Phòng La Kỳ trọ cách tiệm bánh bao Trần Ký không tính là xa, đi bộ khoảng chừng mười phút; cách sân ga cũng không xa, đi bộ chừng hai mươi phút. La Kỳ buổi sáng đi sớm một chút ra cửa hàng bánh bao sao đó lại đi ra sân ga, tổng cộng cũng phải hơn nửa giờ – tiệm bánh bao cùng sân ga hoàn toàn ngược hướng nhau.
Lão bản của tiệm bánh bao Trần Ký là một đôi vợ chồng trung niên, cùng La Kỳ là đồng hương, bất quá cũng đã sinh sống thật lâu tại cái thành thị này.
Lão bản lão nương đều là dân làm ăn, sau khi La Kỳ mua bánh bao hơn hai lần thì họ liền nhớ rõ diện mão hắn; đến lần thứ sáu hắn đến thì lão bản nương đã vứt bỏ xa cách mà đón tiếp hắn: “Tiểu La tới rồi?”
“Đúng vậy, lão bản nương sớm a.” La Kỳ cười cùng nàng chào hỏi.
“Ôi, sao lại là lão bản nương, là Triệu tỷ!”
Lão bản nương của Trần Ký trước giờ ít nhiều có điểm quen thuộc, chỉ cần rảnh rỗi liền lôi kéo khách nhân trời Nam trời Bắc mà tán gẫu. La Kỳ lần trước mới bị lão bản nương hỏi tên, lần này đã bị nàng gọi là “Tiểu La”. Bất quá, La Kỳ cũng không có chán ghét điều này.
Thành thị nơi này thật lớn, thật xa lạ, có thể nhìn thấy đồng hương ở một nơi gần như thế này, La Kỳ chỉ cảm thấy may mắn.
“Hôm nay vẫn mua rau xanh nấm hương?” Lão bản nương lưu loát thối tiền cho khách, quay đầu lại hỏi La Kỳ.
La Kỳ gật đầu.
Lão bản nương nở nụ cười, trong đó còn mang theo ít nhiều đắc ý: “Hôm nay bánh bao rau xanh nấm hương thiếu, Triệu tỷ đã để lại riêng cho ngươi hai cái. Lão Trần nhà ta còn nói các ngươi trẻ tuổi cuối tuần không có đến mua điểm tâm sáng sớm như vậy, hiện tại thì,” nàng phiêu mắt vô thanh vô tức nhìn trượng phu mình đang cấp bánh bao cho khách, cười đến sung sướng, “Buồn đi!”
Lão bản Trần Kỳ thực chất phác, không thể nói chuyện. Bị lão bản nương giễu cợt cũng không nói gì, chỉ ngẩng đầu đối với La Kỳ cười cười, liền tiếp tục công việc trong tay.
La Kỳ hôm nay quả thật tới không tính là sớm, những người mua sớm một chút hiện tại đều đã lui, bất quá chỉ còn một vài người tản mạn, , những chiếc bàn ăn luôn chật ních vào lúc cao điểm giờ cũng chỉ là những khoảng không. La Kỳ lấy thêm một bát sữa đậu nành ngồi vào trong tiệm, vừa ăn vừa hỏi lão bản nương: “Triệu tỷ cùng Trần ca mở tiệm bánh bao này cũng đã nhiều năm đi?”
“Không phải đã nhiều năm, là hơn mười năm.” Lão bản nương lại tiễn một vị khách, tạm thời nhàn rỗi. Nàng vỗ vỗ ***g hấp, vẻ mặt rất tự hào: “Tiểu La ngươi đừng xem thường cửa hàng ta nhỏ, ta với Trần ca ngươi còn lên cả ti vi đấy!”
Những thực khách bên bàn khác biết việc này cũng cười: “Chính là tiết mục mỹ thực dân gian mấy năm trước, hại cả chúng ta đến ăn bánh bao cũng bị lộ diện.”
“Còn nữa, năm trước khi Tiểu Viễn thi đậu trạng nguyên vào trường cao đẳng cũng có đài truyền hình đến phỏng vấn đấy thôi!” Có người bổ sung.
La Kỳ nghe xong sửng sốt: “Tiểu Viễn?”
“Con ta Trần Viễn.” Lão bản nương nét mặt rạng ngời, lão bản cũng hiện ra vài phần thỏa mãn.
“Tiểu tử Tiểu Viễn kia thật lợi hại! Thi một cái liền đậu trạng nguyên. Nếu tôn tử nhà ta cũng có tiền đồ này ta thật sẽ rất cám ơn trời đất.”
“Lý đại gia, tôn tử nhà ngươi còn đang ở nhà trẻ a…”
…
Những người khác nói cái gì nữa, La Kỳ đã muốn nghe không vào. Tâm tư của hắn đều dừng lại trên người kẻ tên Trần Viễn kia.
Trong tiệm bánh bao có một bức ảnh gia đình lão bản, La Kỳ thật dễ dàng nhìn thấy diện mạo Trần Viễn kia; không phải là một tướng mạo đặc biệt, nhưng khuôn mặt kiên cường, mang theo một đôi mắt kiếng, thoạt nhìn bộ dáng rất trầm ổn.
Niên kỷ của hắn tựa hồ cũng quỷ không sai biệt lắm, trực giác La Kỳ mạch bảo hắn hẳn là biết thân phận của quỷ.
“Tên kia thích bánh bao Trần Ký như vậy, hẳn cũng là khách quen nơi này đi?”
Cân nhắc như vậy, La Kỳ nghĩ trước hết nên hỏi lão bản lão bản nương. Nhưng trong tiệm bánh bao mọi người đang hưng trí bừng bừng đàm luận về vấn đề giáo dục con trẻ, cũng đã đem đề tài này thành câu chuyện đàm luận duy nhất.
La Kỳ không phải là người giỏi về giao tiếp, hơn nữa cũng không tốt chen vào lúc người khác đang nhiệt tình thảo luận mà chuyển đề tài. Vì thế sau vài lần muốn nói lại thôi, hắn đành ứ nghẹn mà cúi đầu ăn bánh bao uống sữa đậu nàng: hôm nay không có thành quả, thì còn có ngày mai.
Bất quá, kỹ xảo nói chuyện cũng không phải chỉ qua một buổi tối là có thể nâng cao.
Những lời này đồng nghĩa với việc: ngày hôm sau La Kỳ vẫn như cũ không có thu hoạch gì.
Lão bản nương tiệm bánh bao cùng với hàng xóm láng giềng rõ ràng công phu tám chuyện cao hơn La Kỳ nhiều lắm, mặc dù lần này La Kỳ rốt cuộc đã vẫn dụng hết mọi thứ để cất câu hỏi “Trước kia sân ga có phải hay không đã xảy ra chuyện gì a?”, cũng bởi vì âm lượng không bằng các vị đại thẩm mà đã bị xem nhẹ.
Điều càng làm cho La Kỳ nhức đầu chính là, hôm nay đến tiệm bánh bao không ít người cư nhiên đều là bà mối. Sau khi tám chuyện ngồi lê đôi mách xong, nhóm đại thẩm này bệnh nghề nghiệp moi ra từ La Kỳ đầu đủ tuổi tác, quê quán, chức nghiệp, cũng tích cực có ý định làm bà mối cho hắn.
Kết quả sau khi bị một đám bà mối chà đạp chính là, La Kỳ chạy trối chết, cũng lưu lại di chứng sau này trước khi đến Trần Ký phải do thám tình hình quân địch kỹ càng.
Con đường Trần Ký không dễ dàng, La Kỳ quyết định trước vẫn nên đi tìm quỷ sân ga nói chuyện.
“Trần Viễn?” Quỷ kỳ quái nhìn hắn, “Đó là ai?”
“Chính là đứa con của lão bản tiệm bánh bao Trần Ký.” La Kỳ che miệng hàm hàm hồ hồ nói, “Năm trước người này đậu trạng nguyên vào trường cao đẳng.”
“Không nhớ rõ.” Quỷ nhún vai, “Ngươi đột nhiên hỏi cái này để làm gì?”
La Kỳ nói quanh co: “Ngươi không phải nghĩ không ra mình là ai sao…”
“Cho nên ngươi nghĩ muốn giúp ta nhớ lại?” Quỷ vui vẻ. Hắn vòng quanh bên người La Kỳ hai vòng, đôi mắt đen láy trong suốt nhìn thẳng La Kỳ: “Ngươi tên là gì?”
La Kỳ sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ đến mình quả thật không có nói qua tên mình cho hắn: “Ta gọi là La Kỳ, Kỳ của cờ vây.”
“Là La Kỳ đi? Ngươi chưa là quỷ, ngươi đương nhiên sẽ không biết – kỳ thật khi là quỷ, nhất là khi ta là quỷ chỗ nào cũng không đi được như thế này, nhớ rõ càng ít càng tốt, việc tự hỏi càng đơn giản càng tốt. Bằng không sớm hay muộn cũng sẽ bị chuyện còn sống bức thành quỷ điên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...