Kiến Trúc Sư


Đợi tới mười giờ sáng, Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An vẫn chưa đến, Triệu Đông Văn gọi điện thoại mới biết thầy mình và đàn anh Trần đã đi xem người ta làm thí nghiệm rút thép rồi, bây giờ vẫn còn đang tắc trên đường cao tốc, cách hiện trường gần nửa thành phố, xem ra không thể về trước hai giờ chiều được.

Nhưng xe bus của bọn họ lại xuất phát vào lúc mười hai rưỡi trưa.
Điều này cũng có nghĩa rằng hai người đều không thể đi du lịch.

Triệu Đông Văn vô cùng thất vọng, ký xong phiếu lương ở quầy lễ tân quay về, phát hiện có mấy tin QQ mới từ acc của Trần Tây An.
– Không cần, nói xong rồi.
Điều này cũng có nghĩa rằng hai người đều không thể đi du lịch.

Triệu Đông Văn vô cùng thất vọng, ký xong phiếu lương ở quầy lễ tân quay về, phát hiện có mấy tin QQ mới từ acc của Trần Tây An.
[Đẹp trai tới tận chân trời]: … Sau đó nữa thì sao?
[Anh Trần – Kết cấu]: Nhóc Triệu, có muốn cùng đi du lịch với thầy cậu không?
Sau đó anh nghe thấy tiếng Trần Tây An gọi mình, giọng của hắn nghe có vẻ rất… hoảng hốt.
Nick name của Triệu Đông Văn là “Đẹp trai tới tận chân trời”, mười ngón tay cậu ta gõ chữ như bay trả lời: Muốn, muốn, muốn.
Tiền Tâm Nhất không cảm kích:
[Anh Trần – Kết cấu]: Vậy anh cho cậu một câu hỏi, khi nào sếp Cao đi ngang qua chỗ cậu thì cậu hỏi ông ấy.
Vốn dĩ Cao Viễn còn định để bọn họ làm quen với Trần Nghị Vi trước, kết quả một người không đi, hai người không đi, đến lúc ấy nhỡ đâu Trần Nghị Vi còn tưởng rằng bọn họ có ý kiến với mình thì sao, có lẽ khi làm việc sẽ như sao hỏa đâm vào trái đất mất.
Trần Tây An bật cười:
[Anh Trần – Kết cấu]: Khả năng cao hơn 100% so với không hỏi.
[Đẹp trai tới tận chân trời]: Hỏi thì thầy em sẽ đi sao TAT.

Câu hỏi gì mà thần thánh vậy?
Thí nghiệm nhổ thép diễn ra rất nhanh, sau đó một người viết lại số liệu, ngồi xổm dưới đất bắt đầu ấn máy tính dựa trên bảng công thức.

Lo lắng của Trần Tây An là thật, quả nhiên bên VA đã hỏi bọn họ về độ đáng tin và giá trị của số liệu thí nghiệm trên lý thuyết.

Trần Tây An mở laptop đưa ra bảng công thức mà mình thường hay dùng, điền vào để tính.
Nick name của Triệu Đông Văn là “Đẹp trai tới tận chân trời”, mười ngón tay cậu ta gõ chữ như bay trả lời: Muốn, muốn, muốn.
[Anh Trần – Kết cấu]: Khả năng cao hơn 100% so với không hỏi.
Trần Tây An khuyên bảo:
[Đẹp trai tới tận chân trời]: Vâng, vâng, vâng, vậy em hỏi, anh ra đề đi QAQ.
Tiền Tâm Nhất nghe ra là Cao Viễn gọi tới, thực ra anh cũng đang chống tay trên vô lăng nhìn Trần Tây An gọi điện thoại.

Trần Tây An nói giọng ba phải: “Cậu ấy đang lái xe, cháu hiểu ý của chú rồi ạ, cháu sẽ chuyển lời, vâng ạ, chào chú.”
[Anh Trần – Kết cấu]: Ừ, cậu có thể hỏi sếp Cao, kết cấu kiến trúc khung chịu lực trong một tầng, có kính ốp phía sau, nhưng tại sao lại không được coi là trong suốt?
[Anh Trần – Kết cấu]: Sau khi trả lời xong câu hỏi ấy, sếp Cao  sẽ hỏi cậu có vui khi được đi du lịch không.
Đợi tới mười giờ sáng, Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An vẫn chưa đến, Triệu Đông Văn gọi điện thoại mới biết thầy mình và đàn anh Trần đã đi xem người ta làm thí nghiệm rút thép rồi, bây giờ vẫn còn đang tắc trên đường cao tốc, cách hiện trường gần nửa thành phố, xem ra không thể về trước hai giờ chiều được.

Nhưng xe bus của bọn họ lại xuất phát vào lúc mười hai rưỡi trưa.
[Đẹp trai tới tận chân trời]: orz Anh đang nói gì đấy, câu hỏi này có tác dụng gì???
Kiến trúc có đẹp đến đâu thì bộ phận trung tâm đều giống nhau.

Cốt thép, xi măng, bê tông, nhìn từ xa trông bụi mù, đến gần thì thảm không nỡ nhìn thẳng.
– Không đâu, kỹ sư trưởng của VA cũng tới, đến lúc ấy có lẽ sẽ cần cung cấp một ít số liệu.
[Anh Trần – Kết cấu]: Sếp Cao sẽ nói với cậu.
– Nói gì đấy.

– Tiền Tâm Nhất ló đầu qua nhìn, chẳng ngờ Trần Tây An lập tức ấn tắt màn hình đi.

Anh cười nói – Ồ, bí mật nhỉ.
[Đẹp trai tới tận chân trời]:… Chuyện này chẳng liên quan gì tới việc được đi du lịch cùng với thầy em hết orz.

Trần Tây An từ chối khéo: “Đương nhiên cháu cũng không muốn bỏ qua phúc lợi của công ty, nhưng có về nhanh đi chăng nữa cũng phải hơn hai giờ.

Huống hồ bọn cháu còn chưa thu dọn đồ đạc gì, để cả xe đợi mỗi hai người cũng không được.

Lần này thì thôi ạ, lần sau chúng cháu sẽ đi.”
[Anh Trần – Kết cấu]: Vậy thì sáng tạo mối liên hệ đi.
Trần Tây An nhìn Tiền Tâm Nhất, nói với vẻ như bị làm khó: “Chuyện này… cháu không biết Tâm Nhất còn chuyện gì khác cần xử lý không.”
[Đẹp trai tới tận chân trời]: QAQ sáng tạo kiểu gì?
[Đẹp trai tới tận chân trời]: *Ngơ* Nghe thì có vẻ rất đơn giản… được rồi, nhưng nếu như sếp Cao không hỏi em thì sao?
[Anh Trần – Kết cấu]: Sau khi trả lời xong câu hỏi ấy, sếp Cao  sẽ hỏi cậu có vui khi được đi du lịch không.
– Đây chẳng phải họa do làn váy rộng của anh gây nên sao?
[Đẹp trai tới tận chân trời]: *Vỗ tay* Đây dường như là hình thức nói chuyện cố định của sếp Cao… vậy thì sao?
[Anh Trần – Kết cấu]: Vậy anh cho cậu một câu hỏi, khi nào sếp Cao đi ngang qua chỗ cậu thì cậu hỏi ông ấy.
[Anh Trần – Kết cấu]: Cho nên cậu bảo không vui, bởi vì thầy cậu không đi, không chỉ vậy, cả anh cũng không đi?
Đường cao tốc tắc đến nỗi một giọt nước cũng không chảy được qua, Tiền Tâm Nhất ló đầu ra nhìn, phát hiện hàng xe phía trước dài không thấy điểm đầu.

Anh rụt đầu về gọi điện thoại cho Vương Nhất Phong bảo mười một giờ không tới được, bên kia nói không phải vội, người làm thí nghiệm cũng ở trong đội ngũ của bọn họ, bảo anh có rảnh nói chuyện thì gọi điện thoại hẹn cái cô… Tiền Tâm Nhất cúp máy, quay đầu thấy Trần Tây An ngồi cạnh đang gõ chữ như bay.
Cách một bức tường, Trần Tây An nắm chặt cánh tay xắn áo sơ mi của anh, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Tiền Tâm Nhất sững sờ, bấy giờ mới phát hiện sắc mặt hắn vô cùng khó coi, vì thế mới trèo từ bờ tường bên kia qua đây:
[Đẹp trai tới tận chân trời]: … Sau đó nữa thì sao?
Có lẽ do ông ta thuận miệng nói thành quen rồi.

Trần Tây An nhìn Tiền Tâm Nhất, thầm nghĩ nếu anh mà nghe được câu này chắc chắn sẽ chạnh lòng lắm.

Hắn không muốn Tiền Tâm Nhất nghe ra nội dung trò chuyện của hai người, vì vậy không bảo vệ anh, chỉ cười nói:
– Cao cấp vậy tôi cũng lười đi, còn mệt gấp đôi đi làm đấy, anh có tin không.
[Anh Trần – Kết cấu]: Sau đó chắc hẳn sếp Cao sẽ gọi điện thoại cho tôi, sau đó chắc hẳn thầy cậu sẽ đi du lịch.
Vừa mới tới làm việc đã bận, còn bận tới mức đồng nghiệp đi du lịch còn mình tới công trường, Cao Viễn sợ Trần Tây An không thoải mái cho nên đã gọi điện thoại cho hắn ngay khi rời khỏi chỗ ngồi của Triệu Đông Văn: “Tây An, cậu và Tâm Nhất tới công trường Greenland à.

Vương Nhất Phong đúng thật là, hôm nào kéo không được mà nhất định phải là hôm nay?”
[Đẹp trai tới tận chân trời]: *Ngơ* Nghe thì có vẻ rất đơn giản… được rồi, nhưng nếu như sếp Cao không hỏi em thì sao?
– Cười cái khỉ gì, nếu như chú phát hiện ra sớm thì mắt anh đây đã chẳng phải chịu tội thế này.

Xấu sắp mù mắt rồi.

Nhanh lên, rút xong thì treo nó lên tường cho anh, nhìn mà đau lòng!
[Anh Trần – Kết cấu]: Vậy thì cậu hỏi chú ấy, hỏi chú ấy có đi không.

Nếu chú ấy nói không đi, vậy thì cậu nói “thầy cháu và kỹ sư Trần cũng không đi”.

Nếu chú ấy nói đi, cậu nói luôn “nếu như thầy cháu và kỹ sư Trần đi thì tốt biết mấy”, có lẽ vậy cũng đủ rồi.
[Đẹp trai tới tận chân trời]:… Chuyện này chẳng liên quan gì tới việc được đi du lịch cùng với thầy em hết orz.
[Đẹp trai tới tận chân trời]: Sếp Cao không biết hai anh không đi ạ?
– Đúng, bí mật cậu không được xem.
[Anh Trần – Kết cấu]: Cậu cảm thấy thầy mình sẽ nói sao?
[Anh Trần – Kết cấu]: Vậy thì sáng tạo mối liên hệ đi.
[Đẹp trai tới tận chân trời]: orz Không đâu, vâng thưa anh *Chu môi x 3*
– Tiền Tâm Nhất, xuống đây…
***
– Sao rồi? Nứt rồi hả?

Đường cao tốc tắc đến nỗi một giọt nước cũng không chảy được qua, Tiền Tâm Nhất ló đầu ra nhìn, phát hiện hàng xe phía trước dài không thấy điểm đầu.

Anh rụt đầu về gọi điện thoại cho Vương Nhất Phong bảo mười một giờ không tới được, bên kia nói không phải vội, người làm thí nghiệm cũng ở trong đội ngũ của bọn họ, bảo anh có rảnh nói chuyện thì gọi điện thoại hẹn cái cô… Tiền Tâm Nhất cúp máy, quay đầu thấy Trần Tây An ngồi cạnh đang gõ chữ như bay.
Tiền Tâm Nhất:
– Nói gì đấy.

– Tiền Tâm Nhất ló đầu qua nhìn, chẳng ngờ Trần Tây An lập tức ấn tắt màn hình đi.

Anh cười nói – Ồ, bí mật nhỉ.
Trần Tây An cầm góc điện thoại xoay nó nửa vòng trong tay, mỉm cười ẩn ý:
Trần Tây An nhất thời cảm thấy trái tim chết lặng, cứ nhìn thấy tường bao sân thượng là hắn chẳng thể suy nghĩ được điều gì.
– Đúng, bí mật cậu không được xem.
Gần mười một giờ, Cao Viễn gọi điện thoại tới, Trần Tây An ấn nghe: “A lô, sếp Cao ạ.”
Tiền Tâm Nhất:
Trần Tây An điềm đạm như vậy cũng cảm thấy xấu vô cùng, khóe miệng nhếch lên nhưng không cười ra tiếng.
– Còn giả vờ bí mật, tốt nhất là anh nên cho vào trong áo vest mà gõ chữ, cẩn thận tôi bất cẩn lại nhìn thấy đấy.
[Anh Trần – Kết cấu]: Vậy thì cậu hỏi chú ấy, hỏi chú ấy có đi không.

Nếu chú ấy nói không đi, vậy thì cậu nói “thầy cháu và kỹ sư Trần cũng không đi”.

Nếu chú ấy nói đi, cậu nói luôn “nếu như thầy cháu và kỹ sư Trần đi thì tốt biết mấy”, có lẽ vậy cũng đủ rồi.
Một tin nhắn tới làm sáng màn hình, Trần Tây An liếc mắt nhìn, nhét điện thoại vào trong túi:
– Không cần, nói xong rồi.
– Đi đi, tôi muốn đi, học trò của cậu cũng rất mong cậu đi đấy.
Gần mười một giờ, Cao Viễn gọi điện thoại tới, Trần Tây An ấn nghe: “A lô, sếp Cao ạ.”
Vừa mới tới làm việc đã bận, còn bận tới mức đồng nghiệp đi du lịch còn mình tới công trường, Cao Viễn sợ Trần Tây An không thoải mái cho nên đã gọi điện thoại cho hắn ngay khi rời khỏi chỗ ngồi của Triệu Đông Văn: “Tây An, cậu và Tâm Nhất tới công trường Greenland à.

Vương Nhất Phong đúng thật là, hôm nào kéo không được mà nhất định phải là hôm nay?”
– Đúng, cao cấp như vậy đấy.
Trần Tây An dừng hai giây, nói: “Chắc bọn cháu không kịp về đâu ạ, bây giờ vẫn còn đang kẹt xe trên đường.”
Giọng tiếc nuối của Cao Viễn truyền ra từ điện thoại: “Vậy phải làm sao bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu đi du lịch chung với phòng, Tâm Nhất cũng thế, chỉ là thí nghiệm rút thép thôi mà cũng cần phải cậu đi cùng à?”
Có lẽ do ông ta thuận miệng nói thành quen rồi.

Trần Tây An nhìn Tiền Tâm Nhất, thầm nghĩ nếu anh mà nghe được câu này chắc chắn sẽ chạnh lòng lắm.

Hắn không muốn Tiền Tâm Nhất nghe ra nội dung trò chuyện của hai người, vì vậy không bảo vệ anh, chỉ cười nói:
[Anh Trần – Kết cấu]: Cho nên cậu bảo không vui, bởi vì thầy cậu không đi, không chỉ vậy, cả anh cũng không đi?
– Không đâu, kỹ sư trưởng của VA cũng tới, đến lúc ấy có lẽ sẽ cần cung cấp một ít số liệu.
Vốn dĩ Cao Viễn còn định để bọn họ làm quen với Trần Nghị Vi trước, kết quả một người không đi, hai người không đi, đến lúc ấy nhỡ đâu Trần Nghị Vi còn tưởng rằng bọn họ có ý kiến với mình thì sao, có lẽ khi làm việc sẽ như sao hỏa đâm vào trái đất mất.
Hết chương 25
Cao Viễn chỉ lo lắng suông: “Đi được thì cứ đi, hoạt động tập thể thiếu người cũng không hay.

Thế này, tôi bảo bọn họ xuất phát muộn hơn, hai cậu cố gắng về sớm một chút.”
[Đẹp trai tới tận chân trời]: Vâng, vâng, vâng, vậy em hỏi, anh ra đề đi QAQ.
Trần Tây An từ chối khéo: “Đương nhiên cháu cũng không muốn bỏ qua phúc lợi của công ty, nhưng có về nhanh đi chăng nữa cũng phải hơn hai giờ.

Huống hồ bọn cháu còn chưa thu dọn đồ đạc gì, để cả xe đợi mỗi hai người cũng không được.


Lần này thì thôi ạ, lần sau chúng cháu sẽ đi.”
Câu đầu tiên của hắn lập tức khéo Cao Viễn rơi vào trạng thái nghi ngờ.

Người làm ông chủ lúc nào cũng nghĩ nhiều hơn bình thường, vừa phải lo lắng lương lậu, vừa phải chăm sóc tâm lý nhân viên.

Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta cảm thấy không nên để Trần Tây An có khúc mắc tâm lý, vì thế ông ta cười nói: “Hay là thế này đi, Tiểu Triệu cứ lải nhải mong hai người đi suốt, Bá Thượng cũng không xa lắm, thôi không cần phải sắp xếp đồ đạc gì nữa đâu, thiếu gì thì cứ mua, tôi thanh toán cho bọn cậu.

Hai cậu làm thí nghiệm xong cứ lái xe của công ty đến đó, thay phiên nhau lái thì chỉ mấy tiếng thôi là tới rồi.”
Tiền Tâm Nhất đang mắng Vương Nhất Phong:
Trần Tây An nhìn Tiền Tâm Nhất, nói với vẻ như bị làm khó: “Chuyện này… cháu không biết Tâm Nhất còn chuyện gì khác cần xử lý không.”
– Đội thi công nhà anh bị ngu hết cả à? Để thêm tí thép ra thì mất mấy đồng tiền.

Tiết kiệm cái gì, biến cấp hai của em thành cấp ba mất rồi, đến lúc ấy nghiệm thu không qua, phải rút thép sau đó buộc lại tốn gấp mấy trăm lần vậy mà còn tiết với chả kiệm! Có mù cũng nhìn ra chỗ các anh tiết kiệm tiền, sau này đừng…
Cao Viễn không khách sáo với Tiền Tâm Nhất như vậy: “Có chuyện gì mà nhất định phải làm vào mấy ngày này, đưa điện thoại cho cậu ấy để tôi nói chuyện.”
Hôm nay phải làm thí nghiệm rút thép dùng cho làn váy rộng của nhà Vương Nhất Phong.

Bản thép mạ kẽm cao bằng nửa người gắn trên bê tông, quả là ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm.
Tiền Tâm Nhất nghe ra là Cao Viễn gọi tới, thực ra anh cũng đang chống tay trên vô lăng nhìn Trần Tây An gọi điện thoại.

Trần Tây An nói giọng ba phải: “Cậu ấy đang lái xe, cháu hiểu ý của chú rồi ạ, cháu sẽ chuyển lời, vâng ạ, chào chú.”
Nếu không phải vì anh thì bây giờ Trần Tây An đã ăn trưa xong và chuẩn bị xuất phát rồi, Tiền Tâm Nhất nghe vậy cũng thấy áy náy, lập tức thỏa hiệp.
Tiền Tâm Nhất ngáp một cái, lười biếng hỏi hắn:
– Chú Cao hả, lại dặn dò chuyện gì vậy?
Trần Tây An dừng hai giây, nói: “Chắc bọn cháu không kịp về đâu ạ, bây giờ vẫn còn đang kẹt xe trên đường.”
Trần Tây An:
Vương Nhất Phong biết mình đuối lý, cũng không dám nhìn lên tường nhiều thêm một cái, thẹn quá hóa giận vươn tay đấm anh:
– Dặn chúng ta làm thí nghiệm xong thì tự lái xe đi du lịch, chú ấy sẽ chi toàn bộ tiền quần áo, ăn uống, nghỉ ngơi.
– Còn giả vờ bí mật, tốt nhất là anh nên cho vào trong áo vest mà gõ chữ, cẩn thận tôi bất cẩn lại nhìn thấy đấy.
[Đẹp trai tới tận chân trời]: Hỏi thì thầy em sẽ đi sao TAT.

Câu hỏi gì mà thần thánh vậy?
Vắt cổ chày cũng ra được nước ư? Tiền Tâm Nhất giật mình kinh ngạc:
– Cao cấp vậy sao?
Trần Tây An bật cười:
– Đúng, cao cấp như vậy đấy.
Tiền Tâm Nhất không cảm kích:
Tiền Tâm Nhất khó hiểu:
– Cao cấp vậy tôi cũng lười đi, còn mệt gấp đôi đi làm đấy, anh có tin không.
Một tin nhắn tới làm sáng màn hình, Trần Tây An liếc mắt nhìn, nhét điện thoại vào trong túi:
Trần Tây An khuyên bảo:
Cao Viễn chỉ lo lắng suông: “Đi được thì cứ đi, hoạt động tập thể thiếu người cũng không hay.

Thế này, tôi bảo bọn họ xuất phát muộn hơn, hai cậu cố gắng về sớm một chút.”
– Đi đi, tôi muốn đi, học trò của cậu cũng rất mong cậu đi đấy.
Nếu không phải vì anh thì bây giờ Trần Tây An đã ăn trưa xong và chuẩn bị xuất phát rồi, Tiền Tâm Nhất nghe vậy cũng thấy áy náy, lập tức thỏa hiệp.
Kiến trúc có đẹp đến đâu thì bộ phận trung tâm đều giống nhau.

Cốt thép, xi măng, bê tông, nhìn từ xa trông bụi mù, đến gần thì thảm không nỡ nhìn thẳng.
[Đẹp trai tới tận chân trời]: orz Không đâu, vâng thưa anh *Chu môi x 3*
– Chú Cao hả, lại dặn dò chuyện gì vậy?
Hôm nay phải làm thí nghiệm rút thép dùng cho làn váy rộng của nhà Vương Nhất Phong.

Bản thép mạ kẽm cao bằng nửa người gắn trên bê tông, quả là ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm.
***
Kể từ lúc bước vào cửa xếp sắt của công trường, Tiền Tâm Nhất đã bắt đầu cười.

Nhìn thấy Vương Nhất Phong đội mũ bảo hộ đứng bên dưới thiết bị thí nghiệm thì càng cười không dừng được.
[Anh Trần – Kết cấu]: Sếp Cao sẽ nói với cậu.
Vương Nhất Phong biết mình đuối lý, cũng không dám nhìn lên tường nhiều thêm một cái, thẹn quá hóa giận vươn tay đấm anh:

– Cười cái khỉ gì, nếu như chú phát hiện ra sớm thì mắt anh đây đã chẳng phải chịu tội thế này.

Xấu sắp mù mắt rồi.

Nhanh lên, rút xong thì treo nó lên tường cho anh, nhìn mà đau lòng!
Tiền Tâm Nhất đẩy anh ta qua một bên:
– Đây chẳng phải họa do làn váy rộng của anh gây nên sao?
– Cao cấp vậy sao?
Trần Tây An điềm đạm như vậy cũng cảm thấy xấu vô cùng, khóe miệng nhếch lên nhưng không cười ra tiếng.
– Dặn chúng ta làm thí nghiệm xong thì tự lái xe đi du lịch, chú ấy sẽ chi toàn bộ tiền quần áo, ăn uống, nghỉ ngơi.
[Đẹp trai tới tận chân trời]: orz Anh đang nói gì đấy, câu hỏi này có tác dụng gì???
Chẳng bao lâu kỹ sư trưởng của VA và đội ngũ thí nghiệm của đơn vị thi công cũng lục tục vào vị trí.

Một đám người đội mũ bảo hộ, đứng dưới bóng râm của công trình nhìn đội công nhân trèo lên giàn giáo, đặt kích và lực kế, mở thiết bị ra làm thí nghiệm nhổ thép, cho tới khi dầm biên nứt ra mới làm thí nghiệm thứ hai.
Thí nghiệm nhổ thép diễn ra rất nhanh, sau đó một người viết lại số liệu, ngồi xổm dưới đất bắt đầu ấn máy tính dựa trên bảng công thức.

Lo lắng của Trần Tây An là thật, quả nhiên bên VA đã hỏi bọn họ về độ đáng tin và giá trị của số liệu thí nghiệm trên lý thuyết.

Trần Tây An mở laptop đưa ra bảng công thức mà mình thường hay dùng, điền vào để tính.
Viết viết tính tính qua hơn một tiếng đồng hồ, Tiền Tâm Nhất không có việc gì làm bèn theo Vương Nhất Phong đi dạo công trường, xem kết cấu dự án.

Xem đây xem kia rồi còn lên giàn giáo treo xem kết cấu mái nhà.

Vương Nhất Phong bảo anh nhìn giúp xem khoảng cách giữa cột thu lôi trên tường bao sân thượng có lớn quá hay không.
– Không nứt, gió trên mái nóc nhà rất lớn, cậu ngồi đó nguy hiểm lắm.
Tường bao sân thượng của dự án thuộc Greenland có dạng vòng tròn đồng tâm, tương lai sẽ trải tấm nhôm xuyên lỗ tròn trên hành lang ở giữa, thoạt nhìn giống như một chiếc vòng với rất nhiều tạo hình.
Tiền Tâm Nhất ngáp một cái, lười biếng hỏi hắn:
Trần Tây An tính toán xong đến tìm anh, vừa lên giàn giáo treo đã thấy anh ngồi bên một mặt tường bao nói chuyện với Vương Nhất Phong, tay ôm cột thu lôi chính, mái tóc bị gió thổi tung bay.
Gió thổi ở tầng cao rất mạnh, nó lướt qua lưng Trần Tây An như có một bàn tay vô hình đẩy hắn loạng choạng.

Cách đó không xa, vạt áo của Tiền Tâm Nhất cũng tung bay, cảm giác nghẹt thở bất chợt bao trùm lấy Trần Tây An.

Hình bóng của một người rơi xuống lướt qua đầu hắn, sắc mặt hắn trắng bệch, gọi thất thanh:
– Tiền Tâm Nhất, xuống đây…
Tiền Tâm Nhất đang mắng Vương Nhất Phong:
[Đẹp trai tới tận chân trời]: Sếp Cao không biết hai anh không đi ạ?
– Đội thi công nhà anh bị ngu hết cả à? Để thêm tí thép ra thì mất mấy đồng tiền.

Tiết kiệm cái gì, biến cấp hai của em thành cấp ba mất rồi, đến lúc ấy nghiệm thu không qua, phải rút thép sau đó buộc lại tốn gấp mấy trăm lần vậy mà còn tiết với chả kiệm! Có mù cũng nhìn ra chỗ các anh tiết kiệm tiền, sau này đừng…
– Kỹ sư trưởng của VA mắng anh à?
Sau đó anh nghe thấy tiếng Trần Tây An gọi mình, giọng của hắn nghe có vẻ rất… hoảng hốt.
Tiền Tâm Nhất đứng dậy, nhìn thấy Trần Tây An chạy tới từ phía sau tấm tường bao sân thượng đầu tiên, khẽ vươn tay ấn lên trên rồi rụt về như bị bỏng.

Hắn đứng đó, chỉ lộ ra nửa người, biểu cảm kỳ quái, lại gọi anh xuống thêm lần nữa.
Tiền Tâm Nhất còn tưởng rằng thép cấy bên dưới đã xử lý xong rồi, vội vàng nhảy xuống khỏi đầu tường bao sân thượng, vừa chạy vừa hỏi:
Tiền Tâm Nhất còn tưởng rằng thép cấy bên dưới đã xử lý xong rồi, vội vàng nhảy xuống khỏi đầu tường bao sân thượng, vừa chạy vừa hỏi:
– Sao rồi? Nứt rồi hả?
Cách một bức tường, Trần Tây An nắm chặt cánh tay xắn áo sơ mi của anh, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Tiền Tâm Nhất sững sờ, bấy giờ mới phát hiện sắc mặt hắn vô cùng khó coi, vì thế mới trèo từ bờ tường bên kia qua đây:
– Kỹ sư trưởng của VA mắng anh à?
Cuối cùng Trần Tây An cũng định thần lại, phát hiện mình vừa mới mất khống chế cảm xúc bèn cúi xuống lắc đầu nói:
– Không nứt, gió trên mái nóc nhà rất lớn, cậu ngồi đó nguy hiểm lắm.
Tiền Tâm Nhất khó hiểu:
– Đâu có, bên ngoài tường vẫn có sân nữa mà, anh quên rồi à?
Vắt cổ chày cũng ra được nước ư? Tiền Tâm Nhất giật mình kinh ngạc:
Trần Tây An nhất thời cảm thấy trái tim chết lặng, cứ nhìn thấy tường bao sân thượng là hắn chẳng thể suy nghĩ được điều gì.
– Cao cấp vậy tôi cũng lười đi, còn mệt gấp đôi đi làm đấy, anh có tin không.[Anh Trần – Kết cấu]: Sau khi trả lời xong câu hỏi ấy, sếp Cao  sẽ hỏi cậu có vui khi được đi du lịch không.Hết chương 25.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận