Ông chủ lớn xuống phía Nam công tác, mấy ngày chưa thấy về, bầu không khí trong văn phòng vô cùng hài hòa.
– Đừng nói nữa.
Triệu Đông Văn nhanh chóng phát hiện ra mối quan hệ của thầy mình và kỹ sư Trần thực sự rất thoải mái không thể thoải mái hơn.
Thoải mái tới mức dường như cậu ta có ảo giác rằng qua mấy ngày nữa Trần Tây An sẽ thăng cấp thành “sư công” của mình, nhưng cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Trần Tây An lẳng lặng liếc nhìn chiếc bát inox nhỏ mà anh bỏ thức ăn, ớt xanh, đậu, giá đỗ… có vẻ như là tất cả các loại rau có trong khay cơm của anh, hắn nói:
– Hôm nay chị dâu chú đã làm tận hai cân tôm hùm đất, đang chuẩn bị chao dầu này, chú qua nhậu với anh Vương đây nhé.
Trần Tây An đến rất đúng lúc, phòng 1 vừa mới hoàn thành xong bản vẽ, đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, ngoại trừ một số vấn đề nhỏ nhặt cần trả lời ra thì không còn việc gì khác.
Vương Nhất Phong há miệng rộng đòi lại công bằng cho cô em họ vợ.
Vô tình liếc thấy vợ mình đang bưng lạc rang lên, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ khiến anh ta giật nảy mình.
Anh ta mấp máy môi quan sát biểu cảm của Tiền Tâm Nhất, nói:
Tiền Tâm Nhất khó khăn liên hệ con tôm đực với lời “nghe nói anh ta thực ra là đồng…” nữ đồng nghiệp đã nói.
Chợt vỡ lẽ, thầm nghĩ: Hóa ra anh ấy là đồng tính luyến ái.
Trần Tây An bèn dạy Tiền Tâm Nhất tính toán một vài mô hình đơn giản nhất.
Trên bàn Tiền Tâm Nhất toàn giấy nháp tính toán, còn hắn thì ngồi đối diện mở diễn đàn xem, cơm trưa hầu như đều ăn cùng nhau.
Trần Tây An bèn dạy Tiền Tâm Nhất tính toán một vài mô hình đơn giản nhất.
Trên bàn Tiền Tâm Nhất toàn giấy nháp tính toán, còn hắn thì ngồi đối diện mở diễn đàn xem, cơm trưa hầu như đều ăn cùng nhau.
Bề ngoài và tố chất của Trần Tây An giúp hắn nhanh chóng có được sự công nhận của đồng nghiệp, rất nhiều người chào hỏi hắn trong nhà ăn, nhưng bởi vì lúc nào Tiền Tâm Nhất cũng ngồi lì ở phía đối diện, cho nên thông thường mọi người đều rất nhiệt tình chào một tiếng “kỹ sư Trần” theo sau đó là một tiếng “nhóm trưởng Tiền” nhẹ hơn rất nhiều.
Hết chương 8
– Tôi lại muốn nói mấy người nhà nước các anh rồi.
Bây giờ thằng “mặt hằm hằm” này muốn đi lấy thêm đồ ăn, anh có muốn thêm gì không?
Tiền Tâm Nhất gẩy gẩy nhặt từng cọng hành trong bát ra ngoài, có vẻ rất không phục:
Tiền Tâm Nhất không hiểu:
– Tại sao nghe cách đối xử chênh lệch nhau vậy nhỉ?
Trần Tây An lẳng lặng liếc nhìn chiếc bát inox nhỏ mà anh bỏ thức ăn, ớt xanh, đậu, giá đỗ… có vẻ như là tất cả các loại rau có trong khay cơm của anh, hắn nói:
– Đúng vậy, cơ mà nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, ai biết đâu được.
Dù sao ở Cục công trình số 8 thanh danh của anh ta lan truyền đen như đáy nồi, còn nữa này…
Nữ đồng nghiệp giật thót, nhưng thấy sắc mặt anh vẫn bình thường như thể chỉ tình cờ đi ngang mới thoáng bình tĩnh lại:
– Chắc cậu uy nghiêm hơn tôi.
Vương Nhất Phong trông mặt mũi chẳng ra làm sao, vậy mà lại cưới được một cô vợ xinh đẹp như Tưởng Nhất Vân.
Tưởng Nhất Vân đã từng nghĩ giới thiệu chị em của mình cho Tiền Tâm Nhất, mặc dù cách mạng không thành nhưng cũng không coi anh như người ngoài.
♠Chương 9♠
Tiền Tâm Nhất “ha” một tiếng tỏ vẻ khinh thường:
– Tôi lại muốn nói mấy người nhà nước các anh rồi.
Bây giờ thằng “mặt hằm hằm” này muốn đi lấy thêm đồ ăn, anh có muốn thêm gì không?
– Tại sao nghe cách đối xử chênh lệch nhau vậy nhỉ?
– Thôi bỏ đi không nói nữa, nói hiện tại đi, bạn hợp tác mới của chú sao rồi?
Trần Tây An không kén chọn thức ăn:
– Cũng bình thường, chỉ là đồng tính thôi mà, chẳng qua cách biểu đạt trừu tượng của anh khiến em giật mình đấy.
– Ông giời ạ! Trí tưởng tượng của anh có thể đi viết “Tam thể” bản tiểu thuyết đô thị rồi.
Chính bản thân anh cũng nói “hình như” cơ mà, hơn nữa đồng tính không phải đều ẻo lả sao, anh thấy Trần Tây An có giống không?
– Không cần, nếu như đã không ăn tại sao cậu lại chọn món này?
Anh ta dùng đầu đũa chọc chọc vào vỏ tôm đỏ trong suốt, âm thanh khe khẽ vang lên từ lưng hai con tôm đực kia.
“Tôi có một người bạn nảy sinh xung đột với người ta ở quán bar, bây giờ phải bồi thường, tôi tới đây vội quá quên mang theo tiền, cậu có thể mang ít tiền mặt qua đây không?”
Tiền Tâm Nhất đứng dậy:
– Không cần, nếu như đã không ăn tại sao cậu lại chọn món này?
– Anh ăn ba bốn năm rồi thì cũng sẽ gọi bừa vậy thôi, tôi đi lấy món xào, anh cứ ăn từ từ.
“Đang rảnh, nếu không rắc rối thì tôi có thể giúp.”
Sau khi tan tầm, Tiền Tâm Nhất gọi điện thoại cho Vương Nhất Phong, còn chưa kịp hỏi chuyện của Trần Tây An, bên kia đã lảm nhảm gọi anh tới ăn tối:
Hiển nhiên Tiền Tâm Nhất là khách quen của khu đồ xào, vừa qua đó đứng một lát, chưa nói mấy câu đã được cho thêm một bát canh xương miễn phí.
Anh lại đòi người ta thêm một bát nữa, bưng tới cho Trần Tây An một bát trước.
Trần Tây An có chút… giật mình vì được đối xử tốt như vậy, còn chưa kịp cảm ơn, Tiền Tâm Nhất đã đi bưng bát của mình rồi.
Món dưa chuột đập được mang lên, câu chuyện bắt đầu trở nên chẳng kiêng nể gì.
Tay ba người toàn dầu và gia vị, Tiền Tâm Nhất ăn vô cùng lãng phí, anh cảm thấy đầu tôm giống cứt, chỉ bóc phần đuôi ăn chút thịt.
Vương Nhất Phong mắng anh là giai cấp tư sản, xứng đáng độc thân cả đời.
Trần Tây An từ tốn liếc nhìn anh ta, ánh mắt thoáng vẻ sắc bén:
Bát canh rất nóng, anh đi tới nửa đường đã nóng không chịu nồi bèn đặt bát canh tạm ở góc bàn gần đó.
Người ngồi bàn ấy cũng là nhân viên khác làm việc trong tòa nhà này, anh quay sang nói với người ta câu làm phiền, rồi rút mấy tờ giấy lót bát, còn chưa bưng lên đã nghe thấy ai nhắc tới tên Trần Tây An.
“Tâm Nhất, bây giờ cậu rảnh chứ? Giúp tôi một việc được không?
– … Bị đuổi, chắc chắn luôn, cái anh Trần Tây An trong nhóm của nhóm trưởng Tiền ấy.
– Em cũng nghe thấy đồng nghiệp bàn luận sau lưng anh ấy, có gì không hay hả?
Tiền Tâm Nhất lại buông bát xuống, liếc mắt về phía trước phát hiện ra kế toán của công ty và một đồng nghiệp ở nhóm 3, hai người đang nói chuyện hăng say, hoàn toàn chẳng chú ý gì đến anh.
Tiền Tâm Nhất đang lái xe, trên đường rất vắng, cảm thấy chuyện này cũng không rắc rối:
Kế toán nói:
Tiền Tâm Nhất “ha” một tiếng tỏ vẻ khinh thường:
– Không thể nào, nhìn kỹ sư Trần đứng đắn lắm mà, còn đẹp trai nữa.
Đồng nghiệp nữ:
– Anh ăn ba bốn năm rồi thì cũng sẽ gọi bừa vậy thôi, tôi đi lấy món xào, anh cứ ăn từ từ.
Lúc uống canh anh còn liếc nhìn Trần Tây An mấy cái.
Dựa vào cảm giác tiếp xúc từ một phía anh mà nói, dù sao anh cảm thấy những ngôn luận kia đều là hất nước bẩn.
Trần Tây An bị anh nhìn chằm chằm như vậy cũng chẳng hiểu ra sao.
Hắn hỏi Tiền Tâm Nhất nhìn cái gì, anh chỉ nói:
– Đúng vậy, cơ mà nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, ai biết đâu được.
Dù sao ở Cục công trình số 8 thanh danh của anh ta lan truyền đen như đáy nồi, còn nữa này…
– Ôi bực cái mình.
– Vương Nhất Phong nổi cáu, anh ta đập bàn như làm nhạc đệm – Trước đây anh phát hiện điểm chú quan tâm rất kỳ quái.
Bây giờ anh đang lo cho chú đấy ông tướng ạ, câu trước khen chú đẹp trai chú không nghe thấy à?
Biểu cảm của Tiền Tâm Nhất như bị sét đánh.
Anh cúi đầu, mãi một lúc lâu sau trên đồng tử vẫn là hình ảnh bốn con tôm kia.
Cô chợt hạ giọng thật thấp, nhà ăn lại hơi ồn ào, Tiền Tâm Nhất không nghe được ngay, nhưng anh rất muốn nghe bèn đi thẳng qua đó.
– Bao nhiêu người muốn cưới con gái của Viện trưởng Viện thiết kế, trước đây nghe nói anh ta không muốn cưới, sau đó mới lộ ra chuyện anh ta chẳng cưới nổi, tớ nghe nói ấy à, thực ra anh ta là đồng… a! Nhóm trưởng Tiền, anh chui ở đâu ra vậy?
Tiền Tâm Nhất dùng đũa gõ gõ khay tôm:
– Ở ngay đây.
– Tiền Tâm Nhất chỉ chỉ chiếc bàn, vươn tay lấy dầu ớt trên bàn hai người họ – Anh mượn chút nhé.
Nữ đồng nghiệp giật thót, nhưng thấy sắc mặt anh vẫn bình thường như thể chỉ tình cờ đi ngang mới thoáng bình tĩnh lại:
– Ý kiến nhiều thế, tôi mặc kệ ông đấy.
– Anh cứ cầm đi, bọn em không ăn cay đâu.
– Cảm ơn nhé.
– Tiền Tâm Nhất có chút thất vọng vì không nghe thấy điểm quan trọng nhất, nhưng sau lưng anh còn có sếp Vương, chồng của bà tám thiên hạ, bèn lập tức rời đi chẳng quan tâm gì nữa.
Bát canh rất nóng, anh đi tới nửa đường đã nóng không chịu nồi bèn đặt bát canh tạm ở góc bàn gần đó.
Người ngồi bàn ấy cũng là nhân viên khác làm việc trong tòa nhà này, anh quay sang nói với người ta câu làm phiền, rồi rút mấy tờ giấy lót bát, còn chưa bưng lên đã nghe thấy ai nhắc tới tên Trần Tây An.
Lúc uống canh anh còn liếc nhìn Trần Tây An mấy cái.
Dựa vào cảm giác tiếp xúc từ một phía anh mà nói, dù sao anh cảm thấy những ngôn luận kia đều là hất nước bẩn.
Trần Tây An bị anh nhìn chằm chằm như vậy cũng chẳng hiểu ra sao.
Hắn hỏi Tiền Tâm Nhất nhìn cái gì, anh chỉ nói:
Lòng Vương Nhất Phong chợt kêu lên một tiếng, nổi điên vì chẳng hiểu sao anh lại bình tĩnh như vậy:
Tiền Tâm Nhất gẩy gẩy nhặt từng cọng hành trong bát ra ngoài, có vẻ rất không phục:
– Tự dưng phát hiện anh rất đẹp trai, tôi đang suy nghĩ liệu anh có uy hiếp tới địa vị của tôi không.
Tưởng Nhất Vân chào anh một tiếng, lại vào bếp chuẩn bị đồ nhắm.
Hai người đàn ông ngồi bên bàn chờ ăn.
Vương Nhất Phong và vợ có chung một ý tưởng.
Anh ta dạy dỗ Tiền Tâm Nhất:
Hết chương 8
Trần Tây An chẳng thèm quan tâm.
Trong bar Lục Đảo, Dương Giang bị đánh sưng mặt rúc ở một góc nghịch điện thoại.
Nghe thấy Trần Tây An gọi điện thoại thì lườm hắn một cái với vẻ không vui:
Sau khi tan tầm, Tiền Tâm Nhất gọi điện thoại cho Vương Nhất Phong, còn chưa kịp hỏi chuyện của Trần Tây An, bên kia đã lảm nhảm gọi anh tới ăn tối:
– Hôm nay chị dâu chú đã làm tận hai cân tôm hùm đất, đang chuẩn bị chao dầu này, chú qua nhậu với anh Vương đây nhé.
Dù sao Tiền Tâm Nhất cũng chưa định ăn ở đâu, liền qua đó ngay.
Trong nhà Vương Nhất Phong nặc mùi bột ớt và gia vị, chỉ ngửi thôi đã vô cùng thèm ăn.
Vợ anh ta đã tan làm từ ba giờ để về nhà chuẩn bị làm tôm.
Tiền Tâm Nhất đến chưa đầy mấy phút thì tôm đã được ra lò.
Một khay tôm đỏ rực đặt chính giữa bàn ăn, quả thực tuyệt phối với bia mà Tiền Tâm Nhất mang tới.
Vương Nhất Phong trông mặt mũi chẳng ra làm sao, vậy mà lại cưới được một cô vợ xinh đẹp như Tưởng Nhất Vân.
Tưởng Nhất Vân đã từng nghĩ giới thiệu chị em của mình cho Tiền Tâm Nhất, mặc dù cách mạng không thành nhưng cũng không coi anh như người ngoài.
Tưởng Nhất Vân chào anh một tiếng, lại vào bếp chuẩn bị đồ nhắm.
Hai người đàn ông ngồi bên bàn chờ ăn.
Vương Nhất Phong và vợ có chung một ý tưởng.
Anh ta dạy dỗ Tiền Tâm Nhất:
– Đã nhìn thấy chưa? Đây chính là người đàn ông có gia đình, về nhà là có cơm nước nóng hôi hổi! Anh thấy em út nhà họ Tưởng xinh đẹp như thế, từ vóc dáng tới tính cách đều được vậy mà chú còn không thích? Đúng là cái loại mắt mờ.
– Ở ngay đây.
– Tiền Tâm Nhất chỉ chỉ chiếc bàn, vươn tay lấy dầu ớt trên bàn hai người họ – Anh mượn chút nhé.
Tiền Tâm Nhất dùng đũa gõ gõ khay tôm:
– Ăn cơm đi, nói ít thôi, nếu thích thì đã thích từ lâu rồi.
– Được, được, được, chú bận nhất thế giới được chưa.
– Vương Nhất Phong nói với vẻ mất kiên nhẫn – Anh đây cũng bận qua ngày, cái công việc rởm của chú có là gì.
Lần đầu tiên đã xem mắt mà bỏ mỹ nữ người ta lại để đi họp cái cuộc họp chết tiệt gì, đúng là thần kinh.
Tiền Tâm Nhất không muốn nhắc tới chuyện này:
– Đừng nói nữa.
“Tầm năm nghìn, đường vành đai hai phía Đông, quán bar Lục Đảo tôi cũng không rõ số nhà bao nhiêu nữa.
Cậu cứ đi dọc đường là nhìn thấy ngay.”
– Cứ nói đấy!
Vương Nhất Phong há miệng rộng đòi lại công bằng cho cô em họ vợ.
Vô tình liếc thấy vợ mình đang bưng lạc rang lên, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ khiến anh ta giật nảy mình.
Anh ta mấp máy môi quan sát biểu cảm của Tiền Tâm Nhất, nói:
– Thôi bỏ đi không nói nữa, nói hiện tại đi, bạn hợp tác mới của chú sao rồi?
Trai thẳng hơi lớn tuổi một chút có khuynh hướng kỳ thị đồng tính.
Vương Nhất Phong chậc một tiếng, nghe chừng khó miêu tả ra miệng lắm.
Một suy nghĩ chợt lóe lên, anh ta nhấc bốn con tôm trong khay ra, lúng túng nhỏ giọng nói:
Tiền Tâm Nhất hơi khát, đang uống bia, nghe vậy thì nhếch mí mắt lên:
– Rất tốt, làm sao?
Liên tưởng tới thông tin mà vợ mình tiết lộ, tức thì cả cơ thể Vương Nhất Phong chấn động:
– Ăn cơm đi, nói ít thôi, nếu thích thì đã thích từ lâu rồi.
– Chú nói rất tốt tức là tốt tới mức không còn gì để nói, nhưng… danh tiếng của cậu ta ở trong đơn vị vợ anh không được tốt lắm.
Tiền Tâm Nhất tới đây cũng chính vì điều ấy, anh chống cằm nhoài người ra bàn, làm dáng rửa tai lắng nghe:
– Bao nhiêu người muốn cưới con gái của Viện trưởng Viện thiết kế, trước đây nghe nói anh ta không muốn cưới, sau đó mới lộ ra chuyện anh ta chẳng cưới nổi, tớ nghe nói ấy à, thực ra anh ta là đồng… a! Nhóm trưởng Tiền, anh chui ở đâu ra vậy?
– Em cũng nghe thấy đồng nghiệp bàn luận sau lưng anh ấy, có gì không hay hả?
– Cứ nói đấy!
Trần Tây An không kén chọn thức ăn:
Vương Nhất Phong không giỏi nói xấu sau lưng người khác, xoa xoa tay đắn đo lựa từ mãi mới nói:
Tiền Tâm Nhất hơi khát, đang uống bia, nghe vậy thì nhếch mí mắt lên:
– Vợ anh nói đấy, không biết thật hay giả.
Nhưng anh cảm thấy nhắc nhở chú cũng tốt, dù sao trông chú cũng nhân mô cẩu dạng thế kia.
Trần Tây An đến rất đúng lúc, phòng 1 vừa mới hoàn thành xong bản vẽ, đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, ngoại trừ một số vấn đề nhỏ nhặt cần trả lời ra thì không còn việc gì khác.
Tiền Tâm Nhất không hiểu:
– Chú nói rất tốt tức là tốt tới mức không còn gì để nói, nhưng… danh tiếng của cậu ta ở trong đơn vị vợ anh không được tốt lắm.
– Nói xàm cái gì đấy?
***
Trai thẳng hơi lớn tuổi một chút có khuynh hướng kỳ thị đồng tính.
Vương Nhất Phong chậc một tiếng, nghe chừng khó miêu tả ra miệng lắm.
Một suy nghĩ chợt lóe lên, anh ta nhấc bốn con tôm trong khay ra, lúng túng nhỏ giọng nói:
– Đây là một con đực, một con cái, hai con này đều là đực, hình như bạn hợp tác của chú… là… cái đó.
Anh ta dùng đầu đũa chọc chọc vào vỏ tôm đỏ trong suốt, âm thanh khe khẽ vang lên từ lưng hai con tôm đực kia.
Hiển nhiên Tiền Tâm Nhất là khách quen của khu đồ xào, vừa qua đó đứng một lát, chưa nói mấy câu đã được cho thêm một bát canh xương miễn phí.
Anh lại đòi người ta thêm một bát nữa, bưng tới cho Trần Tây An một bát trước.
Trần Tây An có chút… giật mình vì được đối xử tốt như vậy, còn chưa kịp cảm ơn, Tiền Tâm Nhất đã đi bưng bát của mình rồi.
Biểu cảm của Tiền Tâm Nhất như bị sét đánh.
Anh cúi đầu, mãi một lúc lâu sau trên đồng tử vẫn là hình ảnh bốn con tôm kia.
Vương Nhất Phong cảm thấy mình rất nhanh trí, thấy Tiền Tâm Nhất bị dọa ngu người, vội vàng dùng đũa chọc anh:
– Này, sợ đái ra quần rồi đấy à?
Tiền Tâm Nhất khó khăn liên hệ con tôm đực với lời “nghe nói anh ta thực ra là đồng…” nữ đồng nghiệp đã nói.
Chợt vỡ lẽ, thầm nghĩ: Hóa ra anh ấy là đồng tính luyến ái.
Bị Vương Nhất Phong chọc chọc, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn anh ta như nhìn một tên thần kinh:
– Cũng bình thường, chỉ là đồng tính thôi mà, chẳng qua cách biểu đạt trừu tượng của anh khiến em giật mình đấy.
Lòng Vương Nhất Phong chợt kêu lên một tiếng, nổi điên vì chẳng hiểu sao anh lại bình tĩnh như vậy:
– Rất tốt, làm sao?
– Không phải, trọng điểm anh muốn nói với chú không phải cái đó! Chú chính là người hợp tác với cậu ta… ờ thì, chú không cảm thấy, cảm thấy…
Tiền Tâm Nhất tới đây cũng chính vì điều ấy, anh chống cằm nhoài người ra bàn, làm dáng rửa tai lắng nghe:
Anh ta che hai tay trước ngực thể hiện sóng lòng đang cuộn ầm ầm:
– Rất không thoải mái sao?
– Đã nhìn thấy chưa? Đây chính là người đàn ông có gia đình, về nhà là có cơm nước nóng hôi hổi! Anh thấy em út nhà họ Tưởng xinh đẹp như thế, từ vóc dáng tới tính cách đều được vậy mà chú còn không thích? Đúng là cái loại mắt mờ.
Chắc có lẽ vì lý do điểm chú ý của cá nhân, Tiền Tâm Nhất thực sự không có cảm giác gì về xu hướng tính dục của người khác, anh cười châm chọc:
Tiền Tâm Nhất không muốn nhắc tới chuyện này:
– Có gì mà thoải mái hay không thoải mái, anh an toàn lắm, cho dù Trần Tây An đồng tính thì cũng chẳng thèm để anh vào mắt đâu mà lo.
– Ôi bực cái mình.
– Vương Nhất Phong nổi cáu, anh ta đập bàn như làm nhạc đệm – Trước đây anh phát hiện điểm chú quan tâm rất kỳ quái.
Bây giờ anh đang lo cho chú đấy ông tướng ạ, câu trước khen chú đẹp trai chú không nghe thấy à?
Anh ta che hai tay trước ngực thể hiện sóng lòng đang cuộn ầm ầm:
Cuối cùng Tiền Tâm Nhất mới từ từ ngẫm ra, anh dở khóc dở cười:
– Có gì mà thoải mái hay không thoải mái, anh an toàn lắm, cho dù Trần Tây An đồng tính thì cũng chẳng thèm để anh vào mắt đâu mà lo.
– Ông giời ạ! Trí tưởng tượng của anh có thể đi viết “Tam thể” bản tiểu thuyết đô thị rồi.
Chính bản thân anh cũng nói “hình như” cơ mà, hơn nữa đồng tính không phải đều ẻo lả sao, anh thấy Trần Tây An có giống không?
Dương Giang rụt cổ chìa tay ra, ý bảo “ông là đại ca, tôi nghe ông cả”.
Trần Tây An xoay điện thoại hai vòng trong tay, trong lòng cũng đang nghĩ: Đúng vậy, tại sao mình phải gọi cho Tiền Tâm Nhất nhỉ?
Lý do này ngay tức thì thuyết phục được trai thẳng trung niên ếch ngồi đáy giếng:
Bị Vương Nhất Phong chọc chọc, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn anh ta như nhìn một tên thần kinh:
– Tự dưng phát hiện anh rất đẹp trai, tôi đang suy nghĩ liệu anh có uy hiếp tới địa vị của tôi không.
Kế toán nói:
– Chú nói cũng có lý.
Món dưa chuột đập được mang lên, câu chuyện bắt đầu trở nên chẳng kiêng nể gì.
Tay ba người toàn dầu và gia vị, Tiền Tâm Nhất ăn vô cùng lãng phí, anh cảm thấy đầu tôm giống cứt, chỉ bóc phần đuôi ăn chút thịt.
Vương Nhất Phong mắng anh là giai cấp tư sản, xứng đáng độc thân cả đời.
– Rất không thoải mái sao?
“Được, đang ở đâu? Cần bao nhiêu tiền?”
– Này, sợ đái ra quần rồi đấy à?
Ăn thỏa thuê vứt tận ba khay vỏ to, Tiền Tâm Nhất no bụng rồi liền đứng dậy xin về.
Xe vừa lăn bánh trên đường không lâu, chợt nhận được điện thoại của Trần Tây An.
Tiền Tâm Nhất đeo tai nghe Bluetooth ấn nghe.
Bên kia ồn tới mức anh chỉ muốn cúp máy lẹ cho xong.
Anh “A lô” một tiếng, giọng trầm thấp của Trần Tây An truyền tới.
“Tâm Nhất, bây giờ cậu rảnh chứ? Giúp tôi một việc được không?
“Đang rảnh, nếu không rắc rối thì tôi có thể giúp.”
Vương Nhất Phong không giỏi nói xấu sau lưng người khác, xoa xoa tay đắn đo lựa từ mãi mới nói:
Trần Tây An ở đầu bên kia cười một tiếng rất khẽ, nói:
“Tôi có một người bạn nảy sinh xung đột với người ta ở quán bar, bây giờ phải bồi thường, tôi tới đây vội quá quên mang theo tiền, cậu có thể mang ít tiền mặt qua đây không?”
Tiền Tâm Nhất đang lái xe, trên đường rất vắng, cảm thấy chuyện này cũng không rắc rối:
– Tại sao ông lại gọi cho Tiền Tâm Nhất, định để học sinh kém tới cười tôi à?
“Được, đang ở đâu? Cần bao nhiêu tiền?”
“Tầm năm nghìn, đường vành đai hai phía Đông, quán bar Lục Đảo tôi cũng không rõ số nhà bao nhiêu nữa.
Cậu cứ đi dọc đường là nhìn thấy ngay.”
Tiền Tâm Nhất nói “được” rồi cúp máy, mở chỉ đường tới đường vành đai hai phía Đông.
– Được, được, được, chú bận nhất thế giới được chưa.
– Vương Nhất Phong nói với vẻ mất kiên nhẫn – Anh đây cũng bận qua ngày, cái công việc rởm của chú có là gì.
Lần đầu tiên đã xem mắt mà bỏ mỹ nữ người ta lại để đi họp cái cuộc họp chết tiệt gì, đúng là thần kinh.
Trong bar Lục Đảo, Dương Giang bị đánh sưng mặt rúc ở một góc nghịch điện thoại.
Nghe thấy Trần Tây An gọi điện thoại thì lườm hắn một cái với vẻ không vui:
– Tại sao ông lại gọi cho Tiền Tâm Nhất, định để học sinh kém tới cười tôi à?
– Nói xàm cái gì đấy?
Trần Tây An từ tốn liếc nhìn anh ta, ánh mắt thoáng vẻ sắc bén:
Dù sao Tiền Tâm Nhất cũng chưa định ăn ở đâu, liền qua đó ngay.
Trong nhà Vương Nhất Phong nặc mùi bột ớt và gia vị, chỉ ngửi thôi đã vô cùng thèm ăn.
Vợ anh ta đã tan làm từ ba giờ để về nhà chuẩn bị làm tôm.
Tiền Tâm Nhất đến chưa đầy mấy phút thì tôm đã được ra lò.
Một khay tôm đỏ rực đặt chính giữa bàn ăn, quả thực tuyệt phối với bia mà Tiền Tâm Nhất mang tới.
– … Bị đuổi, chắc chắn luôn, cái anh Trần Tây An trong nhóm của nhóm trưởng Tiền ấy.
– Ý kiến nhiều thế, tôi mặc kệ ông đấy.
Bề ngoài và tố chất của Trần Tây An giúp hắn nhanh chóng có được sự công nhận của đồng nghiệp, rất nhiều người chào hỏi hắn trong nhà ăn, nhưng bởi vì lúc nào Tiền Tâm Nhất cũng ngồi lì ở phía đối diện, cho nên thông thường mọi người đều rất nhiệt tình chào một tiếng “kỹ sư Trần” theo sau đó là một tiếng “nhóm trưởng Tiền” nhẹ hơn rất nhiều.
Dương Giang rụt cổ chìa tay ra, ý bảo “ông là đại ca, tôi nghe ông cả”.
Trần Tây An xoay điện thoại hai vòng trong tay, trong lòng cũng đang nghĩ: Đúng vậy, tại sao mình phải gọi cho Tiền Tâm Nhất nhỉ?
Hết chương 8– Nói xàm cái gì đấy?Hết chương 8.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...