Gần đây Triệu Đông Văn sống hơi khó khăn.
“Ai cơ? Tìm Trần Tây An làm gì?”
Hết chương 29
Trần Nghị Vi cũng thể hiện tố chất của nhân viên một công ty lớn, so với người thầy luôn quát bảo thì anh ta lịch sự hơn nhiều, cho dù bắt cậu ta làm gì, cuối câu đều kèm theo tiếng cảm ơn.
Huống hồ cậu ta có hoàn thiện chi tiết nào, Trần Nghị Vi đều sẽ khen cậu ta làm được, sau đó mới cộng thêm từ “nhưng mà”.
Cậu ta bị thầy bán đứng rồi, cậu ta phải sang chỗ Trần Nghị Vi nằm vùng.
Ban đầu mới nghe cậu ta còn mừng thầm, bởi vì Trần Nghị Vi không chỉ tới từ công ty lớn mà còn nắm trong tay bản quyền sáng chế, không phải ai cũng có vinh hạnh được dẫn dắt thế này.
Trần Nghị Vi cũng thể hiện tố chất của nhân viên một công ty lớn, so với người thầy luôn quát bảo thì anh ta lịch sự hơn nhiều, cho dù bắt cậu ta làm gì, cuối câu đều kèm theo tiếng cảm ơn.
Huống hồ cậu ta có hoàn thiện chi tiết nào, Trần Nghị Vi đều sẽ khen cậu ta làm được, sau đó mới cộng thêm từ “nhưng mà”.
Nghĩ tới lòng tự trọng cao của Trần Nghị Vi, Tiền Tâm Nhất cảm thấy có lẽ anh ta chẳng chịu nổi cú sốc nặng nề này, hơn nữa từ nay trở đi nhất định sẽ tập trung hỏa lực lên Trần Tây An.
Anh ta chính là cái loại người luôn muốn vượt qua người giỏi nhất.
Cậu ta bị thầy bán đứng rồi, cậu ta phải sang chỗ Trần Nghị Vi nằm vùng.
Ban đầu mới nghe cậu ta còn mừng thầm, bởi vì Trần Nghị Vi không chỉ tới từ công ty lớn mà còn nắm trong tay bản quyền sáng chế, không phải ai cũng có vinh hạnh được dẫn dắt thế này.
Triệu Đông Văn được tôn trọng tới mức mất phương hướng, lòng tự tin bành trướng, cuối cùng bị tính tình dần dần lộ ngòi thảo mai của anh ta chọc xẹp.
“Chỉ biết ăn.” Tiền Tâm Nhất không nhịn nổi, cười hỏi, “Chiều nay nhóc Triệu nói với tôi anh làm náo loạn cả công ty vì có người nước ngoài tới tận đây chỉ để đưa thiệp mời cho anh? Bậc thầy Trần, có chuyện gì vậy?”
Có lẽ do công ty nhỏ nên môi trường đơn giản, mọi người chỉ biết cắm mặt vào làm việc, nói chuyện và lĩnh thưởng bằng lượng công trình, chẳng ai nịnh bợ sếp Cao, bởi vì mọi người sẽ khinh thường bạn, còn có người tính tình ngang bướng như thầy Triệu Đông Văn, còn dám chống đối cả lãnh đạo.
Kế đến là chuyện bản vẽ kỹ thuật của Kim Vinh không được thông qua trong cuộc họp phê duyệt.
Đơn vị thi công ăn bớt quá nhiều, nhưng bởi vì vật liệu đã chuẩn bị từ sớm, không còn đường quay đầu nữa rồi nên bọn họ kiên quyết rằng vật liệu của mình thỏa mãn đủ yêu cầu chịu lực.
Chẳng còn cách nào, đành phải bỏ tiền mời chuyên gia thẩm định, yêu cầu viện thiết kế cũng phải tham gia.
Chủ đầu tư đang đứng ngoài gọi anh, Tiền Tâm Nhất nói mình phải đi ăn cơm rồi cúp máy.
Sau đó anh đứng ngây người trong nhà vệ sinh một lúc lâu.
Trần Nghị Vi thì khác, mỗi câu anh ta nói ra đều rất không bình thường, nhưng Cao Viễn nghe rất vui vẻ.
Triệu Đông Văn không biết phải hình dung người này thế nào, sau khi tiếp xúc, cảm giác dễ nhận thấy nhất chính là lật mặt vô cùng nhanh.
Vương Thuần tưởng rằng anh ta tìm Trần Nghị Vi bèn dẫn người vào văn phòng phòng thiết kế số 1, kết quả người kia lại bắt tay Trần Tây An, cả văn phòng đều ngạc nhiên há hốc miệng.
Sáng nay anh ta còn cười ha ha chỉ cậu ta vẽ thế này, vẽ thế kia, buổi chiều nghiệm thu thành quả phát hiện không được như ý muốn, bèn lập tức đổi sắc mặt, hỏi tại sao cậu ta chậm hiểu, còn sai nhiều như thế.
Anh nói: “Không có gì bất ngờ thì ngày kia, mũ xanh đội lên thì dễ nhưng tháo xuống khó lắm.
Cố gắng giúp lãnh đạo gánh vác thêm hai ngày nữa.
Tôi nói xong rồi đấy, đến lượt anh và người nước ngoài kia rồi.”
Về căn bản thì GAD không được coi là một môi trường làm việc tiêu chuẩn, song Triệu Đông Văn cũng dần dần hiểu ra, không phải ai cũng có thể nổi trận lôi đình mà vẫn nói rõ lý do cho cậu ta như thầy.
Trong bụng Triệu Đông Văn toàn là đậu má, ông đây không biết vẽ cái đó… Nhưng tất nhiên Trần Nghị Vi sẽ chẳng quan tâm cậu ta có biết hay không, anh ta chỉ cần kết quả thôi.
Đây là chuyện trước giờ chưa từng có, bởi vì anh không yên tâm cho nên thư từ, bản vẽ công ty gửi ra bên ngoài, anh đều sẽ xem qua một lần.
Hơn nữa những công việc nhận từ công ty khác, anh cũng đều tự lực cánh sinh vì cảm thấy người trong phòng không đủ tin tưởng.
Kể từ khi Trần Tây An tới phỏng vấn và được gọi đi giúp việc kiểm tra mô hình, Tiền Tâm Nhất đã nhận ra GAD chắc hẳn chỉ mà một bàn đạp trong sự nghiệp của hắn, thực lực của hắn thích hợp với vị trí cao hơn, nếu còn ở lại GAD không chịu đi, vậy thì chẳng có tí tiền đồ nào.
Giống như yêu cầu của sếp Cao với thầy cậu ta, Cao Viễn chỉ đưa dự án, sau đó hỏi kết quả, quá trình trung gian thì lờ đi không biết.
Về căn bản thì GAD không được coi là một môi trường làm việc tiêu chuẩn, song Triệu Đông Văn cũng dần dần hiểu ra, không phải ai cũng có thể nổi trận lôi đình mà vẫn nói rõ lý do cho cậu ta như thầy.
Trần Tây An mỉm cười tự đề cử: “Có chứ, tôi này.”
Chờ đến khi rốt cuộc cậu ta cũng phát hiện ra điểm tốt của thầy mình, Tiền Tâm Nhất đã không thường ở văn phòng nữa rồi, một tuần có năm ngày làm việc thì bốn ngày rưỡi chẳng thấy mặt anh đâu.
Tháng mười chính là giai đoạn thi công gấp rút của những công trình kiến trúc, qua một thời gian nữa thời tiết sẽ bắt đầu chuyển lạnh, bê tông đông chậm hơn, keo gắn đá cũng không khô được, còn cả chuyện phương Bắc lạnh sớm, rét cũng mau, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn trong cung ứng vật liệu.
Cho nên trong giai đoạn này cả ngành đều bận vắt chân lên cổ, ứng với đó, vấn đề cũng nhiều vô cùng.
Trần Tây An: “Không có gì để nói hết, sắp có buổi triển lãm cửa, người tới tặng vé là trợ lý.”
Việc của Tiền Tâm Nhất chất đống như núi.
Bởi vì thực sự không thể lo nổi nữa, Tiền Tâm Nhất giao công tác đối ngoại hai dự án mà Trần Tây An từng tiếp xúc cho hắn.
Một là dự án bên Greenland, hai là theo sát tiến độ khu biệt thự.
Còn cả dự án biệt thự phải đuổi tiến độ nữa, anh đi công tác bên ngoài, ban ngày tắt máy tối đến về gọi điện thoại điều khiển từ xa, mệt đứt hơi chẳng còn chút sức lực.
Có đôi khi Trần Tây An gọi anh, gọi một tiếng không trả lời, gọi thêm một tiếng nữa anh mới định thần lại, căn bản chẳng nghe rõ hắn nói gì.
Chi tiết cấy có trong kết cấu bên Greenland của Vương Nhất Phong đã hoàn thành xong, dự án bước vào giai đoạn chế tạo các chi tiết, gửi email tới bảo anh đi chợ đá xem đá mẫu.
Đầu tiên là một dự án cải tạo nhà cũ năm ngoái, tuy đã hoàn công rồi nhưng nhìn chẳng ra đâu vào đâu.
Thành phần kim loại trong vật liệu thủy tinh vượt quá tiêu chuẩn cho phép dẫn tới nóc thủy tinh của tòa nhà “đội nón xanh”, bây giờ phải gọi anh tới tham gia cuộc họp thảo luận cứu chữa.
Có thể tiếng Anh của những người khác không tốt lắm, không nghe được rõ, nhưng Trần Nghị Vi nghe hiểu.
Hơn nữa anh ta còn vô cùng nhạy cảm với từ khóa Conor.
Phùng này.
Ông chính là Tổng quản lý của JMP ở khu vực Hoa Bắc, một kiến trúc sư bậc thầy vô cùng tài hoa và có thiên phú.
Kế đến là chuyện bản vẽ kỹ thuật của Kim Vinh không được thông qua trong cuộc họp phê duyệt.
Đơn vị thi công ăn bớt quá nhiều, nhưng bởi vì vật liệu đã chuẩn bị từ sớm, không còn đường quay đầu nữa rồi nên bọn họ kiên quyết rằng vật liệu của mình thỏa mãn đủ yêu cầu chịu lực.
Chẳng còn cách nào, đành phải bỏ tiền mời chuyên gia thẩm định, yêu cầu viện thiết kế cũng phải tham gia.
Trần Nghị Vi xoay ghế 180o, nhìn chằm chằm màn hình máy tính tối sầm của Tiền Tâm Nhất, Trần Tây An ngồi phía sau đó, anh ta thầm nghĩ: Nhưng tại sao lại có người cố ý đến đây tặng vé cho một người vô danh như Trần Tây An?
Chi tiết cấy có trong kết cấu bên Greenland của Vương Nhất Phong đã hoàn thành xong, dự án bước vào giai đoạn chế tạo các chi tiết, gửi email tới bảo anh đi chợ đá xem đá mẫu.
Triệu Đông Văn được tôn trọng tới mức mất phương hướng, lòng tự tin bành trướng, cuối cùng bị tính tình dần dần lộ ngòi thảo mai của anh ta chọc xẹp.
Còn cả dự án biệt thự phải đuổi tiến độ nữa, anh đi công tác bên ngoài, ban ngày tắt máy tối đến về gọi điện thoại điều khiển từ xa, mệt đứt hơi chẳng còn chút sức lực.
Có đôi khi Trần Tây An gọi anh, gọi một tiếng không trả lời, gọi thêm một tiếng nữa anh mới định thần lại, căn bản chẳng nghe rõ hắn nói gì.
Tiền Tâm Nhất họp xong, ra ngoài thì cũng đã sáu giờ, tiếp đó chủ đầu tư mời ăn bữa cơm.
Anh lấy lý do đi vệ sinh trốn vào WC, gọi điện thoại cho Trần Tây An, bên kia nhanh chóng bắt máy: “Ăn cơm chưa?”
Trí nhớ cũng giảm sút, vừa mới giao việc cho Triệu Đông Văn xong đã quên mất.
Trần Tây An nhìn thấy bộ dạng đuối lử của anh, vừa thừa nhận anh có năng lực vừa đau lòng anh quá mệt mỏi.
Khi anh có mặt ở công ty, Trần Tây An đợi anh cùng tan làm, trên đường về nhà bảo anh ngồi ở ghế sau ngủ tạm hơn tiếng.
Triệu Đông Văn cúp máy chạy vào văn phòng, ngồi bên bàn làm việc mà mắt lén lút nhìn về phía rèm xếp.
Qua khe hở nhỏ, cậu ta thấy hai người luôn miệng bàn luận, bấy giờ mới nhận ra Trần Tây An đang dùng tiếng Anh nói chuyện với người kia.
Trái tim Tiền Tâm Nhất không phải làm bằng sắt thép, anh ghi nhớ trong lòng sự chăm sóc và bao dung của Trần Tây An với mình.
Có đôi khi anh cũng muốn báo đáp chút gì đó, nghĩ tới nghĩ lui còn chưa nghĩ ra được thứ gì hay ho thì đã ngủ thiếp đi rồi, anh thực sự rất mệt mỏi.
Gần đây Triệu Đông Văn sống hơi khó khăn.
Tiễn người nước ngoài đi rồi, đến cả Cao Viễn cũng không nhịn được bước tới hỏi hắn người Tây kia là ai? Tới đây làm gì? Trần Tây An nói người ta tới tặng vé xem triển lãm, hắn giữ cho mình và Tiền Tâm Nhất mỗi người một vé, số còn lại đưa cho ông chủ tùy tâm phân phát.
Cứ tiếp tục trạng thái làm việc như vậy thì không được khả quan, Tiền Tâm Nhất cũng nhận ra điều ấy, có đôi khi sáng sớm thức giấc lồng nguc anh sẽ nhói đau, thầm nghĩ bao giờ phải đi kiểm tra điện tâm đồ, nhưng cuối cùng lại quên mất.
Bởi vì thực sự không thể lo nổi nữa, Tiền Tâm Nhất giao công tác đối ngoại hai dự án mà Trần Tây An từng tiếp xúc cho hắn.
Một là dự án bên Greenland, hai là theo sát tiến độ khu biệt thự.
Đây là chuyện trước giờ chưa từng có, bởi vì anh không yên tâm cho nên thư từ, bản vẽ công ty gửi ra bên ngoài, anh đều sẽ xem qua một lần.
Hơn nữa những công việc nhận từ công ty khác, anh cũng đều tự lực cánh sinh vì cảm thấy người trong phòng không đủ tin tưởng.
***
Bây giờ anh chia một nửa công việc cho Trần Tây An.
Có lẽ những người khác không thể hiểu được ý nghĩa của việc chuyển giao công việc này, ngay đến bản thân anh cũng không nhận ra, trong vô thức, Trần Tây An đã trở thành đối tượng đáng để anh ỷ lại.
Tiền Tâm Nhất tới thành phố A công tác, trước khi vấn đề “đội mũ xanh” được giải quyết anh sẽ không xuất hiện.
Trần Tây An tiếp quản tất cả những công tác hiện tại của anh.
Mấy người khác không có ý kiến gì, chỉ có Trần Nghị Vi là chẳng thể ngờ tới.
Anh ta cho rằng Tiền Tâm Nhất không có mặt thì tất cả công việc phải do anh ta phụ trách mới đúng, nào biết công việc lại giao cho một người chỉ biết vùi đầu tính toán cốt thép xi măng.
Anh ta không vui, nhưng khéo léo chẳng thể hiện ra ngoài.
Trần Nghị Vi luôn đưa ra một số yêu cầu mà với trình độ hiện tại của Triệu Đông Văn chưa thể đáp ứng được, cậu học trò hết cách, chỉ đàn tới làm phiền Trần Tây An.
May sao người đàn anh này luôn giải đáp mọi thắc mắc của cậu ta, còn dịu dàng như gió xuân.
Đôi khi chợt có suy nghĩ lóe lên trong đầu Triệu Đông Văn, cậu ta rất tò mò tại sao một nhân viên ưu tú miễn chê như Trần Tây An lại bằng lòng vào làm trong công ty nhỏ vô danh này.
Bình thường Trần Tây An không nói nhiều, cũng vô cùng nghe lời Tiền Tâm Nhất, thoạt nhìn rất dễ thỏa hiệp, Trần Nghị Vi chẳng để anh vào mắt.
Mãi đến một ngày đầu tháng mười một, khi sắp sửa triển khai thi công kiến trúc hệ vách và cửa, một người ngoại quốc tới gõ cửa chính công ty GAD, dùng tiếng Anh hỏi Mr.
Chen có ở đây không.
Trong bụng Triệu Đông Văn toàn là đậu má, ông đây không biết vẽ cái đó… Nhưng tất nhiên Trần Nghị Vi sẽ chẳng quan tâm cậu ta có biết hay không, anh ta chỉ cần kết quả thôi.
Vương Thuần tưởng rằng anh ta tìm Trần Nghị Vi bèn dẫn người vào văn phòng phòng thiết kế số 1, kết quả người kia lại bắt tay Trần Tây An, cả văn phòng đều ngạc nhiên há hốc miệng.
Trần Tây An không quen anh ta, nhưng người đàn ông tự xưng tên Cuthbert này cầm theo thư mời của tiến sĩ Conor đến đây, Trần Tây An bảo Triệu Đông Văn pha một tách cà phê hòa tan cho anh ta rồi mời anh ta vào phòng họp.
Lần đầu tiên Triệu Đông Văn được tiếp xúc với người nước ngoài, phấn khích tới mức lắp ba lắp bắp, please người ta uống coffe, vừa ra ngoài đã vội rút điện thoại nhắn tin với Ôn Hiểu Như.
Tinh tướng khoe khoang xong, cậu ta chạy ra cầu thang gọi điện thoại cho Tiền Tâm Nhất nói có người nước ngoài tới công ty tìm Trần Tây An.
Sáng nay anh ta còn cười ha ha chỉ cậu ta vẽ thế này, vẽ thế kia, buổi chiều nghiệm thu thành quả phát hiện không được như ý muốn, bèn lập tức đổi sắc mặt, hỏi tại sao cậu ta chậm hiểu, còn sai nhiều như thế.
Giống như yêu cầu của sếp Cao với thầy cậu ta, Cao Viễn chỉ đưa dự án, sau đó hỏi kết quả, quá trình trung gian thì lờ đi không biết.
Bao năm Tiền Tâm Nhất làm việc, đã không ít lần hợp tác với công ty quốc tế, nhưng không tiếp xúc nhiều với người nước ngoài, bởi vì ở chi nhánh Trung Quốc chủ yếu là người Hoa.
Nghe vậy anh cũng cảm thấy rất mới mẻ, không muốn tắt điện thoại đi mà trốn vào trong phòng họp của bên A, nhỏ giọng hỏi:
Có lẽ do công ty nhỏ nên môi trường đơn giản, mọi người chỉ biết cắm mặt vào làm việc, nói chuyện và lĩnh thưởng bằng lượng công trình, chẳng ai nịnh bợ sếp Cao, bởi vì mọi người sẽ khinh thường bạn, còn có người tính tình ngang bướng như thầy Triệu Đông Văn, còn dám chống đối cả lãnh đạo.
“Ai cơ? Tìm Trần Tây An làm gì?”
Trái tim Tiền Tâm Nhất không phải làm bằng sắt thép, anh ghi nhớ trong lòng sự chăm sóc và bao dung của Trần Tây An với mình.
Có đôi khi anh cũng muốn báo đáp chút gì đó, nghĩ tới nghĩ lui còn chưa nghĩ ra được thứ gì hay ho thì đã ngủ thiếp đi rồi, anh thực sự rất mệt mỏi.
Bình thường Trần Tây An không nói nhiều, cũng vô cùng nghe lời Tiền Tâm Nhất, thoạt nhìn rất dễ thỏa hiệp, Trần Nghị Vi chẳng để anh vào mắt.
Mãi đến một ngày đầu tháng mười một, khi sắp sửa triển khai thi công kiến trúc hệ vách và cửa, một người ngoại quốc tới gõ cửa chính công ty GAD, dùng tiếng Anh hỏi Mr.
Chen có ở đây không.
Triệu Đông Văn cười trên nỗi đau khổ của người khác: “Em không biết, ha ha ha, mà thầy ơi, thầy không nhìn thấy cái bản mặt của phó phòng đâu, anh ta tưởng rằng người Tây kia tới tìm mình đấy.”
Nghĩ tới lòng tự trọng cao của Trần Nghị Vi, Tiền Tâm Nhất cảm thấy có lẽ anh ta chẳng chịu nổi cú sốc nặng nề này, hơn nữa từ nay trở đi nhất định sẽ tập trung hỏa lực lên Trần Tây An.
Anh ta chính là cái loại người luôn muốn vượt qua người giỏi nhất.
Nhưng mà người nước ngoài tới tìm Trần Tây An làm gì? Tiền Tâm Nhất rất muốn biết lý do, bèn nói: “Chú làm rõ chuyện này rồi trả lời… thôi bỏ đi, để anh đây tự hỏi, không có việc gì thì cúp trước nhá, anh đang họp.”
Nhưng mà người nước ngoài tới tìm Trần Tây An làm gì? Tiền Tâm Nhất rất muốn biết lý do, bèn nói: “Chú làm rõ chuyện này rồi trả lời… thôi bỏ đi, để anh đây tự hỏi, không có việc gì thì cúp trước nhá, anh đang họp.”
Triệu Đông Văn cúp máy chạy vào văn phòng, ngồi bên bàn làm việc mà mắt lén lút nhìn về phía rèm xếp.
Qua khe hở nhỏ, cậu ta thấy hai người luôn miệng bàn luận, bấy giờ mới nhận ra Trần Tây An đang dùng tiếng Anh nói chuyện với người kia.
Cậu ta không nhịn được chậc lưỡi nói:
Tháng mười chính là giai đoạn thi công gấp rút của những công trình kiến trúc, qua một thời gian nữa thời tiết sẽ bắt đầu chuyển lạnh, bê tông đông chậm hơn, keo gắn đá cũng không khô được, còn cả chuyện phương Bắc lạnh sớm, rét cũng mau, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn trong cung ứng vật liệu.
Cho nên trong giai đoạn này cả ngành đều bận vắt chân lên cổ, ứng với đó, vấn đề cũng nhiều vô cùng.
Bao năm Tiền Tâm Nhất làm việc, đã không ít lần hợp tác với công ty quốc tế, nhưng không tiếp xúc nhiều với người nước ngoài, bởi vì ở chi nhánh Trung Quốc chủ yếu là người Hoa.
Nghe vậy anh cũng cảm thấy rất mới mẻ, không muốn tắt điện thoại đi mà trốn vào trong phòng họp của bên A, nhỏ giọng hỏi:
– Chậc chậc, đàn anh giỏi như vậy, thầy mình không trấn được anh ấy mất.
“Anh thần kinh à,” Tiền Tâm Nhất nghĩ “xong rồi, mình đã quen rồi”.
Cuthbert đưa tới mấy tấm vé VIP vào cửa triển lãm, còn mời Trần Tây An nhất định phải tham gia buổi diễn thuyết về ý tưởng đô thị của tiến sĩ Conor.
Phùng.
Trần Tây An cảm ơn anh ta, trả lời với anh ta rằng nếu như rảnh việc thì mình nhất định sẽ đến xem.
– Chậc chậc, đàn anh giỏi như vậy, thầy mình không trấn được anh ấy mất.
Tiễn người nước ngoài đi rồi, đến cả Cao Viễn cũng không nhịn được bước tới hỏi hắn người Tây kia là ai? Tới đây làm gì? Trần Tây An nói người ta tới tặng vé xem triển lãm, hắn giữ cho mình và Tiền Tâm Nhất mỗi người một vé, số còn lại đưa cho ông chủ tùy tâm phân phát.
Có thể tiếng Anh của những người khác không tốt lắm, không nghe được rõ, nhưng Trần Nghị Vi nghe hiểu.
Hơn nữa anh ta còn vô cùng nhạy cảm với từ khóa Conor.
Phùng này.
Ông chính là Tổng quản lý của JMP ở khu vực Hoa Bắc, một kiến trúc sư bậc thầy vô cùng tài hoa và có thiên phú.
Cuthbert đưa tới mấy tấm vé VIP vào cửa triển lãm, còn mời Trần Tây An nhất định phải tham gia buổi diễn thuyết về ý tưởng đô thị của tiến sĩ Conor.
Phùng.
Trần Tây An cảm ơn anh ta, trả lời với anh ta rằng nếu như rảnh việc thì mình nhất định sẽ đến xem.
Việc của Tiền Tâm Nhất chất đống như núi.
Trần Tây An không quen anh ta, nhưng người đàn ông tự xưng tên Cuthbert này cầm theo thư mời của tiến sĩ Conor đến đây, Trần Tây An bảo Triệu Đông Văn pha một tách cà phê hòa tan cho anh ta rồi mời anh ta vào phòng họp.
Cửa cuối cùng để anh ta được đặt chân vào JMP chính là ông cụ người Đức xuất chiêu không theo lẽ thường này.
Mỗi một kỳ tuyển dụng ông đều bắt ứng viên đứng trên tầng cao quan sát thành phố ở những khoảng thời gian khác nhau, sau đó nói với ông ta cảm nghĩ, nghĩ gì cũng được.
Triệu Đông Văn cười trên nỗi đau khổ của người khác: “Em không biết, ha ha ha, mà thầy ơi, thầy không nhìn thấy cái bản mặt của phó phòng đâu, anh ta tưởng rằng người Tây kia tới tìm mình đấy.”
Trần Nghị Vi xoay ghế 180o, nhìn chằm chằm màn hình máy tính tối sầm của Tiền Tâm Nhất, Trần Tây An ngồi phía sau đó, anh ta thầm nghĩ: Nhưng tại sao lại có người cố ý đến đây tặng vé cho một người vô danh như Trần Tây An?
Trí nhớ cũng giảm sút, vừa mới giao việc cho Triệu Đông Văn xong đã quên mất.
Trần Tây An nhìn thấy bộ dạng đuối lử của anh, vừa thừa nhận anh có năng lực vừa đau lòng anh quá mệt mỏi.
Khi anh có mặt ở công ty, Trần Tây An đợi anh cùng tan làm, trên đường về nhà bảo anh ngồi ở ghế sau ngủ tạm hơn tiếng.
Cứ tiếp tục trạng thái làm việc như vậy thì không được khả quan, Tiền Tâm Nhất cũng nhận ra điều ấy, có đôi khi sáng sớm thức giấc lồng nguc anh sẽ nhói đau, thầm nghĩ bao giờ phải đi kiểm tra điện tâm đồ, nhưng cuối cùng lại quên mất.
Tiền Tâm Nhất họp xong, ra ngoài thì cũng đã sáu giờ, tiếp đó chủ đầu tư mời ăn bữa cơm.
Anh lấy lý do đi vệ sinh trốn vào WC, gọi điện thoại cho Trần Tây An, bên kia nhanh chóng bắt máy: “Ăn cơm chưa?”
“Tin đồn thôi.” Trần Tây An khẽ cười, âm thanh nghe qua điện thoại càng thêm vẻ cuốn hút, “Lãnh đạo của bậc thầy bao giờ mới về nhỉ, cảm giác như mấy năm không gặp cậu rồi đấy.”
“Chỉ biết ăn.” Tiền Tâm Nhất không nhịn nổi, cười hỏi, “Chiều nay nhóc Triệu nói với tôi anh làm náo loạn cả công ty vì có người nước ngoài tới tận đây chỉ để đưa thiệp mời cho anh? Bậc thầy Trần, có chuyện gì vậy?”
“Tin đồn thôi.” Trần Tây An khẽ cười, âm thanh nghe qua điện thoại càng thêm vẻ cuốn hút, “Lãnh đạo của bậc thầy bao giờ mới về nhỉ, cảm giác như mấy năm không gặp cậu rồi đấy.”
“Anh thần kinh à,” Tiền Tâm Nhất nghĩ “xong rồi, mình đã quen rồi”.
Tiền Tâm Nhất “chậc” một tiếng: “Tại sao không có trợ lý nào tặng vé cho tôi nhỉ, hàng trong nước thôi cũng được.”
Anh nói: “Không có gì bất ngờ thì ngày kia, mũ xanh đội lên thì dễ nhưng tháo xuống khó lắm.
Cố gắng giúp lãnh đạo gánh vác thêm hai ngày nữa.
Tôi nói xong rồi đấy, đến lượt anh và người nước ngoài kia rồi.”
Trần Tây An: “Không có gì để nói hết, sắp có buổi triển lãm cửa, người tới tặng vé là trợ lý.”
Tiền Tâm Nhất “chậc” một tiếng: “Tại sao không có trợ lý nào tặng vé cho tôi nhỉ, hàng trong nước thôi cũng được.”
Trần Tây An mỉm cười tự đề cử: “Có chứ, tôi này.”
Chủ đầu tư đang đứng ngoài gọi anh, Tiền Tâm Nhất nói mình phải đi ăn cơm rồi cúp máy.
Sau đó anh đứng ngây người trong nhà vệ sinh một lúc lâu.
Kể từ khi Trần Tây An tới phỏng vấn và được gọi đi giúp việc kiểm tra mô hình, Tiền Tâm Nhất đã nhận ra GAD chắc hẳn chỉ mà một bàn đạp trong sự nghiệp của hắn, thực lực của hắn thích hợp với vị trí cao hơn, nếu còn ở lại GAD không chịu đi, vậy thì chẳng có tí tiền đồ nào.
Hết chương 29
Nhưng nếu như hắn đi rồi thì sao? Ma xui quỷ khiến trong đầu Tiền Tâm Nhất nảy ra một suy nghĩ: Mình có nỡ để Trần Tây An đi không…
Chờ đến khi rốt cuộc cậu ta cũng phát hiện ra điểm tốt của thầy mình, Tiền Tâm Nhất đã không thường ở văn phòng nữa rồi, một tuần có năm ngày làm việc thì bốn ngày rưỡi chẳng thấy mặt anh đâu.
Trần Nghị Vi thì khác, mỗi câu anh ta nói ra đều rất không bình thường, nhưng Cao Viễn nghe rất vui vẻ.
Triệu Đông Văn không biết phải hình dung người này thế nào, sau khi tiếp xúc, cảm giác dễ nhận thấy nhất chính là lật mặt vô cùng nhanh.Trần Nghị Vi cũng thể hiện tố chất của nhân viên một công ty lớn, so với người thầy luôn quát bảo thì anh ta lịch sự hơn nhiều, cho dù bắt cậu ta làm gì, cuối câu đều kèm theo tiếng cảm ơn.
Huống hồ cậu ta có hoàn thiện chi tiết nào, Trần Nghị Vi đều sẽ khen cậu ta làm được, sau đó mới cộng thêm từ “nhưng mà”.Vương Thuần tưởng rằng anh ta tìm Trần Nghị Vi bèn dẫn người vào văn phòng phòng thiết kế số 1, kết quả người kia lại bắt tay Trần Tây An, cả văn phòng đều ngạc nhiên há hốc miệng.Hết chương 29.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...