Kiến Trúc Sư


Dương Giang hậm hực làm bóng đèn, nhưng căm phẫn thay lại chẳng được lòng ai, đã thế còn bị kẹp ở giữa đánh, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ kéo theo cơ thể tàn tạ vì bị tên khốn Tiền Tâm Nhất đánh tới gọi bác sĩ.

Hết chương 99
– Tâm Nhất, qua đây.

Trần Tây An nhìn anh ta với ánh mắt tán thưởng, sau đó thuận thế nhìn sang người còn lại.

Chỉ thấy anh dùng chân nhặt chăn lên, dáng vẻ như thể định trải phẳng rồi nằm xuống tiếp.

– Biết thì tốt, vậy anh có thể danh chính ngôn thuận bảo mấy cô nàng kia tránh xa em.

Trần Tây An liếc nhìn căn phòng ngập tràn trong tiếng khò khè ngáy ngủ, không thấy ai có dấu hiệu tỉnh giấc, bèn nhéo cằm anh kéo xuống:
Trần Tây An quả thực dở khóc dở cười, biết rằng câu nói thiếu suy nghĩ của Dương Giang đã khiến lòng tự trọng của một người trưởng thành như anh bị tổn thương.

Hắn muốn dỗ, hận nỗi đứng lên cũng khó, chỉ đành vẫy tay với anh;
Tiền Tâm Nhất đập tay hắn ra, đứng dậy đi lấy bình siêu tốc, bất đắc dĩ nhướng mày:
– Tâm Nhất, qua đây.

Tiền Tâm Nhất chạy cấp tốc tám trăm mét ra ngoài bệnh viện, vớ bừa một chiếc bình siêu tốc và một chiếc cốc giữ nhiệt, trả xong tiền lại vội chạy về.

Về đến nơi thấy mí mắt Trần Tây An đang đấu tranh khốc liệt.

Trần Tây An nản lòng thoái chí, nghĩ đi nghĩ lại thấy bản thân dường như cũng không còn giận nhiều nữa, cho nên nói cho anh nghe đề nghị của Vic.

Kết quả Tiền Tâm Nhất nghe xong, biểu cảm lạnh như một cục băng, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu mới nói.

Tiền Tâm Nhất vừa bị Dương Giang chọc quê, trong lòng vô cùng khó chịu, ấy vậy mà đầu sỏ gây tội còn dám sai sử anh, lý trí bảo anh không thèm để ý đến Trần Tây An, nhưng bước chân lại chẳng nghe lời sai bảo.

Anh bước nhanh tới bên giường hắn, ngồi khoanh chân lên, cất giọng cứng ngắc:
Sở dĩ Trần Tây An yêu người này là vì bội phục dũng khí bất khuất của anh.

Không có lý gì hắn được như mong muốn mà hại anh mất đi sở trường.

– Xin lỗi.

Vằn máu ở đáy mắt anh rất dày, không phải màu ửng đỏ như khóc, mà vằn đỏ chằng chịt từng lớp, Trần Tây An đã rất quen thuộc với nó, tuy nhiên gần đây bọn họ không thức khuya, cho nên chỉ có một giải thích duy nhất là Tiền Tâm Nhất đang rơi vào trạng thái lo lắng cao độ.

– Cái gì!
Chủ đề lệch đi một cách thật kỳ lạ, Tiền Tâm Nhất vào trong nhà vệ sinh đổ nước rót mới, tự thấy bản thân thực sự lo chuyện không đâu.

Cho dù Trần Tây An có ốm thành thằng ngốc thì vẫn luôn bình tĩnh hơn anh.

Vằn máu ở đáy mắt anh rất dày, không phải màu ửng đỏ như khóc, mà vằn đỏ chằng chịt từng lớp, Trần Tây An đã rất quen thuộc với nó, tuy nhiên gần đây bọn họ không thức khuya, cho nên chỉ có một giải thích duy nhất là Tiền Tâm Nhất đang rơi vào trạng thái lo lắng cao độ.

***
Vừa mới đây thôi Dương Giang còn đút hắn uống nước, nhưng Tiền Tâm Nhất đã lựa chọn mất trí nhớ.

Trần Tây An thở dài một hơi, cảm thấy bản thân đúng là tạo nghiệt.

Anh không sợ chuyện ấy, nhưng dự cảm chắc chắn sẽ phải khó chịu trong một thời gian dài.

Vì không muốn để lộ vẻ rụt rè trước mặt bệnh nhân, anh cười một tiếng chém gió đến tận trời:
Hơn nữa những người khác còn đang ngủ, nên không thể nói chuyện một cách bình thường, anh chỉ có thể dùng âm lượng thầm thì.

Đây là biểu hiện chứng minh Trần Tây An quan trọng tới mức không thể thay thế, dẫu vậy Trần Tây An lại không thích biểu hiện này.

Vừa nãy thấy Tiền Tâm Nhất lấy chăn che đầu hắn đã hối hận rồi.

Một người trước giờ đều mạnh mẽ như anh, nhưng chỉ vì hắn mà trở nên yếu ớt không gánh nổi một đòn.

Tiền Tâm Nhất đã từng hận bản thân mình yếu ớt, hơn nữa hiển nhiên điều này cũng đã trái với mong muốn ban đầu của anh.

– Anh hơi khát.

Sở dĩ Trần Tây An yêu người này là vì bội phục dũng khí bất khuất của anh.

Không có lý gì hắn được như mong muốn mà hại anh mất đi sở trường.


– Đừng nói linh tinh, công ty mình làm gì có cô nàng nào.

Trần Tây An không thèm nghe mấy lời miêu tả khoa trương của anh ta, chỉ nhớ tới khách sạn chuột chạy rục rục trên trần nhà bên Cẩm Thành cùng với Dư Lương từng mời hắn ăn cơm và giúp hắn tìm chỗ ở.

Không biết tóc bím có may mắn không.

Trần Tây An biết mình đã khiến anh sợ, Dương Giang là một kẻ mù y học, anh ta cắt câu lấy chữ của y tá, nói với Trần Tây An rằng hắn mắc dịch hạch, sau đó thêu dệt nên loại bệnh này đáng sợ cỡ nào, hắn nghĩ thôi cũng đủ biết Tiền Tâm Nhất lo lắng ra sao.

Trần Tây An không thèm nghe mấy lời miêu tả khoa trương của anh ta, chỉ nhớ tới khách sạn chuột chạy rục rục trên trần nhà bên Cẩm Thành cùng với Dư Lương từng mời hắn ăn cơm và giúp hắn tìm chỗ ở.

Không biết tóc bím có may mắn không.

Nghĩ mà sợ.

Loại bệnh khoác vẻ ngoài cảm cúm này khiến tất cả mọi người đều hiểu lầm, hắn ngã xuống quá đột ngột, hơn nữa trải qua một hồi đại nạn, Tiền Tâm Nhất sợ tè ra quần, bây giờ có giận cũng rất bình thường.

Trần Tây An thở dài một hơi, cảm thấy bản thân đúng là tạo nghiệt.

Đầu gối anh đặt ngay bên tay, Trần Tây An cong cong ngón tay gõ vào xương bánh chè của anh, sử dụng kỹ năng thiết yếu của người vừa hôn mê tỉnh dậy – giả vờ mình khát:
Trần Tây An ngơ ngác trước thái độ thay đổi đột ngột của anh.

Do Tiền Tâm Nhất quay lưng về phía hắn rót nước, nên hắn không nhìn thấy vẻ mặt tự trách của anh.

Tuy nhiên, kết quả này chọc trúng chỗ ngứa, hắn bèn mỉm cười qua loa đại khái:
– Anh hơi khát.

Biểu cảm hận không thể uốn nắn con trai của Bành Thập Hương thoáng qua đầu, trái tim Tiền Tâm Nhất bỗng dâng lên cảm giác cam chịu và bực bội.

Lời răn dạy của mẹ rất đúng, đến bản thân anh anh còn không chăm sóc được thì làm sao chăm sóc được cho ai.

Trần Tây An co người trong chăn cười mãi, không tán đồng cũng không phản đối, chẳng hay hắn có ý gì.

Vừa mới đây thôi Dương Giang còn đút hắn uống nước, nhưng Tiền Tâm Nhất đã lựa chọn mất trí nhớ.

Anh sợ nổi hết cả da gà, vội vàng chạy tới nhéo mặt cho hắn tỉnh, rồi hỏi hắn… có muốn uống nước hay đi vệ sinh không?
Y tá kia đã dặn đi dặn lại, nhiệm vụ cấp bách của bệnh nhân hiện tại, một là uống nhiều nước, không khát cũng phải uống; hai là đi vệ sinh nhiều, không đi thì phải tích.

Trần Tây An biết mình đã khiến anh sợ, Dương Giang là một kẻ mù y học, anh ta cắt câu lấy chữ của y tá, nói với Trần Tây An rằng hắn mắc dịch hạch, sau đó thêu dệt nên loại bệnh này đáng sợ cỡ nào, hắn nghĩ thôi cũng đủ biết Tiền Tâm Nhất lo lắng ra sao.

Anh rất nghiêm túc, Trần Tây An đã bước qua ranh rới của sự sống và cái chết, nếu anh còn không hiểu được sức khỏe đáng quý thì lần tai nạn này còn có thể tiếp diễn trong tương lai.

– Không có bệnh nặng.

Tiền Tâm Nhất coi nó như khuôn vàng thước ngọc, hận không thể cho hắn truyền nửa thùng nước, uống nửa thùng nước, sau đó đi vệ sinh hơn mười lần, nghe vậy lập tức nhảy xuống giường, đeo giày da như đeo dép lê, tới chiếc tủ thấp ở đầu giường rót cốc nước.

Đến lúc cầm trong tay chuẩn bị ngồi xuống đút hắn thì mới nhận ra hiện tại hắn không nên uống nước lạnh.

Trần Tây An rụt cánh tay vào trong chăn, mím môi cười:
Y tá kia đã dặn đi dặn lại, nhiệm vụ cấp bách của bệnh nhân hiện tại, một là uống nhiều nước, không khát cũng phải uống; hai là đi vệ sinh nhiều, không đi thì phải tích.

Nhưng bọn họ vừa mới chuyển vào đây, anh hoảng loạn tới vừa rồi mới ổn, còn chưa mua bất cứ đồ dùng sinh hoạt nào hết, nước là nước suối, cốc là cốc giấy dùng một lần.

Có lẽ Dương Giang nhân lúc anh ngủ đã đi siêu thị mua, cũng không biết hắn vừa mới uống nước lạnh hay nước ấm.

Trần Tây An bóp bóp thùy tai mềm của Tiền Tâm Nhất, cười vô cùng thoải mái:
Trần Tây An dùng ngón tay vuốt qua chỗ râu lún phún, thầm nghĩ rằng quá trình điều trị khó chịu quá, nhưng ngoài miệng lại yếu ớt hứa hẹn:
Giả dụ như Dương Giang không mua, vậy thì Trần Tây An tỉnh dậy đến nước lạnh còn không có mà uống.

Trần Tây An ngưng cười, trong lòng trào dâng áy náy.

Hắn vươn tay xoa mặt anh, cắt ngang lời ngập ngừng ấy:
Biểu cảm hận không thể uốn nắn con trai của Bành Thập Hương thoáng qua đầu, trái tim Tiền Tâm Nhất bỗng dâng lên cảm giác cam chịu và bực bội.

Lời răn dạy của mẹ rất đúng, đến bản thân anh anh còn không chăm sóc được thì làm sao chăm sóc được cho ai.

Tiền Tâm Nhất cảm thấy anh ta không đáng tin, định bụng đợi tới giờ làm sẽ tìm bác sĩ chủ trị tới kiểm tra kỹ xem.

“Chăm sóc”, không chỉ là phân chia rửa bát và làm việc nhà mỗi ngày, Trần Tây An chiều chuộng và bao dung khiến anh quên mất rằng cũng sẽ có một ngày hắn gặp không may, hắn sẽ già đi, đến lúc hắn ngã xuống, anh nhất định sẽ phải gánh vác tất cả những thứ còn lại.


Tiền Tâm Nhất c4n m0i dưới, chậm chạp đặt nước về, anh vu0t v3 gương mặt Trần Tây An, giọng bất giác mềm xuống:
– Anh chờ một lát, em lấy chút nước ấm về.

Đầu gối anh đặt ngay bên tay, Trần Tây An cong cong ngón tay gõ vào xương bánh chè của anh, sử dụng kỹ năng thiết yếu của người vừa hôn mê tỉnh dậy – giả vờ mình khát:
Trần Tây An ngơ ngác trước thái độ thay đổi đột ngột của anh.

Do Tiền Tâm Nhất quay lưng về phía hắn rót nước, nên hắn không nhìn thấy vẻ mặt tự trách của anh.

Tuy nhiên, kết quả này chọc trúng chỗ ngứa, hắn bèn mỉm cười qua loa đại khái:
– Lừa em thôi, anh không khát, chỉ là thấy em không để ý đến anh nên mới kiếm chuyện thế thôi.

May sao sự ấm áp của Tiền Tâm Nhất vẫn chưa nguội lạnh, bằng không nhất định anh sẽ liếc xéo hắn.

Lòng anh chua xót, nhỏ giọng lẩm bẩm:
– Tâm Nhất, em có sợ không?
– Không phải em không để ý đến anh, em chỉ…
Bệnh tật luôn rõ ràng mà khỏe mạnh thì khó phát hiện, nhưng cho dù bệnh tật có rõ ràng đến mức nào thì đều bị bọn họ rề rà đến lúc suýt mất mạng, vậy thì những căn bệnh chí mạng không biểu hiện bên ngoài thì sao?
Nghĩ mà sợ.

Loại bệnh khoác vẻ ngoài cảm cúm này khiến tất cả mọi người đều hiểu lầm, hắn ngã xuống quá đột ngột, hơn nữa trải qua một hồi đại nạn, Tiền Tâm Nhất sợ tè ra quần, bây giờ có giận cũng rất bình thường.

Dương Giang mời bác sĩ qua đây, may sao không nhìn thấy hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi kia.

Tiền Tâm Nhất ghét cảm xúc yếu đuối này, nhưng hiện tại anh chẳng thể thoát khỏi nó.

– Sao thế? – Tiền Tâm Nhất thấy hắn cụp mi rồi chợt thở dài một hơi, còn tưởng hắn cảm thấy cơ thể không khỏe, vội vàng sấn tới hỏi – Không thoải mái ở đâu?
Trần Tây An quả thực dở khóc dở cười, biết rằng câu nói thiếu suy nghĩ của Dương Giang đã khiến lòng tự trọng của một người trưởng thành như anh bị tổn thương.

Hắn muốn dỗ, hận nỗi đứng lên cũng khó, chỉ đành vẫy tay với anh;
Trần Tây An ngưng cười, trong lòng trào dâng áy náy.

Hắn vươn tay xoa mặt anh, cắt ngang lời ngập ngừng ấy:
Nhắc tới Vic, Trần Tây An nhớ tới chuyện từ bỏ hôm qua.

Mặc dù còn chưa nói ra, song bản thân hắn đã gục rồi, càng không còn lý do gì để kiên trì thêm nữa, có lẽ đây chính là ý trời trợ giúp hắn từ bỏ.

– Xin lỗi.

Sáng hôm sau Dương Giang còn phải đi làm, đương nhiên anh ta cũng mệt không chịu nổi, mặc nguyên áo khoác, giao ca trực cho Tiền Tâm Nhất, ngả xuống chiếc giường trống ngủ luôn.

Tiền Tâm Nhất lộ ra biểu cảm hóa đá, câu xin lỗi này anh không nhận nổi.

Cảm xúc tủi thân, sợ hãi và mất đi lại có được như sóng cả cuồn cuộn trong lòng anh.

Những cảm xúc ấy dâng lên chẳng kiêng nể gì, thao túng tuyến lệ của anh tựa như trúng tà.

Anh ngoan ngoãn áp mặt vào lòng bàn tay Trần Tây An, hốc mắt nóng lên, anh nức nở nói:
– Không có lần sau, tha thứ anh lần này.

Nhưng bọn họ vừa mới chuyển vào đây, anh hoảng loạn tới vừa rồi mới ổn, còn chưa mua bất cứ đồ dùng sinh hoạt nào hết, nước là nước suối, cốc là cốc giấy dùng một lần.

Có lẽ Dương Giang nhân lúc anh ngủ đã đi siêu thị mua, cũng không biết hắn vừa mới uống nước lạnh hay nước ấm.

Anh sẽ kiểm tra sức khỏe, cai thuốc, học được cách thay thói quen thức đêm thành Harvard bốn giờ sáng.

Bệnh tật luôn rõ ràng mà khỏe mạnh thì khó phát hiện, nhưng cho dù bệnh tật có rõ ràng đến mức nào thì đều bị bọn họ rề rà đến lúc suýt mất mạng, vậy thì những căn bệnh chí mạng không biểu hiện bên ngoài thì sao?
– Không có lần sau, tha thứ anh lần này.

Thực tra trong lúc phẫu thuật hắn vẫn còn tàn lưu chút ký ức, cảm giác rửa ruột thông qua thực quản khiến bây giờ nghĩ đến hắn vẫn thấy không rét mà run.

Đời này hắn ước ao cũng không nhiều, hiện tại nhất định phải thêm một điều, Tiền Tâm Nhất và hắn đều khỏe mạnh.

Trần Tây An dùng ngón tay vuốt qua chỗ râu lún phún, thầm nghĩ rằng quá trình điều trị khó chịu quá, nhưng ngoài miệng lại yếu ớt hứa hẹn:

– Không dám có lần sau nữa, sau này đảm bảo với em rằng sẽ kiểm tra sức khỏe định kỳ, chăm chỉ sử dụng chức năng tìm kiếm của internet để gi3t ch3t mầm bệnh từ trong trứng nước.

– Không dám có lần sau nữa, sau này đảm bảo với em rằng sẽ kiểm tra sức khỏe định kỳ, chăm chỉ sử dụng chức năng tìm kiếm của internet để gi3t ch3t mầm bệnh từ trong trứng nước.

– Anh chờ một lát, em lấy chút nước ấm về.

Tiền Tâm Nhất không nhịn nổi nữa bật cười, cười một lát không thấy hắn nói gì tiếp, người từng xem quy chuẩn như anh luôn cảm thấy lời này vẫn chưa đủ:
– Không phải em không để ý đến anh, em chỉ…
Trần Tây An buồn ngủ tới mức thần chí chẳng rõ, nhưng thấy anh vô cùng căng thẳng, không nhẫn tâm lắc đầu cho anh xem, chỉ cố gắng dùng ý chí chống đỡ mí mắt, nói một câu trái với lòng mình rằng hắn muốn uống nước.

– Bệnh nặng thì sao?
Trần Tây An liếc nhìn căn phòng ngập tràn trong tiếng khò khè ngáy ngủ, không thấy ai có dấu hiệu tỉnh giấc, bèn nhéo cằm anh kéo xuống:
– Không có bệnh nặng.

Tiền Tâm Nhất cúi người ngậm đôi môi khô khốc của hắn, dùng đầu lưỡi chậm rãi thấm ướt nó, bấy giờ mới cảm nhận được niềm hân hoan bắt đầu nảy mầm đâm rễ sâu trong đáy lòng, mơ hồ đáp lại một câu “được.”
Anh rất nghiêm túc, Trần Tây An đã bước qua ranh rới của sự sống và cái chết, nếu anh còn không hiểu được sức khỏe đáng quý thì lần tai nạn này còn có thể tiếp diễn trong tương lai.

– Em cảm thấy không có vậy thì càng tốt.

Anh sẽ kiểm tra sức khỏe, cai thuốc, học được cách thay thói quen thức đêm thành Harvard bốn giờ sáng.

– Anh thấy em sợ ai bao giờ chưa? Trước giờ chỉ có người sợ em thôi!
***
Tiền Tâm Nhất ghét cảm xúc yếu đuối này, nhưng hiện tại anh chẳng thể thoát khỏi nó.

Anh dùng ngón tay vạch mí mắt trái của Trần Tây An lên, nằm bên tai hắn thủ thỉ:
Tiền Tâm Nhất lộ ra biểu cảm hóa đá, câu xin lỗi này anh không nhận nổi.

Cảm xúc tủi thân, sợ hãi và mất đi lại có được như sóng cả cuồn cuộn trong lòng anh.

Những cảm xúc ấy dâng lên chẳng kiêng nể gì, thao túng tuyến lệ của anh tựa như trúng tà.

Dương Giang mời bác sĩ qua đây, may sao không nhìn thấy hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi kia.

Tiền Tâm Nhất không nhịn nổi nữa bật cười, cười một lát không thấy hắn nói gì tiếp, người từng xem quy chuẩn như anh luôn cảm thấy lời này vẫn chưa đủ:
Bác sĩ này có gương mặt trẻ trung, không phải là người phẫu thuật buổi sáng.

Anh ta hỏi cảm giác và thân nhiệt ra sau, dặn dò một câu không khác gì nhiều so với y tá, sau đó gật đầu ra ngoài.

Tiền Tâm Nhất cảm thấy anh ta không đáng tin, định bụng đợi tới giờ làm sẽ tìm bác sĩ chủ trị tới kiểm tra kỹ xem.

Sáng hôm sau Dương Giang còn phải đi làm, đương nhiên anh ta cũng mệt không chịu nổi, mặc nguyên áo khoác, giao ca trực cho Tiền Tâm Nhất, ngả xuống chiếc giường trống ngủ luôn.

Tiền Tâm Nhất chạy cấp tốc tám trăm mét ra ngoài bệnh viện, vớ bừa một chiếc bình siêu tốc và một chiếc cốc giữ nhiệt, trả xong tiền lại vội chạy về.

Về đến nơi thấy mí mắt Trần Tây An đang đấu tranh khốc liệt.

Anh sợ nổi hết cả da gà, vội vàng chạy tới nhéo mặt cho hắn tỉnh, rồi hỏi hắn… có muốn uống nước hay đi vệ sinh không?
Tiền Tâm Nhất coi nó như khuôn vàng thước ngọc, hận không thể cho hắn truyền nửa thùng nước, uống nửa thùng nước, sau đó đi vệ sinh hơn mười lần, nghe vậy lập tức nhảy xuống giường, đeo giày da như đeo dép lê, tới chiếc tủ thấp ở đầu giường rót cốc nước.

Đến lúc cầm trong tay chuẩn bị ngồi xuống đút hắn thì mới nhận ra hiện tại hắn không nên uống nước lạnh.

Tiền Tâm Nhất lén lút như kẻ trộm rút sạc điện thoại và bình nước của người ta ra, kéo dây ổ ra ngoài cửa, ngồi bên ban công cắm bình siêu tốc, tiếng động cũng không lớn lắm.

Trần Tây An buồn ngủ tới mức thần chí chẳng rõ, nhưng thấy anh vô cùng căng thẳng, không nhẫn tâm lắc đầu cho anh xem, chỉ cố gắng dùng ý chí chống đỡ mí mắt, nói một câu trái với lòng mình rằng hắn muốn uống nước.

Trần Tây An không ngờ rằng anh sẽ phản ứng mạnh như vậy, đang tưởng rằng anh định phát hỏa, nhưng lại thấy anh thở dài một tiếng kiềm chế.

Âm lượng trong dự đoán bị đè nén thành tiếng thủ thỉ, song ánh mắt kiên định không cho ai đường lùi.

Tiền Tâm Nhất vô cùng vui vẻ, chạy đến nhà vệ sinh xả nước vào ấm rào rào.

Người khác vẫn còn đang ngủ, cắm ấm lên đun thì không ổn lắm.

Hai người ủ mưu hai phút, thống nhất với nhau nhắm trúng ổ điện của anh trai giường đối diện.

Tiền Tâm Nhất lén lút như kẻ trộm rút sạc điện thoại và bình nước của người ta ra, kéo dây ổ ra ngoài cửa, ngồi bên ban công cắm bình siêu tốc, tiếng động cũng không lớn lắm.

Anh quay về ngồi đợi nước sôi, thấy Trần Tây An lại bắt đầu gà gật cho nên muốn kiếm chủ đề nói chuyện cho hắn tỉnh táo hơn.

Anh không muốn kể mấy chuyện trên mạng, dù sao đến anh còn không cười nổi.

Trong nhà anh, ngoại trừ người đang nằm trên giường này thì toàn là những chuyện vặt vãnh, anh nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng tròn mắt phát hiện, hóa ra chỉ còn mỗi vấn đề công việc.

Hơn nữa những người khác còn đang ngủ, nên không thể nói chuyện một cách bình thường, anh chỉ có thể dùng âm lượng thầm thì.

Anh dùng ngón tay vạch mí mắt trái của Trần Tây An lên, nằm bên tai hắn thủ thỉ:
– Mọi người trong văn phòng đều biết mối quan hệ của chúng ta rồi.


Quả nhiên Trần Tây An lập tức tỉnh táo hơn mấy phần, hắn dùng sức chớp chớp mắt, trái tim mệt nhoài cũng trở nên hoạt bát hơn.

Nguyên nhân hậu quả đơn giản tới mức không cần phải nghĩ nhiều.

Hắn ngất trong văn phòng, cho dù từ phương diện lo lắng hay đưa đi viện, biểu hiện của Tiền Tâm Nhất không thể ở mức độ “bạn tốt” được, mọi người phát hiện ra cũng là chuyện bình thường.

Tiền Tâm Nhất vừa bị Dương Giang chọc quê, trong lòng vô cùng khó chịu, ấy vậy mà đầu sỏ gây tội còn dám sai sử anh, lý trí bảo anh không thèm để ý đến Trần Tây An, nhưng bước chân lại chẳng nghe lời sai bảo.

Anh bước nhanh tới bên giường hắn, ngồi khoanh chân lên, cất giọng cứng ngắc:
Sự thực là vậy, bọn họ cũng không cố ý lấp li3m, chẳng qua thời cơ công khai không quá thích hợp.

Hắn là bệnh nhân, xét trên chủ nghĩa nhân đạo, công ty không thể không đối xử nhân từ với hắn; Xét về đồng tình, đồng nghiệp cũng sẽ giấu ánh mắt độ lượng.

Nhưng Tiền Tâm Nhất không được đãi ngộ như vậy, anh sắp sửa chào đón một bài học khó quên trong cuộc đời, học cách dùng thân phận đồng tính luyến ái xuất hiện ở hoàn cảnh công cộng.

Hắn là bệnh nhân, xét trên chủ nghĩa nhân đạo, công ty không thể không đối xử nhân từ với hắn; Xét về đồng tình, đồng nghiệp cũng sẽ giấu ánh mắt độ lượng.

Nhưng Tiền Tâm Nhất không được đãi ngộ như vậy, anh sắp sửa chào đón một bài học khó quên trong cuộc đời, học cách dùng thân phận đồng tính luyến ái xuất hiện ở hoàn cảnh công cộng.

Nếu như bọn họ định ở lâu dài ở một nơi, dù sớm dù muộn thì đây đều là những trải nghiệm không thể bỏ qua.

Trần Tây An bóp bóp thùy tai mềm của Tiền Tâm Nhất, cười vô cùng thoải mái:
– Biết thì tốt, vậy anh có thể danh chính ngôn thuận bảo mấy cô nàng kia tránh xa em.

Tiền Tâm Nhất đập tay hắn ra, đứng dậy đi lấy bình siêu tốc, bất đắc dĩ nhướng mày:
– Đừng nói linh tinh, công ty mình làm gì có cô nàng nào.

Trần Tây An rụt cánh tay vào trong chăn, mím môi cười:
May sao sự ấm áp của Tiền Tâm Nhất vẫn chưa nguội lạnh, bằng không nhất định anh sẽ liếc xéo hắn.

Lòng anh chua xót, nhỏ giọng lẩm bẩm:
– Em cảm thấy không có vậy thì càng tốt.

Chủ đề lệch đi một cách thật kỳ lạ, Tiền Tâm Nhất vào trong nhà vệ sinh đổ nước rót mới, tự thấy bản thân thực sự lo chuyện không đâu.

Cho dù Trần Tây An có ốm thành thằng ngốc thì vẫn luôn bình tĩnh hơn anh.

Anh đặt bình siêu tốc rồi quay về chỗ, chỉ nhìn thấy Trần Tây An lộ cái đầu ra hỏi anh với ánh mắt dịu dàng:
– Tâm Nhất, em có sợ không?
Anh không sợ chuyện ấy, nhưng dự cảm chắc chắn sẽ phải khó chịu trong một thời gian dài.

Vì không muốn để lộ vẻ rụt rè trước mặt bệnh nhân, anh cười một tiếng chém gió đến tận trời:
Quả nhiên Trần Tây An lập tức tỉnh táo hơn mấy phần, hắn dùng sức chớp chớp mắt, trái tim mệt nhoài cũng trở nên hoạt bát hơn.

Nguyên nhân hậu quả đơn giản tới mức không cần phải nghĩ nhiều.

Hắn ngất trong văn phòng, cho dù từ phương diện lo lắng hay đưa đi viện, biểu hiện của Tiền Tâm Nhất không thể ở mức độ “bạn tốt” được, mọi người phát hiện ra cũng là chuyện bình thường.

– Anh thấy em sợ ai bao giờ chưa? Trước giờ chỉ có người sợ em thôi!
Trần Tây An co người trong chăn cười mãi, không tán đồng cũng không phản đối, chẳng hay hắn có ý gì.

Tiền Tâm Nhất thô lỗ đẩy đầu hắn, bảo hắn đừng cười nữa.

Lời chém gió của anh khiến toàn thân Trần Tây An thoải mái, giờ phút này đầu óc hắn tỉnh táo lạ thường.

Hắn hỏi Tiền Tâm Nhất những chi tiết khi mình bị ngất để ghi nhớ lòng tốt của mọi người.

Tiền Tâm Nhất tán thành, nói phải cảm ơn Vic cẩn thận.

Nhắc tới Vic, Trần Tây An nhớ tới chuyện từ bỏ hôm qua.

Mặc dù còn chưa nói ra, song bản thân hắn đã gục rồi, càng không còn lý do gì để kiên trì thêm nữa, có lẽ đây chính là ý trời trợ giúp hắn từ bỏ.

– Sao thế? – Tiền Tâm Nhất thấy hắn cụp mi rồi chợt thở dài một hơi, còn tưởng hắn cảm thấy cơ thể không khỏe, vội vàng sấn tới hỏi – Không thoải mái ở đâu?
Trần Tây An nản lòng thoái chí, nghĩ đi nghĩ lại thấy bản thân dường như cũng không còn giận nhiều nữa, cho nên nói cho anh nghe đề nghị của Vic.

Kết quả Tiền Tâm Nhất nghe xong, biểu cảm lạnh như một cục băng, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu mới nói.

Trần Tây An không ngờ rằng anh sẽ phản ứng mạnh như vậy, đang tưởng rằng anh định phát hỏa, nhưng lại thấy anh thở dài một tiếng kiềm chế.

Âm lượng trong dự đoán bị đè nén thành tiếng thủ thỉ, song ánh mắt kiên định không cho ai đường lùi.

Hắn nghe thấy Tiền Tâm Nhất nói:
– Nếu như em không đồng ý thì sao?
Biểu cảm hận không thể uốn nắn con trai của Bành Thập Hương thoáng qua đầu, trái tim Tiền Tâm Nhất bỗng dâng lên cảm giác cam chịu và bực bội.

Lời răn dạy của mẹ rất đúng, đến bản thân anh anh còn không chăm sóc được thì làm sao chăm sóc được cho ai.Hết chương 99.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận