Sau khi tạm biệt Đường Kiệt và các đồng nghiệp khác, Phương Diệc Dược bảo Thẩm Tông: ” Tôi đưa anh về.
“
Thẩm Tông gật đầu, sau đó cùng hắn bước nhanh vào xe.
Vừa ngồi vững Phương Diệc Dược liền khởi động xe, nóng lòng đi khỏi cái nơi thị phi này.
Hắn cũng không muốn tí nữa phải đại chiến đụng xe điện với con ma men họ Từ kia.
Mười phút sau Phương Diệc Dược đã đến bãi đậu xe của khu nhà Thẩm Tông.
Xung quanh yên tĩnh, hai người trên xe cũng yên lặng, Thẩm Tông không xuống xe mà quay ra nhìn Phương Diệc Dược,
Phương Diệc Dược ngó lại Thẩm tông, hai người cứ mắt to mắt nhỏ trừng nhau như vậy một hồi.
Sau đó đồng thời bật cười.
” Ha ha ha tên Từ Phong kia đúng là ngu ngốc hahaha..” Phương Diệc Dược ôm bụng cười nói: “Uống say còn tới gây sợ, mẹ nhà hắn đúng là đáng đời.”
Thẩm Tông cũng cười nhưng không khoa trương như Phương Diệc Dược, vẫn như cũ là nụ cười ôn nhu cùng đôi mắt cười: “Hắn lần này rất quá đáng, anh không nhịn được nữa nên mới đẩy tháp rượu vào người hắn.”
“Làm không tệ.” Phương Diệc Dược vỗ vỗ vai Thẩm Tông, ” Nếu không thì không biết tôi sẽ phải nhẫn nhịn hắn trong bao lâu nữa đây.”
Hành động giải vây này của Thẩm Tông rất khéo léo, bởi vì bản thân anh không phải người trong công ty, cộng với việc anh không tỏ ra quá thân mật với Phương Diệc Dược, góp vào vừa khéo đáp trả được Từ Phong mà không tạo nên ảnh hưởng gì lớn.
“Anh có thể giúp được Diệc Dược là tốt rồi, những cái này không tính là gì.” Thẩm Tông được Phương Diệc Dược cảm ơn mà vừa mừng vừa sợ, ngượng ngùng đáp lời.
“Nhìn không ra anh là người hai mặt như vậy nha họ Thẩm, ” Phương Diệc Dược nheo mắt, “Tôi nói, có phải anh đang chuẩn bị ngày nào đó hại tôi không đấy?”
Thẩm Tông sững sờ, nghiêm mặt, trắng bệch nói: “Em còn nghi ngờ anh sao? Anh thật sự chỉ là thích em, không có ác ý cùng mục đích nào khác, thật mà… Em biết không, vừa nãy anh thấy tên kia nói em như vậy, anh rất tức giận, rất khó chịu…” Nói đến đây, hai tay đặt trên dây an toàn của anh run rẩy, “Anh rất… rất muốn nện thẳng chai rượu lên đầu hắn, nhưng anh biết nếu làm vậy sẽ càng hỏng bét, sẽ càng bất lợi cho em… Nên, nên anh liền nghĩ ra biện pháp kia…Diệc Dược, anh thật sự muốn giúp em…Em đừng nghi ngờ anh được không?”
Hắn liên tiếp nói mấy từ “Thật sự”, mặt từ màu hồng hào ban đầu dần dần xám xịt như tro tàn, biểu cảm sợ hãi, diễn viên giỏi nhất cũng không có khả năng đóng được.
Này không phải là diễn mà là thực sự có bệnh thần kinh, Phương Diệc Dược nghĩ thầm.
Kỳ quái là hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, đối với sự cố chấp của Thẩm Tông hắn ngược lại tràn đầy hứng thú, phấn khởi, nguyên nhân có thể là do đối tượng cố chấp theo đuổi của đối phương là mình, vừa vặn thỏa mãn tâm lý tự phụ cho mình là nhất của hắn.
Thẩm Tông thì vẫn đang lẩm bẩm, lặp đi lặp lại “thật sự thích em” không ngừng như làm phép, càng niệm nhiều hiệu quả càng tốt: “Diệc Dược, em đừng nghi ngờ anh nữa…Anh xin em…Anh thật sự chỉ muốn giúp em, chỉ cần em muốn, bảo anh làm gì cũng được…Thật mà…”
“Làm gì cũng được? Đây là chính anh nói nhé.” Phương Diệc Dược cười gian.
“Đúng, là anh nói.” Thẩm Tông trả lời ngay lập tức, tốc độ ngang bằng tốc độ trả lời sĩ quan của binh sĩ.
Biểu cảm anh dũng hi sinh cộng thêm đôi mắt to tròn đen láy kia khiến Phương Diệc Dược tí nữa thì không nhịn cười được.”
“Vậy thì tốt, anh qua đây, ngồi xổm lên, ” Phương Diệc Dược chỉ chỉ gầm xe dưới chân mình, chính là chỗ để chân nhỏ hẹp chỉ có thể nhét vừa một chú chó của ghế lái, “Khẩu giao cho tôi”
Thẩm Tông choáng váng, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của Phương Diệc Dược, phản ứng được sau vừa mừng vừa sợ nói: “Diệc Dược, em muốn anh khẩu giao cho em sao? Những chỗ ngồi đó nhỏ quá.”
“Yên tâm, chật nhưng không chết được.”
Thẩm Tông lập tức vui vẻ, bởi vì quá hưng phấn nên không cẩn thận đập đầu vào trần xe, đâu đến kêu “ôi” một tiếng.
“Ngu ngốc, nhanh lên.” Phương Diệc Dược cười nhạo.
Thẩm Tông cẩn thận từng li từng tí bước vào giữa hai chân Phương Diệc Dược, cong như con tôm khom người ngồi lọt thỏm trong cái không gian chỉ đủ cho một con chó kia.
Hắn quỳ trên mặt đất, cúi đầu khom lưng, mặt đụng đụng hông Phương Diệc Dược.
Toàn bộ quá trình Thẩm Tông đều rất cẩn thận, như sợ giày mình làm bẩn quần Phương Diệc Dược hoặc làm đau hắn.
“Hô, xong rồi.” Thẩm Tổng thở phào một cái sau khi điều chỉnh tốt tư thế, sau đó hướng phương Diệc Dược cười dịu dàng, hai má ửng đỏ vì hưng phấn.
Phương Diệc Dược sững sờ, trong lòng mắng thầm mẹ nó, mình thế mà chỉ ngắm anh ta đã cứng.
Thẩm Tông bắt tay vào việc, hắn kéo khóa quần Phương Diệc Dược, êm ái moi em trai Phương ra, ngắm dương vật to lớn bằng ánh mắt quỳ bái đói khát.
“Nhìn cái gì, ngậm vào nhanh lên.” Phương Diệc Dược đá đá cái mông thẩm tông, thúc giục.
Cái mông Thẩm Tông bị hắn đá run lên, anh xích lại gần côn thịt đang biến lớn, lè lưỡi liếm.
Anh thành kính mà liếm, chăm chú như đang hầu hạ thánh vật của Thượng Đế, đầu lưỡi phiếm hồng liếm quanh quy đầu của Phương Diệc Dược khiến nó dính đầy nước miếng.
Một lát sau anh dần dần ngậm sâu dương vật vào miệng, miệng há càng lúc càng lớn, như là sợ răng mình làm đau bảo bối này.
Phương Diệc Dược cảm thấy cực kì thoải mái, hắn tựa lưng vào ghế hưởng thụ Thẩm Tông phục vụ, lại còn khoa trương nghịch điện thoại.
“Sâu thêm nữa, vẫn còn một phần ở ngoài đây này.” Hắn giục Thẩm Tông.
“Ô…ưm…” Thẩm tông nói không ra lời, chỉ có thể cố gắng há miệng to hơn để ngậm sâu dương vật to lớn hơn cỡ thường của Phương Diệc Dược, mặc dù cố tới mức hai má đỏ bừng lên nhưng anh vẫn không quên liên tục đảo đầu lười nóng bỏng đảo quanh quy đầu dương vật.
“Thật mẹ nó dễ chịu.” Phương Diệc Dược nhắm mắt hưởng thụ cảm thán.
Nhận được sự cổ vũ của hắn Thẩm Tông kích động tăng nhanh tốc độ đảo lưỡi, đồng thời còn chủ động di chuyển miệng lưỡi mô phòng tư thế quan hệ, làm cho dương vật ra ra vào vào miệng mình.
“Móa, anh thật biết chơi nha..” Phương Diệc Dược sướng đến kêu lên, hắn bị trêu chọc đến hưng phấn, hắn nắm tóc thẩm Tông, dùng sức đâm mạnh vào yết hầu Thẩm Tông.
” Ô a…Ô…!” Thẩm Tông không kịp chuẩn bị bị quy đầu đâm sâu vào họng, nước mắt sinh lý chảy ra.
Phương Diệc Dược níu lấy đầu anh rút ra cắm vào khoang miệng nóng bỏng, mạnh mẽ đâm vào vòm họng chật hẹp, gương mặt Thẩm Tông đỏ ửng, miệng há hết cỡ, ô a nghẹn ngào một câu cũng không nói được, hai mắt mở to, nước mắt chảy dài, miệng bị Phương Diệc Dược va chạm gần trăm lần, đến lúc miệng anh tê dại, sắp không chịu được nữa mới dừng lại.
“Há miệng, đừng cắn chặt như vậy!” Phương Diệc Dược đá đá eo Thẩm Tông, nhìn nước mắt anh chảy đầy mặt, thậm chí chảy lên dương vật của mình, hắn cảm thấy khoái cảm chạy dọc toàn thân, tốc độ cắm rút của hắn tăng nhanh.
Hắn bắn hết vào miệng đối phương, Thẩm Tông bị sặc, ho khan, mặt đỏ như cà chua chín.
“Ô — Khụ khụ khụ…”
Phương Diệc Dược kéo lại khóa quần, bật điều hòa, chân hắn lấp tức mát lạnh.
“Thật, thật là lạnh a Diệc Dược…” Thẩm Tông run run nói.
“Lạnh? Vừa rồi anh chưa bị nóng chết à?”
“Hả? Không nóng.” Thẩm Tông lắc đầu, mỉm cười nhu hòa nhìn hắn, khóe miệng còn vương tinh dịch của Phương Diệc Dược.
ĐM, Phương Diệc Dược chửi thầm, cảm giác tiểu đệ của mình vừa bắn xong lại cứng, “Con mẹ nó anh đứng lên cho tôi.”
Thẩm Tông vội vàng chui ra khỏi chỗ để chân, động tác đứng dậy khiến mặt anh kề sát với mặt Phương Diệc Dược, Phương Diệc Dược nhìn đôi môi ẩm ướt tinh dịch xích lại gần mình, nhịn không được kéo áo Thẩm Tông xuống cắn lên.
“Diệc Dược? Ô…” Thẩm Tông được hôn cảm thấy bất ngờ cùng sung sướng, hai tay kích động đến phát run, anh nhẹ nhàng cẩn thận dựa vào vai Phương Diệc Dược, ra sức phối hợp bằng kĩ thuật hôn nát đến không thể nát hơn của mình, cố gắng học Phương Diệc Dược dùng đầu lưỡi lấy lòng hắn.
Sau khi nụ hôn nóng bỏng kịch liệt kết thúc, Phương Diệc Dược buông Thẩm Tông đang đầu váng mắt hoa ra, hất hàm ra lệnh: “Xoay cái mông lại đây, tôi muốn chịch anh.”
“Được được…” Thẩm Tông cười vui sướng, đôi mắt lấp lánh tinh hà.
Chỗ Phương Diệc Dược đỗ xe vừa vặn đối diện vách tường, vị trí này khiến người đi qua rất khó nhìn thấy mọi việc xảy ra trong xe.
Hơn nữa vừa rồi Thẩm Tông phục vụ hắn khiến hắn thấy rất sướng, vì thế Phương Diệc Dược quyết định chơi thử trên xe một lần, để Thẩm Tông tiếp tục phát huy tinh thần phục vụ mà hầu hạ hắn.
Tuy nhiên tưởng tượng và thực tế khác xa.
Thẩm Tông ngồi trên đùi Phương Diệc Dược quay lưng về phía hắn, nắm lấy dương vật cố gắng chen vào hậu huyệt của mình, cái lỗ bé nhỏ cố gắng phun ra nuốt vào dương vật to lớn.
Mặt anh đỏ bừng, vòng eo nhỏ nhắn run rẩy, động tác từ ăn khớp đến đứt quãng, tiếng thở dốc to dần, át cả tiếng va chạm ma sát của cơ thể.
“Họ Thẩm! Thể lực anh kém thế thôi à? Nhún nhanh lên? ” Phương Diệc Dược câm nín nhìn Thẩm Tông trên người mình, ” Mẹ nó với cái tốc độ này phải đến khuya tôi mới bắn ra được mất.”
” Ôi, anh xin lỗi Diệc Dược…Anh hơi mệt…A….Anh, anh sẽ cố gắng a…A…” Thẩm Tông vừa nói vừa tăng nhanh tốc độ, những chỉ được một lúc lại thở hồng hộc chậm lại.
” Chơi snooker thì tốn bao nhiêu sức mà mệt? Cố mà nhún nhanh như lúc anh bị tôi đuổi phải chạy trốn nghe chưa!” Phương Diệc Dược nhéo mạnh cái mông trắng bóng của anh, tức giận nói.
“Ưm…Được, được…” Thẩm Tông vâng lời bắt đầu phát huy tiềm năng, mặc dù chân, eo vẫn đang run không ngừng nhưng vẫn vịn lấy bánh lái, cong mông lên xuống, chổng mông lên cho Phương Diệc Dược dễ dàng chịch mình.
Phương Diệc Dược thấy hắn gắng sức cũng thương thương, thế là duỗi tay vuốt ve hai điểm mẫn cảm trên ngực Thẩm Tông, cổ vũ anh thêm tí sức.
Không ngờ Thẩm Tông bị hắn trêu như thế liền mềm nhũn, rên rỉ liên tục, run rẩy cầu xin tha thứ: “Ô…Ưm…Không được, Diệc Dược em đừng vuốt nữa, anh…anh sắp không chịu nổi…A…”
Anh vừa nói xong lỗ đít liền cắn chặt dương vật to dài của Phương Diệc Dược, gập lưng, mồ hôi thấm ướt áo sơ mi trắng, phía trước thẳng tắp bắn ra, một phần tinh dịch còn văng lên bánh lái, sau đó cả người mềm oặt co quắp trong ngực Phương Diệc Dược.
“Họ Thẩm anh cố ý?”
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi!” Thẩm Tông thở hồng hộc xin lỗi, tay chân luống cuống tìm khăn tay: “Không, không phải anh cố ý đâu…Anh lau sạch cho em…”
“Tôi không nói việc này,” Phương Diệc Dược niết eo anh: “Con mẹ nó anh bắn trước để làm gì, tôi bảo anh nhún mạnh lên cơ mà.”
“Thật xin lỗi…Anh, hô…mệt lắm rồi, anh xin lỗi Diệc Dược…” Thẩm Tông áy náy quay đầu, trán ngưng một tầng mồ hôi, “Hôm qua anh phải trực ca đêm, nửa đêm còn phải giải phẫu cho một con gấu xám, mãi đến dáng mới được về nhà… Cho nên, nên…”
“Thế sao không nói sớm?” Phương Diệc Dược lườm anh, hai tay hắn nắm eo Thẩm Tông, xoay người anh lại hung ác đè xuống, côn thịt một lần nữa đâm thẳng vào tiểu huyệt vẫn đang ướt nhẹp: “Được rồi, lần này tôi tới, xem như là thưởng cho biểu hiện của anh hôm nay.”
” A a…” Dương vật đột nhiên tiến vào khiến Thẩm Tông sợ đến hét ầm lên, sau đó sướng đến rên rỉ liên tục, căn bản không kịp để ý đến câu nói ban thưởng của Phương Diệc Dược, anh đắm chìm trong khoái cảm mà Phương Diệc Dược mang tới.
Thẩm Tông dâm đãng khiến Phương Diệc Dược rất hưng phấn, tay hắn chuyển từ eo Thẩm Tông sang cặp mông bóng loáng, hết bóp lại vò, nhéo, đồng thời không quên hung hăng chà đạp cửa mình mềm mại ẩm ướt kia, mỗi lần hắn đều dập mạnh, rút ra gần hết rồi cắm vào lút cán.
Phương Diệc Dược trước nay tràn đầy sinh lực, hắn luôn thích làm tình dữ dội, làm đến mức Thẩm Tông không thể chống cự, từ thân đến tâm đều bị hắn hoàn toàn chinh phục.
“Thật, thật to …A ha….Diệc Dược….Thật, ưm…Lợi hại…Mạnh nữa…A a..!”
“Nói thừa, cũng không nghĩ xem vừa nãy mình lề mề chậm chạp như nào.” Phương Diệc Dược vừa thở dốc vừa đắc ý cười.
” Ưm, thật tuyệt, thật sướng a….Diệc Dược….Anh muốn…Muốn bắn…!”
Phương Diệc Dược cũng không nhịn được nữa, hắn ra vào thêm mấy chục lần nữa rồi bắn hết tinh dịch vào trong, hắn tựa đầu vào vai Thẩm Tông, hưởng thụ khoái cảm được thành ruột ấm nóng chặt chẽ bao bọc.
Thẩm Tông lại bắn thêm một lần, cả người mềm yếu dựa người vào ngực Phương Diệc Dược, anh ngắm nhìn hắn, mắt to rưng rưng ngắm nhìn người đàn ông mà anh yêu điên cuồng, ánh mắt tản ra khí chất thanh tịnh động lòng người của xử nữ.
“Diệc Dược hôn anh đi…”
“Muốn hôn thì hôn đi, lảm nhảm nhiều vậy làm gì?”
“Em không thấy như vậy rất lãng mạn à?”
“Bệnh tâm thần.” Phương Diệc Dược trừng mắt nhìn hắn, “Không cho hôn nữa.”
“Đừng mà…” Thẩm Tông gấp gáp, tranh thủ tiến tới lấy lòng cọ cọ bờ môi Phương Diệc Dược, đến lúc hắn cảm thấy hài lòng mới được hắn hôn lại như ý nguyện.
Hai người dây dưa một lúc trên xe, đến lúc Phương Diệc Dược kéo đầu của Thẩm Tông ra mới dứt, Thẩm Tông lưu luyến tách ra, bò về ghế lại phụ mặc quần áo.
“Anh giúp em lau sạch chỗ này nhé Diệc Dược…Thật có lỗi, làm nó bẩn thành như này, chờ anh về nhà lấy vài cái khăn ra lau được không?”
“Không cần, tôi có nước lau chuyên dụng rồi.” Phương Diệc Dược tắt điều hòa xe, mở cửa sổ, nhìn đồng hồ nói, “Tôi có việc rồi, anh vào nhà đi, có thời gian gặp sau.”
” Vậy được rồi, ” Thẩm Tông thất vọng: “Anh đang định hỏi em có thời gian không, lên nhà anh ngồi chơi một lúc.”
” Anh về nhà ngủ đi, ” Phương Diệc Dược nghiêng mặt nhìn hắn, ” Để lần sau lúc làm tình không yếu xìu như cọng bún nữa.”
Thẩm Tông sững sờ, sau đó vui vẻ cười lên: “Hóa ra là em quan tâm anh à Diệc Dược, anh cảm thấy mình càng ngày càng thích em.”
Phương Diệc Dược im lặng.
“Đúng rồi Diệc Dược, em chờ anh một lát đã, anh vào nhà lấy cho em cái này, chỉ mất hai phút thôi!” Thẩm Tông nhớ ra cái gì đó, không đợi Phương Diệc Dược trả lời liền lao đi.
“Diệc Dược, ăn lê rất bổ phổi, anh biết lúc em gặp ác lực hay có thói quen hút thuốc lá, nhưng thói quen này không tốt cho cơ thể, em nên cai dần đi, cũng là suy nghĩ cho Lang Yên nữa nha.”
Phương Diệc Dược thấy anh dịu dàng, chân thành, nhận lấy túi lê: “Cảm ơn.”
Thẩm Tông cười tươi rói, mắt sáng rực vẫy tay tạm biệt Phương Diệc Dược, Phương Diệc Dược đi được một quãng xa rồi, ngó gương chiếu hậu thì vẫn thấy anh đứng đó ngóng mình.
Đây là kẻ kỳ quặc nhất hắn gặp từ lúc chào đời đến nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...