng mày bị bên đó ăn hiếp không đó. Thôi nín đi, ra ăn gà ác hầm thuốc Bắc với má, má biết mày khoái ăn gà lắm." bà Liên cưng chiều chỉ vào trán Khuê một cái rồi dắt cô ra ngoài bàn dùng bữa.

Tại bàn hiện tại đang có Hải cùng ông Dần đang ngồi nói chuyện với nhau, hai người còn lai rai ít rượu chuối hột ngâm được hơn một năm đã chuyển sang màu nâu đỏ ra uống.


Khuê ngồi xuống cạnh Hải, hai người hiện tại có chút ngượng ngùng nên chẳng ai nói với ai câu nào. Hải thì theo lễ nghĩa vẫn nên phải kính cha vợ mình một ly và còn có cả được cha má dặn rằng phải coi sóc Khuê một chút đặng mà lấy lòng cha vợ để sau này còn được nhờ vả nhiều. Thế nên sau khi vừa kính rượu xong là Hải đã nhanh tay tranh phần xé gà cho Khuê ăn với bà Liên. "Má để con xé cho vợ con, cha với má cứ dùng cơm trước."

Hải đang lựa lời để cố gắng được lòng hai người lớn tuổi trước mặt nhất có thể, cậu biết rằng cuộc hôn nhân này của cậu giống như một cuộc mua bán đổi chát hơn. Nhưng mà cha má vẫn là cha má, cha má đặt đâu thì con ngồi đó làm sao mà cậu dám cãi. Vả lại, cha má cậu cũng đã hứa sẽ cho cậu đem con của em Lành về nhà nuôi nếu như em ấy sanh con ra, thôi thì cứ chiều họ để được hạnh phúc sau này.

"Ăn đi." Hải đem dĩa gà ác đã được xé nhỏ thành từng miếng vừa ăn để trước mặt Khuê, còn cậu thì đi rửa tay một chút rồi sẽ quay lại. Với cái thái độ ân cần bất ngờ này của cậu càng khiến cho Khuê có một chút gì đó là lạ trong người mà chẳng thể lý giải ra, nhưng mà thôi, có người xé gà sẵn cho ăn thì ai xé cũng được. Hiện tại cô đói đến rã ruột, với Hải lúc nãy cô có thấy cậu ra sàn nước rửa tay rửa mặt rồi nên cũng có thể nói dĩa gà này an toàn có thể ăn.

Có lẽ cô cũng có hơi quá đáng với ông chồng già này của mình khi mà chửi người ta giữa đường giữa xá như vậy, giờ đây nghĩ lại cũng có chút cảm thấy hơi tội tội vì Hải cũng xém bị dân ở đó đập cho trào máu. Có lẽ, cô cũng nên đối xử dịu dàng với Hải thêm một chút...





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui