Kiến Trúc Sư


Tiền Tâm Nhất ngồi bên hồ bơi, kéo dây ruy băng như thu lưới:
– Cô ơi, cô có muốn đánh muốn mắng thì về nhà.

Nơi đây có hơn tám trăm người, chỉ cần một chiếc điện thoại thôi cũng có thể khiến cậu ấy nổi tiếng.

Nếu như cô muốn cậu ấy nổi tiếng, bị cả nghìn cả vạn người chỉ trỏ thì bây giờ cháu cũng có thể dừng lại đây tiếp cô.
Quát xong bà quay sang, nhìn chằm chằm vào đứa con cả của mình chẳng hề chớp mắt.

Lưu Dịch Dương chưa từng bị quát thế nào bao giờ, lập tức ngây ngẩn cả người.
– Con trai của hồ bơi, đã đến lúc phải đứng dậy rồi.
Hai người rất muốn về nhà, song còn chuyện của Vương Hâm vẫn chưa giải quyết.
Mấy ngày nay Lưu Dịch Dương thân với anh hơn, từ lời nói đến hành động đều dạn dĩ rất nhiều.

Cậu bé muốn đùa với anh trai, lập tức vươn “bàn tay Nhĩ Khang” ra khỏi nước, tay kia che ngực giả chết:
Chẳng qua anh không thể để mẹ mình nổi nóng ra tay đánh Trần Tây An.

Bởi vì giữa hai người không có ràng buộc, hơn nữa đến bố mẹ Trần Tây An còn chưa từng đánh hắn bao giờ.
– Anh đi đi, phiền chết được.
– A! Nước này… có độc!
– Chờ đền gấp hai lần đi.

Em sẽ tỏ thái độ với mẹ trước, bảo rằng em sẽ không rời khỏi anh, để lát nữa bà ấy dồn anh vào chỗ chết luôn.
Trong cuộc đời của con người, cơm no áo ấm không khó, nước chảy bèo trôi càng thêm dễ dàng, khó ở chỗ làm sao để không quên mơ ước ban đầu.
Dứt lời lại chìm xuống, nín thở ngồi xuống đáy nước suy tư.

Hình như trước lúc chìm xuống cậu nhóc thoáng nhìn thấy gương mặt của mẹ, nhưng còn chưa nghĩ ra đã bị Tiền Tâm Nhất câu lên.
Cái tát này không mạnh như của Dương Tân Dân, nhưng lực tác dụng cũng khiến Tiền Tâm Nhất nghiêng mặt sang một bên.

Lúc quay đầu lại đối diện với tầm mắt của mẹ, trái tim lập tức như đao cắt, trong đầu anh nảy ra một suy nghĩ: Mẹ biết rồi!
– Anh…a! – Cậu nhóc ướt sũng trồi lên mặt nước, mới nói được một từ đã thấy mẹ mình kéo Tiền Tâm Nhất dậy, vung tay tát vào má trái anh.

Lưu Dịch Dương hét lên sợ hãi, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe bất thường của mẹ trào nước mắt, ánh mắt ấy khiến cậu bé cảm thấy rất không thoải mái.
– Anh…a! – Cậu nhóc ướt sũng trồi lên mặt nước, mới nói được một từ đã thấy mẹ mình kéo Tiền Tâm Nhất dậy, vung tay tát vào má trái anh.

Lưu Dịch Dương hét lên sợ hãi, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe bất thường của mẹ trào nước mắt, ánh mắt ấy khiến cậu bé cảm thấy rất không thoải mái.
Cái tát này không mạnh như của Dương Tân Dân, nhưng lực tác dụng cũng khiến Tiền Tâm Nhất nghiêng mặt sang một bên.

Lúc quay đầu lại đối diện với tầm mắt của mẹ, trái tim lập tức như đao cắt, trong đầu anh nảy ra một suy nghĩ: Mẹ biết rồi!
– Người lớn đang nói chuyện không được xen vào!
Đầu Bành Thập Hương đau như muốn nứt ra, bà túm lấy cổ áo Tiền Tâm Nhất, nói gần như van xin:
Lưu Dịch Dương ở dưới nước gọi một tiếng yếu ớt:
Trần Tây An dắt Lưu Dịch Dương đến bãi đất trống, Tiền Tâm Nhất xoa xoa tay, nghiêng người bước vào ghế sau.

Bầu không khí trong xe rất áp lực, Bành Thập Hương nói với giọng quái gở:
– Con và Trần… không phải quan hệ đó, đúng không?
Hết chương 56
Lưu Dịch Dương ở dưới nước gọi một tiếng yếu ớt:
– Mẹ, con cũng là con của mẹ, nhưng mẹ nhìn xem con có ràng buộc gì không?
Tiền Tâm Nhất từ từ hít thở được bình thường, huých hắn một cái:
Trong bãi đỗ xe, anh ra lệnh cho Trần Tây An dẫn em trai mình đi đắp người tuyết, anh cần phải nói chuyện riêng với mẹ.

Trần Tây An liếc nhìn ghế sau, nói:
– Mẹ, tại sao mẹ lại đánh anh…
Mẹ Tiền Tâm Nhất cố ý né tránh hắn như vậy, xem ra là không thể chấp nhận được.

Trần Tây An cũng không mấy quan tâm việc bà nghĩ thế nào, hắn quan tâm tới tâm trạng của Tiền Tâm Nhất hơn, anh hiếu thảo như vậy, nhưng kiên quyết đi theo hắn, có lẽ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà cũng nên.
Bành Thập Hương nghiêm giọng nói với cậu nhóc:
Tiền Tâm Nhất lại còn khăng khăng nhổ râu hùm:
– Người lớn đang nói chuyện không được xen vào!

– Mẹ có biết Trần Tây An tốt đến mức nào không? Con tăng ca tới một giờ sáng, anh ấy đợi con cùng về.

Con kén chọn thức ăn gần ba mươi năm nay, chưa tới nửa tháng anh ấy đã ép con ăn hơn phân nửa.

Chuyện của bọn con bị bố mẹ anh ấy phát hiện, anh ấy bảo con về nhà đợi tin tức… mọi người đều đón năm mới, anh ấy chạy từ thành phố C tới đây ở bên con.

Nếu như trái tim con làm bằng đá vậy thì con đã chẳng làm mẹ tổn thương.
Quát xong bà quay sang, nhìn chằm chằm vào đứa con cả của mình chẳng hề chớp mắt.

Lưu Dịch Dương chưa từng bị quát thế nào bao giờ, lập tức ngây ngẩn cả người.
Sau bao năm lập gia đình mới, có lẽ đây là lần duy nhất trong mắt bà chỉ chứa đựng một mình Tiền Tâm Nhất, song nguyên nhân thì lại khiến anh sợ hãi.
Bi thương trong ánh mắt của mẹ khiến Tiền Tâm Nhất không dám ngẩng đầu, anh không muốn làm bà tổn thương, nhưng khi anh chấp nhận Trần Tây An, anh đã chuẩn bị sẵn sàng hung khí nổ súng vào tim bà, cuối cùng cũng đã tới thời khắc phải bóp cò.
– Có nói được không? Hay là để anh nói, giúp em đỡ màn tập trung hỏa lực đầu tiên.
– Nếu như con quan tâm ánh mắt của người khác thế nào, con cũng sẽ không độc thân đến bây giờ.

Ai nhìn con con cũng mặc kệ, con biết tâm lý mình bình thường là được.

Còn nữa, có sống được cùng nhau không là vấn đề của bản thân, có con hay không vẫn chia tay đó thôi.
Anh càng hiếu thảo thì giờ phút này đối với anh càng thêm khó khăn.

Trước mặt đông đảo quần chúng, có lẽ anh phải mất mặt tăng theo cấp số nhân, thậm chí khả năng còn lên báo.

Anh ngập ngừng muốn nói lại thôi tận bốn lần, rốt cuộc vẫn không phủ nhận.

Áp lực và áy náy nhanh chóng hun khàn giọng anh, anh miễn cưỡng cười nói:
Có đôi khi người hóng chuyện không lạnh lùng đến thế.

Đa phần bọn họ chỉ vừa hóng vừa đoán câu chuyện, cung phản xạ phải đi vòng thật dài mới về được tới nơi.
– Mẹ, ở đây bao nhiêu người đang nhìn, đừng đánh mặt được không?
Tiền Tâm Nhất ngước mắt lên nhìn mẹ mình, nói vô cùng bình tĩnh:
Anh càng hiếu thảo thì giờ phút này đối với anh càng thêm khó khăn.

Trước mặt đông đảo quần chúng, có lẽ anh phải mất mặt tăng theo cấp số nhân, thậm chí khả năng còn lên báo.

Anh ngập ngừng muốn nói lại thôi tận bốn lần, rốt cuộc vẫn không phủ nhận.

Áp lực và áy náy nhanh chóng hun khàn giọng anh, anh miễn cưỡng cười nói:
Bành Thập Hương che mắt hít sâu một hơi.

Tiếng khóc của Bành Thập Hương khiến Tiền Tâm Nhất rất đau lòng, nước mắt tràn qua kẽ tay bà, sau đó bà vung tay lên tát một cái vào má phải Tiền Tâm Nhất, mắng khàn cả giọng:
– Mày còn mặt mũi nào mà nói chuyện mặt mũi với tao? Mày có không, hả?
– A! Nước này… có độc!
– Còn bước vào cơ à?
Tiếng tát khiến Lưu Dịch Dương nổi hết cả da gà, cậu nhóc gọi một tiếng “mẹ” nhưng không ai để ý tới.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người khiến cậu nhóc bật khóc.
Chủ quan mà nói thì Tiền Tâm Nhất cảm thấy mình có mặt mũi, anh không ăn trộm, ăn cắp, nộp thuế đầy đủ, nợ tiền người ta cũng rất cố gắng để trả.

Anh và mọi người đều là những người bình thường như nhau, nếu như người khác có mặt mũi thì đương nhiên anh cũng phải có chứ.

Nhưng anh không dám phản bác lại Bành Thập Hương.

Ơn của bà với anh nặng như núi, sinh anh ra và nuôi dưỡng anh đã khó khăn lắm rồi.

Bà nói anh không có mặt mũi thì coi như không có đi, dù sao mất mặt thì rồi sẽ có, đây là thứ có thể tiếp tục phát triển.
Bành Thập Hương tức tới mức không thở nổi, cục tức nghẹn trong tim không còn đường ph4t tiết ra ngoài, bà gào lên một tiếng lao tới vung tay đánh anh, chẳng ngờ anh đang đứng bên hồ bơi, còn chưa bị đánh đã rơi xuống nước.
Chẳng qua anh không thể để mẹ mình nổi nóng ra tay đánh Trần Tây An.

Bởi vì giữa hai người không có ràng buộc, hơn nữa đến bố mẹ Trần Tây An còn chưa từng đánh hắn bao giờ.
– Hai đứa chia tay đi, mẹ không chấp nhận được đâu Tâm Nhất ạ, tại sao con lại thích đàn ông cơ chứ?! Đây là bệnh tâm lý, người khác sẽ nhìn vào hai đứa thế nào đây? Hai đứa sẽ không có con, dựa vào gì để trói buộc nhau cả đời?

Chính vì sợ người khác chỉ trỏ Tiền Tâm Nhất cho nên Bành Thập Hương mới vội vàng tới đây đánh cho anh tỉnh ra.

Trần Tây An đâm trúng ngay tim đen của bà, mặt Bành Thập Hương thoắt cái đỏ bừng, nhìn xung quanh với vẻ mất tự nhiên, bắt gặp mấy chục ánh mắt tò mò và điện thoại thông minh dựng đứng, bà lập tức lắc đầu, tim đập thình thịch, ngoại trừ khóc ra bà không biết phải làm gì được nữa.
Tiền Tâm Nhất lại còn khăng khăng nhổ râu hùm:
Hết chương 56
– Mẹ, anh Vương còn cả thầy của con cũng đã giới thiệu cho con không ít đối tượng, ngay từ đầu con chưa từng phản đối, xem tới xem lui rồi cũng chia tay.

Chỉ có mình Trần Tây An là ban đầu con không đồng ý, sau này lại về chung một nhà.

Không phải anh ấy là người đàn ông duy nhất trong số tất cả những người kia, mà anh ấy là người thích hợp với con nhất.

Con không cần phải bớt thời gian tăng ca để đi xem điện ảnh, cũng sẽ không nhận được tin nhắn “chúng ta không phù hợp” ngay đúng vào hạn giao bản vẽ.
– Mẹ, con có lỗi với mẹ, mẹ muốn đánh sao cũng được.

Nhưng với mẹ Trần Tây An chỉ là người ngoài, mẹ không thể ra tay với anh ấy được.
– Mẹ, không phải con muốn thích anh ấy, nhưng con không thể khống chế được chuyện này.
Bành Thập Hương tức tới mức không thở nổi, cục tức nghẹn trong tim không còn đường ph4t tiết ra ngoài, bà gào lên một tiếng lao tới vung tay đánh anh, chẳng ngờ anh đang đứng bên hồ bơi, còn chưa bị đánh đã rơi xuống nước.
– Con trai của hồ bơi, đã đến lúc phải đứng dậy rồi.
Có đôi khi người hóng chuyện không lạnh lùng đến thế.

Đa phần bọn họ chỉ vừa hóng vừa đoán câu chuyện, cung phản xạ phải đi vòng thật dài mới về được tới nơi.
Chủ quan mà nói thì Tiền Tâm Nhất cảm thấy mình có mặt mũi, anh không ăn trộm, ăn cắp, nộp thuế đầy đủ, nợ tiền người ta cũng rất cố gắng để trả.

Anh và mọi người đều là những người bình thường như nhau, nếu như người khác có mặt mũi thì đương nhiên anh cũng phải có chứ.

Nhưng anh không dám phản bác lại Bành Thập Hương.

Ơn của bà với anh nặng như núi, sinh anh ra và nuôi dưỡng anh đã khó khăn lắm rồi.

Bà nói anh không có mặt mũi thì coi như không có đi, dù sao mất mặt thì rồi sẽ có, đây là thứ có thể tiếp tục phát triển.
***
Tiền Tâm Nhất ngã vào trong hồ bơi quá bất ngờ nên bị sặc nước, nhóc em trai dùng hết sức bình sinh kéo anh ra khỏi mặt nước, anh lập tức ho sù sụ, cảm thấy trời đất quay cuồng.

Trần Tây An chạy tới kéo anh lên, chờ anh làm sạch nước trong mũi thì kéo người đi luôn.

Từ đầu tới cuối đều không ngẩng đầu nhìn người mẹ dõi theo hắn với ánh mắt căm thù.
Lưu Dịch Dương chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi trèo lên, đắn đo một lát cuối cùng quyết định chạy theo Trần Tây An với bàn chân còn ướt nước.

Một là vì cậu nhóc cảm thấy mẹ mình thật đáng sợ, hai là vì cho rằng bọn họ đi rồi, mẹ cũng sẽ đi theo.
– Qua đó hét lớn một câu “Trần Tây An, em yêu anh”, mẹ em nhất định sẽ nổ súng với anh.
Tiếng tát khiến Lưu Dịch Dương nổi hết cả da gà, cậu nhóc gọi một tiếng “mẹ” nhưng không ai để ý tới.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người khiến cậu nhóc bật khóc.
Bành Thập Hương cho rằng bản thân mình rất có lý, người đàn ông đã kéo con trai bà đi lầm đường lạc lối thấy bà thì phải chột dạ mới đúng.

Ai ngờ người đàn ông bình thường thoạt nhìn ôn hòa sau khi bị lộ chuyện lại mang gương mặt này, hoàn toàn chẳng để bà vào mắt.
– Cái đồ, đồ, đồ… – Suy cho cùng thì Bành Thập Hương cũng không dám nói ra câu đồng tính luyến.

Bà có giận đến mấy thì trong tiềm thức cũng vẫn kiêng dè thể diện của Tiền Tâm Nhất.

Bà lặp lại mấy từ mới nhớ ra thành ngữ muốn nói – Cái đồ đầu sỏ gây chuyện, hai đứa không biết xấu hổ! Hai đứa buông tay ra cho tôi!
Bành Thập Hương che mắt hít sâu một hơi.

Tiếng khóc của Bành Thập Hương khiến Tiền Tâm Nhất rất đau lòng, nước mắt tràn qua kẽ tay bà, sau đó bà vung tay lên tát một cái vào má phải Tiền Tâm Nhất, mắng khàn cả giọng:
Bà vừa tức giận vừa khó hiểu, một người có bệnh về tâm lý như hắn thì dựa vào đâu mà kiêu ngạo như vậy!
Bi thương trong ánh mắt của mẹ khiến Tiền Tâm Nhất không dám ngẩng đầu, anh không muốn làm bà tổn thương, nhưng khi anh chấp nhận Trần Tây An, anh đã chuẩn bị sẵn sàng hung khí nổ súng vào tim bà, cuối cùng cũng đã tới thời khắc phải bóp cò.

– Cái đồ, đồ, đồ… – Suy cho cùng thì Bành Thập Hương cũng không dám nói ra câu đồng tính luyến.

Bà có giận đến mấy thì trong tiềm thức cũng vẫn kiêng dè thể diện của Tiền Tâm Nhất.

Bà lặp lại mấy từ mới nhớ ra thành ngữ muốn nói – Cái đồ đầu sỏ gây chuyện, hai đứa không biết xấu hổ! Hai đứa buông tay ra cho tôi!
Tiền Tâm Nhất gọi Lưu Dịch Dương, cậu nhóc chạy qua đây, làm xuất hiện một chuỗi dấu chân, cuối cùng thì cậu nhóc bị mẹ đưa về nhà.

Đợi hai mẹ con ra khỏi bãi đỗ xe lộ thiên, Tiền Tâm Nhất mới vẫy tay ra hiệu cho người lang thang có thể về rồi.
Bà đuổi theo muốn tách hai người ra, khi gần đến nơi thì Trần Tây An đột ngột quay người, nhìn thẳng vào mắt bà nói:
Tiền Tâm Nhất đưa cho bà thêm một tờ giấy nữa, bỗng dưng có cảm giác như đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh tâm sự thật lòng với bà:
– Cô ơi, cô có muốn đánh muốn mắng thì về nhà.

Nơi đây có hơn tám trăm người, chỉ cần một chiếc điện thoại thôi cũng có thể khiến cậu ấy nổi tiếng.

Nếu như cô muốn cậu ấy nổi tiếng, bị cả nghìn cả vạn người chỉ trỏ thì bây giờ cháu cũng có thể dừng lại đây tiếp cô.
***
Chính vì sợ người khác chỉ trỏ Tiền Tâm Nhất cho nên Bành Thập Hương mới vội vàng tới đây đánh cho anh tỉnh ra.

Trần Tây An đâm trúng ngay tim đen của bà, mặt Bành Thập Hương thoắt cái đỏ bừng, nhìn xung quanh với vẻ mất tự nhiên, bắt gặp mấy chục ánh mắt tò mò và điện thoại thông minh dựng đứng, bà lập tức lắc đầu, tim đập thình thịch, ngoại trừ khóc ra bà không biết phải làm gì được nữa.
Trần Tây An chỉ chỉ vào nền tuyết cách đó mấy mét:
Tiền Tâm Nhất từ từ hít thở được bình thường, huých hắn một cái:
– Đừng dọa bà ấy! Mẹ, mẹ đừng nghe anh ấy nói lung tung, chúng ta về xe trước có được không?
Trong bãi đỗ xe, anh ra lệnh cho Trần Tây An dẫn em trai mình đi đắp người tuyết, anh cần phải nói chuyện riêng với mẹ.

Trần Tây An liếc nhìn ghế sau, nói:
– Có nói được không? Hay là để anh nói, giúp em đỡ màn tập trung hỏa lực đầu tiên.
– Nói chuyện đàng hoàng hả? Hừ, lúc con tìm bạn trai tại sao không nghĩ tới chuyện mẹ có thể nói chuyện đàng hoàng với con không! Con bảo mẹ phải nói chuyện đàng hoàng với con thế nào đây, khó khăn lắm mới nuôi được con khôn lớn, vậy mà…
Bà đuổi theo muốn tách hai người ra, khi gần đến nơi thì Trần Tây An đột ngột quay người, nhìn thẳng vào mắt bà nói:
Người khác gọi anh là kiến trúc sư, thực ra cũng không phải vậy, anh hi vọng anh có thể danh xứng với thực, anh hi vọng những thiết kế của mình có chỗ đứng.

Có lẽ đây gọi là dã tâm, cũng có thể là mong muốn.
Tiền Tâm Nhất cười một tiếng:
Tiền Tâm Nhất đã có kinh nghiệm rút khăn giấy, nhanh tay đưa qua đó, Bành Thập Hương sịt sịt mũi:
– Chờ đền gấp hai lần đi.

Em sẽ tỏ thái độ với mẹ trước, bảo rằng em sẽ không rời khỏi anh, để lát nữa bà ấy dồn anh vào chỗ chết luôn.
Anh không tới thăm nhà Lưu Chấn, Bành Thập Hương cũng nói sau này sẽ không đến gặp anh nữa, mặc dù chưa tới mức đoạn tuyệt quan hệ, nhưng cũng đủ xa cách rồi.
Trần Tây An chỉ chỉ vào nền tuyết cách đó mấy mét:
Tiền Tâm Nhất ngã vào trong hồ bơi quá bất ngờ nên bị sặc nước, nhóc em trai dùng hết sức bình sinh kéo anh ra khỏi mặt nước, anh lập tức ho sù sụ, cảm thấy trời đất quay cuồng.

Trần Tây An chạy tới kéo anh lên, chờ anh làm sạch nước trong mũi thì kéo người đi luôn.

Từ đầu tới cuối đều không ngẩng đầu nhìn người mẹ dõi theo hắn với ánh mắt căm thù.
– Qua đó hét lớn một câu “Trần Tây An, em yêu anh”, mẹ em nhất định sẽ nổ súng với anh.
– Con và Trần… không phải quan hệ đó, đúng không?
Tiền Tâm Nhất:
– Anh giải quyết mẹ anh, em giải quyết mẹ em, phân công rõ ràng như vậy, đi đi, đừng lo.
– Lúc bảo em rửa bát mà em có được nửa phần sảng khoái như lúc này thì anh cũng phải cảm ơn em.

– Trần Tây An xoa xoa mặt anh – Đừng để bị đánh sưng mặt, dù sao đến cuối cùng anh cũng phải qua cửa mẹ em.
Tiền Tâm Nhất thầm nghĩ “anh tới cũng chẳng ích gì, mẹ em sẽ đánh cả anh”:
– Anh đi đi, phiền chết được.
– Mày còn mặt mũi nào mà nói chuyện mặt mũi với tao? Mày có không, hả?
Trần Tây An dắt Lưu Dịch Dương đến bãi đất trống, Tiền Tâm Nhất xoa xoa tay, nghiêng người bước vào ghế sau.

Bầu không khí trong xe rất áp lực, Bành Thập Hương nói với giọng quái gở:
– Còn bước vào cơ à?
– Cái con khỉ! Em vẫn còn nửa bàn chân trong nhà, chỉ anh không có thôi, cứ từ từ vậy.
Tiền Tâm Nhất đáp lại bà bằng một gương mặt tươi cười:
Sau bao năm lập gia đình mới, có lẽ đây là lần duy nhất trong mắt bà chỉ chứa đựng một mình Tiền Tâm Nhất, song nguyên nhân thì lại khiến anh sợ hãi.
Bành Thập Hương nghiêm giọng nói với cậu nhóc:
– Mẹ, chúng ta nói chuyện đàng hoàng có được không?
Bành Thập Hương lập tức nóng nảy, vỗ mạnh vào đệm ngồi:
– Nói chuyện đàng hoàng hả? Hừ, lúc con tìm bạn trai tại sao không nghĩ tới chuyện mẹ có thể nói chuyện đàng hoàng với con không! Con bảo mẹ phải nói chuyện đàng hoàng với con thế nào đây, khó khăn lắm mới nuôi được con khôn lớn, vậy mà…
Tiền Tâm Nhất đã có kinh nghiệm rút khăn giấy, nhanh tay đưa qua đó, Bành Thập Hương sịt sịt mũi:
– Mẹ, con có lỗi với mẹ, mẹ muốn đánh sao cũng được.

Nhưng với mẹ Trần Tây An chỉ là người ngoài, mẹ không thể ra tay với anh ấy được.
– Hai đứa chia tay đi, mẹ không chấp nhận được đâu Tâm Nhất ạ, tại sao con lại thích đàn ông cơ chứ?! Đây là bệnh tâm lý, người khác sẽ nhìn vào hai đứa thế nào đây? Hai đứa sẽ không có con, dựa vào gì để trói buộc nhau cả đời?

Tiền Tâm Nhất đưa cho bà thêm một tờ giấy nữa, bỗng dưng có cảm giác như đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh tâm sự thật lòng với bà:
– Mẹ, không phải con muốn thích anh ấy, nhưng con không thể khống chế được chuyện này.
– Mẹ, anh Vương còn cả thầy của con cũng đã giới thiệu cho con không ít đối tượng, ngay từ đầu con chưa từng phản đối, xem tới xem lui rồi cũng chia tay.

Chỉ có mình Trần Tây An là ban đầu con không đồng ý, sau này lại về chung một nhà.

Không phải anh ấy là người đàn ông duy nhất trong số tất cả những người kia, mà anh ấy là người thích hợp với con nhất.

Con không cần phải bớt thời gian tăng ca để đi xem điện ảnh, cũng sẽ không nhận được tin nhắn “chúng ta không phù hợp” ngay đúng vào hạn giao bản vẽ.
– Con… – Bành Thập Hương mới nói được một từ đã bị Tiền Tâm Nhất ngắt lời.
– Mẹ, con không biết mẹ muốn nói gì, nhưng mẹ nghe con nói xong đã, chỉ năm phút thôi.

Có phải mẹ muốn nói với con rằng nếu như đã bận tới mức không có thời gian để yêu đương vậy thì nghỉ việc đi.

Vấn đề là con không muốn nghỉ việc, công việc mệt mỏi mà chẳng kiếm được bao nhiêu tiền nhưng con vẫn muốn làm.

Có thể mẹ sẽ cảm thấy con không có lòng tự trọng, dẫu vậy cũng không sao, con muốn là được.
Người khác gọi anh là kiến trúc sư, thực ra cũng không phải vậy, anh hi vọng anh có thể danh xứng với thực, anh hi vọng những thiết kế của mình có chỗ đứng.

Có lẽ đây gọi là dã tâm, cũng có thể là mong muốn.
Bành Thập Hương lập tức nóng nảy, vỗ mạnh vào đệm ngồi:
Trong cuộc đời của con người, cơm no áo ấm không khó, nước chảy bèo trôi càng thêm dễ dàng, khó ở chỗ làm sao để không quên mơ ước ban đầu.
– Mẹ có biết Trần Tây An tốt đến mức nào không? Con tăng ca tới một giờ sáng, anh ấy đợi con cùng về.

Con kén chọn thức ăn gần ba mươi năm nay, chưa tới nửa tháng anh ấy đã ép con ăn hơn phân nửa.

Chuyện của bọn con bị bố mẹ anh ấy phát hiện, anh ấy bảo con về nhà đợi tin tức… mọi người đều đón năm mới, anh ấy chạy từ thành phố C tới đây ở bên con.

Nếu như trái tim con làm bằng đá vậy thì con đã chẳng làm mẹ tổn thương.
– Nếu như con quan tâm ánh mắt của người khác thế nào, con cũng sẽ không độc thân đến bây giờ.

Ai nhìn con con cũng mặc kệ, con biết tâm lý mình bình thường là được.

Còn nữa, có sống được cùng nhau không là vấn đề của bản thân, có con hay không vẫn chia tay đó thôi.
– Con… – Bành Thập Hương mới nói được một từ đã bị Tiền Tâm Nhất ngắt lời.
Tiền Tâm Nhất ngước mắt lên nhìn mẹ mình, nói vô cùng bình tĩnh:
– Mẹ, con cũng là con của mẹ, nhưng mẹ nhìn xem con có ràng buộc gì không?
Bành Thập Hương chấn động, đau đớn khóc thất thanh.

Bà cảm thấy Tiền Tâm Nhất vẫn luôn hận bà.
***
Tiền Tâm Nhất gọi Lưu Dịch Dương, cậu nhóc chạy qua đây, làm xuất hiện một chuỗi dấu chân, cuối cùng thì cậu nhóc bị mẹ đưa về nhà.

Đợi hai mẹ con ra khỏi bãi đỗ xe lộ thiên, Tiền Tâm Nhất mới vẫy tay ra hiệu cho người lang thang có thể về rồi.
Mẹ Tiền Tâm Nhất cố ý né tránh hắn như vậy, xem ra là không thể chấp nhận được.

Trần Tây An cũng không mấy quan tâm việc bà nghĩ thế nào, hắn quan tâm tới tâm trạng của Tiền Tâm Nhất hơn, anh hiếu thảo như vậy, nhưng kiên quyết đi theo hắn, có lẽ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà cũng nên.
Khá bất ngờ khi Tiền Tâm Nhất vẫn ổn:
– Cái con khỉ! Em vẫn còn nửa bàn chân trong nhà, chỉ anh không có thôi, cứ từ từ vậy.
– Lúc bảo em rửa bát mà em có được nửa phần sảng khoái như lúc này thì anh cũng phải cảm ơn em.

– Trần Tây An xoa xoa mặt anh – Đừng để bị đánh sưng mặt, dù sao đến cuối cùng anh cũng phải qua cửa mẹ em.
Anh không tới thăm nhà Lưu Chấn, Bành Thập Hương cũng nói sau này sẽ không đến gặp anh nữa, mặc dù chưa tới mức đoạn tuyệt quan hệ, nhưng cũng đủ xa cách rồi.
– Mẹ, con không biết mẹ muốn nói gì, nhưng mẹ nghe con nói xong đã, chỉ năm phút thôi.

Có phải mẹ muốn nói với con rằng nếu như đã bận tới mức không có thời gian để yêu đương vậy thì nghỉ việc đi.

Vấn đề là con không muốn nghỉ việc, công việc mệt mỏi mà chẳng kiếm được bao nhiêu tiền nhưng con vẫn muốn làm.

Có thể mẹ sẽ cảm thấy con không có lòng tự trọng, dẫu vậy cũng không sao, con muốn là được.
Hai người rất muốn về nhà, song còn chuyện của Vương Hâm vẫn chưa giải quyết.
Anh càng hiếu thảo thì giờ phút này đối với anh càng thêm khó khăn.

Trước mặt đông đảo quần chúng, có lẽ anh phải mất mặt tăng theo cấp số nhân, thậm chí khả năng còn lên báo.

Anh ngập ngừng muốn nói lại thôi tận bốn lần, rốt cuộc vẫn không phủ nhận.

Áp lực và áy náy nhanh chóng hun khàn giọng anh, anh miễn cưỡng cười nói:Hết chương 56.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận