Người kia không trả lời. Cố Phù Du hỏi: "Ngươi tên gì?" Nàng linh cảm rằng người này cũng không phải thân hãm nhà tù từ khi còn bé, hẳn là có tên họ của mình.
Quả nhiên, người kia trầm mặc một lúc sau mới trả lời: "Phong Tuế." Nhìn chằm chằm Cố Phù Du, như là muốn nhìn đến nơi sâu xa trong đôi mắt của nàng: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Cố Phù Du nói: "Ngươi có đáp ứng ta không?"
Phong Tuế nhăn đôi mày rậm lại. Cố Phù Du cười nói: "Ngươi không cần trả lời ta bây giờ, ngươi có một khoảng thời gian để suy nghĩ thật kỹ."
Phong Tuế có nhiều chuyện muốn hỏi nàng, một con Thanh Loan giáng lâm trong đêm trăng quá yêu dị, nói chuyện cũng kỳ quái, mọi thứ dường như ảo mộng. Còn chưa đợi hắn nói gì, Cố Phù Du đã thỏa mãn khẩu vị của mình, tự mình rời đi, hắn chỉ có thể đứng ở một bên phòng giam nhìn bóng lưng nhanh nhẹn của nàng dần dần ẩn vào trong màn đêm.
Cố Phù Du trở về nơi ở, thoát y nghỉ ngơi, nàng không yêu minh tưởng như Chung Mị Sơ, một bên nghỉ ngơi còn phải vừa tu luyện, bây giờ đã thay đổi cơ thể, nàng càng thích yêu duy trì thói quen trước kia, ăn cơm, chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ dậy, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào trong điện, nàng ngồi trên giường ngơ ngác một lúc. Chung Mị Sơ vén màn đi vào, nhìn thấy người trên giường tóc đen tán loạn, ăn mặc trung y trắng ngà, vẻ mặt mờ mịt, như thể chưa tỉnh, tuy là gương mặt không giống nhưng dường như để cho nàng nhìn thấy được Cố Phù Du trước kia, nàng dừng bước, sững sờ tại chỗ.
Cố Phù Du ngồi ôm chăn, lười nhác nhìn thoáng qua Chung Mị Sơ, lại nằm trở lại, kéo chăn lên, cả người chôn ở trong chăn.
Chung Mị Sơ đi tới, ngồi ở mép giường, tay ấn lên nơi phồng lên ở dưới chăn: "Ngươi làm cái gì?" Mang theo ý cười, giọng điệu mềm nhẹ.
"Vạ giường."
"Tả Viên Dung muốn gặp ngươi."
Trong chăn yên tĩnh một lúc, một tiếng rên rỉ đau đớn phát ra, sắc mặt Cố Phù Du không vui, bò dậy mặc y phục trang điểm, thu thập thỏa đáng, đi ra cửa. Chung Mị Sơ đi theo sau nàng. Cố Phù Du tiến lên hai bước, sau đó lui về cạnh cửa, nhìn thị vệ canh giữ ở cạnh cửa.
Nhập Tam nhìn thấy Cố Phù Du lùi lại, trong lòng vô cùng khẩn trương, nửa quỳ trên đất, gọi: "Đại... đại nhân..."
Cố Phù Du quay đầu lại nhìn Chung Mị Sơ. Chung Mị Sơ nói: "Sáng nay lại đây."
Cố Phù Du đánh giá hai mắt Nhập Tam, nói: "Ngẩng đầu lên."
Thân thể Nhập Tam run lên, động tác ngẩng đầu này làm vô cùng gian nan, tựa như có tảng đá ngàn cân đè lên trên đầu, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt của Cố Phù Du thì nhanh chóng cúi đầu xuống, mau lẹ vô cùng.
Cố Phù Du thấy trên cổ nàng đều chảy ra mồ hôi lạnh, nói: "Không dám ngẩng đầu nhìn ta, ta đáng sợ như thế sao, có thể ăn ngươi?"
Nhập Tam nói: "..." Nói cũng không dám nói với nàng.
Chung Mị Sơ nhẹ giọng nói: "Chớ làm khó nàng."
Cố Phù Du lúc này mới cùng Chung Mị Sơ rời đi, trên đường nói với Chung Mị Sơ: "Tỷ thật sự muốn thu nàng làm đồ đệ?"
Chung Mị Sơ chưa lên tiếng. Cố Phù Du nói: "Ta biết tỷ là cảm khái nàng cùng cảnh ngộ tuổi thơ của tỷ tương tự, nhưng nha đầu này tính tình cũng quá mềm yếu, sợ hãi rụt rè, dễ dàng chịu thiệt, người như tỷ, nếu làm sư phụ nàng, khẳng định tính phụ trách đến cùng, sau này sợ không thiếu dọn dẹp cục diện rối rắm cho nàng."
Chung Mị Sơ nói: "Ta trước kia, cũng giống như nàng."
Cố Phù Du nói: "Giống chỗ nào?"
Chung Mị Sơ nói: "Tính tình."
Cố Phù Du bật cười: "Không tin." Chung Mị Sơ nhìn nàng. Cố Phù Du nói với nàng: "Bản tính của Long tộc bá đạo hung ác, khi tỷ còn bé khẳng định là một người nhảy nhót lung tung, giương nanh múa vuốt, được Quý chưởng môn dạy dỗ trở lại mới có Chung Mị Sơ ngày hôm nay."
Chung Mị Sơ im lặng hồi lâu, giọng điệu buồn bã: "Có lẽ đi."
Cố Phù Du há miệng, thầm thở dài một tiếng, Quý chưởng môn là lương sư hiếm có, nàng nhắc tới như vậy, ngược lại là làm cho Chung Mị Sơ nhớ đến y.
Chung Mị Sơ nói: "Nếu ta có thể từ nhảy nhót lung tung, giương nanh múa vuốt trở thành như ngày hôm nay. Có lẽ cũng có thể dạy Nhập Tam từ sợ hãi rụt rè, khiếp nhược thuận theo trở thành nhảy nhót lung tung, giương nanh múa vuốt."
Cố Phù Du cười nói: "Vậy không phải là giống như ta lúc trước sao, càng làm cho tỷ thêm đau đầu."
Chung Mị Sơ nói: "Vậy cũng không xấu."
"..."
Vẻ mặt Cố Phù Du nhu hòa, từ đáy lòng nói: "Chung Mị Sơ, tỷ sẽ là một sư phụ tốt."
Hai người đi đến trước hội đường. Trai tiên sinh đứng dựa vào Viên Sơn ăn trái cây, nàng được hưởng ánh sáng của Cố Phù Du, người của thành Bạch Lộc phục vụ cho nàng đồ ăn thức uống, nàng ở chỗ này vẫn có thể dương dương tự đắc, thấy hai người các nàng, vẫy vẫy tay.
Cố Phù Du đi tới, hỏi: "Tả Viên Dung tìm ta làm gì?"
Trai tiên sinh nói: "Tả thành chủ đang cùng ai thương nghị chuyện liên minh với Tả Thiều Đức."
"Nhanh như vậy?"
Trai tiên sinh trêu chọc nói: "Công lao của ngươi, Cửu Thiên Huyền Nữ. Nhưng cũng đừng vui mừng quá sớm, theo lý thuyết người như Tả Viên Dung, lỗ tai mềm, lắc lư trái phải, trong thành khó đảm bảo rằng không có ai tỉnh táo, không chừng khuyên hai ba câu một chút, hắn liền xoay người đi chỗ khác."
Cố Phù Du đang trầm ngâm. Một đoàn người bước ra khỏi hội đường, tất cả đều y phục ngăn nắp, thanh niên đi đầu mày kiếm nhíu lại, giữa hai lông mày có một rãnh sâu, vẻ mặt mang theo tức giận, khi đi ngang qua ba người bọn họ, thanh niên này liếc xéo, hừ lạnh một tiếng, thấp giọng mắng: "Họa thủy."
Một mạch đi rồi. Một người đi phía sau đưa tay gọi: "Đại ca, đại ca." Bộ dáng có mấy phần tương tự như thanh niên kia, đi tới bên cạnh Cố Phù Du, vẻ mặt có chút kỳ quái, khó chịu thi lễ một cái: "Tiền bối." Đuổi theo thanh niên kia.
Sau đó đoàn người vẻ mặt khác nhau, nhưng nhìn thấy Cố Phù Du, khách khí, trong đó có Tả Di. Cố Phù Du kêu lên: "Tả tu sĩ."
Tả Di đi tới: "Đại nhân có gì phân phó?"
"Hai người dẫn đầu kia là ai?"
"Đó là đại công tử và nhị công tử. Đại công tử tính tình cương liệt, nếu như có chỗ không chu đáo, mong đại nhân bao dung."
Cố Phù Du gật đầu. Tả Viên Dung chỉ có thị thiếp, cũng chưa cưới thê, dưới gối con cháu thành đàn, tuy có trưởng tử nhưng chưa lập thành thiếu thành chủ. Đợi khi người đi hết rồi, Chung Mị Sơ vung tay hạ xuống một đạo kết giới, Trai tiên sinh cười nói: "Hóa ra hai người kia chính là hai huynh đệ Tả Hàn Linh, Tả Bội Huyền mà Tiêu Trung Đình nói. Chẳng trách mắng ngươi họa thủy."
Tả Viên Dung lắc lư không ngừng, ham muốn hưởng lạc. Hai nhi tử này của hắn lại là mạnh mẽ cứng rắn, lập trường kiên định, ủng hộ Tả Nhạc Chi.
Cố Phù Du nhìn về hướng hai người kia rời đi. Trai tiên sinh nói: "Có hai người bọn họ ở đây, sẽ không để cho liên minh thuận lợi tiến hành."
Chung Mị Sơ ý vị thâm trường nói: "Cũng không nhất định phải liên minh."
Cố Phù Du liếc nàng một cái, lập tức rõ ràng, nói với Trai tiên sinh: "Trai tiên sinh, ngươi đi phân phó Tiêu Trung Đình..." Nói như vậy ở bên tai nàng.
Sau khi Trai tiên sinh nghe xong cười nói: "Đuổi hổ nuốt sói?"
Cố Phù Du cười nói: "Sói? Bọn tiểu bối này trong mắt Tả Thiều Đức căn bản không đáng chú ý. Đây là đưa dê vào miệng cọp."
"Được, được. Ta đây liền đi." Trai tiên sinh gọi một tiếng Viên Sơn, Viên Sơn ngoan ngoan cùng đi theo phía sau Trai tiên sinh.
Có Viên Sơn sung làm hộ vệ của Trai tiên sinh, Cố Phù Du cũng không lo lắng cho an nguy của nàng, Tả Viên Dung sai người gọi nàng đi vào, nàng liền để Chung Mị Sơ ở bên ngoài, bước vào hội đường.
Tả Viên Dung đứng ở giữa hội đường, chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui, vừa thấy Cố Phù Du tiến vào, lập tức dính vào, gọi: "Tiền bối."
Cố Phù Du nghiêng người né tránh: "Thành chủ là một người bận rộn nha."
Cơ thể Cố Phù Du nhẹ nhàng, tựa như cơn gió bắt lại không được, dãi lụa trên eo lướt qua tay Tả Viên Dung. Tả Viên Dung nắm lấy một làn gió thơm, cười nói: "Còn không phải vì chuyện liên minh với huynh đệ kia của ta sao."
"Ồ? Thành chủ nhanh như vậy đã quyết định?"
"Vốn là như thế." Tả Viên Dung tiến về phía Cố Phù Du: "Chỉ là có chút băn khoăn. Tả tông chủ và huynh đệ kia của ta đều không phải dễ đối phó, hổ lang đánh nhau, nếu như thành Bạch Lộc cũng tham gia vào đó, tầng tầng nguy hiểm, hơn nữa bây giờ thành Bạch Lộc còn có một chất nhi Tả Thanh Phong của ta tọa trấn, nếu có động thái lớn, sẽ kinh động đến hắn."
Cố Phù Du vừa xoay người, Tả Viên Dung đã dán lại đây. Cố Phù Du cười hắn: "Làm chuyện phi thường, nào có không nguy hiểm. Tả thanh chủ lại là một người không có can đảm như vậy."
Tuy tình tình Tả Viên Dung đung đưa không ngừng, nhưng tự mình hiểu rõ lại không phải như vậy, hắn tin đây là "Trung Dung chi đạo [1]", cả đám người thủ hạ phần nhiều là người nịnh nọt, chính là thân nhi [2] cũng không dám nói thẳng hắn nhát gan. Bây giờ ở trước mặt mỹ nhân, bị châm chọc như thế, trên mặt có chút nhịn không được, gương mặt đỏ lên: "Ta chủ yếu là lo lắng chuyện xấu của chất nhi kia của ta."
[1] Trong sách Trung Dung, Tử Tư dẫn những lời của Khổng Tử nói về đạo "Trung Dung", tức là nói về cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử.
[3] Thân nhi: con ruột.
Cố Phù Du nói: "Ta nghe thành chủ thành Vạn Thông nói, hắn đang bế quan."
"...Đúng vậy."
Cố Phù Du cười cười, nói: "Hai người kia khai chiến, thành Bạch Lộc sao có thể trốn được, ngươi và thành chủ thành Vạn Thông là thân huynh đệ, nếu hắn phản loạn, ngươi đứng về phía Tả Nhạc Chi, coi như hắn tin cũng sẽ có một nửa lòng nghi ngờ, đẩy thành Bạch Lộc lên tuyền tiến, để huynh đệ các ngươi tương tàn, thể hiện lòng trung thành của ngươi. Ngươi làm sao có thể đứng ngoài cuộc?"
"Chuyện này..."
Cố Phù Du nắm vạt áo của hắn, Tả Viên Dung rập khuôn từng bước, bước theo lên bậc thang, đi tới bảo tọa trước mặt.
Cố Phù Du giận dữ liếc nhìn Tả Viên Dung: "Vị trí tông chủ kia, ngươi không có lòng, bọn họ đều ngồi được, ngươi không ngồi được?" Cố Phù Du nhìn thấy cách xây dựng hội đường của Tả Viên Dung thì đã rõ ràng, ngươi này cũng là giấu giếm mưu đồ nhòm ngó ngôi báu, chẳng qua trong lòng hắn quyền lợi xếp sau hưởng lạc thôi.
Tả Viên Dung vì đôi mắt này, vì cái nhìn này mà thần hồn điên đảo, lại bị Cố Phù Du nói đến trong lòng hơi động. Ai không muốn ngồi lên giang sơn ôm mỹ nhân. Hắn nói: "Đáng tiếc bàn về thực lực trong tay ta, ta không sánh bằng huynh đệ và chất nhi kia của ta."
Cố Phù Du nói: "Ai bảo ngươi đối đầu trực tiếp với bọn họ."
"Ý của tiền bối là?"
"Ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Ngươi liên minh với thành chủ thành Vạn Thông, khi hai người bọn hắn giao thủ, ngươi bảo tồn lực lượng. Ngươi luôn luôn không tranh với đời, người hai người bọn hắn không phòng bị nhất chính là ngươi, đợi khi hai người bọn hắn đã cạn kiệt sức lực, ngươi có hàng ngàn vạn nô lệ ở thành Bạch Lộc, còn không bắt được bọn họ?"
"...Tiền bối nói rất có lý!"
Lúc Cố Phù Du ra khỏi hội đường, bên ngoài mặt trời vừa vặn thịnh, Cố Phù Du nheo mắt, Chung Mị Sơ đi tới, khô nóng bên người mới giảm đi không ít.
"Hắn thế nào?"
Cố Phù Du cười nói: "Không chịu nổi mê hoặc."
"..."
"Tỷ đừng có suy nghĩ lung tung." Tuy nàng nói với Chung Mị Sơ bây giờ nàng hành sự đều không hề có nguyên tắc, nhưng nếu như chuyện không có làm bị Chung Mị Sơ hiểu lầm, đáy lòng nàng cũng ấm ức.
Chung Mị Sơ nói: "Không có suy nghĩ lung tung."
"..." Chung Mị Sơ phản ứng thường thường, trái lại có vẻ nàng giấu đầu lòi đuôi, trong lòng càng là càng thêm buồn rầu, một hơi không thở ra được.
Nàng đã vô cùng rõ ràng, thời gian càng lâu, nàng ở chung với Chung Mị Sơ càng ngày càng không có chừng có mực. Ở bên cạnh nàng, quá mức vui sướng.
Nàng từng dùng nước mắt và oan ức tố trước mặt Chung Mị Sơ, đem lý tưởng và nội tâm phơi bày trước mặt nàng, cùng nàng trải qua sinh tử, năm đó sáng lạn hơn so với nửa đời nàng đã trải qua. Bây giờ ở bên cạnh Chung Mị Sơ, có thể nhớ đến khoảng thời gian bản thân không lo, hoảng hốt đặt mình ở trong quá khứ, bởi vì Chung Mị Sơ rất nhiều nơi không thay đổi, mà có nhiều nơi trở nên càng tốt hơn so với trước kia.
Ở bên cạnh Chung Mị Sơ, nàng có thể nở nụ cười từ tận đáy lòng mình, không cần che giấu.
Nàng đã sắp đưa mình đến bên biên giới mơ hồ.
Một mặt sa vào, một mặt tự kiềm chế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...