Bạn đã từng chen lấn trên xe bus hay tàu điện ngầm chưa? Nếu như rồi, vậy thì nhất định bạn sẽ biết rằng rất nhiều người thà bị chen thành nhân thịt chứ không muốn nhích một chút về giữa hay sau.
Trần Tây An phản ứng rất nhanh, ngay khi anh ta nói “dùng nước” đã có dự cảm không lành, hắn nhanh tay ấn tắt radio đi.
Chờ khi anh ta nói xong, Trần Tây An cũng ngây người mấy giây với “ý tưởng” độc đáo này, khi định thần lại, ánh mắt hắn mang theo áp chế:
Diện tích của siêu thị ngầm này rất lớn, hai phân khu phòng cháy tổng cộng có bốn cửa thoát hiểm, tuy nhiên ngọn lửa lại chắn ngay chính giữa khiến hai cửa thoát hiểm phía Đông hoàn toàn mất đi tác dụng.
Hơn nữa nhìn qua camera, mặc dù trên thang cuốn tập trung đến chín phần khách và nhân viên của siêu thị dưới tầng hầm.
Nhưng khi lửa vừa xuất hiện vẫn có người tỉnh táo chạy về phía cầu thang thoát hiểm.
Tạm thời vẫn chưa có ai nghiên cứu đây là hiệu ứng quần thể gì, đại đa số mọi người đều mang tâm lý: dù sao tôi cũng lên được xe, thà chen chúc một tí cũng không muốn buông tha vật đã tới tay.
Lời tác giả:
Trần Tây An cũng đối mặt với một tình huống tương tự, người đầu tiên đứng dậy cần dũng cảm và quyết đoán, nhưng không phải tất cả những người qua đường A đều có thể đảm đương được việc này.
Tại lần thứ bảy hắn kiên nhẫn lặp lại “xin mời bạn đứng cuối cùng thang cuốn di chuyển về sau rẽ trái, tới cầu thang thoát hiểm của khu thương mại, cảm ơn”, cuối cùng trong thang máy cũng xuất hiện hai bóng người phối hợp.
Đối diện với giếng thông gió là nhà vệ sinh, mắt Tiền Tâm Nhất sáng lên:
Một khi đã có người rời khỏi đây, thể nào cũng sẽ lục tục có người theo chân.
– Vậy… phải làm sao bây giờ?
Thực ra viết bừa cũng có thể ngược, nhưng tôi không muốn viết thế, cuộc sống đã khổ lắm rồi, không thể áp đặt lên một bộ truyện ấm áp được orz.
Trần Tây An thở phào một hơi.
Hắn cũng có tư tâm của riêng mình, nếu như có thể, hắn bằng lòng giúp đỡ tất cả mọi người dưới đó, nhưng nguyên nhân hắn đến đây là vì Tiền Tâm Nhất.
Vị trí của cầu thang thoát hiểm nằm ở góc phía Đông Bắc so với chỉnh thể tòa kiến trúc, đối diện với thang leo, có nhiều người biết hơn.
Còn cầu thang thoát hiểm góc Tây Nam thì nằm ở vị trí khá kín, phía sau phòng để đồ của siêu thị, trên con đường sống này chẳng một bóng người.
Tiền Tâm Nhất ở cuối đội ngũ thang cuốn, chỉ cần phía sau hơi lỏng ra, anh có thể quay ngược lại tìm đường thoát hiểm.
Nếu bọn họ còn nhiều sức như vậy thì cứ kệ bọn họ thôi.
Tiền Tâm Nhất đưa mắt nhìn xung quanh kiểm tra tình huống của đường đi.
Xà nhà, trụ, tường chịu lực.
Trần Tây An nói cầu thang thoát hiểm nằm ở phía sau kho hàng, vậy thì phải tìm được kho hàng trước.
Tiền Tâm Nhất nháy mắt cảm thấy phẫn nộ như cái cảm giác “tôi c0i qu4n rồi mà anh còn cho tôi xem cái này”.
Anh biết không ít những đơn vị vận hành kiến trúc thương mại dân dụng đều khóa cửa thoát hiểm, không cho phép người khác bước vào chỉ để giảm thiểu không gian phải dọn dẹp.
Nhưng chẳng ngờ cầu thang thoát hiểm trong khu thương mại thường không có người qua lại cũng sẽ bị khóa!
Vài màn hình đều tối sầm xuống, nhiệt độ cao đã phá hỏng camera, thông qua một vài chiếc camera vẫn còn may mắn hoạt động có thể thấy ngọn lửa đang tàn phá phần lớn diện tích các giá hàng dầu dùng cho khu vực ăn uống, khiến cho tình hình càng thêm nguy cấp.
Trần Tây An không đành lòng, nhắm mắt lại, trong đầu chợt nảy ra câu thành ngữ: Tiếng kêu than khắp đất trời.
Điều may mắn duy nhất là cuối cùng thì rèm phòng cháy đã buông xuống cắt đứt một đoạn nhỏ chiếc đuôi của ngọn lửa lớn.
Mặc dù hiệu quả không cao nhưng ít nhiều có còn hơn không.
Lửa đã cháy tới mức độ này, hệ thống tự động phun nước cũng mất tác dụng, màn nước còn chưa hình thành đã bị lửa làm bốc hơi.
– Tôi khuyên anh đừng làm như vậy! Bây giờ tình huống đã loạn tới mức không thể khống chế, đừng kích động quần chúng thêm nữa.
Hơn nữa có một điểm vô cùng quan trọng, cầu thang cuốn đã quá tải nghiêm trọng rồi.
Bây giờ phun nước xuống sẽ chỉ làm tăng thêm tải trọng, rất có khả năng thang cuốn sẽ bị sập.
Đội cứu hỏa không phải thần binh mà có thể giáng được từ trên trời xuống, bọn họ cũng cần thời gian mới đến được đây, Giám đốc nóng vội, hai mắt đỏ ngầu, dường như đã thấy trước bước đường cùng của mình.
Anh ta nhìn người kiến trúc sư trẻ tuổi bình tĩnh này, bây giờ túng quá hóa liều:
– Liên lạc với đội cứu hỏa, hỏi xem còn bao lâu nữa bọn họ mới tới.
Có bao nhiêu người và thiết bị, các anh… không, bây giờ chúng ta chỉ còn hi vọng vào đội cứu hỏa thôi.
Mỗi lần anh hùng cứu mỹ nhân đều đẹp trai không tưởng.
Tiền Tâm Nhất cảm thấy hình ảnh người đàn ông của mình lao xuống cầu thang đẹp không lời nào tả xiết.
– Những người trên thang cuốn không chịu sơ tán, hay chúng ta dùng súng bắn nước phun thang cuốn, một là có thể làm ướt hai là giúp sơ tán một phần người.
Tiền Tâm Nhất ở cuối đội ngũ thang cuốn, chỉ cần phía sau hơi lỏng ra, anh có thể quay ngược lại tìm đường thoát hiểm.
Trần Tây An phản ứng rất nhanh, ngay khi anh ta nói “dùng nước” đã có dự cảm không lành, hắn nhanh tay ấn tắt radio đi.
Chờ khi anh ta nói xong, Trần Tây An cũng ngây người mấy giây với “ý tưởng” độc đáo này, khi định thần lại, ánh mắt hắn mang theo áp chế:
Lời tác giả:
– Tôi khuyên anh đừng làm như vậy! Bây giờ tình huống đã loạn tới mức không thể khống chế, đừng kích động quần chúng thêm nữa.
Hơn nữa có một điểm vô cùng quan trọng, cầu thang cuốn đã quá tải nghiêm trọng rồi.
Bây giờ phun nước xuống sẽ chỉ làm tăng thêm tải trọng, rất có khả năng thang cuốn sẽ bị sập.
Tiền Tâm Nhất chống đầu gối thở hồng hộc, người phía sau hô hào chạy tới đây, xô qua anh chạy vào cửa thoát hiểm, song không ai ngờ vận mệnh lại chơi đùa với bọn họ thế này.
– Phải mười phút nữa đội cứu hỏa mới tới.
Giám đốc bị hắn áp chế tới mức trái tim cũng run lên, anh ta dời mắt ra chỗ khác nói:
Anh bị đám người tuyệt vọng chèn ép chẳng khác nào con thằn lằn dính trên cánh cửa không thể mở được.
Chẳng bao lâu, do thiếu oxy để thở nên đầu anh bắt đầu quay cuồng.
Giây phút nhớ tới Trần Tây An, gương mặt kia đột ngột xuất hiện phía sau cánh cửa thoát hiểm bán trong trong suốt.
– Vậy… phải làm sao bây giờ?
Hai nhân viên trực ban đứng phía sau Trần Tây An sợ đến ngây người, tới mức mặt cắt không một giọt máu.
Trần Tây An hít một hơi khí lạnh, nhưng bây giờ có nổi nóng với bọn họ cũng chẳng có ích gì, hắn giao lại nhiệm vụ chỉ đường, bản thân cầm theo điện thoại ra khỏi phòng điều khiển.
Nhiệt độ cao phá hủy cấu tạo nội bộ của thang cuốn, cộng thêm tác dụng của ngoại lực hỗn loạn, chẳng ai ngờ tới thang cuốn sụp xuống chỉ trong nháy mắt.
Bao nhiêu người như thế, tất cả đều ngã xiêu vẹo chồng cả lên nhau, thang cuốn trượt về sau với tốc độ cực nhanh khiến bao người lăn xuống.
– Liên lạc với đội cứu hỏa, hỏi xem còn bao lâu nữa bọn họ mới tới.
Có bao nhiêu người và thiết bị, các anh… không, bây giờ chúng ta chỉ còn hi vọng vào đội cứu hỏa thôi.
Thông qua camera giám sát bị che mờ bởi khói, Trần Tây An nhìn thấy Tiền Tâm Nhất đã giẫm lên lan can an toàn và nhảy xuống dưới.
Độ cao một mét rưỡi không phải thấp, anh khuỵu xuống đáp đất, rồi lại lảo đảo bò dậy hô hoán về phía thang cuốn, vừa hô vừa chạy.
Hết chương 49
Giám đốc vò đầu bứt tai, xoay người rời khỏi phòng điều khiển, bắt đầu gọi điện thoại.
Tiền Tâm Nhất thầm nghĩ: Mình đã đọc cả nghìn lần về tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy trong xây dựng, biết được một khi cháy thì phải chạy vào cầu thang thoát hiểm.
Vậy mình sẽ chết ở đây sao? Chết trong tầng hầm khu thương mại với lý do cửa thoát hiểm bị khóa ư?
Bởi vì không đeo kính cho nên nhìn bản vẽ thực tế không có chức năng phóng to thực sự rất khó khăn.
Trần Tây An cúi sát xuống nhìn, ngón tay di chuyển nhanh như chớp.
Đội cứu hỏa không phải thần binh mà có thể giáng được từ trên trời xuống, bọn họ cũng cần thời gian mới đến được đây, Giám đốc nóng vội, hai mắt đỏ ngầu, dường như đã thấy trước bước đường cùng của mình.
Anh ta nhìn người kiến trúc sư trẻ tuổi bình tĩnh này, bây giờ túng quá hóa liều:
Diện tích của siêu thị ngầm này rất lớn, hai phân khu phòng cháy tổng cộng có bốn cửa thoát hiểm, tuy nhiên ngọn lửa lại chắn ngay chính giữa khiến hai cửa thoát hiểm phía Đông hoàn toàn mất đi tác dụng.
Hơn nữa nhìn qua camera, mặc dù trên thang cuốn tập trung đến chín phần khách và nhân viên của siêu thị dưới tầng hầm.
Nhưng khi lửa vừa xuất hiện vẫn có người tỉnh táo chạy về phía cầu thang thoát hiểm.
Vị trí của cầu thang thoát hiểm nằm ở góc phía Đông Bắc so với chỉnh thể tòa kiến trúc, đối diện với thang leo, có nhiều người biết hơn.
Còn cầu thang thoát hiểm góc Tây Nam thì nằm ở vị trí khá kín, phía sau phòng để đồ của siêu thị, trên con đường sống này chẳng một bóng người.
Chờ khi anh dừng lại thở như chó trước giếng thông gió giăng kín bụi, quả nhiên mấy người phía trước đã chạy qua anh rồi.
Anh đợi hơn một phút, nhưng không nghe thấy âm thanh nhắc nhở đã hẹn trước.
Ngoại trừ những cầu thang đi thẳng lên tầng một, còn có mấy cầu thang thoát hiểm xuống tầng hầm thứ hai, một đường vận chuyển hàng cho khu vực đồ tươi, một đường dành cho nhân viên.
Ngoại trừ những người biết đường thì tuyệt đối không thể đề cử cách tìm đường xuống cầu thang thoát hiểm tầng hầm thứ hai để trở về mặt đất với những người bình thường trong cơn hốt hoảng.
Một khi đã có người rời khỏi đây, thể nào cũng sẽ lục tục có người theo chân.
Thông qua camera giám sát bị che mờ bởi khói, Trần Tây An nhìn thấy Tiền Tâm Nhất đã giẫm lên lan can an toàn và nhảy xuống dưới.
Độ cao một mét rưỡi không phải thấp, anh khuỵu xuống đáp đất, rồi lại lảo đảo bò dậy hô hoán về phía thang cuốn, vừa hô vừa chạy.
Kiến trúc sư có kinh nghiệm chỉ cần nhìn bản đồ mặt bằng, trong não sẽ tự động xây dựng mô hình 3D của toàn thể kiến trúc, đây chính là kinh nghiệm tích lũy qua năm tháng.
Chờ khi anh chạy tới hành lang có treo biển chỉ thị thoát hiểm an toàn.
Trần Tây An mở loa lên, bắt đầu thông báo:
– Những người trên thang cuốn không chịu sơ tán, hay chúng ta dùng súng bắn nước phun thang cuốn, một là có thể làm ướt hai là giúp sơ tán một phần người.
“Số lượng người ở cầu thang thoát hiểm phía Tây Bắc đã quá tải, mời hàng người phía cuối thang cuốn đi theo anh trai mặc áo sơ mi xám quần u đen tới cầu thang thoát hiểm góc Tây Nam phía sau kho hàng.
Một lần không nên đi quá nhiều, chỉ hai mươi đến ba mươi người thôi.
Sau đó một nhóm người sẽ đi sang hướng Tây Bắc, người biết đường xin hãy giúp đỡ chỉ đường.
Nếu không ai biết đường, tôi sẽ chỉ dẫn cho các bạn.
mọi người đừng hốt hoảng, chúng ta vẫn còn thời gian, tất cả mọi người sẽ quay về mặt đất an toàn, cảm ơn.”
“Số lượng người ở cầu thang thoát hiểm phía Tây Bắc đã quá tải, mời hàng người phía cuối thang cuốn đi theo anh trai mặc áo sơ mi xám quần u đen tới cầu thang thoát hiểm góc Tây Nam phía sau kho hàng.
Một lần không nên đi quá nhiều, chỉ hai mươi đến ba mươi người thôi.
Sau đó một nhóm người sẽ đi sang hướng Tây Bắc, người biết đường xin hãy giúp đỡ chỉ đường.
Nếu không ai biết đường, tôi sẽ chỉ dẫn cho các bạn.
mọi người đừng hốt hoảng, chúng ta vẫn còn thời gian, tất cả mọi người sẽ quay về mặt đất an toàn, cảm ơn.”
“Cậu trai mặc áo sơ mi xám, mời cậu đi thẳng tới tận cuối rồi rẽ phải, chạy thẳng đến khi nào nhìn thấy cửa thông gió tầng hầm thì dừng lại.
Tới nơi đó rồi tôi sẽ nhắc nhở tiếp.
Cậu… mọi người cố lên.
Hiện tại góc Tây Nam không thể thêm người nữa rồi, chị gì mặc váy đỏ ơi, mời chị chạy thẳng tới cuối hành lang rồi rẽ phải, cho tới khi nhìn thấy thang leo.
Nhớ là đừng trèo lên đó nhé, bước vào cầu thang thoát hiểm phía đối diện ấy, lên tầng một thì rời khỏi khu thương mại ngay lập tức.”
Lời tác giả:
Giờ phút này khuyết điểm do không luyện tập thường xuyên của Tiền Tâm Nhất hoàn toàn bại lộ, không chỉ đàn ông, đến cả mấy người phụ nữ còn chạy nhanh hơn cả anh.
Uy nghiêm “dẫn đội” của anh hoàn toàn bị lờ đi.
Anh chạy mà lực bất tòng tâm, chẳng còn hơi sức đâu mà mắng người nữa.
Đám tuyển thủ không chịu chùn bước này có biết cái gì là cửa thông gió tầng hầm không vậy.
Trần Tây An bật cười: “Ồ, em thông minh thật đấy.”
Chờ khi anh dừng lại thở như chó trước giếng thông gió giăng kín bụi, quả nhiên mấy người phía trước đã chạy qua anh rồi.
Anh đợi hơn một phút, nhưng không nghe thấy âm thanh nhắc nhở đã hẹn trước.
Trần Tây An cũng đối mặt với một tình huống tương tự, người đầu tiên đứng dậy cần dũng cảm và quyết đoán, nhưng không phải tất cả những người qua đường A đều có thể đảm đương được việc này.
Tại lần thứ bảy hắn kiên nhẫn lặp lại “xin mời bạn đứng cuối cùng thang cuốn di chuyển về sau rẽ trái, tới cầu thang thoát hiểm của khu thương mại, cảm ơn”, cuối cùng trong thang máy cũng xuất hiện hai bóng người phối hợp.
Loa phát thanh không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Bởi vì tình huống khẩn cấp, Tiền Tâm Nhất lựa chọn tự đi tìm cầu thang thoát hiểm.
Anh vừa chạy, những người khác cũng nối đuôi theo, cho dù anh có giải thích rằng mình không biết đường, có lẽ sẽ phải đi lòng vòng.
Nhưng bởi vì anh là người dẫn đường được chỉ định, mọi người sợ anh chạy thoát một mình cho nên vẫn nằng nặc theo sau.
Đối diện với giếng thông gió là nhà vệ sinh, mắt Tiền Tâm Nhất sáng lên:
– Mọi người ơi, có lẽ đường nước đã bị ngắt rồi nhưng trong ống dẫn vẫn còn nước, hiện tại vào lấy chút nước che miệng đề phòng lỡ như.
Mọi người đừng lãng phí nước, để lại cho người phía sau được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Dứt lời, anh bước vào nhà vệ sinh nam đầu tiên, thấm ướt nửa ống tay áo, những người khác theo sau cũng bắt chước anh, có người rửa mặt thậm chí là móc lỗ mũi.
Tiền Tâm Nhất cau mày không nói gì, bây giờ mà nói gì rất dễ đánh nhau.
Giám đốc chạy lại đây, mặt cũng tái mét, đôi môi anh ta run run:
Dứt lời, anh bước vào nhà vệ sinh nam đầu tiên, thấm ướt nửa ống tay áo, những người khác theo sau cũng bắt chước anh, có người rửa mặt thậm chí là móc lỗ mũi.
Tiền Tâm Nhất cau mày không nói gì, bây giờ mà nói gì rất dễ đánh nhau.
Trong lòng anh biết rõ, Trần Tây An không nhắc nhở anh đúng như đã hẹn thì nhất định có tình huống bất ngờ đã di dời sự chú ý của hắn, hơn nữa phía thang cuốn gần với nguồn lửa nhất.
Nếu anh đoán không nhầm thì thang cuốn tự động đã xảy ra vấn đề rồi.
Năng lượng bức xạ cực nóng giáng đòn phủ đầu, lượng oxy trong không khí tiêu hao rất nhanh, bụi mịn và hạt lơ lửng khiến cho những người trên thang cuốn ho sù sụ và hít thở khó khăn.
Cuối cùng cũng có người đứng trên thang cuốn không chịu được nữa, xô đẩy người khác chạy khỏi đây.
Có người hốt hoảng chạy lung tung, giẫm lên vai người khác để trèo lên trên.
Hành vi mất nhân tính này đã khiến hiện trường hoàn toàn mất kiểm soát.
Đổi thành người khác có lẽ đã chửi ầm lên đội cứu hỏa phản ứng chậm quá.
Nhưng Trần Tây An có thể hiểu cho bọn họ, khi nơi đây cần cứu hỏa, có lẽ bọn họ cũng đang cứu hỏa ở một nơi nào đó.
Hắn không nói gì, chỉ chỉ vào phòng điều khiển, để anh ta tự vào nhìn địa ngục nhân gian phía sau.
Nhiệt độ cao phá hủy cấu tạo nội bộ của thang cuốn, cộng thêm tác dụng của ngoại lực hỗn loạn, chẳng ai ngờ tới thang cuốn sụp xuống chỉ trong nháy mắt.
Bao nhiêu người như thế, tất cả đều ngã xiêu vẹo chồng cả lên nhau, thang cuốn trượt về sau với tốc độ cực nhanh khiến bao người lăn xuống.
Trần Tây An không đành lòng, nhắm mắt lại, trong đầu chợt nảy ra câu thành ngữ: Tiếng kêu than khắp đất trời.
Tới lúc này rồi, hắn cũng không còn dũng khí để nói ra câu “mọi người hãy giữ bình tĩnh”, loa phát thanh mất đi tác dụng, sống chết tồn vong đều chỉ đành dựa vào tạo hóa.
Tới lúc này rồi, hắn cũng không còn dũng khí để nói ra câu “mọi người hãy giữ bình tĩnh”, loa phát thanh mất đi tác dụng, sống chết tồn vong đều chỉ đành dựa vào tạo hóa.
Hai nhân viên trực ban đứng phía sau Trần Tây An sợ đến ngây người, tới mức mặt cắt không một giọt máu.
Trần Tây An hít một hơi khí lạnh, nhưng bây giờ có nổi nóng với bọn họ cũng chẳng có ích gì, hắn giao lại nhiệm vụ chỉ đường, bản thân cầm theo điện thoại ra khỏi phòng điều khiển.
Không mở được…
Là đồng bào, hắn cũng chỉ có thể làm tới mức độ thế này thôi, bây giờ hắn chỉ là bạn trai, muốn đi tìm Tiền Tâm Nhất.
Năng lượng bức xạ cực nóng giáng đòn phủ đầu, lượng oxy trong không khí tiêu hao rất nhanh, bụi mịn và hạt lơ lửng khiến cho những người trên thang cuốn ho sù sụ và hít thở khó khăn.
Cuối cùng cũng có người đứng trên thang cuốn không chịu được nữa, xô đẩy người khác chạy khỏi đây.
Có người hốt hoảng chạy lung tung, giẫm lên vai người khác để trèo lên trên.
Hành vi mất nhân tính này đã khiến hiện trường hoàn toàn mất kiểm soát.
– Mọi người ơi, có lẽ đường nước đã bị ngắt rồi nhưng trong ống dẫn vẫn còn nước, hiện tại vào lấy chút nước che miệng đề phòng lỡ như.
Mọi người đừng lãng phí nước, để lại cho người phía sau được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Giám đốc chạy lại đây, mặt cũng tái mét, đôi môi anh ta run run:
– Phải mười phút nữa đội cứu hỏa mới tới.
Đổi thành người khác có lẽ đã chửi ầm lên đội cứu hỏa phản ứng chậm quá.
Nhưng Trần Tây An có thể hiểu cho bọn họ, khi nơi đây cần cứu hỏa, có lẽ bọn họ cũng đang cứu hỏa ở một nơi nào đó.
Hắn không nói gì, chỉ chỉ vào phòng điều khiển, để anh ta tự vào nhìn địa ngục nhân gian phía sau.
Loa phát thanh không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Bởi vì tình huống khẩn cấp, Tiền Tâm Nhất lựa chọn tự đi tìm cầu thang thoát hiểm.
Anh vừa chạy, những người khác cũng nối đuôi theo, cho dù anh có giải thích rằng mình không biết đường, có lẽ sẽ phải đi lòng vòng.
Nhưng bởi vì anh là người dẫn đường được chỉ định, mọi người sợ anh chạy thoát một mình cho nên vẫn nằng nặc theo sau.
Hết chương 49
Nếu bọn họ còn nhiều sức như vậy thì cứ kệ bọn họ thôi.
Tiền Tâm Nhất đưa mắt nhìn xung quanh kiểm tra tình huống của đường đi.
Xà nhà, trụ, tường chịu lực.
Trần Tây An nói cầu thang thoát hiểm nằm ở phía sau kho hàng, vậy thì phải tìm được kho hàng trước.
“Cậu trai mặc áo sơ mi xám, mời cậu đi thẳng tới tận cuối rồi rẽ phải, chạy thẳng đến khi nào nhìn thấy cửa thông gió tầng hầm thì dừng lại.
Tới nơi đó rồi tôi sẽ nhắc nhở tiếp.
Cậu… mọi người cố lên.
Hiện tại góc Tây Nam không thể thêm người nữa rồi, chị gì mặc váy đỏ ơi, mời chị chạy thẳng tới cuối hành lang rồi rẽ phải, cho tới khi nhìn thấy thang leo.
Nhớ là đừng trèo lên đó nhé, bước vào cầu thang thoát hiểm phía đối diện ấy, lên tầng một thì rời khỏi khu thương mại ngay lập tức.”
Kho hàng phải thông khí, vậy nhất định sẽ có lỗ thông khí, vậy thì chứng minh có cửa xếp thông gió, còn nữa, đã là kho hàng thì đường đưa hàng vào không thể quá hẹp.
Tiền Tâm Nhất chạy nhanh, trước khi đầu óc kịp suy nghĩ thì toàn bộ hành động đều dựa vào trực giác.
***
Kiến trúc sư có kinh nghiệm chỉ cần nhìn bản đồ mặt bằng, trong não sẽ tự động xây dựng mô hình 3D của toàn thể kiến trúc, đây chính là kinh nghiệm tích lũy qua năm tháng.
Nếu như đơn vị vận hành làm ăn thế này, chẳng phải bao năm qua chuyện anh gân cổ cãi lý với bọn họ chỉ giống như một tràng xiếc khỉ buồn cười hay sao, ngoài miệng bọn họ vẫn vâng vâng dạ dạ, song trong lòng lại mắng anh là thằng ngu.
Tiền Tâm Nhất nhìn thấy hắn thì chợt lóe lên suy nghĩ.
Đứng cách cánh cửa thoát hiểm gọi điện thoại cho hắn: “Đi tìm cái tua vít tháo bản lề cửa xuống trước.”
Sau khi xuyên qua hai con đường chật hẹp, rẽ qua ba lối, Tiền Tâm Nhất tìm được kho hàng… và cầu thang thoát hiểm phía sau.
Niềm vui khi tìm được đường sống khiến anh không nhịn được bật cười.
Giờ phút này anh rất muốn nói với Trần Tây An, dường như anh đã đột phá được gì đó trên con đường này.
Tiền Tâm Nhất chống đầu gối thở hồng hộc, người phía sau hô hào chạy tới đây, xô qua anh chạy vào cửa thoát hiểm, song không ai ngờ vận mệnh lại chơi đùa với bọn họ thế này.
Ngoại trừ những cầu thang đi thẳng lên tầng một, còn có mấy cầu thang thoát hiểm xuống tầng hầm thứ hai, một đường vận chuyển hàng cho khu vực đồ tươi, một đường dành cho nhân viên.
Ngoại trừ những người biết đường thì tuyệt đối không thể đề cử cách tìm đường xuống cầu thang thoát hiểm tầng hầm thứ hai để trở về mặt đất với những người bình thường trong cơn hốt hoảng.
Không mở được…
Tiền Tâm Nhất nháy mắt cảm thấy phẫn nộ như cái cảm giác “tôi c0i qu4nrồi mà anh còn cho tôi xem cái này”.
Anh biết không ít những đơn vị vận hành kiến trúc thương mại dân dụng đều khóa cửa thoát hiểm, không cho phép người khác bước vào chỉ để giảm thiểu không gian phải dọn dẹp.
Nhưng chẳng ngờ cầu thang thoát hiểm trong khu thương mại thường không có người qua lại cũng sẽ bị khóa!
Bạn đã từng chen lấn trên xe bus hay tàu điện ngầm chưa? Nếu như rồi, vậy thì nhất định bạn sẽ biết rằng rất nhiều người thà bị chen thành nhân thịt chứ không muốn nhích một chút về giữa hay sau.
Nếu như đơn vị vận hành làm ăn thế này, chẳng phải bao năm qua chuyện anh gân cổ cãi lý với bọn họ chỉ giống như một tràng xiếc khỉ buồn cười hay sao, ngoài miệng bọn họ vẫn vâng vâng dạ dạ, song trong lòng lại mắng anh là thằng ngu.
Tiền Tâm Nhất thầm nghĩ: Mình đã đọc cả nghìn lần về tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy trong xây dựng, biết được một khi cháy thì phải chạy vào cầu thang thoát hiểm.
Vậy mình sẽ chết ở đây sao? Chết trong tầng hầm khu thương mại với lý do cửa thoát hiểm bị khóa ư?
Giám đốc vò đầu bứt tai, xoay người rời khỏi phòng điều khiển, bắt đầu gọi điện thoại.
Anh bị đám người tuyệt vọng chèn ép chẳng khác nào con thằn lằn dính trên cánh cửa không thể mở được.
Chẳng bao lâu, do thiếu oxy để thở nên đầu anh bắt đầu quay cuồng.
Giây phút nhớ tới Trần Tây An, gương mặt kia đột ngột xuất hiện phía sau cánh cửa thoát hiểm bán trong trong suốt.
Trần Tây An thở phào một hơi.
Hắn cũng có tư tâm của riêng mình, nếu như có thể, hắn bằng lòng giúp đỡ tất cả mọi người dưới đó, nhưng nguyên nhân hắn đến đây là vì Tiền Tâm Nhất.
Mỗi lần anh hùng cứu mỹ nhân đều đẹp trai không tưởng.
Tiền Tâm Nhất cảm thấy hình ảnh người đàn ông của mình lao xuống cầu thang đẹp không lời nào tả xiết.
Trần Tây An đẹp trai mới mừng được một giây, tiếp đó đã tức gần chết, không có chìa khóa, hắn không mở được cửa thoát hiểm.
Hơn nữa cánh cửa này có tác dụng ngăn lửa cho nên độ cứng cao hơn rất nhiều, tác động lực bình thường không thể khiến nó biến dạng.
Tiền Tâm Nhất nhìn thấy hắn thì chợt lóe lên suy nghĩ.
Đứng cách cánh cửa thoát hiểm gọi điện thoại cho hắn: “Đi tìm cái tua vít tháo bản lề cửa xuống trước.”
Trần Tây An bật cười: “Ồ, em thông minh thật đấy.”
Không mở được…Dứt lời, anh bước vào nhà vệ sinh nam đầu tiên, thấm ướt nửa ống tay áo, những người khác theo sau cũng bắt chước anh, có người rửa mặt thậm chí là móc lỗ mũi.
Tiền Tâm Nhất cau mày không nói gì, bây giờ mà nói gì rất dễ đánh nhau.Hết chương 49.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...